Tô Lương Mạt đẩy cửa đi vào.
Phòng ngủ rất lớn, ước chừng đến trăm mét vuông, người đàn ông hình như mới
từ phòng tắm đi ra, bởi vì vóc dáng rất cao, mép áo tắm chỉ vừa tới chỗ
bắp chân Chiêm Đông Kình, hắn tùy ý ngồi ở mép giường, đường cong cơ
bắp rắn chắc có thể nói là hoàn mỹ, tóc ngắn màu đen cắt tỉa gọn gàng,
cơ bụng từ lồng ngực kéo xuống đến giữa nơi thần bí được che giấu.
Ngũ quan của hắn tự nhiên sâu sắc, nếu không làm sao dám nói Chiêm Đông
Kình có địa vị như ngày hôm nay là nhờ vào khuôn mặt cùng đôi tay này?
Chiêm Đông Kình ngẩng đầu, khẽ nheo mắt sau nhìn chằm chằm Tô Lương Mạt, hướng tay phải về phía cô vẫy, “Đến đây.”
Tô Lương Mạt đến bên cạnh hắn, cánh tay xẹt qua miệng túi, có thể cảm giác được thứ gì đó nặng nặng bên trong.
Chiêm Đông Kình nắm lấy tay cô, đem năm ngón tay của cô vặn bung từng ngón
ra, hắn sống mũi cương ngạnh tiến đến gần, sau đó đó nhếch môi ý cười ma mị, “Cho cô ra giá, bao nhiêu?”
Tô Lương Mạt nhìn chiếc giường rất lớn kia ở sau lưng người đàn ông.
Cô thuận miệng hô đại một con số.
Chiêm Đông Kình một cước lôi cô đến nghiêng người đè cô lên giường, tầm mắt
từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn không cho cô thời gian phản ứng.
“Trước khi đến đã tắm chưa?”
“Tắm rồi.”
Kèm theo lời nói của cô vừa phát ra còn có tiếng cổ áo bị xé mở, áo sơ mi
bị kéo đứt rơi vài nút, con ngươi người đàn ông đen như mực nhìn chằm
chằm bộ ngực căng tròn của cô, bàn tay không chút lưu tình chụp lên.
Hàm răng Tô Lương Mạt khẽ run rẩy, người đàn ông dùng sức xoa nắn.
Khủy tay của cô vất vả chống đỡ nửa người trên, sức nặng toàn thân dựa vào
hai cánh tay, con ngươi của cô khác với màu đen của người bình thường,
giống như đầm mê ma quái sâu không tưởng được, khuôn mặt cô mỹ lệ tiến
sát gần Chiêm Đông Kình, người đàn ông cúi đầu khẽ hôn khóe miệng cô,
hai người mắt chạm mắt.
Chiêm Đông Kình nhìn vào đáy đầm sâu
trong mắt cô, miệng cắn đầu lưỡi, hắn phát giác có gì đó không đúng muốn thu hồi tầm mắt nhưng không kịp nữa.
Hai tròng mắt cô u ám giống như đem hắn ném vào địa ngục vô tận, tầm mắt giằng co sau liền không có cách nào thoát ra được, dần dần, không thể khống chế tứ chi, mà ngay cả ý thức cũng từ từ thoát ly khỏi thân thể.
Đáy mắt người đàn ông, một mảnh trống không.
Tô Lương Mạt từ bên cạnh hắn thối lui, kẻ đó vừa mắt cô bắt cô tiếp cận
Chiêm Đông Kình không phải vì nhìn trúng khả năng này của cô sao?
Cô sờ tay vào trong túi, đầu ngón tay chạm đến khẩu súng đối phương đưa cô, do dự một chút, vẫn là rút ra dao găm mình đem theo.
Nhìn từ xa, giường lớn có vẻ hơi lộn xộn, cô nằm, hắn thì đè nặng hai chân
cô, làm không khí xung quanh vô cùng mờ ám, thời gian của Tô Lương Mạt
không nhiều, cánh mũi rỉ mồ hôi, cô khó khăn hít vào một hơi, nhắm chặt
hai mắt nhấn dao xuống.
Động tác cũng không thuận lợi như trong
tưởng tượng, cổ tay bị nắm chặt, Tô Lương Mạt mở mắt, đập vào mắt là hai con ngươi thâm thúy sắc bén, người đàn ông bóp chặt bả vai cô đè cô
xuống giường, “Thì ra là cô!”
Tô Lương Mạt sợ đến biến sắc, tay
trái siết chặt dao găm đâm tới, người đàn ông nhẹ nhàng tránh đi, túm
chặt cổ tay cô, cả cánh tay cô tê dại mềm nhũn, dao găm thuận thế tơi
xuống giường.
Chiêm Đông Kình nhặt dao lên, nắm chặt rồi đâm về phía Tô Lương Mạt.
Mũi dao cách mắt cô chưa đến một phân, Tô Lương Mạt mắt hạnh trợn tròn, mí
mắt nhẹ nâng có thể cảm giác được rõ rệt mũi dao sắc nhọn xẹt qua.
“Đều nói rằng thuật Nhiếp hồn không tồn tại, chẳng qua chỉ là một vài trò
thôi miên mà thôi, xem ra bây giờ, thật sự có loại năng lực này.”
Tô Lương Mạt không ngờ bị hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, miệng cô lại không chịu thừa nhận, “Anh có ý gì?”
Người đàn ông hạ thấp cổ tay, đôi con ngươi Tô Lương Mạt chỉ có thể trợn tròn hết cỡ không dám động đậy, “Một dao này của tôi đâm xuống, không chỉ có đôi mắt xinh đẹp này của cô bị hủy đi, mà ngay cả cô cũng mất mạng?”
Hai tay cô rủ xuống bên người, ban tay chạm đến vật cứng rắn trong túi áo,
thừa dịp người đàn ông không phòng bị, Tô Lương Mạt vươn tay.
Chiêm Đông Kình lại trước cô một bước, cánh tay hắn túm lấy Tô Lương Mạt đem
cô từ trên giường lôi lên, cô lảo đảo bước theo hắn, người đàn ông đem
cô đè ngửa lên bàn ăn, thức ăn sắp đặt chu đáo bị Chiêm Đông Kình vung
tay hất một cái, thức ăn đủ màu sắc rơi vãi đầy dưới đất.
Hai
chân cô rủ xuống, vì bị đặt tại góc bàn, đầu không có vật gì chống đỡ,
cả người chỉ có nửa người trên nằm trên bàn, tóc đen xổ ra gần như chạm
đến sàn nhà, bàn tay người đàn ông bóp cổ cô, “Nói, ai sai cô tới?”
Tô Lương Mạt cắn chặt răng, cánh môi đau đớn.
Dao găm bén nhọn nhắm ngay trước ngực cô cắt xuống, áo ngực chặt khít bị
cắt đứt ngay chính giữa, lộ ra nửa người trên trắng nõn sáng bóng, cả
người Tô Lương Mạt giống như bị lộn ngược, hô hấp đau đớn khó chịu.
“Nói hay không?”
Trong mắt tràn ra huyết sắc, Chiêm Đông Kình kéo mạnh một cái ghế, đạp lên
sau đó dạng chân ngồi đè lên thắt lưng Tô Lương Mạt, dao găm trong tay
bất thình lình đâm tới, cắm vào bàn ăn gỗ lim, dư âm run rẩy xé rách
màng nhĩ Tô Lương Mạt, toàn bộ da đầu giống như bị kéo căng nứt toạt,
một nhánh tóc đen trượt theo cắm thật sâu vào mặt bàn.
Chiêm Đông Kình cầm cổ cô nhấc cả nửa người trên lên, “Cô nếu lại không nói, rất
đơn giản, dù sao chúng ta còn thời gian cả một đêm, tôi sẽ làm cô thẳng
người đi vào ngang người đi ra.”
Tô Lương Mạt cố tự trấn tĩnh, cô đưa tay cạy tay Chiêm Đông Kình, “Người nhà của tôi ở trong tay bọn
họn, nếu tôi không làm chuyện này, chúng tôi đều phải chết.”
“Là ai?”
“Tôi không biết.”
Chiêm Đông Kình lôi cô lên phía trước, Tô Lương Mạt hô hấp gấp gáp, hơi thở
của hắn lạnh lẽo phả vào mặt cô, “Vậy được, cô dẫn tôi đi tìm bọn
chúng.”
“Không được.” Tô Lương Mạt không nói hai lời cự tuyệt, “Trừ phi anh đồng ý cứu người nhà của tôi ra.”
Người đàn ông đột ngột vươn tay vỗ nhẹ mặt Tô Lương Mạt, “Được, tôi đồng ý với cô.”
Cô giỏi nhất là nhìn mặt nói chuyện, đáy mắt Chiêm Đông Kình chợt lóe lên
tia tàn nhẫn âm lệ, cô há không nhìn ra được? Tô Lương Mạt bị hắn từ
trên bàn ăn lôi xuống, cô bước chân còn chưa vững, “Anh cứu người nhà
của tôi ra trước sau đó tôi mới nói cho anh biết, tôi biết bọn bọ bị
nhốt ở đâu.”
Chiêm Đông Kình rút con dao Thụy Sĩ ở bên cạnh, lưỡi dao ma sát trước ngực Tô Lương Mạt, mũi dao từ mép quần của cô hướng
xuống, ống quần vải sợi bị xé đứt, góc độ mở rộng có thể nhìn thấy quần
lót màu đen.
Tô Lương Mạt khép chặt hai chân, người đàn ông lấn
lên trước, bên trong cổ áo lộ ra cơ ngực rắn chắc gợi cảm, cô biết rõ cô muốn sống sót ra ngoài không có cách nào khác, cô gần như không tìm
được một chút sơ hở nào của Chiêm Đông Kình, nếu không cô cũng sẽ không
thất bại ngay lần đầu tiên.
Chiêm Đông Kình mất kiên nhẫn, hắn để con dao chống đỡ giữa hai chân Tô Lương Mạt, cả người cô cứng nhắc,
càng không dám nhúc nhích.
“Cho cô cơ hồi cuối cùng, nếu không, tôi liền dùng sức đâm vào!”
Tô Lương Mạt ra sức nhắm chặt hai mắt, trong mắt Chiêm Đông Kình thoáng
hiện lên vẻ bực bội không giấu được, con dao trong tay không kiêng kỵ
hướng tới trước.
Tô Lương Mạt hít vào ngụm khí lạnh, cảm giác
lạnh buốt gần như làm cô hít thở không thông, cô bất thình lình vung tay đẩy người đàn ông đang đè ép trên người mình, Chiêm Đông Kình trong mắt hiện lên hứng thú, một tay bắt lấy bả vai cô đè cô xuống đất.
Mắt Tô Lương Mạt nhìn lên trên trần nhà, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng làm hô hấp trở nên khó khăn, Chiêm Đông Kình áp gương mặt tuấn tú tới che
tầm mắt của cô. Tô Lương Mạt đưa tay, đầu ngón tay run rẩy chận lên hai
đầu lông mày Chiêm Đông Kình, khóe miệng của hắn nhếch lên giễu cợt, cho rằng cô muốn dùng mỹ nhân kế.
“Cha anh là bị người ta bắn chết đúng không?”
Nụ cười nơi khóe miệng người đàn ông cứng ngắc, khẽ nheo mắt, môi bạc gần
như mím thành một đường thẳng tắp, “Làm sao cô biết được?”
Giọng
điệu Tô Lương Mạt nhu hòa, thanh âm bất giác trộn lẫn mấy phần tạp âm mê hoặc, tay cô chỉ đôi mắt Chiêm Đông Kình, “Tôi còn biết, ông ta bị bắn
trúng thái dương bên phải mà chết, lúc chết mặc bộ quần áo thời Đường
màu đen.”
Con ngươi Chiêm Đông Kình đen nhẵn sáng bóng giật mình.
Chính là cơ hội này!
Đầu ngón tay Tô Lương Mạt lướt qua mí mắt hắn, hai mắt người đàn ông kéo
căng, cánh tay chống đỡ nửa người trên buông thỏng, thân thể vô lực ngã
sấp lên người cô.
Tô Lương Mạt vội vàng dùng sức đẩy thân thể
nặng nề của Chiêm Đông Kình ra, quần bị xé rách một bên, cô dứt khoát
cầm lấy con dao vừa cắt nát ống quần, cô không biết chiêu này đối với
Chiêm Đông Kình mà nói có thể chống đỡ bao lâu, hiện tại quan trọng nhất là nhanh chóng rời khỏi đây, cũng không dám hành động, trong đầu chỉ có ý nghĩ một mất một còn.
Nhưng như vậy cho dù chạy thoát vẫn sẽ chết.
Tô Lương Mạt rút di động đem theo bên người, cô nhìn chằm chằm Chiêm Đông
Kình một hồi lâu, kéo cánh tay người đàn ông để bên giường, một đao
thuận theo cổ tay hắn cắt xuống, lấy máu tươi chảy ra bôi lên hết nửa
thân trên người đàn ông.
Tách tách.
Chụp liên tục mấy tấm hình rồi lưu vào album ảnh.
Tô Lương Mạt chỉ sợ nán lại đây lâu sẽ gặp phiền phức, cô kéo Chiêm Đông
Kình tới giữa giường, cởi áo tắm của hắn ra rồi cầm lấy chăn mền bên
cạnh đắp lên người hắn. Cô nhanh chóng dọn dẹp phòng tắm, mở cửa ra khỏi phòng, Tô Lương Mạt mặc áo sơ mi của Chiêm Đông Kình, đi xuống cầu
thang, hai tên tráng kiện canh giữ dưới phòng khách ánh mắt do dự quét
về phía cô.
Tô Lương Mạt ôm ngực, vừa đi vừa oán trách, “Tên này
thật là biến thái, đem người ta tra tấn thành như vậy còn để người ta
sống hay không?”
Cô lê bước chân đi ra ngoài, sau lưng truyền đến tiếng cười không có hảo ý của tên đàn ông, “Xem ra hôm nay Kình thiếu
chơi thật sảng khoái.”
Kình thiếu, sao không gọi là cầm thú đi?
Bộ dáng này của cô đi ra ngoài cũng không có người ngăn cản, Tô Lương Mạt
vội vàng bắt xe đến nơi đã hẹn, ra đến ngoại thành có người chuyên đón
cô, Tô Lương Mạt lên chiếc xe jeep màu đen, bị kẻ đó một đường chở thẳng đến đích.
Một nhà kho cũ kỹ đã sớm bị quên lãng, Tô Lương Mạt vừa mới xuống xe liền bị kẻ khác dùng dao kề ngay thắt lưng.
Cửa sắt nặng nề mở ra, Tô Lương Mạt lảo đảo tiến vào.
“Chị, chị.” Tô Trạch mới sáu tuổi khóc thút thít bị kéo tới.
Tô Lương Mạt bước nhanh chạy lên trước, “Tô Trạch, đừng khóc.”
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Tô Trạch một tay tóm lấy Tô Trạch kéo ra sau, “Xong việc rồi?”
Tô Lương Mạt móc điện thoại từ trong túi đưa cho người đàn ông, bên trêncó ảnh chụp Chiêm Đông Kình toàn thân đều là máu, còn có chi tiết vết cắt ở ở cổ tay, “Bị thương như vậy hắn ta có thể mất mạng?”
“Vết
thương trí mạng ở chỗ thắt lưng, lúc hắn ở trên người tôi bị tôi đâm một nhát, đây là tôi phòng ngừa vạn nhất mới cắt lên.”
Người đàn ông hài lòng gật đầu, đem Tô Trạch đẩy về phía cô.
Tô Lương Mạt khom lưng ôm Tô Trạch, ánh mắt liếc thấy động tác của tên bên trái hướng cánh tay về phía thắt lưng, tim cô nhảy vọt lên cổ họng,
cũng nghĩ đến khả năng chín mười phần bị bịt miệng.
“Lúc tôi vội
vã ra ngoài, cũng không biết có người đi theo hay không, nói cho cùng
một dao kia là tôi đâm xuống, nếu bậy giờ giết tôi, thuộc hạ của Chiêm
Đông Kình nhất định sẽ tìm tới các người, không bằng các người thả tôi
đi, tôi sẽ rời khỏi Ngự Châu, cũng không trở lại, bọn họ muốn trả thù
cũng không tìm đến các người…”
Động tác của người đàn ông,Tô Lương Mạt nhìn thấy người bên cạnh thu tay lại.
Lúc đó, đêm đen như mực, xà ngang trên trần nhà kho treo lơ lửng hai ngọn
đèn nhỏ sơ sài, chiếu lên đỉnh đầu làm người ta hoa mắt.
Tô Lương Mạt ôm Tô Trạch đi ra ngoài, cô như khiêng đá trên lưng, mồ hôi dính dấp đầy người.
Cửa sắt nặng nề trước mắt giống như chiếc hộp thần bí Pandora từ từ mở ra,
thần sắc Tô Lương Mạt hơi buông lỏng, mới đi được hai bước, vài ánh đèn
xe chói mắt bất thình lình vòng quanh chiếu đến.
Cô vô thức giơ tay che kín hai mắt.
Cô thuận miệng nói, lại không ngờ rằng động tác của hắn nhanh nhẹn như vậy.
Một đoàn xe lái đến xếp thành hàng cũng đủ bao vây trọn nhà kho, vây quanh
chiếc xe thể thao màu đen dẫn đầu phía trước, cửa xe rộng mở, Chiêm Đông Kình tựa vào trước xe, chân phải lười biếng nhấc lên, trên người hắn
mặc chiếc áo sơ mi trắng may vá thủ công, tay áo bên trái xắn lên, có
thể nhìn thấy chỗ quấn băng trắng. Đầu vai tùy ý khoác chiếc áo vét đen, cũng chính vì tùy ý như vậy, mới có thể đem dáng người to lớn cường
tráng ẩn giấu bên trong càng toát ra vẻ nguy hiểm tới cực hạn.
Đầu mày Tô Lương Mạt xoắn chặt, ánh đèn sau lưng người đàn ông đồng thời
phát ra ánh sáng rải rác thoạt nhìn giống như phía sau Chiêm Đông Kình
hiện ra một đôi cánh.
Nếu đổi cách nói, thì là móng vuốt của quỷ Satan.
Với Tô Lương Mạt mà nói, lui một bước là âm phủ, tiến một bước là địa phủ.
Người đàn ông nhấc tay trái, đột nhiên thay đổi tư thế, ngón trỏ nhắm thẳng Tô Lương Mạt.
“Bắt sống cho ta.”
“Kình thiếu, tiểu quỷ trong tay cô ta thì sao?”
Chiêm Đông Kình thu tay, “Ta chỉ muốn một người, còn sống.”