Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 22: Chương 21




Chương 22



Một chén súp gạch cua đang sôi được bọc kỹ, một chén cháo hoa, thêm một đĩa su hào trộn chua cay nhỏ.

Bữa ăn như vậy với người luôn “ăn đủ no” là Tiết đại phu thì xem như khá phong phú. Đại thiếu gia đã hạ sốt ba ngày, ngày hôm qua đã tỉnh táo hơn nhiều, không có dấu hiệu phát sốt lại, cũng có thể ăn cơm. Tuy ăn không được nhiều, nhưng so với tình trạng mấy ngày trước, cũng đã tốt rất nhiều.

Tiết đại phu dùng đũa nhẹ nhàng đẩy lớp bọc, uống sạch súp phía dưới, mới bắt đầu chậm rãi ăn. Cố gắng mấy ngày, bộ xương cốt già yếu của hắn cuối cùng cũng có thể thư giãn, cũng có thời gian an tâm ăn đồ ngon.

Vẫn chưa ăn xong, đã thấy Nam Cung Lễ Bình mới rời Mặc Cách cư mặt mày hớn hở đi vào.

Không đợi Tiết đại phu mở miệng, Nam Cung Lễ Bình liền cúi người, vái dài.

“Không được, không được đâu…” Tiết đại phu nhất vội vàng nói, vội vàng nâng dậy, “Nhị thiếu gia mau mau đứng lên.”

“Lần này đại ca vô cùng nguy hiểm, ít nhiều có Tiết đại phu ngài ở đây, nếu không… Ta thật sự là không dám tưởng tượng.” Nam Cung Lễ Bình đứng dậy rồi ngồi xuống, kìm lòng không được thở dài cười nói.

“Nhị thiếu gia quá lời, lão phu thật sự không dám kể công.” Tiết đại phu nhớ lại ngày đó, “May mắn đại thiếu gia cát nhân thiên tướng, vẫn có thể chịu được… Không đơn giản!” Hắn lắc đầu thở dài.

Cát nhân thiên tướng: người tốt có trời giúp

“Huynh ấy tỉnh lại là tốt rồi, tốt xấu gì sáng nay cũng uống được nửa chén tổ yến, cũng không nôn.” Nam Cung Lễ Bình nhớ tới một chuyện, nghiêm mặt nói, “Khi nãy đại ca có hỏi về Ninh cô nương, ta nói với huynh ấy là sư môn của Ninh cô nương có việc, đã trở về. Ta thấy huynh ấy nửa tin nửa ngờ, không tin tưởng hoàn toàn, lát nữa nếu hỏi ngài, mong ngài giúp ta một chút.”

Tiết đại phu nghe vậy, trầm ngâm một lát, mới nói: “Lẽ ra lão phu không nên lắm miệng, nhưng ta thấy đại thiếu gia thật sự đặt cô nương kia trong lòng. Mấy ngày Ninh cô nương ở bên cạnh đại thiếu gia, ta thấy đại thiếu gia cũng thật sự vui mừng.”

“Ngài nói làm sao ta không biết, nhưng cô nương vẫn là người giang hồ… Không phải ta coi thường thân thế của cô ấy, nhưng cô gây không ít chuyện, còn liên luỵ đại ca bị thương.” Đương nhiên Nam Cung Lễ Bình phải đặt an toàn của đại ca lên đầu.

Nghe Nam Cung Lễ Bình nói như vậy, Tiết đại phu không nói gì nữa, dù sao, đây không phải là việc hắn nên quan tâm.

Ngồi nói chuyện một lát, Nam Cung Lễ Bình liền được tổng quản nhắn lại, nói là bên ngoài có người tìm. Tiết đại phu ăn điểm tâm xong, liền đi đến Mặc Cách cư bắt mạch cho Nam Cung Nhược Hư.

“Tuy yếu ớt vô lực, nhưng cuối cùng vẫn còn vững vàng.” Tiết đại phu cười ha ha, thoải mái an ủi hắn, “Tĩnh dưỡng vài ngày sẽ tốt thôi, không nên sốt ruột.”

Nam Cung Nhược Hư nửa dựa vào giường, biết rõ Tiết đại phu đang lừa hắn, cũng không chọc thủng.

“Mấy ngày nay khiến ngài vất vả nhiều rồi. Thân thể ta luôn yếu ớt, liên luỵ mọi người chịu khổ theo.”

“Đại thiếu gia nói thật lạ, đây vốn là việc của lão phu, ngài chỉ cần thả lỏng dưỡng bệnh. Hôm qua nhận được bồ câu đưa thư, nói Thất Diệp Hòe hoa đã có chút tin tức, theo ngài có phải tin tốt không?”

“Có phải Lễ Bình lại phái người thêm đi không?” hắn thở dài, “Sớm nói đừng làm việc tốn tiền tốn sức này, nhưng mà đệ ấy không nghe. Thất Diệp Hòe hoa đã tìm sáu, bảy năm, nếu tồn tại thì đã sớm tìm được. Chắc có người rảnh rỗi bịa đặt lừa người thôi.”

“Nhị thiếu gia là quý trọng ngài. Thất Diệp Hòe hoa tuy là vật lạ, nhưng lão phu cũng từng nghe tiên sư nói qua, có lẽ trên đời thật sự có hoa này. Trước mắt có tin tức tốt, mà vài năm vốn không có tin gì, đó chẳng phải là chuyện rất tốt sao.”

“… Ngài nói đúng.” Nam Cung Nhược Hư cười nhẹ, không đành lòng làm hắn phật lòng.

Ngoài cửa sổ gió lùa vào rừng trúc, phát ra tiếng sàn sạt, như tiếng người bước lên lá khô. Hắn không khỏi nhìn qua cửa, màn sa nhẹ nhàng đong đưa, vẫn không có người tiến vào…

Nàng đi không tiếng động, nếu thật sự là nàng, làm sao có tiếng bước chân chứ. Nam Cung Nhược Hư tự giễu cười cười, thu ánh mắt.

“Vì sao Ninh cô nương rời đi, ngài cũng biết?” Hắn hỏi Tiết đại phu.

“Nghe nói sư môn có việc, vội vã rời đi, lão phu cũng không biết rõ.”

“Cô ấy… đi lúc nào?”

“Cô nương rời đi đã được mười ngày.”

“Mười ngày?” Nam Cung Nhược Hư sửng sốt, thì thào lẩm bẩm, “Đã đi lâu vậy rồi.”

Tiết đại phu cúi đầu nhìn tay áo, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn trộm hắn.

“Cô ấy có nói khi nào trở về không?” Nam Cung Nhược Hư cúi đầu hỏi.

“Việc này…, cô nương chưa từng nói với lão phu. Nhưng mà, lão phu thấy cô nương rất quan tâm ngài, chắc xong việc sẽ trở lại tìm ngài.”

Nghe vậy, Nam Cung Nhược Hư buồn bã cười, không nhắc lại.

Thì ra nàng rời đi đã mười ngày, cho nên đêm đó, chỉ là giấc mộng của hắn mà thôi.

Giọng nói ôn nhu vẫn quanh quẩn bên tai như trước, còn có… Hắn vô giác đưa tay xoa hai má, cảm xúc mềm mại trên mặt vẫn còn nguyên.

Nhưng mà, làm sao có giấc mộng chân thật như vậy…