Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 23: Chương 22




Chương 23



Sau giờ ngọ, trong thành Cô Tô, Khang Huy trà lâu.

Giờ ngọ: từ 11 đến 13 giờ

Người kể chuyện vừa nói vừa phun nước miếng tứ tung trên đài, nói rất hăng say:

“Chuyện xưa kể rằng Nam hiệp rời tửu quán, lặng lẽ đi theo Hạng Phúc. Đến trấn Bình An, thấy trên con đường phía tây cũng có một tửu lâu, trên tấm biển đề Phan Gia Lâu. Hạng Phúc buộc ngựa, đi vào nghỉ trọ. Nam hiệp cũng vào theo… Chỉ nghe thấy có tiếng bước chân lên lầu, Nam hiệp lại thấy một người đi lên, mi thanh mục tú, trẻ trung sáng sủa. Mọi người muốn hỏi người này là ai sao?”

Mi thanh mục tú: mày xinh mắt đẹp

Nói đến đây, “phanh” một phát vỗ lên cái bàn gỗ, làm Ninh Vọng Thư đang mơ màng ngủ trên lầu hoảng sợ. Nàng bất đắc dĩ dụi mắt, gọi tiểu nhị thêm trà mới. Chợt nghe dưới lầu có tiếng người bất mãn nói: “Mấy loại chuyện thế này ở trà lâu nông thôn kể cũng chẳng ai thèm nghe, không nghĩ ở đây còn có người xem như truyện quý mà kể.”

Ninh Vọng Thư hơi ngạc nhiên, nhận ra đây là giọng nói của Ngu Thanh, lặng lẽ nhìn xuống, quả nhiên chính là Đại tiểu thư Thái Hồ thủy trại, bên người mang theo vài tên đại hán.

Xem ra vị đại tiểu thư này cũng chẳng tự tin với công phu của bản thân, không thì do Thái Hồ thủy trại gây thù kết oán nhiều lắm, nếu không thì cũng chẳng có chuyện gì mà cả ngày cứ mang một đống người theo.

Không có chỗ tránh, đám người này đã đi lên lầu, Ninh Vọng Thư vừa nhấc mắt liền đối diện Ngu Thanh.

“Là cô…” Ngu Thanh lắp bắp ngạc nhiên, đương nhiên cũng không đoán được sẽ gặp nàng ở đây, “Cô vẫn ở Cô Tô?”

Ninh Vọng Thư mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”

“Tiểu tử Lâm Vũ Phi kia vậy mà dám gạt ta,” Nàng tức giận đến dậm chân, “Hắn nói cô đã sớm đi rồi.” Quay đầu tức giận nói với đám người phía sau: “Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau bắt cô ta lại cho ta.”

“Khoan đã!” Ninh Vọng Thư chậm rãi đứng lên, “Vàng là do sư đệ ta trộm, không chút liên quan đến ta. Oan có đầu nợ có chủ, ta nghĩ ta chưa từng làm chuyện mạo phạm Thái Hồ thủy trại, Ngu cô nương ba lần bảy lượt làm khó ta, không khác cố ý gây sự.”

“Lí Hủ là đồng môn của cô, ta không tìm cô thì tìm ai!”

“Lời ấy sai rồi, nếu huynh đệ của trại phế một cánh tay của ta, chẳng lẽ vì vậy ta sẽ phế bỏ một cánh tay của cô nương sao?”

“…” Ngu Thanh nhất thời nghẹn lời, tuy nàng ta nói đúng, nhưng vẫn thấy không cam lòng, “Vậy cô tìm Lí Hủ cho ta, ta sẽ không tiếp tục làm khó cô.”

Ninh Vọng Thư mỉm cười, lắc đầu: “Cô nương không khỏi xem trọng ta rồi. Chẳng lẽ ta sẽ đem sư đệ của mình tặng người khác vì không muốn bị ức hiếp sao?”

“Cô…” Ngu Thanh tức giận: “Ta không thèm để ý mấy lời vô nghĩa của cô, bắt cô rồi nói sau!”

Lời còn chưa dứt, người đã tiến lên, cổ tay run lên, một trường tiên bọc da rắn hiện ra rõ ràng.

Trường tiên: roi dài.

Ninh Vọng Thư thở dài, vị Đại tiểu thư rất nóng tính, gần như nghe không lọt tai, mới nói hai ba câu đã muốn đánh nhau. Chỉ tiếc hôm nay nàng không mang theo đao, sợ là muốn ứng phó cũng sẽ có chút phiền toái.

Nghiêng người né trường tiên, góc áo vẫn bị trường tiên đập trúng, một mảnh áo liền rách ra. Lúc này Ninh Vọng Thư mới phát hiện trên trường tiên có gắn đầy móc câu sắc bén, lam quang ẩn hiện, hơn một nửa đã tẩm độc, thật là độc ác.

Vừa nhìn thấy, nàng liền giận dữ vô cùng. Mình và Ngu Thanh không có thâm cừu đại hận, vậy mà nàng lại dùng binh khí độc ác như vậy, muốn dồn mình vào chỗ chết.

Ngu Thanh thấy Ninh Vọng Thư chỉ né qua, tưởng là nàng sợ, trong lòng rất đắc ý, một roi mạnh mẽ lại tới. Chưa nói đến khách trong trà lâu, cả đám người nàng mang đến đều đã sớm trốn, sợ bị dính mấy roi.

Chỉ sau một lát, một nửa số bàn ghế trong trà lâu đã bị đập nát.

Xui xẻo là Ninh Vọng Thư không mang binh khí theo, không thể đối mặt trực diện, trên roi gắn đầy móc câu, nếu muốn đoạt roi, phải nghĩ cách mới được.

Lùi lại vài lần, đúng lúc nàng đứng cạnh tiểu nhị. Tiểu nhị run rẩy chui xuống gầm bàn, khăn dài trên vai cũng run theo.

Ninh Vọng Thư vừa nghĩ, liền giật khăn lau trên người hắn, nhang chóng đứng lên, khăn lau bỗng trở nên thanh mảnh.

Khăn này mặc dù thô ráp, nhưng dệt chắc chắn, hơn nữa đã thấm nước trà, cũng coi như bền chắc, nàng dùng cũng tạm được, chỉ tiếc là hơi ngắn.

Khăn lau va chạm vài lần với trường tiên, bị móc câu xé ra từng đoạn, đương nhiên không thể đấu với trường tiên. May mà tiên pháp của Ngu Thanh còn trúc trắc, hơn nữa lực tay không đủ, không thể thắng nhanh được.

Mắt thấy sắp bắt được nàng, Ngu Thanh vội vã, quát một tiếng, trường tiên cuộn lại, lao thẳng qua chỗ Ninh Vọng Thư, muốn vây nàng ở bên trong.

Ninh Vọng Thư thấy không có chỗ có thể trốn, truyền lực vào khăn lau, ra sức đánh ra, phá vỡ vòng vây của trường tiên.

Binh khí tương giao, khăn lau và nửa trường tiên quấn cùng một chỗ, móc câu không thể móc dọc theo sớ vài, xoay tròn vài lượt liền quấn cùng một chỗ.

Ninh Vọng Thư và Ngu Thanh đều giữ một phía, đều cố nắm lấy, giằng co không buông.

“Các ngươi là đầu gỗ sao! Còn không mau tiến lên!” Ngu Thanh giữ chặt trường tiên, quát với đám tùy tùng đi theo.

Vài tên đại hán nghe lệnh lao tới, Ninh Vọng Thư chỉ cười lạnh, tay phải không thả, nhún người lao qua, ngón tay trái như móc câu, thẳng tới hai mắt của Ngu Thanh.

Ngu Thanh hoảng sợ, vội lùi hai bước, bối rối đưa tay chắn lại, không để ý trường tiên trong tay cuộn thành một cục lao về phía mình.

Thấy trường tiên sắp đập lên hai má Ngu Thanh, Ninh Vọng Thư vẫn không đành lòng, dừng chiêu thức, tay phải giơ lên, muốn đem trường tiên ném ra ngoài.

Ngu Thanh không chút cảm kích, nhanh chóng nắm chặt roi, đánh xuống, độ cong đúng ngay cổ Ninh Vọng Thư. Lúc này hai người ở quá gần, nàng không kịp né, hết cách chỉ có thể lấy tay bắt lấy trường tiên.

Một cơn đau nhức truyền từ trong tay đến, Ninh Vọng Thư không khỏi thở ra vài đợt khí lạnh, mười mấy móc câu quất vào bàn tay, lập tức máu tươi chảy ròng ròng.

Thừa dịp nàng bị thương mà sơ suất, tay vô lực, Ngu Thanh rút roi về, mặt lộ vẻ đắc ý, ngay sau đó lại đánh qua… Chợt có một người nhảy từ cửa ra, đưa tay đoạt roi, không liếc trường tiên trong tay lấy một cái, thế mà lập tức hủy trường tiên cứng rắn.

Người này đúng là Hàn Chương, hắn mang bao tay bọc vàng và sắt, đương nhiên không sợ.

Không phải hắn đi Khai Phong sao?