Chương 31
Con mắt của hắn đỏ như sắp chảy máu, lạnh lùng nói: “Cô không giữ chữ tín, lẻn vào lăng mộ, đánh cắp bảo vật!”
“Ta không làm! Trong mộ các ngài có bảo vật gì ta còn không biết, nhưng nếu là ta để ý bảo vật, đã lấy cắp, vậy ta đến gặp ngài làm gì! Ngài luôn mồm nói là ta lấy, chẳng lẽ ngài đã tận mắt thấy ta trộm mộ, lại tận mắt thấy ta hạ độc hay sao!”
“Không là cô thì còn có thể là ai?”
“Ngài vô lý vừa thôi, nhà ngài đã có bảo bối, người để ý chắc gì chỉ có mình ta, sao ngài biết không phải là người khác lấy!”
Vương Nhân Tương bị nàng nói đến sửng sốt, trong lòng cũng sinh ra vài phần nghi ngờ.
“Ta không nói nhiều với ngài nữa, sau này ngài chữa bệnh xong thì từ từ mà tìm.” Nàng tức giận vô cùng, hơn nữa cả phòng đầy mùi tanh tưởi, làm người ta chóng mặt muốn nôn, thật sự không muốn ở trong này lâu hơn, nhanh chóng chắp tay: “Hôm nay là tại hạ thất lễ, cáo từ!”
“Cô nương biết rõ phần đời còn lại của tại hạ còn được bao nhiêu, nói chuyện ngày sau làm gì.”
“…” Ninh Vọng Thư dừng bước, “Đây là độc gì? Chẳng lẽ ngài không tự bức được?”
Vương Nhân Tương thê lương lắc đầu: “Không chỉ ta không bức ra, đại phu được mời đến thấy bộ dáng thành vậy, cũng chỉ nói bệnh nguy kịch, chẳng thuốc nào trị được, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.”
“Ngài mới nói là độc được hạ trong mộ?”
“Không sai, sau khi ta từ trong mộ đi ra mới mắc bệnh này.”
Ninh Vọng Thư nhíu mày: “Phải biết đây là độc gì, ít nhất còn phải tìm cách trị… Ta vào mộ nhìn một cái.”
“Cô không thể vào!” Hắn cố gắng chống người dậy, bộ mặt dữ tợn, “Ta còn sống một khắc, sẽ tuyệt đối không cho phép bất kì ai quấy nhiễu tổ tiên.”
Nàng vô vọng trừng hắn: “Ta nghĩ, tổ tông của ngài muốn điều tra rõ chân tướng rồi mới an tâm ngủ… Chúng ta giao dịch đi? Ta phụ trách tìm đại phu giải độc cho ngài; giải độc xong, ngài vào mộ cùng ta một chuyến, ta tự có cách điều tra rõ người đánh cắp bảo vật là ai!” Nàng liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng tự nói: “Sớm biết ngài không có khả năng bảo vệ chu toàn, ta mang đi còn hơn.”
Thấy Vương Nhân Tương không hé răng, Ninh Vọng Thư hơi mất kiên nhẫn, nâng mi: “Nếu ngài chết ở nơi đây, chẳng lẽ ngài không thấy nhục nhã sao? Giữ mạng lại, sau này còn có thể tự thân làm việc.”
Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, ông lão kia quỳ gối trước cửa, ánh mắt tha thiết, không ngừng dập đầu với Vương Nhân Tương, hiển nhiên đã nghe được lời Ninh Vọng Thư…
Cái trán đập trước cửa, bang bang vang dội, chỉ sau vài lần, trán đã sưng thành một cục to.
Vương Nhân Tương nhắm mắt, thở dài một tiếng: “Ta đồng ý.”
Ninh Vọng Thư mỉm cười, bước ra khỏi phòng.
Ngày đó, nàng đã tìm hết danh y ở thành Cô Tô, nhưng không ai biết đây là bệnh gì, chỉ có mấy người gan lớn, còn dám bắt mạch cho Vương Nhân Tương, nhưng lại nói toàn cái gì đâu, nghe mãi cũng không rõ nguyên nhân. Vừa nhắc đến kê đơn, lại từ chối không muốn, chỉ sợ đơn vừa kê thì người đã chết, quan trọng nhất là làm hỏng thanh danh bản thân.
Hoàng hôn sắp buông, tiễn bước đại phu cuối cùng, Ninh Vọng Thư dựa vào cửa viện suy nghĩ lung tung. Nàng không giỏi dùng độc, tuy tiểu sư muội miễn cưỡng có hiểu một chút, nhưng cũng chỉ là gà mờ, không đáng tin cậy.
Tình huống bây giờ chỉ có thể tìm một người.
Trong Mặc Cách cư, Nam Cung Nhược Hư vừa mới dùng cơm xong, vừa mới nhấc đầu, đã thấy Ninh Vọng Thư tựa cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn hắn cười.
“Nàng đã đến rồi.”
Hắn dịu dàng nhìn nàng, mới qua một ngày, không biết tại sao lại nhớ đến vậy.
“Chạy vội đến đây, đang nghĩ muốn tới ăn cơm với chàng, không ngờ vẫn muộn.” Nàng bước vào, ngồi cạnh hắn.
Hắn mỉm cười: “Nếu biết nàng sẽ đến, ta đã ăn muộn một chút.” Quay đầu phân phó hạ nhân, “Nói phòng bếp mang đồ ăn lên…”
“Không cần đâu.” Nàng ngăn lại, nhìn thức ăn trên bàn mới chỉ ăn một hai miếng, “Từng này đủ rồi.”
“Đây đều là thức ăn nhẹ, hơn nữa vị đạm, có được không?”
Nàng cười gật gật đầu: “Được, vậy ta muốn ăn cá hấp.”
Hắn phân phó cho hạ nhân, trong chốc lát, đồ ăn nóng hôi hổi đã được mang đến. Nàng ăn rất nhanh, chắc là rất đói.
Chờ nàng thỏa mãn nuốt miếng cơm cuối cùng, Nam Cung Nhược Hư mới mở miệng nói: “Cả ngày nàng chỉ ăn từng này?”
“Không phải, buổi sáng có ăn hai cái bánh bao.” Nàng tùy tiện nói, buông bát xuống, có hơi khó xử nhìn hắn, “Chàng cảm thấy Tiết đại phu có được tính là đại phu to gan không?”
“Còn phải xem là chuyện gì đã, hầu hết thời gian lá gan ngài ấy không tính là nhỏ.” Hắn mỉm cười, “Nàng có việc muốn nhờ?”
“Ta chỉ sợ không nhờ được, nhưng mà bây giờ, ngoại trừ ngài ấy ta không nhờ được ai.”
“Là vì Vương giáo đầu?”
Ninh Vọng Thư sửng sốt: “Sao chàng biết?”
“Hôm nay ta cho một gã sai vặt đến Nhân Phong võ quán hỏi thăm, đúng lúc thấy nàng dẫn đại phu đi vào.” Hắn khẽ thở dài, giống như đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, “Vương giáo đầu bị bệnh thật sao?”
“Không phải bị bệnh, là trúng độc.” Nàng nghĩ đến bộ dáng của Vương Nhân Tương liền run cả người, “Nếu chàng gặp, nhất định sẽ không nhận ra, đã không còn hình người rồi, may mà vẫn nói được.”
Nam Cung Nhược Hư nhíu mày: “Sao mới mấy ngày không gặp, hắn đã gặp phải chuyện này?”
“Quân tử vô tội, hoài bích có tội.” Nàng nhún nhún vai, “Vốn là chuyện bình thường, nhưng người hạ độc vô cùng tàn nhẫn, đánh cắp xong còn hạ độc trong mộ, đúng là không quan tâm đạo nghĩa giang hồ…. Sớm biết vậy thì ta trộm cho rồi, ít nhất ngài ấy không thành như vậy.” Ngữ điệu đã có ý không cam lòng không tình nguyện.
“Nàng hỏi Tiết đại phu xem, nếu chịu đi, ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa. Nhân Phong võ quán ở ngoài thành, mọi người đi nhanh đi, nếu muộn cửa thành đóng mất… Nhưng mà, nàng phải cẩn thận!” Mạng người quan trọng, hắn sẽ không ngăn cản nàng.
“Được.” Nàng gật gật đầu, bước lên trước mặt hắn, giống như cười nói, “Sao chàng có thể tốt như vậy!”
Nam Cung Nhược Hư giật mình, chớp mắt nhìn nàng, người đã ở ngoài cửa .