Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 70: Tâm trạng là điều quan trọng nhất




Chính là sau đó người lớn mấy nhà đều biết, mặc dù nói bán được tiền, nhưng cũng kêu mấy người bọn họ dừng lại, tiền dĩ nhiên quan trọng, nhưng an toàn vẫn là đệ nhất.

Lại qua ước chừng nửa tháng, khi Diệp Tiểu Kiều ngủ trưa, bị tiếng ve sầu phía ngoài hơi phiền lòng, ngoài cổng viện nhà nàng có động tĩnh, Diệp Tiểu Kiều lập tức từ trên giường bò dậy, chính là trên một chiếc giường khác, tiểu Phượng cũng trở mình dậy theo, “Nhất định là cha mình trở về!” Chuyến đi này của cha hơn mấy tháng, theo thời gian cũng nên trở về, về phần Diệp Tiểu Kiều, trước kia cảm thấy cha mềm lòng,  luôn hướng về phía nhà cũ, nhưng mấy tháng này không thấy cha, cũng cực kỳ nhớ nhung. Khi họ đi ra, phát hiện Ngô thị đã sớm đi mở cửa, “Cha, có phải cha con trở về không?”

Diệp Tiểu Kiều và tiểu Phượng đều một trái một phải ôm cánh tay Diệp Trụ, “Cha, cha trở lại rồi, chúng con đều nhớ cha!”

“Đúng vậy, nương đều ngày ngày nói thầm, tai chúng con đều muốn chai rồi!’

“Cha, cha ở bên ngoài ăn có ngon không, có ở được không? Có sinh bệnh không?”

“Cha, phía nam chơi có vui không?”

Diệp Trụ được hai khuê nữ líu ríu quan tâm, nụ cười trên mặt sâu hơn, mà Ngô thị phát hiện nam nhân mình đen hơn trước kia, trong lòng ê ẩm, “Cũng đừng làm rộn cha các con, để cho cha các con đi rửa mặt mũi cái, thả lỏng thư giãn.”

Lập Hạ cũng từ trong ruộng trở lại, từ sau khi Diệp Trụ đi, việc đồng áng, Lập Hạ liền gánh vác hơn phân nửa, thấy Diệp Trụ về, Lập Hạ cũng rất vui mừng. Người thân chính là nghĩ đến người thân ra ngoài có thể an toàn trở về, những chuyện khác đều để sau, hiện giờ Diệp Trụ tốt lành đứng trước mặt bọn họ, đó chính là tốt nhất.

Nhưng mà Diệp Trụ gặp mặt thê tử và các con, cũng nói một lần cuộc sống mấy tháng nay của mình ra, Diệp Trụ hơi ngượng ngùng: “Lần này ta đi ra ngoài, ngược lại tổn không ít tiền.”

Ngô thị vội nói: “Không có chuyện gì, nào có lần đầu tiên đã kiếm được tiền, có thể bình an trở lại là tốt rồi!”

Mấy hài tử khác đều gật đầu, trước kia không cảm thấy Diệp Trụ là trụ cột trong nhà, nhưng không có hắn không được.

Chỉ thấy Diệp Trụ lấy ra hai sọt đồ, “Đây là đồ lấy được từ phía nam, bên kia nói là từ nước ngoài truyền đến, bên kia có rất nhiều người đang trồng, ta hỏi người địa phương, thứ này còn sống tương đối tốt, nếu trồng được, sản lượng không thấp.” Diệp Trụ có tay nghề trồng trọt, nhìn thấy thứ này, hơn nữa giá tiền rất rẻ, liền muốn có thể mang về đến lúc đó chính nhà mình trồng.

Diệp Tiểu Kiều vừa nhìn thấy vật này hai mắt liền sáng, đây không phải thổ đậu sao? Tục xưng khoai tây! Chỉ có điều nàng không dám nói ra mình biết thứ này, nếu không sẽ bị người coi thành quái nhân!

Tiền trong tay Diệp Trụ không nhiều lắm, buôn bán trà buôn bán tơ lụa cũng không thể, hơn nữa chuyến đi này đại tỷ phu có thể mang mình ra ngoài, đã rất cảm kích, không thể vì vậy, mà dựa dẫm vào đại tỷ phu, đi ra ngoài một chuyến, người ta ngược lại cho ngươi ăn uống ở, ngươi còn muốn kiếm tiền của người ta, đây không phải việc Diệp Trụ có thể làm ra, hắn tiết kiệm ăn tiêu tiết kiệm dùng, đến phía nam, đại tỷ phu cũng nói cho hắn mượn tiền buôn bán đồ, trở về mua đi bán lại, trả lại cho đại tỷ phu là được, Diệp Trụ không phải không nghĩ tới, nhưng cuối cùng nhìn thấy không ít nơi có bán thứ này, hơn nữa hắn ăn vẫn còn thấy rất ngon, hắn thích trồng hoa màu, liền nghĩ đến mua mầm mống khoai tây này về, đến lúc đó trồng thật tốt, không phải nói hàng thực phẩm miền nam bán miền bắc, cũng bởi vì đồ phía nam phía bắc ít có sao? Vậy hắn mang khoai tây chỗ bọn họ về trồng, không phải vật hiếm thì quý rồi sao?

Không thể không nói, suy nghĩ này của Diệp Trụ là bút thần Phúc Lâm, khó gặp, chính là đại tỷ phu Diệp Trụ khi nghe tính toán này của Diệp Trụ, cũng cảm thấy muội phu của mình vẫn còn có chút đầu óc buôn bán, chẳng lẽ trước kia bị trưởng bối quản quá nên ngây người rồi?

Lập Hạ nghe lời Diệp Trụ nói, rất ủng hộ cha, cảm thấy những năm này cha hiếm có quyết tâm như vậy, “Cha, con cảm thấy trồng khoai tây này rất đáng! Ngài cứ yên tâm trồng đi.”

Diệp Tiểu Kiều cũng giơ hai tay tán thành. Vật hiếm có mới quý, hơn nữa khoai tây thứ này, cho dù khí hậu nam bắc đều có thể trồng thành, lại không khó trồng. Chỉ cần thứ này có người trồng rồi, mọi người nhìn thấy chỗ tốt rồi, những người còn lại cũng sẽ theo phong trào cùng trồng, nhưng cái này cũng không có trở ngại gì, nhà bọn họ chiếm tiên cơ. Tối thiểu mới bắt đầu nhất định không có ai có, như vậy mới ban đầu có thể kiếm nhiều một chút, chính là về sau tất cả mọi người trồng, nhà mình cũng không mất mát gì, hơn nữa về sau trên bàn cơm cũng nhiều thêm một món đồ tốt.

Thu hoạch khoai tây, có thể cất trong thời gian dài đất.

Người trong nhà đều ủng hộ Diệp Trụ, Diệp Trụ trồng mầm khoai tây vào vài mẫu đất rồi, bởi vì phương thức không khác khoai tây lắm, đều trước nảy mầm, sau đó cắt thành miếng, lại trồng xuống, như vậy một củ khoai tây có thể trồng vài gốc, dĩ  nhiên nếu như khoai tây trồng đủ, liền không cần phiền toái như vậy rồi. Trực tiếp gieo từng củ xuống đi.

Bây giờ là mùa hè, nhiệt độ quá cao, không thích hợp trồng, chờ mùa thu thời tiết chuyển lạnh, có thể bắt đầu, nhanh chóng đến mùa đông còn có thể thu một vụ, nếu như mùa xuân trồng, còn có thể thu vào mùa thu, một năm liền hai vụ. Trên đường trở về Diệp Trụ cũng đã nghĩ xong, liền trồng một mẫu đất, nhìn tình huống một chút rồi nói sau. Đất trong nhà không nhiều lắm, không thể lãng phí, nếu như trồng được, về sau lại trồng thêm mấy mẫu ruộng.

Diệp Trụ trở về cũng mang theo đồ cho tụi nhỏ, mặc dù không đáng giá tiền, nhưng mấy người tiểu Kiều đều rất thích. Tiểu Phượng hỏi: “Cha, cha có mang đồ cho ông nội bọn họ không?”

Ngô thị cũng nhìn Diệp Trụ, lúc này Diệp Trụ mới nhớ tới mình quả thật không mua đồ cho bên kia, hiện giờ nàng dâu bọn nhỏ vừa hỏi, hắn lẩm bẩm nói: “Ta, ta không có đủ tiền, cho nên chưa mua.” Mua đồ gì đó cho bọn nhỏ đều là đồ chơi nhỏ, vốn không hao phí vài đồng tiền, mà nếu như mua đồ cho người chính phòng, tiền quá ít, vốn không được.

Tiểu Phượng nghe lời Diệp Trụ nói, nói: “Cha, nếu không điểm tâm con đây không cần, ngài đưa đi cho ông nội bọn họ đi.”

Diệp Tiểu Kiều nghe, cũng vội vàng cống hiến đồ của mình ra, Lập Hạ và Lập Thu cũng không ngoại lệ.

Diệp Trụ thấy bọn nhỏ như vậy, trong lòng chính là thoải mái, vội nói: “Không cần, không cần, đều là cha mang về cho các con, lần này cha đi ra ngoài một đồng tiền cũng không kiếm được, chờ sau này kiếm được tiền lại nói.”

Diệp Tiểu Kiều biết tỷ tỷ tiểu Phượng không thể nào độ lượng đưa đồ của mình cho chính phòng, mà tỏ rõ một thái độ, chúng ta tôn trọng người chính phòng tôn trọng trưởng bối, đồ cũng không phải không cho, vậy sau này có gì mâu thuẫn, Diệp Trụ khẳng định trong lòng liền nghiêng về phía mình rồi!

Ngô thị nghe lời bọn nhỏ nói, nói: “Vẫn đưa túi điểm tâm này đi đi, lát nữa để Lập Hạ và Lập Thu đi theo chàng, ra ngoài nhiều ngày như vậy, trở về, dù sao cũng phải đi xem một chút, tứ đệ bên kia cũng cưới con dâu.” Nói gì thì nói, nàng muốn biểu lộ rõ thái độ của mình, lui tới bình thường, nàng chắc chắn cho nam nhân của mình thể diện, hơn nữa hiện giờ các con của nàng đều rất tốt, Ngô thị tuyệt đối lại không bị người của chính phòng làm cho thua thiệt.

Mặc dù biết đưa đi chút điểm tâm, chính phòng bên kia nhất định trong lòng không hài lòng, nhưng ở trên phần lễ tiết, còn dư lại đã không phải là chuyện của bọn họ rồi.

Diệp Tiểu Kiều thấy ba người bọn họ rất ôn hòa đi qua, kết quả trở lại sắc mặt Diệp Trụ lại nhìn không tốt, vẻ mặt đại ca Lập Hạ không thay đổi, ngược lại Lập Thu mở trừng hai mắt với tiểu Kiều và tiểu Phượng, sau đó ba người liền ngầm cùng nhau.

Tiểu Phượng hỏi vội: “Nói nhanh lên!”

Lập Thu nói: “Cũng biết muội thiếu kiên nhẫn, mới vừa rồi ca còn tưởng muội biến thành người khác từ khi nào chứ, còn hào phóng như vậy.”

“Nói chút chuyện này làm gì? Nói cho muội biết nhanh lên, mới vừa rồi ở chính phòng có người lại không cho cha mặt mũi rồi hả?”

“Muội đã biết còn hỏi ca?” Lập Thu nói.

“Biết thì biết, nhưng nghe một chút cũng không tệ chứ sao.”

“Ca, có phải bên chỗ bà nội nói gì khó nghe không?” Diệp Tiểu Kiều thấy hai người này cãi vã, liền tự hỏi.

Lập Thu nói: “Ngược lại không nói lời khó nghe gì, chỉ hỏi cha ta lần này đi ra ngoài, có gì buôn bán tốt không, đừng quên lôi kéo tứ thúc một tay.” Lập Thu là một bé trai, không có tài ăn nói bát quái đó, nhưng mà Diệp Tiểu Kiều vẫn từ trong lời nói của hắn nghe được ý tứ, không phải ghét bỏ đồ cha đưa qua không đủ tốt, không để bọn họ vào trong mắt, còn có chính là muốn biết lần này cha đi ra ngoài kiếm được bao nhiêu tiền, bọn họ đỏ mắt.

Hiện giờ mặc kệ nói lời gì, bọn họ khẳng định cha kiếm được tiền, nếu cha nói không có, bọn họ khẳng định cho là cha lừa gạt bọn họ, dù sao cho dù như thế nào đều làm không tốt, cho nên lần này cha không nhiều lời, nhưng trở về trên mặt vẫn khó coi.

Chỉ có điều đây vẫn tốt cho cả nhà Diệp Tiểu Kiều, bởi vì chính phòng bên kia càng như vậy, lòng của cha sẽ càng nghiêng về phía bọn họ, lấy Diệp Trụ trước kia chỉ cần vừa nghe lời của ông cụ liền đi làm khẳng định hiện giờ không tồn tại.

Không phải Diệp Tiểu Kiều muốn cha xa cách với ông cụ bên kia, nếu như  ông cụ bên kia không thiên vị quá đáng như vậy, rất nhiều chuyện mọi người có thể dễ dàng tha thứ, nhưng đây quá thiên vị, trái tim đều làm bằng thịt, bị người chèn ép lợi hại, không phản kháng cũng không được.

Nghe lời Lập Thu nói, mấy người Diệp Tiểu Kiều ở trước mặt Diệp Trụ nói sang đề tài khác, qua một hồi lâu, tâm tình không tốt mang tới từ bên chính phòng kia của Diệp Trụ liền biến mất bảy tám phần. Mọi người ăn bữa cơm đoàn viên, cuộc sống lại tiến vào quỹ đạo chính, mặc dù hiện giờ Diệp Trụ không thể trồng khoai tây, nhưng bản thân hắn vẫn mở ra một mảnh không lớn không nhỏ trong viện, theo phương pháp hỏi thăm ra từ phía nam, trước trồng mười mấy củ, nhiều hắn không dám trồng, dù sao khoai tây này mang từ phía nam xa như vậy đến đây, nếu như lập tức dùng nhiều, lỡ không được vậy coi như lãng phí tiền rồi.

Ngô thị thấy nam nhân nhà mình từ sau khi trở lại giống như gặp ma, coi mảnh đất lớn chừng bàn tay kia giống như bảo bối, không khỏi hơi buồn cười, nhưng dù sao cũng tốt hơn cứ luôn quay quanh chính phòng kia nhiều rồi, Lập Hạ cũng nói với Ngô thị rồi, tất cả đều theo hắn, nam nhân nhà mình chuyện khác không được, nhưng trồng trọt là một tay nghề tốt, hơn nữa không nói gì khác, lần này đi ra ngoài, tốn mấy lượng bạc, mặc dù mọi người đều nói không thèm để ý, nhưng Ngô thị biết nam nhân nhà mình khẳng định trong lòng để ý, cảm thấy tiêu tiền, còn không kiếm được tiền, hiện giờ liền trông cậy vào khoai tây này kiếm tiền đấy. Ngô thị làm nàng dâu, dĩ nhiên phải toàn lực ủng hộ hắn.

Mà những người khác trong thôn vốn cho rằng Diệp Trụ trở lại, không nói gì khác, cũng có thể chơi ra không ít tiền, nhưng một đoạn thời gian trôi qua rồi, trong nhà Diệp lão nhị này vẫn không có gì thay đổi, những ánh mắt hâm mộ ghen tỵ kia đều không đảo quanh trên người bọn họ nữa.