“Bức họa của Thượng Quan Thấu?” Trọng Tuyết Chi phóng chiếc đũa, giật lấy cuộn tranh thủy mặc của người bán hàng, “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Đây chính là bức họa đặc biệt của Thượng Quan công tử, là độc nhất vô nhị, không bán, không bán!”
Trọng Tuyết Chi vừa nhìn thấy bức họa, trợn to mắt, sợ đến mức bánh mỳ trong miệng cũng rớt ra:” Đây là Thượng Quan Thấu sao? Nhìn sao cũng giống tên hòa thượng Thiếu Lâm vậy.”
“Ặc, vị tiểu thư này chưa nghe à, biết bao cô nương ở đây đều mong đoạt được một bức đấy.”
“Ta chỉ nghe hắn ta rất phong lưu, nhưng không biết cái đầu rỗng tuếch của hắn từ bao giờ đã thành bóng lưỡng vậy.” Tuyết Chi lắc đầu, “Mấy năm nay mắt thẩm mỹ của con người rõ ràng là có vấn đề!”
Ngọc Lưu Ly liếc người bán hàng một cái, nở ra một nụ cười thuần khiết:” Vị tiểu huynh đệ này, ngươi có thấy cô nương này nhìn quen mặt hay không?”
Người bán hàng nhìn Trọng Tuyết Chi, quay qua Ngọc Lưu Ly, “Qủa thật rất quen mắt. Vị nữ hiệp này, cả cô nhìn cũng quen nữa.”
Ngọc Lưu Ly nói:” Cô nương này là con gái của Lâm Vũ Hoàng.”
“Hóa ra là Lâm cô nương.” Người bán hàng nói cười vui vẻ,”Bức họa này, tiểu nhân tặng người. Tiểu nhân đi không đổi tên, ngồi không đổi họ – Triệu Đại. Hẹn ngày tái ngộ.”
Nói xong liền chạy một mạch, nháy mắt đã biến mất.
Những người đứng cạnh người bán hàng thấp giọng nói:” Triệu Đại bình thường tính tình cũng không tệ lắm, không phải là lừa vẽ Thượng Quan Thấu trọc đầu lừa lấy mười đồng bạc à, có nhất thiết vì mười đồng mà đối xử như vậy với người ta không? Đều là đồ giả, một chút đạo đức nghề nghiệp mà cạnh tranh công bằng cũng không có.”
Tuyết Chi nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn mấy người bán hàng kia.
Hai người bán hàng nọ lật đật thu dọn đồ chạy mất, những người còn lại đều vứt đồ lại mà chuồn không thấy tăm hơi.
Tuyết Chi nhìn đống đồ dưới đất thở dài:” Haizz, danh tiếng của Hoàng thúc thúc cũng thật ghê gớm!”
Ngọc Lưu Ly nói:” Hai người cha của người đúng là không để đức mà.”
Tuyết Chi đánh một quyền vào mũi Ngọc Lưu Ly nói:” Trừ ta ra, ai cũng không được nói xấu Hoàng thúc thúc.”
Chu Sa nhìn thấy vậy … đến xem cái đầu bóng lưỡng trên bức họa:” Gương mặt chàng trai này vẫn rất đẹp nha. Bất quá, người bán tranh này thật thiếu đạo đức, Thượng Quan Thấu nhìn sơ đâu có giống như vầy.”
Trên bức họa vẽ một thiếu niên cỡ mười ba mười bốn tuổi. Lưng eo thẳng tắp, thần thái đều tỏa ra sự tự tin cùng phong thái hơn người. Người họa sĩ đã họa ra thần thái tà mị của thiếu niên này thật rất tinh tế.
Tuyết Chi nói:” Hình như ta biết người trong tranh này.”
Lời đồn về người này, nàng nghe qua không ít.
Trong chốn giang hồ, nếu khen một người đẹp trai, phần lớn mọi người sẽ nhắc đến Trọng Liên, còn muốn nói đến một người may mắn, hơn phân nửa sẽ nhắc đến Thượng Quan Thấu.
Cha của Thượng Quan Thấu là quốc sư đương triều, là quan nhất phẩm, có quan hệ họ hàng với Hoàng Thượng, mẹ hắn là nhà buôn vải lớn nhất Lạc Dương, tỷ tỷ hắn là Từ Nhẫn sư thái – chưởng môn phái Nga My, biểu ca hắn là chưởng môn phái Hoa Sơn, tức là Võ Lâm minh chủ – Phong Thành, đại phú gia ở Kinh thành – Tư Đồ Tuyết Thiên là sinh tử chi giao của hắn … Nói tóm lại, Thượng Quan Thấu từ khi lọt lòng mẹ đến lớn hào quang bao phủ, chính là được phúc tinh chiếu sáng.
Tiểu tử này từ nhỏ đã có khuôn mặt xinh đẹp. mọi người đều nói, hai mươi năm sau hắn chính là một quân tử nho nhã. Tiếc là, mọi người chỉ đoán đúng một phần. Cho đến nay, rất nhiều phu nhân của quan viên trong triều đều nhớ rõ một việc: trong tiệc mừng thọ của cha hắn, tiểu Thượng Quan Thấu mới bốn tuổi nháo loạn với đám trẻ con của khách quan dự tiệc trong hoa viên, nhưng cái chính là con gái của Nguyên soái quấn quít lấy hắn mà chơi trò thêu thùa, mọi người đều nhận thấy trong lòng hắn không vui, nhưng lại không cự tuyệt, còn tiện tay hái một đóa hoa cài lên đầu cô bé, hai mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng, sau đó xoay người chạy mất. Cô tiểu thư ấy mặt đỏ tai hồng, từ đó không bao giờ … tìm hắn nữa. Lúc ấy. mọi người hai mắt nhìn nhau, đứa nhỏ này tương lai đúng là tai họa. Quốc sư túm áo hắn kéo đến trước mặt, vẻ mặt “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” hối hận nói:” Tên tiểu tử này, ngươi mới bốn tuổi – bốn tuổi thôi đó!” Tiểu Thượng Quan Thấu nhìn bao quát một bên, cổ cũng không ngoảnh lại, mắt đảo qua một vòng, vừa vặn hướng ánh mắt ngấn nước sang Đại phu nhân. Tình huống tiếp theo không cần phải nói, tiệc mừng thọ của cha hắn ảm đạm đến kinh người.
Kỳ thật lấy bối cảnh gia đình hắn mà nói thì gọi là con đường sáng lạn lót vàng. Cho dù hắn lười biếng đến độ không cần bước cũng được.
Mọi người đều trông chờ vào một quân tử nho nhã, trưởng thành trong hoàn cảnh tốt như vậy, khỏe mạnh mà làm một công tử quần là áo lượt.
Lúc tám tuổi thì được đi học ở một trường tư thục, có một đứa bạn thân của tiểu Thượng Quan Thấu đến nói hắn bị Thị Lang tiểu công tử chọc ghẹo, ngày hôm sau, tiếu Thượng Quan Thấu liền cầm một khối gạch nện vào đầu tiểu công tử kia, sau này, bạn thân của hắn quả nhiên không bị chọc nửa. Đến năm mười tuổi, Thượng Quan Thấu cũng nghịch ngợm giống những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng so với đám nhóc bình thường, hắn quậy đến kinh người.
Lúc võ lâm nổi lên trào lưu dìu dắt đệ tử cấp dưới, những đứa trẻ ở kinh thành cũng nổi lên trào lưu mặc trường y (áo bào dài), để tóc dài, đeo bội kiếm. Sau khi nhẫn nại trong thời gian dài, hắn lập tức cạo trọc đầu, cái đầu trọc sáng bóc lên. Lúc ấy, không ít người bị hắn dọa cho chết khiếp. Đám bạn xấu hay nghịch ngợm với hắn khen hắn rất can đảm, cha mẹ không thèm nhìn tới hắn. Đối với cái đầu mới, hắn vô cùng hài lòng, khắp nơi đều nói cái đầu trọc của hắn nhìn rất thoát tục, hắn liền cho người hầu họa ra bộ dáng ngốc nghếch ấy.
Sự việc đã qua nhiều năm, Thượng Quan Thấu giờ đã biến thành một công tử phong lưu điển hình, bức họa đầu trọc kia, cũng kiệt xuất như hắn, dần dần lưu danh hậu thế.