Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 60: Đi theo cùng nàng




Đương nhiên cầu còn không được, đến trong nhà Lưu thị, Hách thị vội hỏi Ngô thị: “Nhị tẩu, mới vừa rồi vì sao tẩu lại đồng ý bà ta, rõ ràng cố tình gây sự, nào có chuyện như thế chứ? Muội biết ngay kêu chúng ta qua không có chuyện tốt gì. Lễ ra mắt gì chứ, thật sự cho rằng mình nhiều quý báu.”

Ngô thị nói: “Đồng ý thì đồng ý, nhưng mà lễ ra mắt này là tự chúng ta chuẩn bị, cho như thế nào, cũng không thể ép buộc chúng ta đi.” Có lúc Ngô thị cảm thấy Quách thị thật sự không biết đang suy nghĩ gì. Chuyện như vậy còn chết sống ép buộc, nhưng mà lần này thế mà lại không để cho ông cụ ra mặt, thật đúng là ngoài dự đoán của người ta.

Lưu thị nói: “Nhị đệ muội nói rất đúng, cho chúng ta định đoạt cái gì, nếu lúc ấy không đồng ý, mấy ngày nay chúng ta nhất định sẽ không yên bình. Bà ta là trưởng bối, cho dù chúng ta có lý đi nữa, trong lòng người khác cũng sẽ nói chúng ta như thế này như thế kia với trưởng bối. Nói đi nói lại, chúng ta làm con dâu, bà ta làm mẹ chồng. Nếu chúng ta không lớn hơn bà ta, vậy trước tiên đồng ý, đến lúc đó cho như thế nào còn không phải do chúng ta định đoạt sao? Chúng ta cũng không phải bởi vì chuyện thể diện kia, mà phồng má giả làm người mập.”

Hách thị nghe xong lập tức cười nói: “Nói vậy, nhưng mà vẫn cảm thấy ghê tởm đáng sợ, chính là không nghĩ ra đồ gì kia, quy củ gì kia, gia đình giàu có muội cũng không tin có quy củ đó. Cũng chỉ từng làm nha đầu cho gia đình giàu có mà thôi, còn tưởng rằng người nhiều quý giá gì đâu, nhìn xem mẹ chồng chúng ta đều giống như nhìn phượng hoàng vàng. Muội thấy, cô nương này nếu dám tới đây xem mắt, tính tình khẳng định không phải nhu thuận, đến lúc đó cưới vào cửa rồi, chắc sẽ có va chạm, may  mà chúng ta đã tách ra, nếu không ở cùng một chỗ, đúng là chịu tội!”

Hách thị nói đúng lắm, cô nương này vừa nghe cũng không phải nhân vật mềm, Ngô thị nghĩ, nếu như thật sự cưới vào cửa, để cô nương này đối phó với Quách thị, sau đó Quách thị sẽ không có nhiều thời gian để ý tới chuyện của mấy nhà bọn họ rồi, cho nên hôm nay nàng có thể đồng ý, cũng không hẳn không nghĩ tới phương diện nguyên nhân này.

Ba chị em bạn dâu cũng thương lượng xong, sau này, lễ ra mắt là cái gì, tức là không miễn cưỡng bản thân, lại không mất mặt, dù sao ta không nhìn trước mắt, xác định về sau được rồi, để hai người này trước đấu một trận, không rảnh rỗi cứ mấy ngày lại tìm bọn họ qua, bọn họ liền A di đà Phật rồi.

Diệp Tiểu Kiều cảm thấy mấy chị em bạn dâu nương còn đoàn kết, cũng đúng, có chung kẻ địch, không đoàn kết mới lạ.

“Nương, cô út còn âm thầm nói với con, muốn dẫn con đi nhà cô cả ở trong thành đấy.” Diệp Tiểu Kiều nói với Ngô thị.

Đây là trước khi Diệp Tiểu Kiều rời khỏi nhà cũ, Diệp Huệ Nhi len lén nói với nàng.

Ngô thị nhíu mày một cái, nói: “Nương biết rồi.” Cô út này, thật sự tà tâm không chết, biết quan hệ với bên đại cô tỷ không tốt, lại kéo tiểu Kiều lên, biết đại cô tỷ thích tiểu Kiều, ngược lại sẽ tìm người.

Cũng không trách Diệp Huệ Nhi muốn lôi kéo Diệp Tiểu Kiều, thật sự là do Diệp Căn không thăm dò ra được lai lịch của Tề công tử, tiền ngược lại bỏ ra không ít, nhưng ngay cả mặt của Tề công tử cũng chưa từng thấy, cộng thêm Diệp Căn tiêu tiền lại tiêu như nước, tiền riêng của Diệp Huệ Nhi đều bị Diệp Căn xài hết rồi.

Mà nhị ca lúc này còn ra ngoài rồi, không thể tìm hắn, do đó chỉ có thể tự mình đi tìm Diệp Tiểu Kiều, đi theo Diệp Tiểu Kiều tới trong nhà đại tỷ, đại tỷ luôn không tiện cho mình khó coi.

Sau khi Diệp Huệ Nhi trở lại, nói với ông cụ và Quách thị: “Cha, nương, con muốn mang theo tiểu Kiều đi nhà đại tỷ một chuyến.” Nàng sợ bên chỗ Ngô thị không đồng ý, cho nên trước nói với Diệp lão đầu và Quách thị, đến lúc đó để ông cụ ra mặt, vốn mang theo một tiểu oa nhi tử đi thăm người thân, cũng không phải chuyện lớn bao nhiêu, chắc Ngô thị cũng không dám không nghe.

Quách thị vội vàng nói: “Con đi bên kia làm gì? Lễ mừng năm mới đi, không phải không cho con sắc mặt tốt sao? Chúng ta không đi chịu tội đó.” Quách thị còn đau lòng khuê nữ, mặc dù trước kia cũng có ý tưởng để đại nha đầu và nhị nha đầu ở trong thành xe chỉ luồn kim, nhưng cũng không muốn khuê nữ bị uất ức.

Diệp Huệ Nhi vội nói: “Nương, con đây không phải nghĩ rằng, đều là người một nhà, cần gì làm căng như vậy? Nhiều năm như thế đều không lui tới, dù sao con còn nhỏ, chính là bị nói vài lời, con cũng không quan tâm, ai bảo bọn họ là tỷ tỷ con chứ, con cũng không sợ, chỉ cần bọn họ có thể làm tốt quan hệ với cha nương là được.”

Diệp lão đầu nghe xong lời lão khuê nữ nói, cảm thấy vui mừng, ông không thương không lão khuê nữ rồi, nhìn xem, cũng chính là nàng đau lòng mình, biết suy nghĩ vì mình, “Khuê nữ tốt, cha vui mừng, con muốn đi thì đi đi, ta nói với bên chỗ  nhị tẩu con, để cho nhị tẩu con mang theo tiểu Kiều đi.”

Quách thị nói: “Mang nó một con nhãi ranh làm gì? Tiểu Kiều kia có thể có tác dụng gì?”

Diệp Huệ Nhi mới nói: “Nương, đây không phải vì đại tỷ con thích tiểu Kiều sao? Con mang theo, cũng tiện nói chuyện đúng không? Đại tỷ luôn không tiện ở trước mặt tiểu Kiều mà nổi cáu với con đi, nương à, chúng ta cũng có thể mang chút đồ cho đại tỷ bọn họ, mặc dù bọn họ không lạ gì, nhưng mà chúng ta muốn quan hệ tốt với nàng, mang một chút đồ dù sao vẫn tốt hơn đi tay không.”

Trong lòng Quách thị đau đến không xong, cái này còn muốn mang theo đồ, lại còn cho nha đầu kia, bà không bỏ được, nhưng mà khuê nữ đã nói như vậy rồi, bà chỉ có thể nhịn đau. Muốn Quách thị nói, bà vốn không muốn bỏ ra, đến lúc đó không tin đại nha đầu này một ít đồ cũng không để cho tiểu Kiều nha đầu kia mang về. Nếu cho tiểu Kiều mang theo, luôn không có khả năng không để cho Huệ Nhi mang.

Chờ ông cụ đi tản bộ loanh quanh rồi, Quách thị gọi Diệp Huệ Nhi lại, hỏi, “Nha đầu, con nói thật cho nương, con thật sự muốn hòa hảo với bên kia?” Khuê nữ của mình tự mình biết, Quách thị cảm thấy không tin.

Diệp Huệ Nhi cười nói: “Nương, người ta nói nương còn không tin sao, đây là thật hay là giả? Hòa hảo với bên kia có gì không tốt? Bọn họ lại không cần đồ gì của chúng ta, chúng ta hòa hảo với bọn họ, chỉ có chúng ta chiếm tiện nghi, nương nói có đúng không? Dù sao trước kia con nghĩ không ra, bây giờ đã nghĩ ra, chúng ta cần gì phải tỏ vẻ? Thua thiệt còn không phải là mình? Nương là trưởng bối, không thể mất mặt, con đây làm muội tử, liền làm thay nương chuyện này chứ sao.”

Nếu là Diệp Huệ Nhi trước đây, nhất định không nói ra được lời như vậy, phải nói ra, nàng ta nhận mình thứ hai người khác không dám nhận mình thứ nhất. Bây giờ biến thành như vậy, thật sự không cách nào tưởng tượng, có thể thấy được ảnh hưởng của Tề công tử này với nàng. Thật sự sâu xa.

Quách thị cảm thấy có phải khuê nữ của mình bị quỷ nhập vào người không, hoàn toàn không giống con bé, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, bà cho chạy mất ý tưởng này rồi.

“Huệ nhi à, bên chỗ nương mà con còn không muốn nói lời thật, nếu không con nói với ai?” Quách thị vẫn không yên tâm hỏi.

Diệp Huệ Nhi nhìn nương nàng, nói: “Nương, nương cứ thoải mái đi, con làm như vậy, khẳng định không thiệt thòi!” Nàng ngược lại muốn nói chuyện Tề công tử, dù sao nương biết, khẳng định sẽ mạnh hơn một mình nàng nhiều, cũng không cần ngày ngày quan tâm, nhưng lại sợ đến lúc đó nương mình làm hỏng chuyện.

“Nương yên tâm cái gì? Con ấy đột nhiên như vậy, rốt cuộc có chuyện gì vậy. Con nói với nương đi, còn nữa, nương cũng biết con len lén cho ca con tiền, ca con cũng ngày ngày không có ở nhà, hai con có thể là vận mệnh cả đời nương, nếu như các con có chuyện gì, nương làm sao sống. Đặc biệt là con một cô nương gia, chính là thật sự có chuyện gì, nương đi ra ngoài làm cũng tiện hơn con làm nhiều, có phải con sợ cha con biết không? Con đừng sợ, con  không cho nương nói, nương sẽ không nói với cha con. Con không nói cho nương biết, đến lúc đó nương giúp sai rồi, vậy phải làm sao?” Quách thị lại một phen nói lời tâm huyết.

Diệp Huệ Nhi nghe, cảm thấy nương nàng nói cũng có lý, tiền của mình cũng không đủ rồi, hơn nữa bên chỗ tứ ca vẫn luôn không nghe được tin tức, dù sao nương lớn tuổi rồi, biết chuyện cũng nhiều hơn, nói không chừng liền có biện pháp rồi, trước kia không nói với nương, là cảm thấy mình và ca có thể biết rõ chuyện này, lại nói, cảm tình của Diệp Huệ Nhi với Tề công tử, cảm thấy nói với Quách thị rồi, sẽ bị mắng, đến lúc đó sẽ không xong rồi? Diệp Huệ Nhi nghĩ, trước cho chỗ Tề công tử một ấn tượng tốt, sau đó từ từ nước chảy thành sông, đến lúc đó Tề công tử trực tiếp tới cửa cầu hôn, đó là chuyện tăng thể diện hơn? Hừ, đừng nhìn đại tỷ và nhị tỷ đến trong thành, nhưng so sánh với Tề công tử, đó chính là một chút đồ ăn! Để cho các ngươi lạnh nhạt với ta, sau này còn không phải nịnh bợ ta sao!

Diệp Huệ Nhi ngạo mạn từ trong xương đó là không sửa đổi được, hơn nữa luôn cảm thấy mình dễ coi như vậy, chỉ cần Tề công tử nhìn thấy mình, khẳng định sẽ coi trọng, nói dễ nghe gọi là tự tin, nói khó nghe, đó chính là tự luyến.

Hiện giờ nàng định khuất phục nịnh hót, còn không phải để về sau có thể vênh váo hả hê sao? Đừng thấy nàng hôm nay cười với mấy người Ngô thị, thật ra thì cũng là giả vờ, trong xương vẫn còn xem thường đám người Ngô thị, nhưng ai bảo bọ họ và bên chỗ Diệp đại cô kia có quan hệ tốt chứ, nàng vì mình có thể nhìn thấy Tề công tử, không thể không như vậy.

“Nương, vào lễ mừng năm mới con đến trong nhà đại tỷ, nhà bọn họ có một vị khách tới.” Diệp Huệ nhi liền nói hết ra Tề công tử này tốt như thế này như thế kia, phú quý như thế này như thế kia cho Quách thị.

“Con thấy đại tỷ phu và Nhất Phàm đều rất cung kính với hắn, khẳng định không phải người bình thường. Nương, người xem.” Diệp Huệ Nhi nói xong liền ngượng ngùng.

Sau khi Quách thị nghe xong, chợt vỗ đùi, “Con của nương, con đúng là tinh mắt! Không hổ là do nương sinh! Sao con không nói sớm một chút với nương chứ, tự nương cũng có thể đi nghe! Con ngốc à, đi theo mấy người kia cho sắc mặt tốt làm gì?” Nếu khuê nữ thật sự có thể gả cho người như vậy, hai kế nữ này đều không để vào mắt, chính là Diệp Căn cũng sẽ có tiền đồ thật tốt, tùy tiện làm chuyện này, cả đời cũng không lo! Dù sao người có thể khiến cho con rể lớn cung kính như vậy còn có xe ngựa tốt như vậy, cũng không phải người bình thường.

Quách thị này một chút cũng không nghĩ đến, lỡ như Tề công tử này là một tên lừa gạt thì làm sao? Dù sao cũng cảm thấy người ta tốt lắm. Còn cảm thấy tầm mắt của khuê nữ mình cao, vừa nhìn liền chính xác!

“Nương, nào có dễ dàng như vậy, con để tứ ca nghe, ca ấy đều hỏi không ra, bằng không con việc gì phải có sắc mặt tốt như vậy với bên kia?” Diệp Huệ Nhi nói.

Quách thị nghe xong nói: “Hay Tề công tử này không phải là người của Khang huyện, nên không nghe nóng được gì? Ở Khang huyện nương cũng biết một vài người, để cho bọn họ giúp một tay.”

“Nương, người nương biết là ai, vẫn là biện pháp con nghĩ ra tốt, nếu Tề công tử và trong nhà đại tỷ có liên lạc, chính là không gặp được, nhưng hỏi thăm Nhất Phàm bọn họ, luôn có thể nghe ngóng được đi, mấu chốt là con phải có quan hệ tốt với bọn họ mới được, cho nên con mới chịu mang theo tiểu Kiều, nương, nương nói có đúng không?”

Quách thị suy nghĩ một chút, nói: “Biện pháp này của con cũng được. Nhưng mà phải uất ức con đến bên kia rồi.” Nếu muốn quan hệ tốt với người ta, thì không thể giống như trước đây, chuyện gì cũng không quan tâm, bà đau lòng rồi, khuê nữ của mình ăn khổ như vậy khi nào chứ?

“Hiện giờ uất ức, chờ sau này sẽ không uất ức! Nương, nương cứ thoải mái là được rồi, đến lúc đó con để cho bọn họ đều nhìn xem là được, nương cũng không cần mỗi lần đều yêu cầu bọn họ.” Diệp Huệ Nhi nói. Ban đầu khi ở riêng, mấy ca ca và tẩu tử đều ép buộc nương mình, trong lòng nàng nhớ rõ ràng.

“Khuê nữ tốt! Nương nghe lời con, nương đi chuẩn bị đồ đi!” Khuê nữ của mình cũng hiếu thuận, tốt hơn những thứ bạch nhãn lang kia nhiều, quả nhiên là mình sinh mới tốt đấy.

Diệp Tiểu Kiều biết mình đi theo Diệp Huệ Nhi đến trong nhà đại cô, là do ông cụ đích thân tới nói, thật sự không ai đoán được, tiểu cô vì để cho mình đi theo cùng, thế mà lại để cho Diệp lão gia tử tới đây lên tiếng.

“Nương, nương khỏi phải lo lắng, đi theo thì đi theo thôi, con còn có thể giúp cô cả bọn họ làm chút chuyện đấy.” Diệp Tiểu Kiều an ủi Ngô thị.

Tiểu Phượng cũng nói: “Nương, tiểu Kiều tinh lắm, người khỏi phải lo lắng, tiểu cô con có yêu thiêu thân gì, cũng không làm ra được.”

Ngô thị nói: “Nương không phải không muốn để tiểu Kiều đi, là sợ tiểu cô con làm chuyện gì, dính dáng đến con. Nhưng mà bên chỗ cô cả con trong lòng có tính toán rồi, thôi, không nói nhiều như vậy, đến bên chỗ cô cả con, chịu khó một chút, tiểu Phượng, các con chuẩn bị xong quần áo.”