Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 18




Lời tác giả:

Cám ơn mọi người luôn hỗ trợ ~~ cúi đầu~~

[Phần còn lại là về cái nick trên diễn đàn gì đó của tác giả, không ảnh hưởng đến truyện, cũng vì nó khó edit nên mạn phép lược bỏ]

——————–

Lúc Ninh Vọng Thư từ trong phòng đi ra, mặt trời đã hé. Trong phòng, hạ nhân nhẹ nhàng thay quần áo đã đầy mồ hôi cho Nam Cung Nhược Hư, tịch nhan hắn rất yên tĩnh, nhưng hơi thở lại mỏng manh.

Tịch nhan: dung nhan khi ngủ

Một cơn choáng váng ập đến, nàng lắc lắc thân mình, bám vào lan can ngồi xuống. Nàng cùng Vương Nhân Tương ác đấu một phen, công lực vẫn chưa hồi phục như cũ, lần này lại gắng sức, nội lực suy kiệt, chỉ cảm thấy thân thể nặng tựa ngàn cân.

Cho dù ra sao, cuối cùng hắn vẫn sống!

Nàng dựa vào lan can, từng hình ảnh xẹt qua mắt, đều là hắn khi bệnh… Lấy tài lực của Nam Cung thế gia, nhưng không thể trị hết bệnh của hắn, chẳng lẽ thực sự phải cam chịu sao?

Mạnh mẽ cắn môi, trong lòng nàng không muốn nghĩ ngợi nhiều, thầm nghĩ, mặc kệ ra sao, cũng phải nghĩ cách giúp hắn khỏe lại!

Sương mù lúc rạng đông mơ màng lãng đãng, nhẹ nhàng quấn quanh nàng, mí mắt nàng dần nặng, hai mắt khép hờ dưỡng thần điều tức, vô ý dựa lan can mà ngủ. Hạ nhân ra vào cũng không dám quấy rầy nàng, đến khi mở mắt, mặt trời đã lên cao, căn phòng sau lưng vẫn im ắng, chắc Nam Cung Nhược Hư chưa tỉnh.

Nhẹ nhàng cử động tứ chi đã cứng ngắc, nàng vẫn còn lo lắng, bước vào phòng, nhẹ nhàng vén màn sa, nhìn chăm chú tịch nhan tiều tụy của hắn. Thân mình hắn hơi phập phồng, hô hấp đã đều, nhưng mi tâm nhăn lại, phản phất trong mộng vẫn phải chịu đựng đau đớn.

Chần chờ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm và mép tóc của hắn, thấy rõ khuôn mặt hắn, Ninh Vọng Thư rung động, thì ra hắn đẹp mắt như vậy, sao trước kia mình không nhận ra. Lại mơ hồ nhớ lại hôm qua hắn cũng từng giúp mình vén tóc, mặt đỏ lên, vội vã thu tay, thả màn xuống, lặng lẽ rời đi.

Vừa mới bước ra Mặc Cách cư, gặp phải Ngưu tổng quản vội vàng chạy đến, nhìn thấy nàng thì bước chân hơi chậm lại, do dự một chút.

“Hắn vẫn đang ngủ.” Ninh Vọng Thư không đợi hắn hỏi, mở miệng nói.

Đương nhiên Ngưu tổng quản biết hắn trong miệng nàng chỉ ai, nhất thời lộ vẻ khó xử, nói: “Ngoại thính có vị Vương giáo đầu đến, nói muốn gặp cô nương, còn muốn gặp đại thiếu gia.” Người tới tuy nói chuyện khiêm tốn, nhưng trên mặt có vết thương to như vậy, dù người gan to vẫn hoảng sợ, vốn Ngưu tổng quản không muốn để hắn tiến vào, lại ngại Nam Cung Nhược Hư phân phó lần trước, đành phải dẫn hắn tới ngoại thính.

Vương Nhân Tương! Quả nhiên hắn đến đây.

Ninh Vọng Thư thở dài, nói: “Hôm qua chúng ta gặp Vương giáo trong buổi tiệc trà, ta biết tại sao hắn đến.” Nàng mỉm cười nói với Ngưu tổng quản, “Để ta đi giải thích cho hắn.”

“Vậy làm phiền cô nương.”

Ninh Vọng Thư thấy Ngưu tổng quản miệng thì khách khí, trên mặt lại không chút thay đổi, trong lòng thầm than, chỉ sợ lão tổng quản cho rằng mấy chuyện loạn thất bát tao này là nàng chọc đến.

Nàng về phòng lấy bàn đồ cuốn lại, rồi đi vào ngoại thính, vừa thấy Vương Nhân Tương liền chắp tay nói: “Trước kia là tiểu muội lỗ mãng, không biết kia là mộ phần của tổ tiên Vương huynh, mong Vương huynh thông cảm. Nhưng mà kia là phần mộ Tức thị, nhưng sao Vương huynh lại mang họ Vương?”

Vương Nhân Tương ngẩn ra, hắn còn nghĩ hôm nay đến tất sẽ tranh chấp cùng nàng một phen, nhưng nhìn mặt mũi ân công, hắn đã thầm quyết tâm, chỉ cần cô nương này đáp ứng không xâm phạm lăng mộ, mình sẽ bỏ qua cho nàng một lần. Nhưng mà… Hắn không đoán được Ninh Vọng Thư sẽ rõ ràng lưu loát như thế.

“Tổ tiên (Ý là Tức Ninh)  bất hạnh, chịu khổ diệt môn, người may mắn còn sống vì muốn được an ổn, không thể không thay tên đổi họ (Nguyên gốc: cải danh dịch họ).”

Ninh Vọng Thư gật gật đầu: “Ta cũng đoán như vậy…. Đây là bản đồ ta vẽ mấy ngày nay, bây giờ ta sẽ hủy trước mặt Vương huynh.” Nàng nhờ hạ nhân bưng một chậu than tới, để trước mặt Vương Nhân Tương, mở bản đồ ra rồi thả vào.

“Cô nương…” Vương Nhân Tương nhìn nàng tự hủy bản đồ, lại không biết trong lòng nàng rốt cuộc nghĩ gì, lo lắng nàng chỉ giả vờ, lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ nói: “Không biết có phải ân công còn đang trách tội tại hạ, không muốn gặp ta?”

“Không phải…” Ninh Vọng Thư nói, “Đêm qua hắn phát bệnh, suýt nữa đi mất nửa cái mạng, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi.”

“Ta từng nghe Tống chưởng quầy nói ân công bị bệnh hiểm nghèo quấn thân, trước kia ta vốn muốn đến tạ ơn, cũng bị ngăn ở ngoài cửa.” Vương Nhân Tương nghe Nam Cung Nhược Hư phát bệnh, ngữ khí cũng là vô cùng lo lắng, “Không biết có cách gì có thể trị, hoặc là việc tại hạ có thể giúp?”

“Nếu ta biết có biện pháp thì tốt rồi.” Ninh Vọng Thư nhẹ nhàng thở dài, nhớ đến hắn, trong lòng liền loạn thành một đoàn, vừa đau xót vừa sốt ruột, không biết nên làm sao, thơ thẩn nhìn chậu than nổ lách tách một lúc.

Vương Nhân Tương nhìn mảnh giấy cuối cùng cũng hóa tro tàn, cúi đầu nói: “Tại hạ mang di mệnh trong người, hôm qua mạo phạm cô nương, thật sự chỉ do chuyện này. Nếu lời cô nương nói nhất định sẽ thực hiện, tại hạ đương nhiên sẽ khắc sâu trong lòng.”

“Vương giáo đầu đừng nói như vậy, là ta sai trước.” Ninh Vọng Thư vội nói, “Ta vốn nghĩ đó là mộ không chủ, không đoán được… Giáo đầu võ công siêu quần, vì trung hiếu nguyện ẩn nơi hương dã, tiểu muội vô cùng bội phục. Ngoài rừng phía tây kia, tiểu muội tuyệt không đến nữa, dù cho là lệnh của Phi Long môn ta, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ.”

Vương Nhân Tương nghe giọng nàng thành khẩn, không giống giả dối, nói: “Cô nương thông cảm, tại hạ xin tạ ơn trước. Nhưng còn có một chuyện, tại hạ rất muốn biết, không biết cô nương có tiện trả lời hay không?”

“Vương giáo đầu cứ hỏi.”

“Vị trí cổ mộ rất bí mật, chỉ có vài người trong gia tộc biết. Sao cô nương biết được vị trí cổ mộ? Chẳng lẽ có người nói cho cô?”

Ninh Vọng Thư mỉm cười: “Vương giáo đầu dù sao cũng không phải người trong nghề, tuy mộ để hoang đã lâu, xung quanh vẫn còn dấu vết hậu nhân xây dựng để che phủ, nhưng có dấu vết thì có thể tìm ra, làm sao qua được con mắt người có tâm tìm kiếm.”

Vương Nhân Tương giật mình một lát, ánh mắt sắc bén nói: “Tại sao cô nương tới đây?”

“À…” Ninh Vọng Thư có chút xấu hổ, “Bảo bối trong nhà chắc hẳn ngài cũng biết.”

“Tổ tiên cao thượng, lại do phẫn hận hoàng gia vu hãm, thắt cổ mà chết. Vì muốn bày tỏ trong sạch, vật phẩm chôn theo là đồ vật bằng vàng ngọc đã dùng qua, nhưng đều là đồ thô ráp, làm sao có bảo bối.” Vương Nhân Tương lắc đầu nói.

Nàng khó hiểu liếc hắn một cái, không nói một lúc, lập tức cười nói: “Vương giáo đầu vẫn không tin tiểu muội, cố ý nói như vậy.”

“Tại hạ vì tin tưởng cô nương mới nói như vậy, không hy vọng cô nương sẽ làm việc vô ích.”

“Nhưng theo tìm hiểu của ta, Tức gia đã lén tạo dây vàng áo ngọc, không có sai.”

Vương Nhân Tương hơi giật mình: “Chẳng lẽ cô nương vì dây vàng áo ngọc mà đến?”

“Không sai!” Ninh Vọng Thư gật gật đầu, dù sao dây vàng áo ngọc vốn vật của Tức gia, cũng không cần khó xử.

“Tuy Tức gia lén làm dây vàng áo ngọc, nhưng tuyệt không chiếm đoạt. Mộ thất kia tại hạ đi vào không dưới mấy mươi lần, đối với tình hình trong mộ có thể nói là rõ như lòng bàn tay, nếu có, làm sao không biết được.”

Ninh Vọng Thư thấy hắn cứ giấu diếm, trong lòng có chút khó chịu: “Tiểu muội đã đáp ứng sẽ không mạo phạm, nói là làm, ngài thật sự không cần như thế. Nếu bên trong quả thực trống rỗng, Vương giáo đầu cần gì phải phiền hà đi hộ lăng?”

Vương Nhân Tương đứng dậy tức giận nói: “Di mệnh trong người, dù đó là một ngọn cỏ một gốc cây, tại hạ cũng sẽ liều mình thủ hộ, huống chi là nơi tổ tiên an nghỉ.”

“Tại hạ lỡ lời, mong ngài thông cảm.” Nàng nửa tin nửa ngờ, nhìn hành vi bộ dáng của hắn, nhưng lại thấy con mắt tuyệt vọng, không giống vọng ngôn.

“Hy vọng cô nương hết lòng tuân thủ lời hứa, tại hạ cáo từ!” Chắp tay, Vương Nhân Tương không quay đầu lại, phất tay áo bỏ đi.

Xem ra quả thật là tức giận, Ninh Vọng Thư nhìn bóng hắn rời đi, trong lòng cân nhắc, nếu như theo như lời hắn, dây vàng áo ngọc không ở trong mộ, như vậy thì ở nơi nào?