Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Nhị ca, mau nhìn, đây là cái gì?” Diệp Tiểu Kiều dùng cào trúc cào vỏ cây thông, kết quả lại phát hiện một thứ gì đó đang động, vốn cho rằng mình chọc phải rắn, đáng tiếc cái này không giống.
Lập Thu và tiểu Mễ cũng chạy tới, Lập Thu trước lượm một cục đá ném qua, không có gì nguy hiểm, liền đi qua nhìn, cười nói: “Đây không phải con nhím sao? Hôm nay ta số đỏ, có thể nhặt được thứ này, quay về có thể xào thịt ăn!”
Diệp Tiểu Kiều hỏi: “Nhị ca, thứ này có thể ăn? Trên thân nó, đều là gai”
“Bỏ đi là được. Ca thấy mấy đứa nhị cẩu tử từng bắt rồi, đều nói ăn ngon đó.” Lập Thu rất hiểu ra nói.
Tiểu Mễ cũng tha thiết trông mong không rời mắt, nói: “Lập Thu ca, tiểu Kiều tỷ, muội cũng muốn ăn.”
Thứ này bỏ gai đi, còn có bao nhiêu thịt. Hai người kia trước tiên nghĩ tới ăn. Tiểu Kiều nói: “Muội thấy còn không bằng đem bán, nói không chừng có trẻ con nhà giàu thích thứ này. Chúng ta ăn liền cái gì cũng không có!”
Mặc dù Lập Thu muốn ăn thịt, nhưng cảm thấy tiểu Kiều nói cũng hợp lý, liền lấy một cây gậy, lật con nhím lên, sau đó trực tiếp gắp vào trong giỏ.
“Đi, ta trở về nhà!” Hôm nay có một thu hoạch ngoài dự đoán, tiểu Kiều và Lập Thu đều rất cao hứng, tiểu Mễ nói, “Vậy thì không được ăn thịt.”
Tiểu Kiều vội nói: “Chờ nhìn xem thứ đồ này có thể bán được bao nhiêu tiền, đến lúc đó chúng ta có tiền, còn không mua được thịt sao? Đến lúc đó tỷ gọi muội tới đây ăn. Nhưng mà thứ này còn không biết có bán được ra ngoài hay không, muội đừng nói cho người khác, biết không?” diee ndda fnleeq uysd doon
Tiểu Mễ vội vàng gật đầu: “Tiểu Kiều tỷ, muội không nói với người khác! Tỷ yên tâm đi!”
Đến khi sắc trời đều tối, Diệp Trụ và Ngô thị còn có Lập Hạ mới trở về, “Cha, nương, con nấu nước ấm, mọi người tắm rửa đỡ mệt trước.”
Hai vợ chồng Diệp Trụ làm việc chịu bỏ lực, qua ngày hôm nay, rất mệt mỏi, thấy tiểu Kiều hiểu chuyện như vậy, trong lòng rất vui mừng, còn tiểu Phượng tìm đến liền nói chuyện tiểu Kiều và Lập Thu bắt được một con nhím cho mọi người.
“Tiểu Kiều còn tham tiền hơn con đó, nói muốn bán con nhím này đi, thứ đồ này ai muốn chứ.”
Tiểu Kiều nói: “Sao không có ai muốn? Thiếu gia tiểu thư nhà giàu có trong thành kia, cũng không thấy thứ này, thấy cái này khẳng định ngạc nhiên. Nương à, con nghĩ như thế này, không phải nương nói cùng Nhất Phàm biểu ca đưa cá đưa đồ ăn cho nhà Chu đại hộ sao? Vậy chúng ta liền làm lồng tre nhốt con nhím này vào, đưa cho Nhất Phàm biểu ca, Nhất Phàm biểu ca tất nhiên có đường đưa đến trong nhà Chu đại hộ đi, con chính là một văn tiền cũng không cần, có thể làm thân đúng không?”
Thú hoang ở nông thôn là đồ mới mẻ với thiếu gia tiểu thư trong thành, cũng là một kiểu đầu tư có được không? Tiểu Kiều nhớ trước kia đọc Hồng lâu mộng, những trang đầu kia, đều thích mang một chút thú hoang cho thiếu gia tiểu thư trong phủ chơi, gì mà hươu nai, thỏ, còn có chim, ta đưa con nhím này cũng là một cách đúng không?
Lập Thu nói: “Ban ngày, không phải muội nói muốn bán lấy tiền sao?”
“Hiện giờ muội lại tặng đồ, là vì về sau kiếm thật nhiều tiền.” Tiểu Kiều nói.
Lập Hạ nghe xong nói: “Ca cảm thấy tiểu Kiều nói có lý, con nhím này chúng ta giữ lại cũng không có lợi ích gì, đưa đến trong nhà Chu đại hộ cũng tốt.”
Ngô thị gật đầu một cái, nói với Diệp Trụ: “Cha lũ nhỏ, chàng cảm thấy như thế nào?”
Diệp Trụ cảm giác tiểu khuê nữ này của mình sao hoàn toàn khác trước kia? Ý tưởng nhiều như vậy! Nhưng mà hắn ngược lại không nghĩ khác, cho rằng do nhà mình quá nghèo, cho nên mới khiến bọn nhỏ chuyện gì cũng nghĩ đến kiếm tiền.
“Vậy cứ như thế. Chỉ sợ không đưa ra được.” Gia đình giàu có, ai gặp ngươi một lần.
Ngô thị nói: “Lập Hạ, ngày mai con và Lập Thu phải đi một chuyến tới nhà cô cả con, đưa con nhím này qua, nói một chút với Nhất Phàm biểu ca con, có được không, cũng không có gì ghê gớm.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Ngô thị cũng muốn để cho con lớn nhất của mình nghỉ ngơi một chút, hôm nay làm việc, đúng là không phải người chịu được, Diệp Trụ định nói gì, cuối cùng không há miệng.
Tiểu Phượng nói: “Nếu không, ngày mai con cũng xin nghỉ phép một ngày, cùng đi theo?” Đi nhà cô cả có đồ ngon ăn, tiểu Phượng rất muốn đi.
Ngô thị nói: “Lần này các ca con đi qua là làm chính sự, lần sau lại bàn đi.”
Diệp Trụ nói: “Đi nói với cô cả và dượng con, nếu có gì cần giúp một tay, cứ nói ra, nhà chúng ta có chưa tới vài mẫu, bây giờ còn chưa phải lúc thu, có rảnh tới đây.”
Lập Hạ và Lập Thu đều gật đầu đáp ứng.
Còn tiểu Kiều cũng khẽ cắn răng, lấy ra hai mươi trứng gà, để hai ca ca mang đi, trước kia đều là nhà cô cả cho nhà mình đồ, hiện giờ không dễ dàng gì mình có trứng gà, như thế nào cũng phải mang đi mấy cái. Đây gọi là trả lễ lại.
Mặc dù hai mươi trứng gà này là do tiểu Kiều vất vả tích cóp được, nhưng khi nên cho vẫn phải cho
“Nương, ngày mai con đi chính phòng giúp một tay đi.” Ca ca Lập Hạ đi trong thành, nhà đại bá còn có Lập Xuân ca làm việc, tiểu Kiều không sợ Quách thị bọn họ nói gì, mà sợ đại bá và đại nương cảm thấy không công bằng, dù sao có hai nam oa không làm việc đấy.
Diệp Trụ nghe xong, cảm thấy tiểu khuê nữ này chính là thân thiết, Ngô thị ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy cũng được, ngày mai con đi theo đi, nếu bà nội con nói cái gì, con coi như không nghe thấy là được, đừng cãi vã với bà ta.”
Tiểu Kiều gật đầu một cái, nàng còn chưa từng chính diện giao phong với Quách thị, không biết lực chiến đấu bao nhiêu.
Nhưng mà nếu như Quách thị để cho mình nấu nước gì đó, nàng tuyệt đối không làm, người không thể bị bắt nạt đến quen.
Ngày hôm sau trời còn mờ tối, Lập Hạ và Lập Thu đã mang theo lồng tre tối ngày hôm qua làm xong đi Khang huyện.
Ngô thị làm xong điểm tâm, cả nhà ăn cơm xong, sau đó mang theo lưỡi hái cùng tập hợp ở chính phòng, Ngô thị giải thích lý do hôm nay Lập Hạ không thể tới, đương nhiên không nói thật, sau đó để tiểu Kiều nha đầu này hôm nay tới phòng bếp giúp một tay, như vậy người khác mới không có ý kiến.
Tiểu Mễ thấy tiểu Kiều cũng ở đây, liền giống như cái đuôi đi theo. Quách thị thấy hôm nay nhiều thêm một tiểu Kiều, trong lòng thuận khí rất nhiều, nhưng mà vô cùng không thoải mái với việc thiếu một nam lao động, miệng nói: “Cha ngươi mẹ ngươi ngược lại biết tính toán, để cho ngươi một nữ oa tới đây, làm được cái gì? Làm việc tốn sức đều làm không xong.” di1enda4nle3qu21ydo0n
Tiểu Kiều cười híp mắt nói: “Bà nội, bà nói thật đúng, cháu không làm được việc tốn sức, chính là làm bếp cũng phải đứng trên ghế đẩu, vậy thì cháu nhóm lửa và nhặt rau là được.”
Bị người chê không thành vấn đề, vừa đúng, vừa đúng dùng cái này viện cớ không làm việc nặng rồi.
Quách thị nghẹn lời, nói: “Chỉ biết lười biếng, ta còn không nói mệt mỏi đâu, ngươi lại đá hậu rồi! Nhanh chóng đi chẻ củi cho ta. Đang chờ sử dụng đấy.”
Đốn củi dùng búa chặt ra tương đối thô, vẫn phải dùng dao chẻ hơi nhỏ một chút.
Tiểu Mễ thấy nói: “Tiểu Kiều tỷ không chẻ nổi đâu, cô út còn không chẻ đó?”
Quách thị thấy ở đây không có ai, liền đưa tay định đánh tiểu Mễ, bị tiểu Kiều kéo ra phía sau, tiểu Mễ ở phía sau nói: “Cháu nói lời nói thật, tiểu Kiều tỷ còn nhỏ hơn cô út nhiều, chính là không chẻ nổi chứ sao. Cô út cháu là người lớn, cũng chưa từng chẻ đấy.”
“Ngươi phản rồi! Nói chuyện không lớn không nhỏ! Có phải nương ngươi dạy ngươi như vậy không? Ngươi một con nhóc con khẳng định không nói ra lời như vậy được! Dám tranh luận với trưởng bối! Ta đánh ngươi còn nhẹ!” Nói xong định đánh tới đây.
Tiểu Kiều vội vàng kéo tiểu Mễ chạy quanh sân, vừa chạy vừa nói: “Bà nội, tiểu Mễ chính là một con nhóc, bà và muội ấy không chấp nhặt, để cho người khác thấy được, cũng sẽ không nói gì tiểu Mễ cả, mọi người sẽ chỉ nói con nít không hiểu chuyện, sẽ nói bà cứ tính toán chi li với con nít! Đến lúc đó cũng đừng trách cháu không nhắc nhở bà.”
Ra tay đánh người là gì, ghét nhất rồi. Hơn nữa tiểu Mễ nói là sự thật, Quách thị nghe lời tiểu Kiều nói, cũng không đuổi theo, dừng lại nói: “Một hai đứa đều không có giáo dưỡng! Nhanh chóng đi chẻ củi cho ta! Kêu ngươi tới đây làm việc hay tốn hơi thừa lời, người khác chính là nói ta, ngươi không nghe lời ta, đó chính là bất kính với ta đây làm bà nội. Nói xé trời, ngươi cũng có lỗi, kêu ngươi làm việc, cũng một mực từ chối, vây ngươi tới đây làm gì?”
Tiểu Mễ còn định nói cái gì, tiểu Kiều ngăn cản nàng, không phải chẻ củi sao? Coi như rèn luyện thân thể đi. Trông cậy vào cô út của mình, vậy căn bản không có khả năng, không phải nàng ta thích yên tĩnh sao? Vậy ta dùng sức chẻ củi, để cho nàng ta thật yên tĩnh vắng vẻ.
Vốn hôm nay tiểu Kiều tới đây, định nhẫn nhịn chịu đựng một ngày này, nhưng mà Quách thị này cứ thế không có dáng vẻ một trưởng bối, hận không thể đẩy tất cả công việc cho mình làm, nàng liền hơi phản kháng một chút là được rồi.
“Không thể nhỏ giọng một chút sao?” Quách thị không nhịn được chạy đến nói, nha dầu này tuyệt đối cố ý, chẻ củi cần phải lớn tiếng như vậy sao?
Tiểu Kiều uất ức nói: “Cháu hơi sức nhỏ, nếu không lớn tiếng chút, cháu liền không chẻ nổi. Không có chuyện gì, cháu còn có một chút này, cũng sắp xong rồi!”
Vậy vì sao kêu sẽ sắp xong rồi? Quách thị cảm thấy đau đầu, con nhãi con này hiện giờ không dễ quản giáo rồi, kêu nàng ta làm cái gì, cũng sẽ không thuận lợi trôi chảy làm, đều khiến trong lòng ngươi tức giận, sau đó lại không phát tiết được. Quách thị cảm thấy rất buồn bực.
Mà Diệp Huệ Nhi ở trong phòng thật sự không chịu nổi âm thanh lớn như vậy, liền lớn tiếng nói: “Nương, nương để cho nàng ta chẻ làm gì? Lấy động tĩnh lớn như vậy! Còn có khiến cho người ta sống yên ổn không, con đây thêu hoa hồi lâu cũng không thêu ra được!”
“Được, được, đúng là một tổ tông! Ngươi cũng đừng chẻ nữa, mang rau này ra sông rửa sạch cho ta, chạy nhanh cho ta!” Quách thị cảm thấy mình sắp hộc máu, sao vừa ở riêng, một hai đứa đều tạo phản đây?
Tiểu Mễ và tiểu Kiều xách theo một giỏ rau, ra cửa, liền bật cười, “Tiểu Kiều tỷ, tỷ không nhìn thấy, trên đầu bà nội cũng bốc khói!”
Tiểu Kiều nói; “Haizzz, tỷ cũng không làm gì, bà ta kêu tỷ làm gì tỷ làm cái đó.”
Tiểu Mễ cười hì hì, đi theo tiểu Kiều tỷ chơi thật vui.