Nhà A Nhà B

Chương 37




Trưa thứ sáu.

Ngải Lâm nhìn đồng hồ, đã đến mười hai rưỡi, cô thở dài gọi điện thoại dặn nhà ăn mang hộp cơm đã chuẩn bị tốt lên.

Hơn một tháng nay thần kinh của mọi người ở Viễn Dương từ trên xuống dưới đều căng cứng, đặc biệt là các giám đốc bộ phận, vừa thấy kim giờ đồng hồ chỉ đến số 11 liền vội vàng chuẩn bị tài liệu báo cáo theo phản xạ có điều kiện, bởi vì gần đây tổng giám đốc Mục Tư Viễn trăm công nghìn việc lại thích dùng thời gian trước giờ cơm trưa này để nắm bắt tình hình công tác của các ngành. Hơn một tiếng sau, thư ký tổng giám đốc sẽ đích thân mang một hộp cơm đầy đủ sắc hương vị lên, có điều các thuộc cấp may mắn được cùng ăn trưa với tổng giám đốc lại phát hiện tổng giám đốc ăn uống rất chán, chỉ nếm một chút là thôi, thậm chí nếm một chút cũng tỏ ra rất miễn cưỡng. Có người quan tâm lén chạy đi hỏi thư ký Ngải xem có phải tổng giám đốc còn chưa khỏe hẳn hay không, nhưng thư ký Ngải luôn tỏ ra rất bí hiểm. Lập tức lời đồn lan truyền khắp nơi trong công ty Viễn Dương, kiểu gì cũng có. Rốt cục có một ngày trong thang máy Mục Tư Viễn chính tai nghe thấy có người suy đoán anh mắc bệnh nan y, anh sầm mặt gọi Ngải Lâm vào văn phòng.

"Là cô nói với người khác thân thể tôi không tốt?"

"Không nhớ lắm, có thể là buột miệng nói ra". Ngải Lâm nói thờ ơ như không, có khi đã nói đùa với giám đốc bộ phận quen thuộc nào đó cũng nên.

"Tôi có bệnh gì? Vậy mà có người nói cứ như là tôi sắp chết rồi, tiểu thư Ngải Lâm, chúng ta là công ty đã niêm yết, cô có biết một câu thuận miệng của cô sẽ dẫn tới giá cổ phiếu tụt dốc không?" Mục Tư Viễn tức giận nhìn Ngải Lâm, tại sao anh lại gặp phải một đống phụ nữ như vậy chứ? Hà Đông, Ngải Lâm, đương nhiên còn có Mạch Tiểu Hân, người nào cũng làm cho anh sống không yên, ngủ không ngon, buổi sáng hôm nay phát hiện dây lưng của mình đã rộng ra nửa đốt.

"Chỉ có anh mới biết rốt cuộc mình có bệnh hay không". Ngải Lâm cao giọng nói, "Anh làm thêm giờ như phát điên, ép mọi người làm cho quý một vốn nhẹ nhàng nhất lại giành được thành tích ngang với quý ba trước đây vẫn bận rộn nhất. Buổi trưa hôm nào không phải tiếp khách thì cũng họp, tôi vắt óc tìm cách thay đổi mùi vị hộp cơm trưa cho anh nhưng hôm nào anh cũng không ăn được mấy miếng, anh đắc đạo thành tiên rồi à? Không ăn không ngủ, cứ như vậy thì bệnh gì mà chả mắc được?"

"Ăn cơm hộp mà cô muốn tôi phải ăn bao nhiêu?" Mục Tư Viễn đành phải nhượng bộ, "Cô có cố gắng đổi vị đến mấy cũng chỉ có vài món ăn nhạt nhẽo như vậy".

"Vậy vì sao chính anh không chịu xuống nhà ăn ăn cơm, thiếu gì rau dưa, nước canh thì đủ để tắm ấy chứ". Ngải Lâm nhìn anh chằm chằm, nói, "Không phải là anh có tâm bệnh gì chứ?"

"Nói bậy", Mục Tư Viễn nghiêm mặt nói, "Cô nhàn quá rồi đúng không? Lần sau tôi có họp hành gì hay nói chuyện với ai thì cô đến ngồi bên cạnh ghi chép".

"Tư Viễn, năm nay anh đã 31 tuổi chứ có còn 16 tuổi đâu, có chuyện gì không nghĩ ra được, có lời gì không nói ra được mà nhất định phải hành hạ chính mình như vậy?"

"Ngải Lâm!" Mục Tư Viễn tức giận ngắt lời cô, dừng lại một chút rồi mềm giọng nói, "Ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát".

Ngải Lâm tức giận trợn mắt nhìn anh, đi tới bên cạnh nói, ngoài cười nhưng trong không cười: "Cho nên mới nói, cơm có thể từ từ ăn từng miếng một, theo đuổi phụ nữ thì lại không thể ấp a ấp úng như trâu bò nhai lại, lúc muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì để dành, đến lúc muốn ăn thì lại ăn tiếp, có mà nằm mơ nhé! Ai mà thèm đợi anh!" Thấy Mục Tư Viễn tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, cô mới xoay người lả lướt đi ra ngoài. Cái thằng cha buồn bực chết người không đền mạng này, sét không đánh thì không chịu mưa, không nói tàn nhẫn thì làm sao biết sốt ruột.

Ngải Lâm cũng rất lâu không gặp Mạch Tiểu Hân rồi. Sau tết Nguyên Tiêu rõ ràng Mạch Tiểu Hân đã cố hết sức để tránh mặt bọn họ, mỗi lần gặp nhau ở nhà ăn đều luôn khách sáo chào hỏi rồi cùng Hà Đông đi ra chỗ thật xa tìm bàn ngồi ăn cơm. Có lúc cô nhất quyết kéo Mạch Tiểu Hân ngồi xuống nhưng Hà Đông sẽ lập tức hò hét kéo cô ấy trở về. Dù biết rõ hai cô bé này đã thông đồng từ trước nhưng Ngải Lâm cũng không làm gì được. Nhìn từ góc độ của Mạch Tiểu Hân thì việc làm của cô ấy không sai chút nào, một chàng trai không thích cô ấy nhưng mẹ anh ta lại thích, vậy đương nhiên cô ấy chỉ có thể cố gắng tránh né, vừa cắt đứt ý định của mẹ anh ta vừa tránh bị anh ta nghi ngờ. Có điều cô ấy đâu biết rằng kỳ thực gã con trai đó là khẩu thị tâm phi, nhiều lần bị cô ấy tận lực xa lánh khiến cho buồn chán, gián tiếp mang đến một trận tai nạn tăng ca cho các công chức Viễn Dương.

Ngải Lâm trở lại chỗ ngồi của mình, trong lòng vừa mắng Mục Tư Viễn tự làm tự chịu vừa bắt đầu bày mưu tính kế, đưa tay với điện thoại gọi giám đốc kinh doanh.

"Khởi Sâm, anh đã kết hôn, chúng tôi cũng đã giúp đỡ hết sức mình, bao giờ mới mời chúng tôi ăn một bữa cảm ơn đây? Trời cũng bắt đầu ấm áp rồi, chúng ta đi ăn đồ nướng được không?"

"Được, hôm qua Cầm Cầm đã bàn bạc với bạn học cô ấy chủ nhật phải đi đạp thanh, cô cũng đi cùng nhé".

"Cho cả Tư Viễn đi cùng nữa, anh xem mấy ngày nay anh ta bận rộn đến mức đã gầy đi bao nhiêu, dẫn anh ta ra ngoài giải sầu đi".

Hoàng Khởi Sâm hiểu ý cười cười, "Anh ta có một chị dâu như chị đúng là may mắn. Được, hôm tết Nguyên Tiêu, Cầm Cầm nói chuyện quá không khách sáo, để tôi lập công chuộc tội vậy". Lúc Cầm Cầm nói chuyện mình nghe được từ chỗ Hà Đông với Hoàng Khởi Sâm, ông ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhìn dáng vẻ Tư Viễn rõ ràng là rất để ý Mạch Tiểu Hân, nhưng tại sao lại có loại hành động tránh người ta từ ngoài ngàn dặm như vậy? Chẳng lẽ cũng giống như chính mình, càng để ý càng do dự, ông ta thì để ý đến tuổi tác và thân phận của hai người, còn Tư Viễn thì vì cái gì?

Ngải Lâm thở dài nói: "Tôi làm thư ký vất vả cực nhọc, làm bao nhiêu việc mà không được lợi lộc gì, nói không chừng lần này tổng giám đốc Mục của chúng ta lại không chịu cảm kích, nếu vậy tôi thật sự có thể mua miếng đậu về đập đầu chết cho rồi". Hai vợ chồng cô và Thiệu Chí Vĩ nhất định là đời trước đã nợ Mục Tư Viễn nên đời này mới không muốn nhìn thấy anh ta cô đơn như vậy!

Buổi sáng chủ nhật, Mạch Tiểu Hân vội vàng xách ba lô đóng cửa, vừa nghe điện thoại vừa đi xuống cầu thang, "Biết rồi biết rồi, bạn đi xe cùng Cầm Cầm, chị Ngải Lâm tới đón tớ, tốt tốt tốt, bạn lại lấy trộm máy ảnh của bố mang đi à? Loại máy ảnh chuyên nghiệp này khó chụp lắm, bạn không muốn tớ nhàn nhã quá đúng không? Được rồi, chắc là xe đã đến rồi, chờ tớ nhé!" Mạch Tiểu Hân lơ đãng nhìn xuống dưới lầu rồi lập tức dừng bước, tại sao lại là Mục Tư Viễn đang đứng bên cạnh xe?

Mạch Tiểu Hân thở dài xoay người đi lên tầng, nhất định lại là Ngải Lâm tự chủ trương. Có lẽ cũng chỉ có một tổng giám đốc như anh ta mới bị thư ký của mình sai khiến suốt ngày như thế, cho dù là bạn học cũng không cần nghe lời như vậy chứ? Đúng là làm người ta khó xử, một bác gái một chị cả, làm cái hạt lúa mì này lăn qua lăn lại vẫn không tìm được chỗ tránh. Còn có cái chú Lôi Phong này nữa, tại sao vẫn cứ tỏ ra quan tâm đến mình như thế? Cô nhớ tới chuyện xảy ra ở đám cưới lần nọ, không nhịn được oán thầm, cứ thích làm chuyện tốt như vậy làm gì? Cô tức giận hừ một tiếng, xem ra kế hoạch chụp ảnh nghệ thuật của Đông Đông không hoàn thành được rồi.

Trong điện thoại, Hà Đông mất hứng nói: "Có vấn đề gì chứ, có phải bạn dính lấy anh ta đâu, đến nơi cứ để kệ anh ta thích làm gì thì làm, chẳng mấy khi mọi người cùng nhau ra ngoài chơi, bạn không đi thì chán lắm".

Mạch Tiểu Hân chán nản nói: "Vốn cũng không có gì, nhưng mẹ anh ta và chị Ngải Lâm lại trắng trợn quá, thành thật mà nói tớ cũng không biết phải đối mặt với anh ta thế nào nữa. Đông Đông, tớ hối hận chết mất". Cô hối hận vì đã động lòng với anh ta và lại bị người ta nhìn thấu và từ chối, cho dù bây giờ cô đã không còn tâm tư đó nhưng trong tình huống như hôm nay thì cô vẫn không thể nào cảm thấy thoải mái được.

"Hay là tớ gọi điện thoại bảo chị Ngải Lâm tới đón bạn trước", Hà Đông chưa từ bỏ ý định, "Người ta đã mặc một bộ quần áo rất đẹp rồi đấy".

Mạch Tiểu Hân mở cửa phòng ném ba lô xuống đất rồi lại đóng cửa đi xuống dưới, vừa đi vừa nịnh Hà Đông: "Tuần này chỉ ăn táo uống sữa, bọn mình giám sát lẫn nhau, tuần sau ra ngoài chụp ảnh sau vậy, gầy một chút thì lên ảnh càng đẹp, được không?"

Mục Tư Viễn mở cửa xe đi ra thấy Mạch Tiểu Hân vội vàng chạy tới, tóc lại dài hơn một chút, đã chạm được đến vai. Cô mặc một chiếc áo jacket màu lam, tươi mát xinh đẹp như một giọt sương sớm. Anh bất giác mỉm cười. Lúc Hoàng Khởi Sâm mở miệng mời đi anh còn trách cứ Ngải Lâm, hai bên đã thân quen như vậy rồi làm gì còn phải tổ chức hoạt động tạ ơn nữa. Người ta là vợ chồng son mới cưới chỉ muốn được ở bên nhau một mình, tự nhiên lại mang một đống bóng đèn tới chiếu sáng choang làm gì. Nhưng Ngải Lâm trừng mắt, "Anh thích thì đi không thích thì nghỉ, còn tôi phải tận tình tận nghĩa". Anh giật mình không phản đối nữa, buổi sáng lúc Ngải Lâm dặn dò anh đi đón Mạch Tiểu Hân, anh đang ăn sáng với mẹ nên chỉ ờ một tiếng, ngại không dám hỏi nhiều. Một lát sau, mẹ anh hỏi anh có chuyện gì mà vui vẻ như vậy anh mới giật mình nhận ra nãy giờ mình vẫn đang mỉm cười.

Mạch Tiểu Hân chạy đến trước mặt anh, nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết là ngài, đợi lâu lắm rồi à?"

Vừa nghe thấy Mạch Tiểu Hân gọi mình là “ngài”, trong lòng Mục Tư Viễn ngay lập tức có cảm giác không tốt. Bình thường Mạch Tiểu Hân vẫn quen anh anh em em, chỉ khi cố ý chia rõ giới hạn với người khác mới xưng hô người đó là ngài, anh đã hiểu rõ được quy luật này, "Không lâu lắm, anh cũng vừa đến".

"Thật sự xin lỗi, sáng hôm nay thức dậy tôi không thấy thoải mái lắm, không ra ngoài chơi với mọi người được. Do tôi chưa kịp nói với Cầm Cầm nên lại làm ngài phải đi một chuyến vô ích rồi". Mạch Tiểu Hân nhìn anh, vạn phần xin lỗi, thái độ thành khẩn, vẻ mặt tự nhiên.

Nụ cười của Mục Tư Viễn lập tức đông cứng trên môi.

Cô bé trước mặt này, gương mặt trắng muốt toát ra vẻ rực rỡ khỏe mạnh, âm thanh nhẹ nhàng mà trong trẻo, chỉ cần đứng ở đó đã có thể làm mọi người cảm thấy sức sống thanh xuân tràn ngập, vậy mà lại đang tuyên bố mình không được khỏe.

Mục Tư Viễn yên lặng chuyển ánh mắt qua chỗ khác, trên mặt dường như có vẻ thất vọng, có vẻ bất đắc dĩ, lại có vẻ như là tự giễu. Mạch Tiểu Hân đột nhiên cảm thấy áy náy, lúc này cô mới ý thức được mình vội quá nên nói dối quá mức lộ liễu, ít nhất cũng nên ra vẻ Tây Thi đau bụng, nếu như bước đi tập tễnh thì càng tốt, vậy mà mình lại nói dối trắng trợn không quan tâm đến thể diện của Mục Tư Viễn như vậy. Giờ đây không biết nên vãn hồi kiểu gì, nhất thời cảm thấy không biết làm thế nào.

"Em không thoải mái chỗ nào? Anh đưa em đến bệnh viện". Mục Tư Viễn bình phục lại tâm tình một chút, cúi đầu dịu dàng hỏi.

"Không không không, tôi nghỉ ngơi một chút là được". Mạch Tiểu Hân vội vàng đáp, không nghĩ ra nên trả lời chỗ nào không thoải mái cho phù hợp nên quyết định tránh mà không đáp.

Mục Tư Viễn thầm than trong lòng vô số lần. Trên đường có rất ít người, trên bãi cỏ phía trước có hai bà già vừa tập thể dục vừa tán gẫu. Bãi cỏ đã bắt đầu lấm tấm xanh, vàng lục đan xen giống như tâm tình của anh, rõ ràng mà một bãi cỏ khô nhưng vẫn có những nhành cỏ non rục rịch đâm lên từ mặt đất.

"Năm năm trước bố anh tự sát ở Macao vì thất bại trong sự nghiệp, công ty đóng cửa phá sản, mẹ đau ốm mãi không khỏi. Anh bỏ dở việc học hành ở Mỹ về nước, áp lực tinh thần cực kì lớn, cả đêm mất ngủ. Cuối cùng vì thật sự thấy không ổn, anh đành phải đi lái xe cho một hãng taxi để giảm bớt áp lực, có những lúc gặp hành khách thích nói chuyện, đó là những lúc duy nhất anh giao tiếp với người khác trong suốt thời gian đó".

Mạch Tiểu Hân nhìn anh khiếp sợ, khiếp sợ vì chuyện của anh, càng khiếp sợ vì anh lại tự nói với mình những lời này trong tình hình như bây giờ.

"Buổi tối một ngày gần tết, trời có mưa nhỏ, cũng đã rất muộn rồi. Một cô bé lên xe, rõ ràng là vừa đi tụ tập với bạn học về, lên xe rồi còn cầm điện thoại di động huyên thuyên hồi lâu, tươi cười rất vui vẻ như một em bé, mà cũng đúng là một em bé thật, trông chỉ như sinh viên năm nhất năm hai. Nhà cô ấy ở Thúy minh xuân hiểu".

Mạch Tiểu Hân nhớ anh đã nói có một người bạn rất quan trọng ở Thúy minh xuân hiểu, nghĩ thầm thì ra là một cô gái, đúng là trùng hợp, có thể bố mẹ cô ấy cũng làm ở đại học C, tuổi cũng tầm tầm như mình, nói không chừng mình cũng biết cô ấy.

"Xe chạy đến ngõ Hoa Quang, bên ngoài hơi tối bởi vì có vài cột đèn đường bị hỏng. Anh giảm bớt tốc độ, các lái xe khác đã nói với anh chỗ này an ninh không tốt, buổi tối lái xe tốt nhất là nên vòng tránh. Anh đi được nửa đường mới nhớ ra nên không kịp vòng sang đường khác nữa, quả nhiên buổi tối hôm đó anh gặp phải "tai nạn" đúng như những lời nói vẫn thường nghe. Một người đi xe đạp đột nhiên từ trong ngõ vọt ra, sau đó cả người lao lên nắp ca pô, lúc ngẩng đầu lên trên mặt toàn là máu me. Kế tiếp, một đám côn đồ lao tới vây quanh xe anh".

"Thì ra là anh!" Mạch Tiểu Hân trợn to mắt nhìn anh, quả thực khó tin. Một tổng giám đốc danh giá của một công ty đã niêm yết và một tài xế xe taxi, dù sức tưởng tượng của cô phong phú đến mấy cũng không thể liên hệ được hai người này với nhau.

"Kỳ thực trước khi người nọ lao vào anh đã kịp thời phanh lại, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, nói rõ phải bắt chẹt anh. Nhớ tới bố phải tự sát vì đến bước đường cùng, nhớ tới mẹ nằm trên giường không dậy nổi, khi đó trong lòng anh đúng là tuyệt vọng, không phải vì chút tiền đó mà vì cảm thấy xã hội này khắp nơi là phản bội, là bắt chẹt, là mềm nắn rắn buông, không có đạo đức, không có chính nghĩa, không có phải trái trắng đen". Thần sắc Mục Tư Viễn vẫn bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác, Mạch Tiểu Hân nhìn kỹ bên mặt anh, trong tình hình này vẫn không mất bình tĩnh, chỉ có người mới từng trải qua sóng to gió lớn mới có thể bình tĩnh đến thế.

"Nhưng lúc đó anh không hề sợ hãi". Mạch Tiểu Hân nhớ lại tình hình khi đó, chính anh ấy đã gọi 113.

"Đúng thế, bởi vì cô bé đó nói với anh, đừng sợ, em báo cảnh sát giúp anh". Mục Tư Viễn quay đầu lại nhìn cô thật kĩ như muốn khắc ghi hình ảnh của cô vào lòng, "Một cô bé còn có dũng khí như vậy, anh nghĩ chính mình cũng không nên từ bỏ". Cô bé kia không hề quen biết gì anh, nhà cô ấy chỉ cách đó vài gang tấc, khi đó hoàn toàn có thể phủi tay rời khỏi nhưng lại nhất định phải ở lại làm chứng cho anh. Đám côn đồ la hét cô ấy đừng xen vào việc của người khác, anh có thể thấy cô ấy rất sợ hãi nhưng vẫn cố chấp đứng bên người anh không chịu đi.

"Sau đó không sao chứ?" Sau một hồi kinh ngạc Mạch Tiểu Hân đã nhanh chóng bình tĩnh lại, cười hỏi, "Các chú cảnh sát vẫn đến bảo vệ chính nghĩa chứ?"

"Không sao", Mục Tư Viễn cũng thoải mái cười nói, "Em kéo tay chú cảnh sát không chịu buông ra, nhất định đòi ngồi xe cảnh sát của người ta về đồn công an nói rõ tình hình, chú cảnh sát đã bị em làm cảm động".

Mạch Tiểu Hân xấu hổ đưa tay vuốt vuốt chóp mũi, "Là chú cảnh sát bị em làm phiền, em nhớ anh cảnh sát đó đã cố gắng khuyên em về nhà, thấy em không chịu đi còn vẫy một chiếc taxi giúp em".

"Ra sức chỉ tay vào một đám côn đồ tố cáo với cảnh sát mà không sợ bọn chúng trả thù, tất nhiên chú cảnh sát phải lo lắng cho em ", Mục Tư Viễn thở dài nói, "Bé con ngốc, anh đã lo lắng cho em rất lâu".

Mạch Tiểu Hân bị giọng nói dịu dàng của anh làm đỏ bừng mặt, cô lén bóp lòng bàn tay một chút nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo, "Chính nghĩa luôn có thể chiến thắng tà ác mà, sau đó chuyện gì cũng không xảy ra, em rất tốt".

Mục Tư Viễn nghĩ thầm, rất tốt đâu mà rất tốt, không phải còn đánh mất một bạn trai tốt như vậy sao? "Rất tốt rồi thì bây giờ chúng ta xuất phát được chưa?"

Mạch Tiểu Hân sững sờ một chút rồi mới hiểu ra, cực kì bối rối, ấp úng nói: "Thực ra em, em..." Thì ra sự quan tâm và ân cần của anh ấy đều là vì chuyện này, cô vô cùng xấu hổ nhìn Mục Tư Viễn, mình đúng là đồ tưởng bở.

Mục Tư Viễn mở cửa xe, dường như đã quên mất chuyện cô lấy cớ từ chối không đi từ lâu rồi, "Đi thôi, đến muộn Ngải Lâm sẽ tức giận đấy". Anh nhìn vẻ mặt như vừa bừng tỉnh của Mạch Tiểu Hân mà không nói được gì. Anh đã bất đắc dĩ nói ra tất cả nhưng như vậy lại tạo thành một sự hiểu lầm khác, điều này làm anh càng thêm phiền muộn.