Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 12: Nhà bà ngoại ấm áp




Editor: Puck - Diễn đàn

“Vậy năm trước gặt lúa nước gặt lúa mạch đâu?”  Ông ngoại tiểu Kiều hỏi. Những món đồ này ủ chung một chỗ với phân heo, không phải nhiều màu mỡ?

Ngô đại cữu thấy Diệp Trụ nói không nên lời, liền giảng hòa, “Cha, hôm nay em rể tới, cha phải uống nhiều mấy chén.”

Một lát chuyển chủ đề nói chuyện sang chỗ khác, Ngô đại cữu có bản lĩnh chuyển chủ đề rất giỏi, không hổ chạy sản vật núi rừng.

Buổi trưa, cậu út và mợ út của tiểu Kiều ăn cơm ở chỗ chủ nhà, cũng không trở lại, ngược lại hai biểu đệ của tiểu Kiều là tiểu Phong và tiểu Kim trở lại, một thân bụi, bị bà nội của tụi nó mắng cho một trận, cũng cười hì hì, đoán chừng thường như vậy, sau đó trong tiếng chửi đi rửa mặt và tay, nhìn thấy tiểu Kiều người biểu tỷ này cũng vui mừng khoe chiến lợi phẩm cho  nàng, lại không biết bắt được con sâu ở đâu, vốn cho rằng sẽ dọa tiểu Kiều hét ầm lên, nhưng tiểu Kiều rất bình tĩnh, nàng không sợ côn trùng linh tinh, chính là sợ chuột và rắn, nhìn thấy con chuột nhất định sẽ thét chói tai, đây không phải khoác lác, quả thật như thế.

Cho nên nửa gian phòng ốc kia của nàng và tiểu Phượng đều ngày ngày quét dọn, kiên quyết không để cho con chuột đi vào, nếu có thể, nàng còn muốn nuôi con mèo, nhưng Quách thị chắc chắn sẽ không đồng ý, vì nuôi mèo phải cho ăn, trong nhà sao có thể cung cấp?

Lúc ăn cơm, bà ngoại tiểu Kiều gắp đùi gà cực nhiều thịt vào trong chén của nàng, tiểu Kiều nhìn thấy hai biểu đệ cũng giương mắt nhìn, liền chia ra gắp đùi gà vào trong chén của hai tiểu biểu đệ, nhà người nông dân quanh năm suốt tháng rất ít giết gà, nhà cậu cũng nhìn tiểu Kiều ở nhà không được ăn ngon, cho nên cố ý giết một con gà.

“Tiểu Kiều, cho cháu ăn, tiểu Kim tụi nó đều có, tiểu Phong tiểu Kim, cho tỷ tỷ.” Bà ngoại tiểu Kiều nói.

“Bà ngoại, không có chuyện gì không có chuyện gì, ở đây còn nhiều thịt gà như vậy đáy.” Tiểu Kiều vội gắp mấy đũa thịt gà. Ngô thị cũng nói, “Nương, không có chuyện gì, mấy ngày trước con bé ở nhà cô ăn đến ngán rồi. Nương cũng đừng quản con bé, tiểu Kim, ăn nhanh, ăn rất ngon đó.” die nd da nl e q uu ydo n

Hà Hoa ở bên cạnh nói: “Cô, cháu thích ăn chỗ không có thịt, cánh gà và chân gà cháu đều thích ăn.”

Ngô thị cười gắp chân gà cho Hà Hoa, “Thích ăn, tất cả đều cho cháu.”

Bữa cơm này coi như ăn đều rất sảng khoái, bên kia Diệp Trụ cũng bị rót nhiều hơn, mợ cả Trương thị nói rằng: “Hôm nay không đi được rồi, ở chỗ này qua đêm.”

Bà ngoại tiểu Kiều cũng nói: “Đúng, ở lại một đêm, nương tiểu Sơn, không phải con nói làm giầy cho mấy huynh muội tiểu Kiều sao? Lát nữa để tiểu Kiều thử một chút, nhìn xem có vừa không.”

Đồ đưa tặng không có khả năng được chia đến trong tay bọn họ, giày chắc sẽ không muốn cướp đi, Ngô thị không có ý kiến với việc này, bởi vì đây là đồ nhà cậu bọn nhỏ cho, những chị em bạn dâu và Quách thị kia chính là không thoải mái nữa cũng không thể nói được gì, hơn nữa còn là giày mang trên chân, không phải lương thực còn chia ra ăn.

Nếu ở nhà Ngô thị làm giày cho bọn nhỏ, Quách thị sẽ vòng vo nói lãng phí may vá, lãng phí vải, lãng phí thời gian, có thời gian kia còn không bằng làm nhiều chút việc khác. Bọn nhỏ đều đeo giày cũ, khi tiểu Phượng phát hiện bản thân mình có thể làm giày, nha đầu này hơi tinh quái, lặng lẽ không tiếng động liền làm ra, đeo vào cũng không sợ người khác nói gì.

Mợ cả tiểu Kiều thêu thùa rất đẹp, tiểu Kiều đeo giày mới thật sự rất thoải mái, “Cám ơn mợ!”

“Đứa nhỏ này, còn cám ơn cái gì.” Trương thị nói với Ngô thị, “Tiểu Kiều trưởng thành, nói chuyện cũng khách khí rồi.”

Ngô thị cười nói: “Một nha đầu điên khùng.” Mặc dù nói như vậy, nhưng cũng yêu thương con của mình. [email protected]

Chờ buổi tối Ngô tiểu cữu và mợ út quay về, còn mang theo chút thịt, mợ út cười nói: “Tỷ, ngại quá, hôm nay tụi em bận rộn, chưa về, tỷ đừng trách móc.”

Ngô thị cười nói: “Đệ muội, muội nói lời gì, chúng ta bây giờ, không lễ không tết, mấy đứa có chuyện gì đương nhiên phải làm cho xong chuyện, như vậy mới khiến chủ nhà yên tâm.”

Mợ út cũng là người lanh lẹ, cũng chưa nói cái gì, chỉ giấu Ngô thị cho tiểu Kiều mười văn tiền, “Đừng nói cho nương cháu, nếu không nương cháu lại nói rồi, tiểu Kiều cháu nhận lấy, nếu có hàng rong tới muốn mua kẹo ăn liền mua, chỉ có điều đừng để cho những người khác ở nhà cháu biết, mấy tỷ và ca ca cháu không có chuyện gì.”

“Mợ út, tiền này cháu không thể nhận.” Mấy người mợ út cũng mệt sống mệt chết kiếm tiền, Diệp Tiểu Kiều biết mười văn tiền này không ít, đối với đứa bé mà nói.

“Nói bậy, mợ là mợ cháu, cho cháu cháu cứ cầm. Mợ cả cháu làm giày cho cháu, mợ út không có công phu đó, cho cháu tiền, cháu mà không thu, mợ út sẽ không vui mừng.”

Nghe lời này, tiểu Kiều liền thu tiền vào: “Cám ơn mợ út!”

“Ha ha, nha đầu này còn nhiều lễ.” Mợ út sờ sờ đầu tiểu Kiều, như không có chuyện gì đi ra ngoài.

Nếu là cậu út len lén cho tiểu Kiều, tiểu Kiều thật sự không dám cầm, nếu không bị mợ út biết được nói không chừng có mâu thuẫn gia đình, như là mợ út cho, nàng sẽ không sợ.

Mỗi lần đến nhà bà ngoại, sao mà vui vẻ như vậy chứ? Nếu ngày ngày đều ở đây thì tốt, nhưng đó là không thực tế, ngày hôm sau khi trở về, Diệp Tiểu Kiều cũng hơi lưu luyến không rời, mà cậu cả sáng sớm đã đưa biểu huynh tiểu Sơn đi huyện thi.

Chờ hai phu thê Diệp Trụ mang theo tiểu Kiều trở về, nghe nói Diệp Căn đã đi huyện thi, Diệp lão đầu cũng Diệp lão đại, Diệp lão tam, còn có Đàm Ngưu cũng cùng đi, giống như đưa anh hùng đi, vốn trong học đường của bọn họ cũng có người cùng đi thi huyện, nhưng theo Lưu thị nói, Quách thị nhất định nam nhân trong nhà đều đi đưa.

“Mẹ chồng ta còn đi lên núi cầu xin Bồ Tát. Đệ muội, muội có lấy tiền về không?” Bởi vì Quách thị không có ở đây, Lưu thị cũng nói ra. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Đại tẩu, tẩu còn không biết, đại cô tỷ và nhị cô tỷ có thể cho sao? Không mắng chết tụi muội, còn nói muốn đoạn tuyệt lui tới! Mấy ngày nay cha Lập Hạ đều ở trong thành tìm việc công nhật, nhưng nào dễ tìm như vậy?” Ngô thị nói.

“Ta thấy cũng thế, chỉ có điều bà ta có thể nghĩ, cũng không nhìn xem ban đầu làm chút chuyện gì, bây giờ còn không phải vẫn đưa người đi? Có tiền có biện pháp của có tiền, không có tiền có biện pháp không có tiền. Thuần túy là không có chuyện gì kiếm chuyện chơi. Cuộc sống này, càng ngày càng khó qua.” Lưu thị thở dài nói.

“Cháu nhà nương muội cũng thi lần này đi.” Lưu thị hỏi.

“Ừm, là lần này.” Ngô thị nói.

“Mấy ngày muội không có ở đây, bên đông sương chúng ta kia bị giày vò dữ, nếu ta nói, đã như vậy, còn không bằng đi ra ở riêng đi, cũng không phải là người của lão Diệp gia, sớm muộn gì cũng phải phân ra, việc gì phải ở lại đây bị khinh bỉ? Đây muốn ở riêng lại ra không được, không muốn ở riêng còn cố tình ngây ngốc.”

Ngô thị biết Lưu thị nói chuyện tách ra ở riêng với mình, do quan hệ của bọn họ nhất định tốt, nói rằng: “Đại tẩu, tẩu có biện pháp tốt gì? Nếu lần này cha nói tụi muội vô dụng, vậy tụi muội cũng không nhịn, nháo lên cho phải đấy.”

“Hiện giờ đừng, bằng không đến lúc đó cho muội tay không rời đi chẳng phải liền thua thiệt? Dựa vào cái gì mà tiện nghi cho mấy tiểu nhân ki? Mấy phòng nhà chúng ta đều bán ra sức lớn!” Lưu thị khuyên nhủ.

Ngô thị nói. “Nếu như có thể phân ra, muội tình nguyện tay không ra ngoài, ở đây người lớn chúng ta bị khinh bỉ cũng sẽ không nói, nhưng lũ trẻ con bị khinh bỉ theo, Lập Hạ muội cũng sắp là người cưới vợ, hai gian phòng về sau phải làm sao? Không suy nghĩ vì chúng ta, cũng phải suy nghĩ vì bọn nhỏ một chút.”

Lưu thị nói: “Đúng vậy, Lập Xuân nhà tẩu còn không phải mắt thấy đã tới? Tẩu còn muốn ở riêng hơn muội, chỉ có điều nhà tẩu là lão đại còn không biết có phân ra được hay không đấy.”

Haizzz, hai chị em bạn dâu đều than thở, nếu có tiền thì tốt, có tiền có thể đưa cho trong tộc chút đồ, sau đó giống như cô nãi nãi muốn làm chút gì cũng không phải khó.