Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 17




Đêm nay, Ninh Vọng Thư nằm trên giường, trằn trọc trở mình, không ngủ được. Nàng hiểu ánh mắt Ngưu tổng quản nhìn mình hôm nay, nghĩ vì mình mà Nam Cung Nhược Hư bị liên lụy, tuy hắn không để tâm, nhưng vẫn là bị mình liên lụy.

Yếu ớt thở dài, xoay người bước xuống giường, mở cửa sổ, gió đêm đập vào mặt, Mặc Cách cư chỉ có bóng trúc thanh lãnh… Nàng kinh ngạc nhìn một lúc, mặc dù trong lòng có hơi khó hiểu, nhưng mình rời đi mới tốt.

Nàng chậm rãi xoay người, chuẩn bị thu thập hành trang, lại nghe tiếng bước chân lộn xộn từ phía gian ngoài truyền vào, hòa cùng tiếng người ồn ào, đi về hướng Mặc Cách cư. Trong lòng bỗng căng thẳng, chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao? Phát bệnh sao?

Không nghĩ được nhiều, khoác ngoại sam, nhảy ra cửa sổ, chạy về hướng Mặc Cách cư.

Vừa mới bước vào vườn, trong phòng Nam Cung Nhược Hư truyền đến một tiếng rên thống khổ như tia sét đánh trúng nàng, đau đớn vô cùng —— là hắn! Nàng còn nhớ rõ mưa đêm khi hắn phát bệnh, cũng là âm thanh như vậy.

Bước chân hơi lảo đảo, nàng vẫn lao vào phòng hắn. Nam Cung Lễ Bình, Tiết đại phu cùng một vài gã sai vặt và nha hoàn đều ở trong phòng. Nam Cung Nhược Hư nằm ở trên giường, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đã trắng bệch, cả người đau nhức đến run rẩy như lá khô trong mưa trong gió, đầu ngón tay hơi biến thành màu xanh đáng sợ, so với ban ngày thì như hai người. Hai gã sai vặt đè tay chân hắn, Tiết đại phu cầm ngân châm, thi châm nhanh như gió, Nam Cung Lễ Bình đứng một bên nhíu chặt hai mày.

Mấy cây ngân châm vẫn hơi rung động, hàn quang như nước, đã bảo vệ tâm mạch hắn, lại không ngăn được run rẩy. Tiết đại phu cũng đầy mồ hôi, nhưng tay không dám ngừng, xoa bóp mấy đại huyệt cho hắn, nhẹ nhàng thư giãn gân cốt.

Mắt thấy hắn thống khổ như vậy, Ninh Vọng Thư không nỡ nhìn, tuy ở đây có người ngoài, nàng cũng không chú ý, đẩy gã sai vặt bên giường ra, một tay nâng thân mình hắn dậy, một tay để sau thắt lưng hắn, một phần nội lực từ lòng bàn tay chậm rãi truyền vào cơ thể hắn.

“Tâm mạch đại thiếu gia rất yếu, sợ là chịu không nổi!” Tiết đại phu vội la lên.

“Ta chỉ dùng hai phần nội lực.”

Ninh Vọng Thư thấp giọng nói, hết sức chăm chú vận công, giúp hắn điều trị nội tức. Nhưng khí huyết cả nửa người hắn trì trệ, chỉ có thể chịu được hai phần nội lực, từ từ tuần hoàn, đi hết một vòng cũng tốn không ít công sức.

Tiết đại phu đè tay lên mạch, thấy cơ thể Nam Cung Nhược Hư còn có thể chịu được, thì không cản lại.

Qua nửa ngày, nàng đưa nội lực tuần hoàn trong người hắn được hai, ba lần, thân thể Nam Cung Nhược vì có dòng nước ấm chảy trong người liền từ từ thả lỏng, tuy còn có hơi run rẩy, nhưng thống khổ giữa mi tâm đã chậm rãi biến mất không ít. Nam Cung Lễ Bình vẫn nhìn một bên biết ca ca đã qua cửa ải khó khăn, mới thoáng yên lòng.

Nhưng dày vò lần này, dù là chỉ dùng hai thành nội lực, nhưng không thể gián đoạn một chút, đối với người có tu vi như Ninh Vọng Thư cũng có chút vất vả. Mặc dù nàng không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng nghe thấy hô hấp của hắn dần bình thường, biết như vậy  có tác dụng, tinh thần không khỏi phấn chấn, bất chấp nội tức mình đã suy kiệt, vẫn cố gắng điều trị cho hắn.

Tiết đại phu lau mồ hôi sau ót, nhìn Nam Cung Nhược Hư đã mê man, thở dài, ngẩng đầu nói với Ninh Vọng Thư: “Cô nương vất vả rồi, đại thiếu gia đã không sao.”

Ninh Vọng Thư gật gật đầu, bàn tay dán trên lưng hắn vẫn không thả ra, nói: “Tâm mạch hắn quá yếu, tự điều tức sẽ gian nan, ta giúp hắn một lúc.”

Tiết đại phu giật mình, thân là đại phu, làm sao hắn không nhìn ra nàng đã cố hết sức, muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của nàng… Cô nương này thật tâm lo lắng cho đại thiếu gia, hắn cố giấu tiếng thở dài, đứng dậy, vỗ vỗ vai Nam Cung Lễ Bình, ra hiệu hắn ra gian ngoài nói chuyện.

“Tiết đại phu! Đại ca lần này… hình như nặng thêm vài phần?”

Hai người vừa đi ra khỏi cửa phòng, Nam Cung Lễ Bình liền nhìn Tiết đại phu chằm chằm, lo lắng nói.

Không đáp lại, Tiết đại phu gục đầu, khe khẽ thở dài, thân thể Nam Cung Nhược Hư ngày càng yếu, đương nhiên hắn rất rõ. Tám, chín năm nay tận lực chữa trị, chẳng qua chỉ là kéo dài sự khổ sở của hắn thôi, danh thần y đương nhiên đã không còn mặt mũi mà nhận.

“Vậy… bậy giờ phải làm sao?” Nam Cung Lễ Bình vịn cột trên hành lang, ngón tay dường như muốn khảm nhập vào trong đó. Từ nhỏ phụ thân bận việc kinh doanh, hắn được đại ca nuôi dạy, Nam Cung Nhược Hư trong lòng hắn vừa như huynh vừa như phụ, tình cảm đương nhiên thân thiết hơn huynh đệ bình thường.

“Nhị thiếu gia, Thất Diệp Hòe hoa vẫn không có tin tức sao?”

Nam Cung Lễ Bình lắc đầu: “Đã phái nhiều người đi Đại Lý tìm, vẫn không có tin tức trở về. Nếu không phải ba năm trước Đại Lý từng tiến cống vật ấy cho triều đình, ta thật sự hoài nghi trên thế gian liệu có hoa này hay không.”

“Nếu có thể tìm được hoa này, nói không chừng đại thiếu gia còn có hy vọng.” Tiết đại phu lắc đầu thở dài, chẳng lẽ vận mệnh đã định đại thiếu gia sẽ như vậy.

“Ta sẽ thêm người đi tìm…” Nam Cung Lễ Bình khẽ cắn môi, “Thật ra ta muốn tự mình đi một chuyến, nhưng lại sợ mọi chuyện trong nhà sẽ đổ hết lên người đại ca, ngược lại sẽ làm huynh ấy mệt.”

Một cơn gió lớn thổi qua trúc diệp tiêu điều trên mặt đất, hai người ngẩn ngơ, trong lòng tràn ngập thê lương.