Nhà A Nhà B

Chương 34




Viễn Dương và Văn Cẩm đều được nghỉ đến mùng 9 tết mới đi làm. Đám cưới của Hoàng Khởi Sâm được tổ chức vào mùng 8 tết.

Công ty xuất bản rất tự do tản mạn, bà chủ tự nhiên thấy hứng thú, ăn tết xong hai vợ chồng kéo nhau đi châu Úc một chuyến. Họ gửi tin nhắn cho nhân viên, thông báo nghỉ đến rằm tháng giêng mới khai xuân. Mạch Tiểu Hân định sau khi hôn lễ của Cầm Cầm kết thúc lại về nhà với bố mẹ vài ngày nữa, Hà Đông phản đối nói: "Bà chủ công ty bạn là du học sinh ở nước ngoài về cơ mà, sao vừa ăn tết xong lại thích ra nước ngoài nữa nhỉ? Bạn sướng thật đấy, lên ăn cưới xong thì ở đây luôn với tớ chứ về làm gì?" Năm nay cô ăn tết cực kì nhàm chán, Mạch Tiểu Hân về quê, Cầm Cầm và chồng chưa cưới thì đi trăng mật trước khi tổ chức hôn lễ, vài đồng nghiệp bình thường vẫn chơi thân cũng đều về nhà ăn tết, chỉ còn một mình cô ban ngày về nhà báo danh, buổi tối lại một mình đến nhà Mạch Tiểu Hân. May là cô nghĩ thoáng nên vẫn ăn ngon ngủ tốt như thường. Mẹ kế của cô vì cảm thấy có lỗi nên ngày nào cũng cho cô mang theo không ít đồ ăn, sau gần mười ngày mặt cô lại càng tròn hơn trước. Mạch Tiểu Hân ở nhà lên còn mang theo một đống đồ ăn nữa, Hà Đông buồn rầu xoa xoa khuôn mặt tròn trịa không biết làm thế nào.

Còn có một người cũng nhớ Mạch Tiểu Hân là Ngải Lâm. Bởi vì vài tháng nữa, Thiệu Chí Vĩ sẽ về nước cho nên Ngải Lâm quyết tâm từ nay sẽ làm một người vợ hiền, nhân dịp nghỉ tết ở nhà luyện tay nghề, mỗi ngày làm vài món cứ tưởng đúng cách nhưng hóa ra vẫn chẳng ra gì, ngay bản thân cô ăn cũng thấy ngán ngẩm. Vì thế, cô đã gọi điện cho Mạch Tiểu Hân từ sớm thương lượng ăn tết xong sẽ bái sư học nghệ, nhân tiện ăn chực vài bữa cơm.

Sau mấy hôm hai người đẹp mỏi mắt chờ mong, Mạch Tiểu Hân đã trở lại thành phố B. Mạch giáo sư lái chiếc Mondeo cùng Mạch phu nhân đưa con gái yêu đi làm. Mạch Tiểu Hân phải nhờ bố đưa đi cũng vì muốn từ chối đề nghị của Mục Tư Viễn. Lúc về nhà, cô đã không đi nhờ, lúc đi lên càng không muốn đi nhờ Mục Tư Viễn. Cô không muốn còn có dây dưa gì với anh, bởi vì sự xuất hiện của anh ấy luôn nhắc nhở cô về chuyện tưởng bở đáng buồn cười của mình, đối với một cô bé trẻ tuổi xinh đẹp thì điều này thật sự là một chuyện động chạm đến lòng tự tôn, nếu như không kịp rời xa thì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến lòng tự tin khi yêu sau này.

Mục Tư Viễn cũng đưa mẹ lên thành phố B. Đột nhiên mẹ anh đề nghị muốn theo anh lên thành phố B, việc đó giảm bớt được sự mất mát của anh khi Mạch Tiểu Hân từ chối đi cùng xe. "Mẹ có một việc quan trọng cần làm, làm xong vẫn phải về nhà, không thể để bố con ở đây một mình được". Trần Vân Chi nói, "Đến thành phố B việc gì cũng không thuận tiện bằng ở nhà, muốn mua cái kim cũng không biết đi đâu mà mua".

"Ở siêu thị có mà, mẹ cần cái gì con sẽ đi mua cho".

"Con thì biết cái gì. Đồ của chính mình không phải vẫn cần nhờ Ngải Lâm và tiểu Trần mua giúp sao. Chẳng thà mẹ đi hỏi Tiểu Hân, khiếu thẩm mĩ của cô bé đó rất tốt, cái vòng cô ấy chọn cho em họ con hôm đó không tồi. Tư Viễn, tại sao hôm đó con không mua quà gì cho Tiểu Hân, thế mà còn nói phải làm anh trai người ta, có anh trai nào hẹp hòi như vậy không? Bao giờ Tiểu Hân lấy chồng con nhất định phải chuẩn bị một đại lễ tử tế".

Hai ngày nay, Trần Vân Chi luôn vô ý nhắc tới chuyện cần nhận Mạch Tiểu Hân làm con gái nuôi, lần nào cũng khiến Mục Tư Viễn không dám lên tiếng. Năm nay về nhà ăn tết mặc dù không phải ngày ngày bị hỏi cung nhưng còn khó chịu hơn bị hỏi cung nhiều. Như bây giờ, mẹ anh nói vậy thì anh biết trả lời thế nào?

Mục Tư Viễn yên lặng hồi lâu rồi hỏi: "Mẹ có đến dự đám cưới Khởi Sâm không?"

"Không, Lục Kiến Thành làm chủ hôn, mọi người gặp mặt không biết nên nói cái gì. Con đừng nói với Khởi Sâm là mẹ đã lên thành phố B vội, cũng đừng nói cho Tử Hãn, để nó làm phù rể cho tốt".

Cả ngày mùng 8, Mục Tư Viễn đều ở nhà với mẹ. Hôn lễ của Hoàng Khởi Sâm đã giao toàn bộ cho công ty tổ chức hôn lễ chuẩn bị, cô dâu xuất giá từ nhà chú, sáng sớm đã được mấy bạn học như Mạch Tiểu Hân và Hà Đông đưa đi trang điểm. Buổi chiều, một đám thanh niên bên bộ phận kinh doanh vây quanh thủ trưởng mới đi đón dâu, phòng quan hệ xã hội chịu trách nhiệm đón khách, Ngải Lâm làm tổng đạo diễn. Còn anh, hình như từ sau khi bị tước tư cách phù rể thì đã không còn ai chú ý nữa. Mục Tư Viễn cực kì nhàm chán ở nhà xem chương trình đón giao thừa đã phát lại đến lền thứ n trên TV, cuối cùng ngay cả Trần Vân Chi cũng không nhịn được nói: "Thì ra con cũng không bận như Ngải Lâm nói, mấy tiết mục này ngay cả mẹ cũng chán chẳng muốn xem nữa rồi".

Mục Tư Viễn chọn một bộ âu phục may thủ công, đứng trước gương nhìn một chút, xoay người lấy kính mắt đeo lên, người đàn ông trong gương nhanh nhẹn nho nhã nhưng trông có vẻ buồn bã phờ phạc. Hôm nay là ngày vui của bạn thân kiêm anh cả của anh, chơi bời nhảy múa, ăn uống linh đình, bao nhiêu người chờ anh đến chén chú chén anh, vì sao trong lòng chỉ cảm thấy vô vị?

Lúc Mục Tư Viễn đến, trong đại sảnh đã đông nghịt, Ngải Lâm đang đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây, thấy anh đi vào vội vàng kéo anh sang một bên nói: "Tại sao bây giờ anh mới đến, chủ tịch Lục cũng đến rồi, đang nghỉ ngơi trong phòng khách quý. Có cần đi vào chào hỏi một chút không? Tử Tình cũng ở đó".

Hoàng Khởi Sâm cũng coi như là nhân vật cấp nguyên lão của Viễn Dương, trước kia đã giúp Lục Kiến Thành đánh hạ nửa giang sơn, vì vậy nhà họ Lục đương nhiên phải tỏ ra cực kì coi trọng hôn lễ của ông ta.

Mục Tư Viễn cau mày nói: "Tôi còn chưa chào hỏi cô dâu chú rể, để lát nữa đi gặp chủ tịch Lục sau".

Ngải Lâm cười nói: "Cũng đúng. Là tôi quên mất chuyện nào quan trọng hơn rồi. Hôm nay Khởi Sâm thanh xuân phơi phới, trẻ ra bao nhiêu, không ai nghĩ rằng hai người chênh lệch mười mấy tuổi. Tình yêu làm người ta trẻ ra, lời này quả nhiên không sai".

Mục Tư Viễn đưa mắt nhìn lại, thấy cô dâu chú rể đang bị khách khứa lôi tới cùng chụp ảnh, phù dâu phù rể lại đứng ở chỗ xa xa. Mạch Tiểu Hân mặc chiếc áo len dệt kim sọc ngang mua hôm đó, đang ngẩng đầu nói gì đó với Lục Tử Hãn, vẻ mặt tươi sáng, Lục Tử Hãn không ngừng gật đầu, nụ cười dịu dàng. Mục Tư Viễn cảm thấy hai người này đứng gần nhau quá, cằm Lục Tử Hãn gần như sắp chạm lên tóc Mạch Tiểu Hân rồi mà cô ấy còn hoàn toàn không phát hiện.

"Nhìn tinh thần Tử Hãn phấn chấn thế kia, tôi dường như đã ngửi thấy mùi hương hoa hồng của đám cưới tiếp theo rồi". Ngải Lâm nói rồi liếc nhìn Mục Tư Viễn, "Vừa rồi lúc chủ tịch Lục đến Tử Hãn còn kéo Tiểu Hân đi gặp ông ta, tôi thấy chủ tịch Lục cũng có vẻ rất hài lòng, còn nói chuyện với Tiểu Hân một hồi lâu, cho nên vẫn nói con gái ngoan thì luôn được lòng người lớn".

"Vậy à?" Mục Tư Viễn vừa lạnh nhạt lên tiếng vừa đi đến chỗ tân lang tân nương, "Không phải cô là tổng đạo diễn à? Sao lại có vẻ nhàn hạ thế?"

"Tôi cũng không có việc gì để làm, công ty tổ chức sự kiện lo hết rồi, người của công ty chúng ta cũng chỉ cần chào hỏi khách khứa, chỉ có Hà Đông chịu trách nhiệm nhận tiền mừng là bận rộn nhất". Ngải Lâm cười trộm trong lòng, miệng thì nói phải đến gặp cô dâu chú rể mà mắt lại chỉ nhìn về phía phù rể phù dâu, mà tại sao càng nhìn càng thấy hai người đó đẹp đôi nhỉ, chắc là trong lòng vị tổng giám đốc này đang ghen ghét lắm đây!

Lúc này Mục Tư Viễn mới để ý thấy chiếc bàn bên kia đại sảnh, Hà Đông và hai cô gái khác đang phụ trách thu tiền mừng, trong lòng khó chịu, anh không muốn đi gặp Hà Đông nên liền lấy tiền mừng ra đưa cho Ngải Lâm.

Ngải Lâm nhận lấy đi đăng ký, Mục Tư Viễn đi tới trước mặt cô dâu chú rể, phát hiện trên cổ cô dâu quả thật có một chiếc vòng hoa bách hợp bằng bạch kim. Cuối cùng Mạch Tiểu Hân và Hà Đông vẫn quyết định lấy cái vòng này.

"Tư Viễn, còn tiền mừng cái gì, mấy hồi nữa tôi lại phải trả lại cả vốn lẫn lãi". Hoàng Khởi Sâm sớm đã nhìn thấy anh đi vào, cười nói, "Mà cũng không đến sớm hỗ trợ, kiêu quá đấy!"

Mục Tư Viễn liếc Lục Tử Hãn và Mạch Tiểu Hân vẫn đang cười nói cách đó không xa, lạnh lùng nói: "Có việc gì cần hỗ trợ đâu, thấy mọi người đều rất nhàn nhã mà".

Cầm Cầm nhìn theo ánh mắt anh, hiểu ý cười nói: "Nói cũng đúng, hai người đó là quá đáng nhất, cứ như là mấy năm chưa được gặp nhau ấy, mà lấy đâu ra lắm chuyện để nói thế không biết. Theo em thì chắc là bọn họ cố ý trốn ở bên đó không chịu đến đây chụp ảnh".

Hoàng Khởi Sâm thấy thần sắc Mục Tư Viễn có vẻ khó chịu, vội nhẹ nhàng kéo cô dâu, nói: "Anh lại cảm thấy hai người bọn họ làm rất tốt, đứng cách chúng ta rất xa, họ cũng biết không được đến lấn át chúng ta, nếu không trai tài gái sắc như vậy mà đứng gần thì không phải rõ ràng cần cạnh tranh với chúng ta sao?"

Cầm Cầm trừng mắt, "Lục đại thiếu gia khen anh một câu nhìn trẻ như mới hai mấy nên bây giờ anh cũng phải vội vàng khen lại à?" Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên Cầm Cầm sửng sốt nhìn vị khách phía trước, "Thầy giáo Ngô!"

Mục Tư Viễn nhìn người đàn ông đã đi tới bên cạnh, tuổi cũng sàn sàn như mình, dáng người cũng cao, cũng đeo kính, rất có khí chất học giả. Mặc dù hơi gầy nhưng phong thái vẫn nổi bật trong đám đông.

"Thấy tờ báo hỉ ngoài cửa còn tưởng là trùng tên trùng họ, thì ra đúng là em thật. Cầm Cầm, chúc mừng em!" Giọng nói trong trẻo, nụ cười tươi sáng.

"Cảm ơn thầy Ngô, cái này..." Cầm Cầm lúng túng, trong lễ cưới của mình lại gặp một người khách không mời từng rất quen thuộc, quả thực là một chuyện rất khó xử. Lúc này đã chào hỏi hết khách khứa, trừ Mục Tư Viễn không còn ai bên cạnh, thấy khó có thể đánh trống lảng được, cô bất an nhìn sang hai bên, bên trái có Hà Đông, bên phải có Mạch Tiểu Hân, trong trường hợp này cô nên gọi hai người đó cùng nhau đến chào hỏi thầy giáo hay là chờ cho người trước mặt này tự rời khỏi?

Người đó nhìn theo ánh mắt cô, phát hiện Mạch Tiểu Hân bên phải cách đó không xa, vẻ mặt chợt cứng lại, hình như đang do dự có nên đi qua hay không. Cầm Cầm cảm thấy bất ổn, đành phải gọi một tiếng, "Mạch Mạch!"

Mạch Tiểu Hân đã phát hiện người này từ sớm. Lúc Mục Tư Viễn đến cô đã nghĩ nên đi tới chào hỏi nhưng Lục Tử Hãn không cho, nói Tư Viễn là người quen cần gì phải khách sáo, thấy anh nói đúng ý nguyện, cô vui vẻ không đi chào hỏi nữa. Còn bây giờ là người này, xem ra dù thế nào cũng không tránh được rồi.

"Ngô Cạnh!" Mạch Tiểu Hân để Lục Tử Hãn lại đi qua chào, mặc dù ở cùng thành phố nhưng từ sau khi tốt nghiệp đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Dáng vẻ vẫn nho nhã như trong trí nhớ của cô, hình như ngay cả kính mắt cũng không thay đổi.

"Mạch Mạch!"

Nụ cười của Mạch Tiểu Hân lập tức đông cứng, tất cả tâm tình trong hai tiếng "Mạch Mạch" này sợ rằng những người bên cạnh này cũng đều cảm nhận được. Cô cố gắng đè xuống sóng gió trong lòng, mỉm cười, "Lâu rồi không gặp".

Hoàng Khởi Sâm thấy tình hình không phù hợp, thầm cảm thấy buồn cười. Vợ không biết xử lí tình huống, mình đành phải đứng ra giải quyết sự khó xử trước mắt vậy, "Cầm Cầm, sao không giới thiệu một chút?"

"A, tiến sĩ Ngô Cạnh, là chủ nhiệm lớp năm thứ nhất đại học của bọn em, một đại tài tử, trong trường có vô số người hâm mộ". Cầm Cầm cố gắng ra vẻ thoải mái rồi len lén liếc mắt nhìn Mạch Tiểu Hân. Vừa rồi mình gọi là thầy Ngô, Mạch Mạch lại gọi là Ngô Cạnh, còn Ngô Cạnh thì gọi một người là “La Cầm Cầm”, một người là “Mạch Mạch”, những người bên cạnh này có ai mà không phải người tinh ý, có lẽ đã đoán được là chuyện gì từ lâu rồi.

"Thì ra là giáo viên của Cầm Cầm, vậy nhất định phải ở lại uống chén rượu mừng". Hoàng Khởi Sâm nhiệt tình nói, ông vốn thông minh, cộng thêm trước đây thỉnh thoảng lại thấy Cầm Cầm nói hai câu ba lời nên trong lòng sớm đã rõ ràng là chuyện gì rồi.

"Tôi hẹn bạn đến đây ăn cơm, không ngờ lại bắt gặp hôn lễ của học sinh". Ngô Cạnh đưa tay bắt tay Hoàng Khởi Sâm, sau đó chuyển ánh mắt về phía Mạch Tiểu Hân, "Thật sự là quá lâu rồi không liên lạc".

Mục Tư Viễn phát hiện khí chất của mình cực kì giống Mạch giáo sư, thậm chí đôi tay kia cũng rất giống, trắng trẻo thon dài, đốt ngón tay đều đặn, điều này làm cho anh chợt cảm thấy lo lắng mà không rõ lí do.

"Có cần qua chỗ bạn anh trước không, lát nữa quay lại đây cũng được? Còn một thời gian nữa tiệc cưới mới bắt đầu". Mạch Tiểu Hân thật sự không chịu nổi nhiều ánh mắt thăm dò như vậy, cố gắng nói. Có điều giọng nói tỏ ra thân quen như vậy càng làm cho sức tưởng tượng của người nghe trở nên phong phú hơn.

Ngô Cạnh gật đầu, thời gian hình như đã trở lại trước kia, trước giờ anh luôn nghe lời cô, có thể nói là bảo sao nghe vậy, thậm chí bao gồm cả chuyện chia tay cũng nghe cô ấy.

Mạch Tiểu Hân thấy anh ta có vẻ muốn nói lại thôi liền biết anh có chuyện muốn nói với mình. Bọn họ đã yêu nhau hơn hai năm, nhìn ánh mắt đã có thể biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì, cho dù thời gian trôi qua lâu như vậy nhưng sự thấu hiểu này vẫn còn như trước. Cô quay sang vẫy tay tỏ ý Cầm Cầm cứ yên tâm rồi theo Ngô Cạnh đi ra ngoài đại sảnh.

Hà Đông đã chạy tới cầm tay Cầm Cầm, oán giận nói: "Tại sao bạn lại mời Ngô Cạnh? Lần này Mạch Mạch khó xử rồi". Cô tự cho là đã hạ thấp âm thanh nhưng kỳ thực mấy người đám Mục Tư Viễn bên cạnh đều nghe thấy rõ ràng.

"Tớ không mời anh ấy nên tớ mới khó xử, trước đây mọi người quen nhau như vậy". Cầm Cầm vội vàng giải thích, "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ có thể bình tĩnh nói lại cho rõ cũng tốt, nếu như thầy Ngô còn chưa kết hôn thì nói không chừng còn có thể gương vỡ lại lành".

"Là bạn trai trước kia của Tiểu Hân à?" Lục Tử Hãn đến gần hỏi.

Hà Đông gật đầu, không có gì cần phải phủ nhận, bây giờ đại để tất cả mọi người đều đã đoán ra được rồi.

"Vì sao họ chia tay? Nhà trường cấm thầy trò yêu nhau nên chia rẽ uyên ương à?" Lục Tử Hãn cười lạnh nói, "Cũng đúng, nhà trường cũng phải có lề có lối chứ".

"Nhà trường thì để ý mấy cái chuyện này làm gì, bây giờ thầy trò yêu nhau có là gì đâu. Mọi người đều là người trưởng thành, kể cả lấy nhau khi còn đang học cũng không ai nói ra nói vào". Hà Đông nhếch miệng nói, "Hơn nữa, Ngô Cạnh mới chỉ làm chủ nhiệm lớp trên danh nghĩa của bọn em có một năm".

"Chẳng lẽ là người này đá Tiểu Hân?" Lục Tử Hãn nhất quyết không buông tha, giọng nói thờ ơ nhưng trên gương mặt lại có vẻ lạnh lẽo.

Hà Đông vô thức cảm thấy nên giải thích vài câu thay Ngô Cạnh, "Không đúng không đúng, có lần Mạch Mạch gặp một đám côn đồ bắt nạt một tài xế taxi nên đã bất bình can thiệp, sau đó Ngô Cạnh biết và trách cô ấy chỉ hành động theo cảm tính mà không biết tự bảo vệ mình, thế là hai người cãi nhau rồi chia tay. Kỳ thực tính tình Ngô Cạnh rất chính trực, nói như vậy chỉ là vì lo lắng cho cô ấy thôi".

"Chỉ vì một lí do bé xíu như vậy à?" Lục Tử Hãn giật mình nói, "Vị thầy giáo Ngô này nhìn không giống một người không biết cách dỗ dành phụ nữ mà".

"Khi đó, Mạch Mạch quá trẻ con, cãi nhau chia tay rồi không chịu quay lại, em cũng thấy tiếc cho cô ấy". Cầm Cầm bất mãn nhìn Hà Đông, "Đây là chuyện riêng của Mạch Mạch, cô ấy không cho bon em nhắc tới, mọi người cũng đừng nói gì trước mặt cô ấy nếu không cô ấy sẽ mắng chết bọn em mất".

"Có cái gì mà tiếc", Lục Tử Hãn khinh thường nói, "Bây giờ tiến sĩ nhiều người như lợn con, chỉ cần biết viết chữ cũng được gọi là tài tử". Ngô Cạnh nhìn qua quả thật tuấn tú lịch sự, có điều bây giờ những người bên cạnh cô ấy cũng không có ai kém Ngô Cạnh chút nào. Anh ta quay đầu phát hiện Mục Tư Viễn vẫn đứng bên cạnh, từ bao giờ ông anh này cũng thích hóng hớt rồi? "Tư Viễn, anh bảo có đúng không?"

Mục Tư Viễn cơ bản không nghe thấy Lục Tử Hãn đang nói gì, vô số ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu. Tại sao lại như vậy? Chuyện đó không ngờ lại gây ra hậu quả như thế, gã Ngô Cạnh kia vốn có thể là người sẽ mang hạnh phúc đến cho cô ấy, loại hạnh phúc có thể không cần lo nghĩ mà mình không thể cho cô ấy được. Hai người này đứng bên nhau thật là xứng lứa vừa đôi, tình yêu hiện lên rõ ràng trong mắt anh ta, cử chỉ bối rối của Mạch Tiểu Hân cũng đã nói rõ hết thảy. Nếu vậy, là chính mình, Mục Tư Viễn, đã vô tình chia rẽ tình cảm của họ sao? Anh cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, dồn dập và bối rối, bất kể anh cố gắng đến mấy cũng không thể nào bình tĩnh lại được.