Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Diệp lão đệ à, ngươi thật sự giúp cho ta một đại ơn! Có thấy xa!” Tôn quản sự không hổ làm quản sự, vừa gặp mặt liền khen Diệp Trụ.
Diệp Trụ được khen ngượng ngùng, nói: “Ao cá này đều do con lớn nhất của ta làm.”
“Vậy càng ghê gớm, có một đứa con trai tốt vậy! Làm cho người ta hâm mộ, không nói gạt ngươi, các chủ tử trong phủ ta từ trên xuống dưới đều thích ăn cá, chỉ có điều nơi này của chúng ta, ăn cá cũng không dễ dàng, bắt cá này, cũng không thể bảo đảm ngày ngày đều có thể có, vì chuyện này, ta không biết chạy bao nhiêu chân. Thật buồn chết ta! Nếu không phải đại ca nhi của Phong gia nói với ta, chỗ các ngươi, ta đều không biết làm sao rồi. Cho nên nói, các ngươi giúp ta đó. Sau này vẫn còn phải nhờ các ngươi tiếp tục giúp chúng ta đó. Ta lộ chút chân tướng cho các ngươi, chỉ cần cá của các ngươi tốt, trong phủ chúng ta tuyệt đối dễ nói chuyện.”
Lập Hạ cũng ở bên cạnh, nghe lời Tôn quản sự nói, nói: “Tôn quản sự, phải là ngài giúp đỡ chúng ta, nếu không có ngài, những con cá này của chúng ta muốn bán riêng cũng phải thời gian rất dài, càng không phải nói, ở giữa sẽ chết một chút, lãng phí không biết bao nhiêu. Sau này nhờ Tôn quản sự giúp đỡ chúng ta thêm.”
Tôn quản sự gật đầu một cái trong lòng, tên tiểu tử này nói chuyện vẫn có khả năng, nhìn ra được, là một nhân tài, chỉ bằng hắn có thể nuôi cá, về sau nhà này giàu có lên chính là không thiếu được, hơn nữa, còn biết chữ đấy. Tôn quản sự thích kết giao với người như vậy.
Hai bên cũng đã nói xong, Tôn quản sự định cứ mỗi năm ngày sẽ tới thôn Diệp gia kéo một thùng cá về, một tháng tính tiền một lần, lập chứng từ, lại giữ Tôn quản sự lại ăn một bữa cơm, Ngô thị còn tặng một túi bột ngô của nhà mình cho Tôn quản sự mang về, vật này người làng quê không lạ gì, nhưng người trong thành hiếm, Tôn quản sự cũng không khách khí, nhận lấy, hắn không lạ gì thứ này, nhưng càng cảm thấy người gia đình này biết xử lý, không phải là loại cọc gỗ phiền phức
Vì vậy cũng đưa tiền lần này luôn, sau đó hai bên đều hài lòng.
Tiểu Phượng nhìn mấy thỏi bạc này, hận không thẻ cầm lấy cho vào trong miệng cắn hai cái, “Ca, đây là bạc sao? Đây là của chúng ta sao? Đây là thật sao? Muội không phải đang nằm mơ chứ.” Tiểu Phượng dùng liên tục mấy câu nghi vấn, mấy người kia đều nở nụ cười.
Ngô thị nói: “Con nha đầu này, đây là thật hay là giả?”
Tiểu Kiều nói: “Tỷ, nếu không muội nhéo tỷ, xem có đau không, cũng biết không phải nằm mơ rồi.”
Lập Hạ đưa thỏi bạc cho Ngô thị, nói với Ngô thị: “Nương, tiền này chúng ta trả nợ đi, về sau chúng ta có dư tiền, thì mua cho cha và nương, chúng ta còn phải mua ruộng nước!”
Ngô thị hơi kích động, nói: “Ôi, nghe Lập Hạ, con ta cũng có thể kiếm tiền!”
Lập Thu nói: “Còn con nữa, nương, con cũng làm mồi cho cá.”
“Đúng đúng đúng, đều là con ngoan của nương.”
Tiểu Phượng nói: “Nhị ca, ca còn làm không bằng tiểu Kiều, là tiểu Kiều nói muốn nuôi cá, vẫn là muội ấy nói muốn cho ăn phân gà còn có phân tằm, phân gà này cũng do tiểu Kiều muội ấy cầm tiền mua về.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Lập Thu cũng không tức giận, nói: “Đúng vậy, muội muội của ca, còn phải nói?”
Mọi người vừa cười, tiểu Kiều nói: “Đại ca, nhị ca, năm nay chúng ta nuôi cá, nói không chừng sang năm có nhiều người nuôi cá hơn, nếu chỉ lấy cá con ở trong sông, đoán chừng không phải cách. Còn có chính là nhiều người nuôi cá, phân gà trong thôn này chúng ta khẳng định không đủ, cũng phải nghĩ cách cho ăn chút thứ khác mới được.”
Lập Hạ nói: “Muội nói đúng, chẳng qua ca nhìn thôn chúng ta, chỗ có thể nuôi cá cũng không có mấy, nếu không phải cách sông quá xa, dẫn nước không dễ dàng, chính là không có chỗ nào lớn như chúng ta, chúng ta đã ở cuối thôn rồi, đầu thôn khẳng định không để cho người nuôi, ca nghĩ, đợi lát nữa đưa mấy con cá cho Ngũ gia gia còn có mấy người trong thôn đi, cho dù như thế nào, mấy người bọn họ cũng ủng hộ chúng ta nuôi cá, vậy chúng ta có thể yên tâm ở trong thôn nuôi cá.”
Tiểu Kiều thầm gật đầu trong lòng, đại ca thật sự rất biết thay đổi. Biết giải quyết nhân vật thực quyền trong thôn Diệp gia.
Nhưng mà cho dù có người nuôi cá, đây có cạnh tranh mới có tiến bộ chứ sao. Coi như xem ai tốt hơn.
“Ca, khi chúng ta đi chợ, cũng gặp được những người bán cá nhỏ, khi đó muội nhìn, nói cá nhỏ như vậy, đến lúc đó chính là làm sạch sẽ rồi, cũng tốn rất nhiều công sức, những con cá kia nhỏ hơn cá chúng ta bán ra, nhưng lớn hơn cá con chúng ta bắt trong sông, nếu như có thể mua những con cá kia, đến lúc đó đặt trong đầm, nhất định sẽ lớn nhanh hơn năm nay.”
“Ừ, muội nói đúng, tốt nhất có thể để cho bọn họ cung cấp lâu dài, vấn đề cá con này sẽ không phải là vấn đề.”
Ngô thị nhìn nhi tử và khuê nữ mình thương lượng, trong lòng vui mừng.
Diệp Trụ cũng đột nhiên cảm thấy con trai của mình trưởng thành, hiện giờ đã có thể kiếm tiền, chống được cái nhà này rồi.
Hắn nghĩ, vị trí chủ một gia đình của bản thân hắn có phải nên nhường lại không, hắn nhiều năm như vậy vẫn không làm ra dạng gì, ngược lại khiến vợ con đi theo mình chịu khổ, thật sự rất không xứng chức
Khi Ngô thị ở riêng với hắn, nhìn thấy hắn rất mất mát, liền hỏi sao vậy?
Diệp Trụ nói: “Ta cảm thấy thật có lỗi với mấy mẹ con các nàng, tính ta như thế nào tự ta biết, nếu không, về sau để Lập Hạ quản gia? Chính là tiểu Kiều còn có khả năng hơn người làm cha là ta đây, ta đúng là đào bới trong đất, nếu không chính là làm cố sống cố chết.” Còn có chính là chưa bao giờ cự tuyệt rõ ràng yêu cầu của chính phòng.
Từ sau khi tách ra, cảnh ngộ của con cái ở chính phòng, hắn không phải không rõ ràng, nhưng cho tới nay đều không phản bác một câu. Cho dù nói như thế nào, đó là cha hắn, hắn không thể bất hiếu. dfienddn lieqiudoon
Nhưng cứ như vậy, con của mình khổ rồi.
“Gì mà thật ngượng ngùng với không ngượng ngùng chứ? Chàng là cha lũ nhỏ, lũ nhỏ cũng kính chàng.” Ngô thị nói.
“Không phải là cách nói đó, ta thật sự cảm thấy nếu Lập Hạ chúng ta chưởng gia, tuyệt đối mạnh hơn a! Nàng nhìn ta xem, không có cách nào chống lại chính phòng, tật xấu này của ta đây không đổi được, nếu Lập Hạ chưởng gia, chuyện trong nhà này đều do hắn định đoạt, vậy thì dễ nói rồi.” Diệp Trụ có ý tứ chính là hắn không chọc nổi, cho nên muốn trốn tránh, nếu hắn không quản việc nhà rồi, trong nhà này không phải do hắn định đoạt, vậy hắn nói không có tác dụng, chính phòng cũng sẽ không để cho hắn làm gì đi.
Ngô thị thầm nói, chàng cuối cùng nói một câu lời người làm cha! Không hổ chúng ta vẫn luôn thì thầm với chàng.
Trước kia Diệp Trụ vốn không có ý thức này, chỉ biết nghe lời cha nói không sai. Sau đó bị người chính phòng nắm mũi dắt đi, mà còn người trong nhà, đều vì hắn, bị không ít giận.
Chẳng lẽ Diệp Trụ không biết cha hắn thiên vị, không biết Quách thị chỉ biết một lòng suy nghĩ cho con bà ta? Trong lòng hắn khẳng định rõ ràng, nhưng chính là không hạ quyết tâm được.
Ngô thị hỏi: “Chàng nghĩ rõ ràng rồi? Lập Hạ còn chưa lập gia đình đấy.”
Diệp Trụ gật đầu một cái, “Về sau chuyện bên ngoài cũng do Lập Hạ làm chủ đi, ao cá này cũng do nó làm, cực kỳ cực khổ, ta đây người làm cha không thể cản trở thằng bé.”
Diệp Trụ cũng không biết là lập tức hiểu rõ, hay suy nghĩ rất lâu mới ra, dù thế nào đi nữa điểm này hắn vẫn đáng giá tán dương, bản thân không được, nhưng cứ bám lấy quyền lợi không buông.
Nói hơi thẳng thừng khó nghe một chút, chính là chỉ biết bản thân.
Khi Diệp Trụ và Ngô thị tuyên bố ra chuyện này, Diệp Tiểu Kiều chỉ ngây người một lát, đã cảm thấy có phải cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng lòng của nàng không, cuộc sống trong nhà cuối cùng cũng có đầu chạy rồi, mình cuối cùng không phải giống như trước kia từ biệt cuộc sống. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cha à, cha thật sự là, quá sáng suốt rồi!
Cha trọng tình cảm, hơn nữa có lúc mặc kệ đúng sai, làm người tốt vô điều kiện với chính phòng, bị ông cụ chuẩn xác gây khó dễ. Nếu như, nếu như quyền phát ngôn ở nhà bị đại ca thay thế, hiệu quả kia liền nhỏ đi rất nhiều, hơn nữa đại ca không phải người chính phòng nói gì chính là cái đó.
Ngô thị nói: “Lập Hạ, nương và cha con cũng đã thương lượng, cái nhà này sớm muộn gì cũng là con đương gia, bây giờ con đón lấy sớm hơn một chút, chúng ta cũng nhẹ nhõm đi một chút, về sau con cũng dễ thích ứng, không nói cái khác, cũng suy nghĩ vì cái nhà này của chúng ta. Cha con cũng có suy nghĩ này, con coi như nói trước để cho cha con hưởng phúc là được.”
Diệp Trụ cũng gật đầu một cái, nói: “Lập Hạ, cha làm việc không kiên quyết, đã nhiều năm như vậy, trong nhà ta mới được như thế, con cũng sắp trưởng thành, coi như suy nghĩ vì cha đi, con yên tâm, cha tuyệt đối sẽ không cản trở con.”
Lời đã nói đến nước này, Lập Hạ đồng ý: “Nếu con có làm gì sai, cha và nương nhất định phải nói ra. Chính là mấy đứa Lập Thu, cũng có thể nói, trong nhà chúng ta chỉ cần ai nói đạo lý, vậy thì có thể được! Còn có một việc, mắt thấy sắp vào đông, con cũng học được chữ trong học đường không sai biệt lắm, về sau con liền không đi học đường nữa, con không có năng khiếu đi học, hiện giờ trong nhà chúng ta cũng có tiền thu rồi, Lập Thu tiếp tục đi học cho tốt.” Lập Hạ nghĩ là, hắn ở trong nhà làm sản xuất, còn Lập Thu đến lúc đó đi trên con đường người đọc sách, hai anh em cùng chung tiến bộ.
Mới vừa nói chuyện trong nhà để Lập Hạ làm chủ, Lập Hạ liền tuyên bố quyết định này, mặc dù Ngô thị cũng muốn để Lập Hạ tiếp tục đi học, nhưng con lớn nhất tự nhiên có chủ kiến, nàng không tiện trực tiếp phản bác, vậy hắn còn làm đương gia cái gì?
Ngô thị nói: “Lập Hạ, con thật sự không muốn đi học?”
“Vâng, nương, tuổi này của con, bắt đầu đi học, chính là muốn biết chữ, hiện giờ chữ cũng đã biết không sai biệt lắm, trên tay còn chuyện ao cá này, không thể làm hai việc cùng một lúc, lại nói còn có Lập Thu, về sau thật sự gặp phải chữ không biết, có thể hỏi đệ ấy là được. Con thật sự cảm thấy có thể, chính là để cho con tiếp tục đi học cũng lãng phí thời gian và tiền bạc. Cho nên con quyết định không đi học nữa, con làm rất tốt, chúng ta làm xong, cái này mạnh hơn bất cứ cái gì.”
Diệp Trụ nghe xong nói: “Liền nghe Lập Hạ, bây giờ con đương gia, chúng ta nghe là được. Lập Hạ, trọng trách đương gia này không nhẹ, con làm thật tốt. Cha tất cả nghe theo con.”