Nhã Ái Thành Tính

Chương 50: Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi (6)




Tô Lương Mạt cố thanh minh, "Vệ Tắc, em với anh ta..."

Cô nhìn thấy chất vọng và chán nản trong mắt Vệ Tắc, toàn thân Tô Lương Mạt vô lực, cô bị Chiêm Đông Kình hôn, cô còn không kiêng nể gì ở trong ngực hắn khóc lóc, bọn họ còn ôm nhau sít sao. Cô hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, vài ba câu nói của Chiêm Đông Kình liền dễ dàng đánh sụp phòng tuyến của cô, đoạn ghi hình này, vừa nhìn liền biết ngay có người cố ý điều chỉnh vị trí trước đó.

Tâm trạng Trương Chính Tụng so với Vệ Tắc còn kích động hơn, "Lần này rắc rối rồi, Chiêm Đông Kình chỉ cần cắn ngược lại một cái, nói trong lòng cháu là cố ý trả thù hắn vụ hãm hại kia, vậy Vệ Tắc..." Ông ta vung tay tắt tivi, "Lương Mạt, lời khai của cháu bây giờ không đủ tin cậy nữa rồi."

"Cậu," Vệ Tắc lên tiếng cắt đứt lời ông ta, "để cháu nói chuyện với Lương Mạt mấy câu."

"Mày thằng tiểu tử này," Trương Chính Tụng tức đến nghiến răng ken két, "mới trở về liền chọc vào phiền toái lớn như vậy, bây giờ truyền thông đều chú ý, cháu có thể coi như tự rước chuyện vào thân rồi!"

Ông ta vừa nói vừa đi ra ngoài, Tô Lương Mạt liếc mắt qua tủ đầu giường, nhìn thấy quả táo cô gọt cho Vệ Tắc bị bóp méo hai bên.

"Vệ Tắc, em không biết phải nói thế nào với anh."

Tầm mắt Vệ Tắc hướng ra ngoài cửa sổ, "Lương Mạt, Chiêm Đông Kình đào cho em một cái hố, em cứ như vậy nhảy xuống?"

"Vệ Tắc, dưới tình huống như vậy em không thể nào duy trì lý trí được, anh ta nói nếu em vẫn nhất quyết làm chứng cho anh, hoặc là sau này sẽ vì người nhà bị đuổi giết mà phập phồng lo sợ, anh ta hôn em, nhưng..."

Tô Lương Mạt nói không xong, góc quay không chê vào đâu được, từ chỗ nào nhìn cũng thấy vẻ mặt cô đều là hưởng thụ.

Vệ Tắc nhịn đau đứng dậy, kéo tay Tô Lương Mạt, "Chuyện của anh cứ để như vậy đi, mặc cho số phận, Lương Mạt, đừng vì anh để bản thân bị ủy khuất."

Ánh mắt của cô rời khỏi nửa quả táo kia, Vệ Tắc cũng không tiếp tục cái chủ đề này nữa, nhưng trong lòng cô hiểu, đoạn ghi hình này thực sự giống như một cây gai vừa dài vừa nhọn, bọn họ kiên định muốn ở bên nhau, đã bị hắn hung hăng làm tổn thương rồi.

Chuyện của Vệ Tắc đi vào ngõ cụt.

***

Hoan Lạc Đài sau chuyện lần trước, chỉnh đốn lại rồi khai trương.

Trương Chính Tụng đẩy cửa đi vào phòng bao, bên trong chỉ có một mình Chiêm Đông Kình.

Hai người không có lời thừa thãi, có người đẩy cửa đi vào, là một nữ phục vụ xinh đẹp, cô ta theo ý tứ của Chiêm Đông Kình rót rượu cho Trương Chính Tụng.

"Vẫn luôn muốn cùng cục trưởng Trương uống một ly, nhưng ông đến bây giờ mới nể mặt tôi." Chiêm Đông Kình nhận lấy ly rượu phục vụ đưa tới, giơ giơ về phía Trương Chính Tụng.

Hắn hiểu một ly này nếu uống cạn, có ý nghĩa như thế nào.

Chiêm Đông Kình vỗ vỗ cặp da trên ghế salon, "Ở trong này, còn chuyện của cháu trai ông tôi đều sẽ giúp ông giải quyết."

Trương Chính Tụng đưa tay cầm ly rượu lên, Chiêm Đông Kình nói tiếp, "Tôi đã an bài kẻ gánh tội thay, một khi chắc chắn, hắn sẽ ra mặt tự thú, cục trưởng Trương, cháu của ông trẻ tuổi có tương lai, dù thế nào cũng không thể để chuyện này hủy hoại tiền đồ của cậu ta chứ?"

"Kình thiếu làm sao chịu bán cho tôi một đại ân tình như vậy?"

Chiêm Đông Kình xòe mở hai tay, "Thứ cần thu thập tôi đã thay ông chuẩn bị cả rồi, tôi chỉ có một yêu cầu, tôi muốn Tô Lương Mạt."

"Đây là chuyện riêng của người ta, tôi không quản được."

"Ông giải quyết cháu trai ông ở bên này là được rồi," Chiêm Đông Kình nhấp một ngụm rượu, "người như Tô Lương Mạt vậy, Vệ gia chạm vào được sao?"

Nói thẳng ra, hắn thấy vừa ý, cuối cùng từng bước từng bước kéo đến bên cạnh mình. Bị người như hắn nói như vậy, trên mặt Trương Chính Tụng có chút khó nhìn, "Muốn xứng với Tô gia, Vệ gia vẫn còn dư sức."

"Tôi không phải là có ý này," Chiêm Đông Kình vắt một chân lên, "bây giờ Tô Khang mất tích, Tô gia thất thế, hơn nữa Tô Lương Mạt còn bị tôi nhìn trúng, cháu trai của ông nếu lẫn lộn chen vào một cước, đến lúc đó lại chọc ra chuyện gì phiền phức, tôi nhớ Vệ gia chỉ có một đứa con trai phải không?"

Lời nói Chiêm Đông Kình thật không chê vào đâu được, là nói "Tô Khang mất tích" chứ không phải là "chống lệnh bị bắn chết".

"Điểm này cậu yên tâm," Trương Chính Tụng một hơi uống cạn ly rượu trong tay, "chuyện hai đứa nó Vệ gia vốn không đồng ý."

"Quá hay," Chiêm Đông Kình ra hiệu nhân viên đi tới rót đầy rượu, "hy vọng sau này có thể cùng cục trưởng Trương hợp tác vui vẻ."

Thế giới này, vốn là không có trắng đen rõ ràng, lúc Trương Chính Tụng rời đi xách theo cặp da, chuyện này là trước khi Trương Chính Tụng bỏ đi Chiêm Đông Kình luôn chưa đạt được.

***

Tô Lương Mạt từ phòng bệnh ra ngoài, vừa vặn gặp phải bà Vệ đi vào bệnh viện.

"Bác gái."

Bà Vệ giao bình giữ nhiệt trong tay cho bảo mẫu đi cùng, "Lương Mạt à, cùng đi ra ngoài với tôi một chút đi."

Tô Lương Mạt chỉ đành phải gật đầu, cô cũng biết, nhất định là có mấy lời khó nói trước mặt Vệ Tắc.

Cảnh tượng nhìn thấy nhiều nhất trong bệnh viện là người nhà chạy tới chạy lui, cùng với nhân viên y tế mặc áo trắng thỉnh thoảng sẽ lướt qua trước mắt, bà Vệ đi tới một vườn hoa nhỏ, Tô Lương Mạt nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng lại mở ra trước một cái ô.

"Lương Mạt, ngồi đi."

Tô Lương Mạt theo lời bà Vệ ngồi xuống bên cạnh.

"Chuyện của ba cháu tôi đã nghe nói, cháu bớt đau buồn."

Bà Vệ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt Tô Lương Mạt, rất khó tưởng tượng, nếu không phải bà ta biết chuyện từ trước, từ thần sắc Tô Lương Mạt lúc này căn bản không nhìn ra chút khác thường, không phải Tô Lương Mạt lãnh khốc, mà là vì cô che giấu quá tốt.

"Dạ." Tô Lương Mạt khẽ lên tiếng.

Bà Vệ nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào, nếu là Tô gia lúc trước, cô với Vệ Tắc còn có thể, nhưng bây giờ Tô Khang chết, để lại không chỉ là mẹ góa con côi, mà còn cái tiếng xấu, "Trước kia hai nhà chúng ta quan hệ không tồi, chuyện của ba cháu nói thẳng ra cũng chỉ có thể trách ông ấy, con người rốt cuộc vẫn nên biết gìn giữ, Lương Mạt, một điểm này Vệ Tắc so với cháu làm được tốt hơn. Cho dù tôi luôn không đồng ý nó làm cảnh sát, nhưng vào thời điểm quan trong nó biết làm chuyện mình nên làm."

"Bác gái, bác có ý gì?" Hai bệnh nhân đi ngang qua trước mặt Tô Lương Mạt, chặn lại một chút ánh sáng mặt trời rọi vào mắt.

"Chẳng lẽ không phải cháu nói với Vệ Tắc cháu muốn đi Bắc Cảnh sao? Nó vốn là nghĩ tự mình đi theo, nhưng vết thương trên người còn chưa lành hẳn, cậu nó lúc đó mới sai những người khác."

Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy đầu óc nổ uỳnh một tiếng, một lỗ nhỏ màu đen không ngừng bành trướng, đầu cô đau muốn nứt ra, "Là Vệ Tắc nói ra?"

"Cháu không biết?" Bà Vệ cố tỏ ra giật mình.

"Nhưng mà chuyện này không thể trách Vệ Tắc được, là cha cháu bị trừng phạt đúng tội."

"Bác gái," Tầm mắt Tô Lương Mạt chống lại bà Vệ, khó có thể chôn vùi bi thương dưới lớp bảo vệ kiên cường, "ba cháu có tội hay không tự có người phán quyết, cho dù ông ấy chống lệnh, cho dù ông ấy chết không toàn thây, ai cũng không thể nói ông ấy bị trừng phạt đúng tội."

Bà Vệ không tranh cãi với cô, ánh mắt nhìn về phía Tô Lương Mạt gồm có đồng cảm, "Những ngày này nhờ có cháu chiếu cố Vệ Tắc, nhưng bác gái vẫn nên nói rõ với cháu, cháu với Vệ Tắc không thích hợp."

Không đợi Tô Lương Mạt mở miệng, bà ta đã đứng dậy rời đi.

Tâm trạng Tô Lương Mạt bây giờ khó mà nói được, hai tay cô ôm chặt thân thể mình hạ thấp cả người xuống, trái tim đau đớn sắc nhọn, đau đến nỗi cô muốn khóc cũng không được, cô nói với Vệ Tắc chỉ ra ngoài mua ít trái cây, Tô Lương Mạt cầm túi xách, từng vòng từng vòng vầng sáng chiếu tới đỉnh đầu, phóng mắt nhìn đi, kiến trúc màu trắng có ký hiệu chữ thập đỏ, cô đã không cần phải quay lại đây nữa.

Đi tới nhà trẻ đón Tô Trạch trước, lúc Tống Tử Căng về nhà, cơm tối đã sắp lên bàn.

Tô Trạch rất hiểu chuyện, biết giúp mang bát đũa.

Tivi trong phòng khách theo thói quen vẫn mở, 6 giờ tối có tin tức địa phương.

Tô Lương Mạt quay sang xới cơm, chợt nghe Tô Trạch gào lên, "Ba, ba!"

Trong tay Tống Tử Căng còn bưng tô canh, "Làm gì có ba?"