Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 37: Chương 36




Chương 36



“Không biết công tử bị bệnh gì?” Thấy thần sắc Nam Cung Nhược Hư khá tiều tụy, lại nghe hắn như vậy nói, Triển Chiêu không khỏi tò mò nói, “Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ am hiểu sâu y thuật, nếu công tử đồng ý, Triển mỗ có thể giới thiệu.”

“Đa tạ Triển đại nhân. Ở hàn xá có Tiết Chương Tiết đại phu là sư huynh đồng môn của Công Tôn tiên sinh, đã ở đây mười mấy năm qua, tại hạ phiền ngài ấy nhiều rồi, thật sự không muốn liên luỵ người khác nữa.” Hắn thản nhiên cười nói.

“Ngay cả sư huynh của Công Tôn tiên sinh cũng không trị hết sao!”Mạc Nghiên gãi gãi tai, nghiêm túc nói, “… Vậy càng càng phải nhanh lên!”

Nam Cung Nhược Hư không hiểu: “Cái gì nhanh?”

“Thành thân đó!” Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, “Nếu huynh cảm thấy thời gian của mình không nhiều, vậy nhanh thành thân đi! Theo ta thấy, làm mối cầu hôn dài dòng rắc rối các kiểu miễn được thì miễn hết, tốt nhất là lập tức thành thân, lập tức động phòng!”

Lời vừa nói ra, không nói tới Ninh Vọng Thư và Nam Cung Nhược Hư sững sờ ngồi đó, ngây ra như phỗng, ngay cả Triển Chiêu cũng bị sặc một ngụm canh, vội vàng quay lưng đi, ho khan vài tiếng.

“Ai ai ai… Ai muốn thành thân?” Không biết Nam Cung Lễ Bình đứng ở cửa phòng khách từ khi nào, hoảng hồn nói. Hắn vừa trở về, nghe Ngưu tổng quản nói đại ca ở phòng khách mời khách, lo lắng tinh thần hắn không tốt, không nghĩ tới vừa tới cửa đã nghe thấy bên trong lại là thành thân lại là động phòng, làm hắn hoảng sợ.

“Đại ca của huynh và sư tỷ của ta đó! Huynh không đồng ý?”

“Đương nhiên không phải.” Nam Cung Lễ Bình vội hỏi, “Nhưng mà, nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?” Mạc Nghiên nhíu mày, “Đại ca của huynh tự nói bệnh rất nghiêm trọng, nếu như có chuyện không hay xảy ra, sư tỷ của ta biết gả cho ai, đương nhiên là phải thành thân càng nhanh càng tốt.”

Ninh Vọng Thư cảm thấy mình không nói lời nào là không được, vội la lên: “Sư muội ta tuổi còn nhỏ, nói năng còn hồ đồ, nhị thiếu gia chớ để tâm.”

“Ta hồ đồ cái gì…” Mạc Nghiên chợt im lặng, nhìn thấy bộ dạng Ninh Vọng Thư, hoảng sợ nói, “Tỷ, ta sẽ không nói! Ta nói sai rồi, tỷ đánh ta mắng ta là được…”

Hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má Ninh Vọng Thư, bị nàng cuốn quít lau đi. Nàng cũng không biết thật ra mình bị làm sao rồi? Nhưng trong lòng cảm thấy nếu nhà người ta xem thường nàng, lại bị Mạc Nghiên nói như vậy, ở lại đây không phải là tự rước lấy nhục sao.

Nghĩ như vậy, tủi thân trong lòng liền như phiên giang đảo hải, chỉ cảm thấy không thể chịu nổi, chỉ có thể đứng lên chạy ra ngoài.

Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm.

“Tỷ!” Mạc Nghiên vội la lên, muốn đuổi theo, lại bị một người giữ chặt cánh tay, quay đầu lại, chính là Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu nàng chớ lỗ mãng.

Mạc Nghiên ngẩn người, rồi thấy Nam Cung Nhược Hư đã ra ngoài tìm sư tỷ, hiểu được ý của hắn, không khỏi ảo não hỏi: “Ta nói gì sao?”

Triển Chiêu cười nhẹ, không lên tiếng, tự ngồi ăn cơm.

Nam Cung Lễ Bình vươn dài cổ nhìn ra ngoài cửa, nhưng không dám đuổi theo quan sát.

Phòng khách dựa vào hậu hoa viên của Nam Cung gia, ra đại sảnh, dọc theo đường nhỏ là một núi đá và cây cầu nhỏ có lan can làm bằng bạch ngọc, cầu nhỏ là cửa vào hoa viên.

Nam Cung Nhược Hư vất vả qua cầu, dựa lan can thở, tuy ánh trăng như nước, nhưng phòng mắt nhìn qua, cây cối trong vườn khá đa dạng, núi đá gập ghềnh, làm sao nhìn được bóng dáng của nàng. Dù lắng tai nghe, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách dưới chân cầu…

Hắn thở dài, nói: “Vọng Thư, ta chỉ mong nàng đừng leo lên cây hay trèo lên đá, mấy chỗ đó ta không đi lên được đâu. Vườn này không quá lớn, nàng chờ một chút, ta nghĩ ta sẽ tìm được nàng nhanh thôi.”

Vừa dứt lời, liền nghe tiếng vang rất nhỏ truyền đến từ sau cây liều già một người ôm, một người chậm rãi bước ra từ sau cây, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.

Hắn đi qua, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, thở dài: “Ta không biết nàng là buồn ta, hay là buồn sư muội nàng. Nếu là buồn ta, ta sẽ ở đây, nàng xử lý thế nào cũng được.”

Nàng lắc đầu, chỉ nói: “Sư muội ta nói vậy, có làm chàng khó xử không?”

“Không có.” Hắn nhớ lại, không khỏi cười nói, “Sư muội nàng đúng là hiếm có, cô ấy nói những lời này, vừa vô tình vừa cố ý, nhưng làm người ta không thể phản bác được một chút.”

“Nếu chàng muốn phản bác, sao có thể không phản bác được.” Nàng xoay người vuốt tóc, nhìn nhìn dòng nước lấp lánh dưới chân cầu, ngữ điệu khá kỳ lạ, “Người giang hồ chúng ta lỗ mãng, làm mọi người chê cười.”

Hắn xoay mặt nàng lại, thấy hơi nước mờ ảo trong mắt nàng, lông mi còn đẫm nước dính lại, thở dài: “Ta chỉ biết, ngày ấy nàng nghe được lời của Lễ Bình, nhất định trong lòng sẽ khó chịu. Đệ đệ đọc sách nhiều năm, đã bị khuôn sáo bó buộc rồi. Ai cũng nói nhân duyên là trời định, lại không biết đã là trời định, làm sao bị quy tắc ngăn cấm. Chẳng lẽ nàng cũng không hiểu sao?”

Nàng im lặng không nói, sửng sốt một lúc lâu, mới ngẩng đầu thản nhiên cười: “Ý chàng là, hai chúng ta là nhân duyên trời định!”

Nam Cung Nhược Hư lẳng lặng nhìn nàng, chỉ cười không đáp.

“Sao không nói gì? Chàng không nói… Ta sẽ không khách khí!” Nàng lặng lẽ vươn tay, nhéo nhéo hông hắn, làm hắn liên tục lui về phía sau, tựa vào thân cây mà cười.

Hai người náo thành một trận, thấy hắn bắt đầu thở dốc, nàng mới ngừng tay, tựa đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập truyền từ bên trong.

Gió đêm mát lạnh, nước chảy róc rách như tiếng đàn, hắn ôm lấy nàng, cảm nhận được sợi tóc của nàng lướt qua mặt hắn, hơi ngứa, làm hắn muốn cười.