Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 42: Chương 41




Chương 41



“Hai người nói xem đây là cái gì?” Hàn Chương đột nhiên nói.

“Chính là dây vàng áo ngọc!” Nàng tức giận nói, đã bắt đầu phiền chán cái thứ này.

“Vậy đúng là bảo bối!”

Hàn Chương cười cười khen, lại vòng vài vòng trong mộ. Trước giờ hắn quen quan sát vật trong chỗ tối, mộ ở vị trí cao, có chỗ đuốc không chiếu tới, trên tường đá có thể lờ mờ nhìn thấy nhiều đường lõm, nhìn như vết đao kiếm chém. Hắn muốn hỏi Vương Nhân Tương, đã thấy người này cau mày, một bộ dáng suy nghĩ đau khổ.

“Chẳng lẽ là chú? Tại sao chú muốn hại ta?” Vương Nhân Tương cúi đầu nói, “Mặc dù hai nhà chúng ta không lui tới nhiều lắm, nhưng cũng không có thâm cừu đại hận, tại sao lại muốn hạ độc hại ta?”

Ninh Vọng Thư nhìn chằm chằm xương cốt trong quan tài, nghe hắn tự nói, quay đầu thản nhiên nói: “Ta nghĩ, không phải hắn nhất định phải lấy mạng của ông. Cho nên độc chỉ được hạ trên quan tài, cũng không hạ chỗ nào khác, có thể thấy nếu ông không nghi ngờ mà mở quan tài ra, hắn cũng không muốn mạng của ông. Nhưng một khi ông mở ra, chuyện sẽ bại lộ, hắn sợ ông sinh lòng nghi ngờ hắn, đương nhiên không thể để ông sống.”

Vương Nhân Tương nghe vậy không nói, vẫn sững sờ.

“Nha đầu, qua đây xem này!” Hàn Chương gọi Ninh Vọng Thư, chỉ vào đỉnh mộ nói nàng nhìn.

Nàng ngửa đầu nhìn một lúc lâu, khó hiểu nói: “Là vết đao? Hay là vết kiếm?”

“Hình như là… đao?” Hàn Chương cũng không rõ lắm.

“Là dấu vết đánh nhau?”

“Không giống!” Tay Hàn Chương vòng một đường hình cung, “Có vết sâu không phải do một đao gây ra, mà là lặp lại tầm mười đao, hẳn là có người từng ở trong này luyện đao.”

“Đao pháp của Vương giáo đầu cũng rất tốt, nếu tổ tiên của ông cũng dùng đao, cũng không ngạc nhiên. Nhưng mà… Sao lại chọn nơi này để luyện đao?” Nàng quay đầu hỏi Vương Nhân Tương, “Vương giáo đầu, đao pháp của ông là gia truyền à?”

Vương Nhân Tương gật gật đầu, cũng ngửa đầu nhìn vết sâu trên đỉnh đầu, thầm nghĩ thật hổ thẹn. Hắn đã vào mộ không dưới mười lần, thế nhưng chưa từng phát hiện đỉnh mộ có vết sâu. Lúc này nhìn kỹ lại, cổ tay không khỏi vòng theo vết sâu trên đỉnh, khoa tay múa chân… Đao pháp lưu loát, sinh động như mây bay nước chảy, chính là bộ đao pháp hắn luyện tập từ nhỏ. Nhưng nhìn từng vết sâu cạn, đã nhận ra người luyện đao mạnh hơn hắn rất nhiều, chắc là một vị cao thủ dùng đao.

Không biết ai đã ở trong này luyện đao?

Là chủ nhân đống hài cốt vụn vặt trong quan tài sao?

Có lẽ đúng như lời Hàn Chương, đây vốn không phải lăng mộ, mà là một chỗ bế quan luyện võ.

Nhưng mà tất cả chuyện này, bây giờ chẳng ai biết cả. Vương Nhân Tương chẳng biết thêm thông tin gì từ lời phụ thân, ngoại trừ trách nhiệm nặng nề. Có lẽ phụ thân hắn cũng như thế…

Đã qua nửa đêm, ba người lần lượt nhảy ra khỏi giếng, sao trăng thưa thớt, còn có gió lạnh đập vào mặt, đều không khỏi hít sâu vài hơi, mới bước lên phía trước.

“Vương Thụy… Tên là Vương Thụy đúng không? Hắn làm cái gì?” Ninh Vọng Thư hỏi.

“Nhà chú mở cửa hàng tơ lụa, bây giờ chú đã mất, hẳn là con của chú sẽ trông coi.” Vương Nhân Tương thản nhiên nói, “Khi gia phụ còn tại thế, hình như có tranh chấp lớn về việc có bán mảnh đất rừng phía tây này hay không. Sau này tuy chú đồng ý không bán, nhưng vì thế mà hai nhà chúng ta không còn liên hệ.”

“Cửa hàng tơ lụa nào?”

“Cửa hàng tơ lụa Thụy Tường.”

“Ngày mai ta đi xem thử xem, Vương giáo đầu…” Ninh Vọng Thư nghiêm mặt nói, “Nếu là nhà hắn hạ độc, nói không chừng bọn họ còn theo dõi ông, mấy ngày nữa ông đừng ra ngoài, cứ ở nhà giả vờ bệnh. Tốt nhất tạo ra mấy cái tin đồn, nói ông không sống được mấy ngày nữa thì càng tốt.”

“Lời này có lý.” Hàn Chương gật đầu đồng ý, “Miễn cho bọn họ động tay động chân nữa, làm chúng ta thêm khó khăn.”

“Vậy…” Vương Nhân Tương thấy với bộ dạng hiện tại của mình cũng chẳng làm được cái gì, chỉ có thể nói, “Vậy mong cô nương hết sức cẩn thận! Tuyệt đối đừng bỏ qua cho bọn họ.”

“Ta sẽ cẩn thận!”