Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 4: Bảo bối và cỏ dại




Editor: Puck - Diễn đàn

Có bao nhiêu chén liền múc bấy nhiêu cơm, nhìn dáng vẻ kia của tiểu thúc, thi đậu tú tài đoán chừng hy vọng không lớn, Ngô thị cũng không định thơm lây cái gì, chính là cháu trai nhà mẹ đẻ bà tính ra còn tốt hơn tứ thúc. Nói không chừng lần này có thể thi đậu tú tài, đến lúc đó Ngô thị tự tin càng lớn hơn.

Lại nói, khi sinh tiểu Kiều, cũng mệt nhọc, cộng thêm nhà mẹ đẻ mấy năm trước không có quang cảnh bây giờ, cho nên bà luôn có phần thiếu tự tin, vì vậy làm việc nhiều hơn, cho đến bây giờ cũng không nhàn rỗi, nhưng như vậy cũng không lấy được chỗ tốt.

Cho nên hiện giờ chuyện nên làm bà liền làm, chuyện bà không nên làm, bà tuyệt đối không nhúng nay. Mẹ chồng nói thì nghe, như thường nên làm cái gì thì làm cái đó.

Chỉ có điều Quách thị này cũng không bỏ qua cho đứa bé, ngày ngày đều mệt sống mệt chết, chính là con gái ruột bảo bối của bà rồi.

Ngay cả Triệu thị con dâu ruột của bà ta cũng không hài lòng với bà ta, cũng từng bí mật tố khổ với Ngô thị. Nói gần nói xa, chính là cùng từ trong bụng một mẹ ra ngoài, đối xử liền khác nhau một trời một vực, thiên vị.

Nhìn trộm một chút, chính con dâu ruột của bà ta còn nói bà ta, huống chi người khác.

Chờ đến buổi trưa người đi ra ngoài làm việc đều trở lại, thật sự là nhân khẩu đông đảo, Diệp Tiểu Kiều cũng nghĩ không thông, nhiều người như vậy, ông nội nhìn cũng không phiền lòng?

Diệp lão đầu còn lâu mới nhìn phiền lòng, phải nhiều người mới được, đây mới là con cháu cả sảnh đường!

Cơm trưa chính là dùng bột mì phụ làm bánh màn thầu, sau đó lấy chút rau từ vườn rau xanh, dùng rất ít dầu nấu một nồi, chia làm hai chậu, nam nhân bên kia một bàn, đám phụ nhân con nít một bàn, tỷ tỷ tiểu Kiều là tiểu Phượng bởi vì bên chỗ Trương địa chủ phụ trách cơm trưa, cho nên ít đi một phần của nàng, tứ thúc Diệp Căn ăn trong học đường, chờ buổi chiều, hắn sẽ trở lại, khi đó còn phải làm riêng cho hắn một phần, phần này do Quách thị tự làm, mọi người ai cũng đừng nghĩ. diee ndda fnleeq uysd doon

Toàn gia ngồi vào chỗ của mình, cũng không có âm thanh ríu rít, bởi vì đều chú ý vào trong đồ ăn, chỉ sợ ít đi phần của mình. Lúc này, Quách thị sẽ để cho khuê nữ của mình Diệp Huệ Nhi đi chia thức ăn cho người một bàn, mục đích của Quách thị làm vậy chính là vì thể hiện tầm quan trọng của khuê nữ mình, nói ví dụ như, ngươi không tốt với khuê nữ của ta, vậy khi chia thức ăn, có thể chia không tốt cho ngươi, ví dụ như bánh màn thầu  này, đó chính là chia cho ngươi phần vỏ rách, hoặc hấp không tốt, hoặc lấy cho ngươi cái nhỏ, bóp cổ họng ngươi, cho nên mặc dù mọi người đều không thích tiểu cô này, bình thường vẫn không dám nói cái gì.

Giống như tiểu Mạch nữ nhi của Đàm thúc, bình thường vẫn còn rất nịnh bợ Diệp Huệ Nhi, bởi vì nhà nàng chỉ có ba nha đầu, Quách thị đã cảm thấy Triệu thị nương của tiểu Mạch là một thứ không có lợi ích gì, chỉ sinh ra cô nương, không sinh nhi tử, đều là thứ đền tiền.

Không hề có cảm tình với thứ đền tiền, ngay cả Diệp Huệ Nhi cũng không chào đón mấy người này.

Cộng thêm bọn họ lại không phải họ Diệp, cho nên địa vị thật sự không cao.

Ăn cơm xong, Diệp lão đầu và Quách thị sẽ mở cuộc họp gia đình, Diệp Tiểu Kiều không cần đi nghe, cũng biết là nội dung gì, không phải là Diệp Căn phải đi thi huyện rồi, đây là chuyện lớn của cả nhà, tất cả mọi người đều phải vây lấy chuyện này mà làm việc. Lúc này, gì mà về nhà mẹ đẻ thăm viếng, cũng không thể rồi. Còn có mặt khác cày bừa vụ xuân cũng phải bắt đầu, cũng phải dùng sức.

Cả đời Diệp lão đầu cũng khai khẩn không ít, ruộng cạn nhiều nhất, có mười hai mẫu, ruộng cạn nộp thuế ít, chỉ có điều tiền đồ cũng ít, lúc này đậu phộng cải dầu vừa đúng lúc. Ruộng nước có tám mẫu, hiện giờ cũng trồng lúa mì đấy.

Ăn cơm xong, tiểu Kiều giúp đỡ Ngô thị dọn dẹp cái bàn, tiểu Mễ cũng ở đây lau bàn, Ngô thị và đại tẩu Lưu thị sẽ phải đun chút nước rửa, hiện giờ cũng không có nước tẩy rửa, nếu như dùng nước lạnh, vốn rửa không sạch sẽ, cho nên phải dùng nước nóng.

Chỉ có điều Quách thị còn đau lòng, đun nước như vậy không phải dùng củi đốt sao, những phụ nhân quá phá sản này, dùng một phần ít đi một phần, củi đốt có thể tiết kiệm nữa, đến lúc đó đi trong thành còn có thể bán lấy tiền đấy. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Chỉ có điều Lưu thị và Ngô thị đều chỉ nghe theo lời bà ta ngoài mặt, sau lưng phải đun nước vẫn đun nước. Bà ta muốn mắng cứ nghe, không cãi lại là được.

Ngô thị thầm nói trong lòng, ta cứ coi như không nghe thấy là được, mà Lưu thị càng tuyệt hơn, bà coi tiếng mắng chửi người của Quách thị thành tiếng rắm cái gọi là đánh rắm không thúi, rắm thúi không vang, hơn nữa, đống củi đốt này, cũng không phải do bà ta và con trai của bà ta chặt về, dùng một chút thì như thế nào?

Lưu thị nói với Ngô thị: “Nhị đệ muội, nước có thể! Đừng giận dữ thêm.”

Ngô thị liền đứng lên từ sau bếp, cầm thùng gỗ đi cho heo ăn, hai đầu heo mập này, sớm muộn gì cũng phải cho ăn, ăn lại nhiều. Hôm nay Hách thị và Triệu thị lại đào hai sọt rau dại, có thể băm cho heo ăn.

Lưu thị và Ngô thị cũng có lời riêng phải nói, đáng tiếc có Quách thị ở nhà, nếu nói chuyện sau lưng, bà ta nghe được, đó chính là muốn làm ầm ĩ, trước kia đều có tiền lệ, cho nên bọn họ thà rằng bớt nói, hai nhà cũng không muốn bị Quách thị tóm được.

Nam nhân của hai người, đều hiếu thuận với Diệp lão đầu, tự nhiên không phản bác lại lời ông ta nói, đương nhiên lời Quách thị nói cũng chưa từng phản bác.

Bọn họ làm nữ nhân trong nhà, chính là cho dù không vui lòng, cũng không thể mạnh hơn nam nhân!

Chỉ có điều Lập Xuân nhi tử của Lưu thị năm nay cũng đã mười bốn rồi, đây là tuổi sắp phải tìm vợ rồi, nhưng trước mặt có một Diệp Căn làm thành chướng ngại vật, trên tay mình lại không có tiền gì, nhà nghèo khổ như vậy, có nhà ai vui lòng gả cô nương tới.

Gả tới chính là cháu dâu, phải phục vụ nhiều người như vậy, cho nên Lưu thị cũng trông cậy vào có thể nhanh chóng ở riêng, phải nói nhà họ là lão đại, ông cụ nên đi theo bọn họ, chỉ có điều với dáng vẻ kia của Quách thị, nhất định không vui, dù sao cũng không phải là con ruột của bà ta, bà ta nhất định sẽ lo lắng đối xử không tốt với bà ta, nên Lưu thị xem ra, Quách thị vui lòng nhất chính là đi theo lão tứ, chỉ có điều hiện giờ lão tứ muốn đi thi tú tài cũng phải dựa vào mọi người, đây chính là chỗ Quách thị không công bằng nhất.

Cả nhà ăn mặc tiết kiệm, chính là vì Diệp Căn này, còn nói về sau thơm lây cái gì, lão tứ như vậy, ai thơm lây chứ.

Mỗi lần nói với cha tụi nhỏ rồi, cha ông ta nói lão tứ là đệ đệ ông ấy, đi học cũng vì tốt cho mọi người, dù sao cũng nói không thông. Còn nói ông là lão đại, chính là ở riêng cũng không thể phân ra, để Lưu thị giận đến gan đau. di1enda4nle3qu21ydo0n

Có lúc Lưu thị không thích ông cụ, ngươi nói ngươi cưới hai lão bà rồi, người không còn, con trai con gái đều có, còn phải cưới gì mà cưới, hiện giờ tới một Quách thị, đơn giản chính là một thứ đặc biệt giày vò người.

“Đại tẩu, nhị tẩu, mới vừa rồi Huệ Nhi còn không ăn được, hai người nấu cái trứng gà này cho con bé.” Quách thị lặng lẽ không tiếng động đi vào phòng bếp, Lưu thị và Ngô thị liếc mắt nhìn nhau, cho nên nói nha, hiện giờ không thể nói khác.

Trứng gà nhà đẻ, đều bị Quách thị thu, khi đi chợ bán lấy tiền, sẽ mua chút dầu muối dấm, nhưng phần lớn tiền đều bị Quách thị thu rồi. Trong thời gian này, chăm sóc đặc biệt cho Diệp Căn và Diệp Huệ Nhi đều do Quách thị tự mình lấy ra, bởi vì Quách thị chỉ có một khuê nữ là Diệp Huệ Nhi, đây chính là đau lòng đến không xong, còn Diệp Căn là Quách thị cho rằng về sau có thể quang tông diệu tổ, cũng cực kỳ thương yêu.

Diệp lão đầu cả đời làm nông dân, cũng không biết mấy chữ, rất kiêu ngạo với việc trong nhà có thể ra người đọc sách, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Diệp lão đầu thương yêu con út, dĩ nhiên Hoàng đế thương con trưởng, dân chúng thương con út, dù sao trong mấy nhi tử Diệp Căn được lão gia tử coi trọng nhất.

Diệp lão đầu chắc chắn sẽ không can thiệp chuyện Quách thị bồi bổ ít thứ cho tiểu khuê nữ. Nhưng mà trong lòng Lưu thị và Ngô thị liền không dễ chịu, khuê nữ nhà mình còn cả ngày làm việc, khuê nữ của bà ta ngược lại cả ngày còn có trứng gà nấu ăn!

Không nói Lưu thị và Ngô thị oán niệm như thế nào, tiểu Kiều nhìn thấy tiểu Mạch lại hấp ta hấp tấp đi theo tiểu cô vào nhà rồi. Tiểu cô Diệp Huệ Nhi thêu thùa không tệ, rất được Quách thị khích lệ, nữ hài tử mấy nhà bình thường làm sao có thời gian đặc biệt làm cái này, đều dưới sự chỉ đạo của nương mình khâu mấy kim.

Bởi vì nương tiểu Mạch nhiều đứa nhỏ, cũng đều là nữ hài tử, cho nên làm việc cũng nhiều nhất, nào có thời gian dạy tiểu Mạch thêu thùa may vá? Cho nên liền dính lên tiểu cô, hy vọng tiểu cô có thể chỉ điểm cho nàng một chút, còn nữa, đi theo tiểu cô có rất nhiều chỗ tốt.

Mà mấy người tiểu Phượng bọn họ đều khinh thường như vậy, chính là tiểu Kiều cũng cảm thấy như thế. Ngay cả tiểu Mễ nho nhỏ cũng nói tiểu Mạch nịnh hót. Không phải nói đến chết vẫn sĩ diện, mà đúng là chướng mắt kiểu như vậy

Buổi tối khi tiểu Phượng ngủ, sẽ tự lẩm bẩm, nhìn tiểu cô có dáng vẻ như tiên nữ, về sao có thể tìm nhà chồng tốt kiểu gì! Tiểu Kiều nghe được sẽ vụng trộm cười, đúng vậy, tiểu cô tiên nữ như vậy, đến lúc đó chẳng lẽ muốn tìm Đổng Vĩnh, trình diễn một đoạn thiên tiên phối?

(*) Thiên tiên phối: Truyền thuyết dân gian Trung Quốc, nhân vật chính là một người trần tên là Đổng Vĩnh, người Hiếu Cảm, Hồ Bắc (có thuyết nói là người huyện Bác Hưng, Tân Châu, Sơn Đông), do phải bán mình lấy tiền làm ma chay cho cha nên đã làm cho tiên nữ trên thiên đình cảm động và Thất công chúa đã lén trốn xuống trần để kết duyên vợ chồng với chàng.

Chỉ có điều, tính toán của Quách thị là như vậy, chờ Diệp Căn thi đậu tú tài, Diệp Huệ Nhi kia chính là muội tử của tú tài, như vậy đến trong thành tìm nhà chồng còn không phải vừa nói liền chuẩn? Cho nên bà kiên định muốn Diệp Căn thi học, cho dù những người này không hài lòng, cho dù bà cũng nghe được những âm thanh oán trách.

Nhưng bây giờ các ngươi oán trách, về sau dính ánh sáng của lão tứ, xem các ngươi còn oán trách hay không oán trách!