Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 16: Nói đến bạch nhãn lang




Editor: Puck - Diễn đàn

Trong chốc lát trong chính phòng truyền đến tiếng giận mắng của Diệp Huệ Nhi, cùng với tiếng khóc của tiểu Mạch, Diệp Tiểu Kiều và tiểu Phượng đều nói trong lòng, nên!

Mà một lát sau, tiểu Mễ hấp ta hấp tấp tới đây, rất hưng phấn nói với tiểu Phượng và tiểu Kiều: “Tỷ, muội vừa nghe cô chúng ta mắng tiểu Mạch đó, mắng có thể quá hung ác đấy. Nói gì mà mỏ dài nhất, miệng tiểu Mạch tỷ sao lại dài.”

Tiểu Phượng nói cho tiểu Mễ: “Bởi vì mõm heo cũng rất dài đó!”

Tiểu Kiều nghe cười không xong, Ngô thị vào nhà, nói với ba người: “Xảy ra chuyện gì vậy, con khi khóc lại cười, đừng so đo với cô út của con, so đo không tới! Rất không có ý nghĩa!”

Tiểu Phượng nói: “Mọi người nói trưởng bối không so đo với tiểu bối, trong nhà ta lại ngược lại rồi, con thấy cô út mới giống như tiểu bối mới đúng.”

Tiểu Mễ che miệng cười ha ha, lúc này Lưu thị gọi tiểu Mễ, chờ trong nhà chỉ còn lại ba mẹ con, tiểu Kiều mới nói chuyện này cho Ngô thị, không phải không tin tiểu Mễ, mà tiểu Mễ là đứa bé, có lúc miệng không kín, không đề phòng người, bị người lừa mấy câu liền moi ra.

Trong lòng Ngô thị không có tư vị, người làm mợ cho lũ nhỏ tiền, mua đồ còn phải lén lén lút lút, lúc này còn bị người thẩm vấn giống như thẩm vấn kẻ trộm. May nhờ hai đứa bé này thông minh, nếu không hôm nay chờ Quách thị trở lại, lại một trận sóng gió.

Trước kia chính là tiểu Phượng cơ trí một chút, hiện giờ ngay cả tiểu Kiều cũng bị ép buộc như vậy! Nhưng cũng tốt, ít nhất sẽ không lỗ lã, nàng vui lòng khi con mình như vậy!

Tiểu Phượng nhớ tới chuyện vừa rồi vẫn cảm thấy thật vui sướng, “Nương, nương không biết, lúc đó tiểu Kiều nói khóc là khóc, nước mắt không cần chờ đã rơi xuống, làm con giật nảy mình, đều nói rằng mình chỉ nói mấy câu với người bán hàng rong đấy. Các nàng nhìn như vậy, không bị hù dọa mới là lạ!” diee ndda fnleeq uysd doon

Ai có thể biết một bé gái tám tuổi có thể biết diễn trò như thế? Hơn nữa ở trong lòng cô út, cảm thấy lời của nàng ta còn có tác dụng hơn Hoàng hậu nương nương, vốn sẽ không nghĩ đến tiểu Kiều sẽ lừa mình! Dù mới bắt đầu hoài nghi, tiểu Kiều bị sợ khóc, lúc này sao còn dám lừa nàng ta!

Ha ha, bội phục! Bội phục!

Chờ lúc chạng vạng, Quách thị cuối cùng cũng trở lại, cũng biết không lấy được tiền từ chỗ hai kế nữ, lúc ấy sắc mặt bà rất không tốt, nhưng bà làm mẹ kế rất tốt, không làm ầm ĩ ngay mặt con riêng, mà thông qua Diệp lão đầu xả xuống! Dù sao cũng không phải ruột thịt, khi bà gả tới, lão tam nhỏ nhất cũng đã mười mấy tuổi rồi, cũng không phải do bà nuôi lớn, không có công ơn nuôi dưỡng cân nhắc, rất nhiều lời đều không thích hợp nói.

Mà hôm nay mấy người đưa người vẫn chưa về, đoán chừng cùng với Diệp Căn đấy.

Đi thi huyện cũng không rời được người, khi nào có thể trưởng thành? Đúng là nuông chiều hắn!

Lúc tối, khi vẫn chưa đi ngủ, tiểu Kiều và tiểu Phượng len lén lấy bọc đường ra cho hai ca ca, một bọc này cũng rất lớn, dùng giấy gói, Lập Thu và tiểu Phượng là sinh đôi, cũng mới mười tuổi, nhìn thấy đường này, sao có thể mất hứng? Ba cái liền mở bọc giấy ra, liếm một miếng, “Thật ngọt!”

Mà Lập Hạ dù sao cũng lớn hơn một chút, nhịn được không ăn, hỏi: “Đường này từ đâu tới?”

Tiểu Phượng nói: “Dù sao cũng không phải trộm, là chúng ta nên có. Ca, huynh ăn đi! Vẫn là tiểu Kiều đau lòng hai người, đều không có dầu mỡ, còn mỗi ngày làm việc nặng.”

Tiểu Kiều vội nói: “Đại ca, là mợ út cho muội tiền, hôm nay muội len lén mua chỗ người bán hàng rong!” Bọn họ là một nhà lớn, không phải xếp theo thứ hạng, nghĩ tới Lập Hạ, nếu xếp thứ hạng theo cả nhà, vậy thì phải gọi là nhị ca, nhưng ước định thành thói quen, không phải một cha nương sinh, trực tiếp là phía sau tên cộng thêm là ca hoặc tỷ gì đó, ví dụ như, tiểu Kiều không gọi Lập Xuân là đại ca, gọi là Lập Xuân ca, mà tiểu Mễ gọi mình liền gọi thẳng tiểu Kiều tỷ.

Một cha mẹ sinh, cứ dựa theo hàng thứ gọi. Như vậy cũng đơn giản chút.

Lập Thu lập tức nói: “A, huynh nói mà, giữa trưa muội bỗng nhiên khóc, thì ra đúng là có lý do, ha ha. Ăn ngon thật, ca, huynh mau ăn đi.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Cha mình còn không ăn đấy.” Lập Hạ nói.

Tiểu Phượng nói: “Đại ca, huynh ăn hết trước đi, nếu cha mình biết, nhất định sẽ chia ra cho mọi người, muội và tiểu Kiều cũng không có lòng tốt như vậy, không làm được như cha nói!”

Lập Hạ vừa nghe tiểu Phượng nói lời này, là có oán hận với cha, liền dạy dỗ: “Nói gì vậy? Cha chúng ta chỉ nghĩ không ra.”

Tiểu Kiều nghe, thầm nghĩ, thì ra đại ca cũng không phải không cảm thấy cha có đôi khi ngu hiếu, còn tưởng rằng đại ca cũng giống như cha, vậy coi như nguy rồi!

Tiểu Phượng nói: “Chẳng lẽ cha cũng không có sai lầm rồi? Chẳng lẽ mấy người chúng ta không phải là người thân nhất của cha? Vì sao ông lại khiến cho chúng ta sống không tốt? Muội chính là nghĩ không thông!”

Cái gì cũng phải nhịn một chút, nhường một chút, chính ông nhẫn nhịn không nói, còn để cho con của mình cũng nhẫn nhịn theo, chẳng lẽ bọn họ trời sinh thấp hơn nhà người khác một cấp?

Lập Hạ thở dài nói: “Cha chúng ta không đúng, chúng ta phải giúp đỡ ông, chỉ có thể không thể nói sau lưng ông, đây là chỗ mà con trai con gái như chúng ta nên làm.”

Tiểu Kiều nói; “Đại ca, vậy huynh nói ông nội chúng ta làm đúng hay không? Biết rõ ông cụ làm không đúng, tất cả mọi người không nói ông nội, ông nội đã cảm thấy mình không làm sai, chính là cho rằng ông nội có bối phận trưởng bối, Hoàng đế người ta làm sai chuyện, còn có Ngự sử nói cho, dân chúng chúng ta không thể nói?”

Lập Thu nói: “Tiểu Kiều, đây muội nghe ai nói, còn từng bộ từng bộ, chỉ có điều ca nghe trong lòng sáng sủa!”

Tiểu Phượng nói: “Còn không phải do tiểu Sơn biểu ca nói cho muội ấy, không ngờ muội ấy còn nhớ.”

Tiểu Kiều liền vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, đại ca, muội nói có đúng không?”

Lập Hạ nói: “Là đúng. Nhưng mấy đứa từng nghĩ tới chưa, ai dám đi nói?”

Đúng vậy, nói dễ dàng làm mới khó, nếu ai nói với ông cụ rồi, ví dụ như ông thiên vị không đúng, ngươi nên nói như thế nào, đoán chừng bảo đảm bị người nói bất hiếu! Cộng thêm còn có một Quách thị, càng thêm không dễ dàng. di1enda4nle3qu21ydo0n

Con đường phía trước khó khăn. Đối với ông cụ, tiểu Kiều không có tình cảm gì, về sau tách ra, cũng không ở chung một chỗ, nhưng mà đối với cha Diệp Trụ, đây chính là đối tượng phải tranh thủ.

Bốn người cũng không thể kéo cha quay lại? Diệp Tiểu Kiều cũng không tin!

Haizzz, có một người cha chí công vô tư, thật đúng là làm cho người ta phiền não, hơn nữa còn có liên hệ máu mủ với đối tượng chí công vô tư này.

Đúng rồi, không phải còn có nương sao? Chỉ có điều Diệp Tiểu Kiều hơi chần chừ, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nương một chút cũng không nghĩ tới cải tạo cha sao?

Tiểu Phượng nói: “Muội mặc kệ ông nội rồi, dù sao cả đời ông nội đều sống như vậy, muội chỉ để ý đến cha.”

“Đúng, chỉ cần cha và chúng ta một lòng, vậy thì dễ làm!” Lập Thu cũng nói.

Lập Hạ nói: “Cha và chúng ta một lòng.” Chỉ có điều cũng một lòng với ông cụ.

Tiểu Kiều nói: “Vì sau này có cuộc sống dễ chịu, các ca ca, tỷ tỷ, chúng ta phải bện thành một sợi dây thừng! Về sau cũng bắt đầu tích cóp tiền riêng đi.” Diệp Tiểu Kiều phí phách phất phát tay, chọc cười ba người khác, đây có tính là tìm niềm vui trong đau khổ không?

Ngô thị nghe tiếng cười của bọn nhỏ phòng bên cạnh cũng không tự chủ nhếch khóe miệng cười, Diệp Trụ cười hỏi, “Sao cũng cười vậy?”

Ngô thị không vui nói: “Cũng không cho phép ta cười một tiếng? Lũ nhỏ có giày mới rồi, có thể không cao hứng sao? Quanh năm suốt tháng chỉ vui mừng mấy lần như vậy.”

Diệp Trụ ngượng ngùng, nói với Ngô thị: “Hôm nay nói với nương rồi, không mượn được tiền, nương cũng không nói gì.”

Ngô thị cười lạnh: “Chàng cứ chờ xem, bà ta sẽ không nói cái gì, chờ ông cụ trở lại, chàng xem ông cụ có thể không tìm chàng không! Nhưng mà, chính là ông cụ tìm chàng, chàng cũng sẽ nói, mình không làm xong chuyện, đều là lỗi của chàng đúng không? Chính chàng muốn tìm mắng cũng được, đừng liên lụy đến ta và lũ nhỏ! Lời nói khó nghe, ở trong mắt đại tỷ và nhị tỷ, chàng chính là bạch nhãn lang, cùng với những người khác đối phó với đại tỷ nhị tỷ tốt của chàng!” Ngô thị đưa lưng về phía Diệp Trụ, bỏ lại một câu như vậy. Cũng biết trở lại Quách thị sẽ không náo loạn, nếu ồn ào, liền ở riêng là được, nhưng không như mong muốn.

Diệp Trụ bị cách nói bạch nhãn lang này làm cho ngây dại, hồi lâu chưa lấy lại tinh thần, trong đêm nay dĩ nhiên ngủ không được ngon giấc.