Nguyệt Quang Tiểu Hoa

Chương 6




23

Rõ ràng là anh ấy đã bỏ mặc tôi.

Đoàn Cảnh Thâm cái gì cũng có thể tính đến và làm mọi thứ theo cách an toàn nhất.

Thật ra tôi rất ghét cái dáng vẻ ung dung của anh ấy.

Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy tức giận, tôi chỉ muốn khiến anh ấy phát điên.

Tôi cũng không bình thường.

...

Hồi đại học tôi học chuyên ngành báo chí.

Sau khi trở về Trung Quốc, tôi đã viết một bài báo cho một tờ báo ở thành phố này.

Tôi không hiểu lắm về những cuộc cạnh tranh trong kinh doanh mà Đoàn Cảnh Thâm đã nói. Nhưng nghe các đồng nghiệp phụ trách lĩnh vực tài chính nói, tập đoàn Thâm Nam đang liên kết với các công ty địa phương khác để vây quyét Tưởng thị.

Anh tôi đã ra tay rồi.

Thật ra mối quan hệ giữa tôi và anh ấy vẫn chưa nguôi ngoai, nhật ký trò chuyện của chúng tôi vẫn ở hôm 781 nhân dân tệ lần trước.

Anh ấy không chủ động tìm tôi, tôi cũng không muốn chủ động tìm anh ấy.

...

"Chị Tống, em đến nơi rồi, chị đến chưa?"

Giọng nói trên điện thoại kéo suy nghĩ của tôi trở lại, tôi gật đầu và nói với cô ấy tôi gần đến nơi rồi.

Tôi đang làm một bản tin về giao dịch tình dục và quyền lực ngầm, người ở đầu bên kia điện thoại là đối tượng phỏng vấn lần này của tôi.

Cô gái nhỏ này... nghe nói trước đây đã bị bán ba bốn lần rồi.

"Lần đầu tiên...họ tiếp cận em với lý do sẽ trả học phí cho em."

"Lần thứ hai, họ đe dọa em bằng một bức ảnh."

"Sau này, càng..."

Giọng cô bé dần mang theo tiếng nức nở.

Tôi cúi đầu để ghi lại, không hiểu sao lại nghĩ về những gì đã xảy ra trong trại trẻ mồ côi.

Hầu như tất cả các ngành công nghiệp đen tối này đều có ô dù, rất khó để điều tra, nhưng tôi chưa bao giờ ngừng việc điều tra.

Có lẽ... tôi đã nhìn thấy bóng dáng của mình trong đó.

Nếu không phải Đoàn Cảnh Thâm kéo tôi ra ngoài, tôi sẽ...

"Chị ơi, chị về nhà em với em được không? Em có một chứng cứ rất quan trọng muốn giao cho chị." Cô bé rụt rè nhìn tôi.

Chắc hẳn phải rất dũng cảm mới tìm chúng tôi phỏng vấn và cung cấp bằng chứng.

Tôi cố gắng hết sức để mỉm cười nhẹ nhàng: "Được, em dẫn đường đi."

Nhà của cô bé ở một nơi rất hẻo lánh.

Nó gần như thuộc khu vực làng quê trong thành phố, vệ sinh môi trường và an ninh trật tự rất kém, kể từ khi nhập học đại học tôi chưa một lần quay trở lại nơi này lần nào.

Tôi không ngờ rằng sau ngần ấy năm, nơi này vẫn như thế này.

Cô ấy đưa tôi qua mấy cái ngõ, trên đường ngày càng có ít người.

Chúng tôi bước đi trong im lặng, rất nhanh tôi đã nhận ra có gì đó không ổn.

"Chỗ này hình như không có mấy hộ gia đình nhỉ?"

Cô bé đột nhiên tăng tốc, tôi không thể không đuổi theo cô ấy.

"Này em……"

"Chị, em xin lỗi." Cô ấy dừng lại ở một ngõ cụt.

"Không dễ dàng gì em mới trở lại cuộc sống bình thường, họ lấy ảnh kh.ỏa thâ.n của em để đe dọa em, em bắt buộc phải làm vậy..."

"..."

Tôi ngay lập tức hiểu ý của cô ấy.

Một vài người đàn ông to lớn từ bên ngoài đi đến và từ từ dồn tôi vào góc.

Cô bé không phải muốn đưa bằng chứng cho tôi.

Cô ấy làm vậy là để dụ tôi đến đây.

Một trong những người đàn ông to lớn bước tới và giữ chặt tôi.

Tôi nhớ đến cái nút đó trong túi của tôi, chỉ cần nhấn một cái thì vị trí của tôi sẽ xuất hiện trên điện thoại của anh tôi.

Anh trai tôi có thể đến cứu tôi.

Nhưng.

Tôi lại nhớ đến những gì Tưởng Hựu Y đã nói với tôi ngày hôm đó.

"Thèm muốn anh trai mình."

"Đúng là không biết xấu hổ."

Tôi bị điên.

Nghĩ đến cảnh tượng anh tôi sẽ khóc, tôi đã không nhấn nút đó.

24

Một chậu nước lạnh làm tôi tỉnh táo hẳn.

Tôi cố gắng điều chỉnh tư thế của mình, phát hiện cả tay và chân của mình đều bị trói lại.

Một chiếc máy quay đặt trước mặt tôi.

Sau đó tôi nhìn thấy một đôi bốt.

Tưởng Hựu Y ngồi vắt chân đối diện với tôi, mấy ngày không gặp, cô ta đã thay đổi rất nhiều, dường như đã mất đi thần thái mà cô ta thể hiện trên TV.

Bây giờ khuôn mặt nhợt nhạt có chút nhếch nhác.

Tôi nhếch môi: "Cô trang điểm rồi à."

"Con đ.ĩ." Cô ta mắng tôi: "Lúc đó đưa cô ra nước ngoài nên để cô trực tiếp chế.t đi."

Cô ta nói điều này, trái tim tôi đột nhiên ngừng đập một lúc.

Tôi vẫn luôn điều tra kẻ đứng sau vụ việc lừa tôi rời xa anh tôi.

Hóa ra lại ở nơi tôi không hề có cảnh giác... là cô ta.

"Đúng, là tôi đấy."

"Năm đó tôi nhìn trúng anh trai cô, nhưng đứa em gái như cô thật sự quá ngứa mắt."

"Cô biết không, năm đó anh trai cô không rời xa cô nửa bước, như tên biến thái vậy."

"Cô thật phiền phức, nên tôi đã mua chuộc bác sĩ ở trường của cô."

"Nói cho cùng, không phải do cô ngu sao? Tưởng mình bị mắc bệnh nan y."

"Ha ha, tôi còn tưởng rằng cô với anh cô ầm ĩ thành như vậy thì cả đời này cũng không muốn gặp mặt đối phương cơ."

"Quả nhiên tôi nên trực tiếp giế.t cô..." Đôi mắt cô ta trở nên rất hung dữ.

"Nếu không, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

"Anh trai của cô cũng sẽ không phát hiện ra tất cả mọi chuyện là do tôi làm rồi trả thù chúng tôi."

"Anh tôi biết?! Anh tôi luôn biết năm đó tôi rời xa anh ấy là do mấy người bày trò?!"

Tôi không thể kìm nén được nữa, đột ngột muốn đứng dậy muốn hỏi cô ta, kết quả sợi dây thừng cứa vào da thịt tôi, cơn đau khiến tôi thở hổn hển.

Cô ta nhướng mày nhìn tôi, hơi ngạc nhiên: "Đúng vậy."

"Đừng có đạo đức giả ở trước mặt tôi nữa, khoảng thời gian này không phải anh trai cô tập trung tinh lực đối phó tôi là vì cô sao?"

Tôi muốn đập vào ghế nhưng lại đập vào cổ tay.

Anh ấy luôn biết rõ ràng, sao anh ấy không nói với tôi?

Anh ấy còn giữ khoảng cách với tôi?

Xem tôi rối như một đứa ngốc rất vui à?

Anh tôi đang đùa tôi đấy à?!

Hình như cảm xúc kích động của tôi cuối cùng cũng làm hài lòng cô ta, cô ta cười và đổi tư thế ngồi.

"Làm gì vậy? Sao lại kích động như vậy?"

"Cô cho rằng anh trai cô có thể tới cứu cô sao? Yên tâm, không ai tìm được nơi này đâu."

"Ồ, tôi đã giúp cô ném thiết bị định vị trong túi của cô xuống sông rồi."

Cô ta đứng dậy và điều chỉnh máy quay hướng về phía tôi.

"Tống Nam Giai, cô nói xem, cô có thể chịu được bao nhiêu tên đàn ông nhỉ?"

Tôi nhìn cô ta, ngẩng cao đầu: "Một trăm."

Cô ta ngừng cười, vỗ tay: "Vậy sao? Haha, hi vọng đến lúc đó miệng của cô vẫn còn có thể cứng rắn như vậy."

Vài tên đàn ông vạm vỡ mặc đồ lót bước vào phòng.

"Sắp quay bộ phim đầu tiên trong đời rồi, cô không vui sao?"

Tôi không biết mình có vui hay không, nhưng dù sao thì nụ cười của cô ta thật đáng ghét.

"Tôi sẽ gửi video này lên nhóm công ty của cô được không?"

"Ồ đúng rồi, tôi cũng sẽ gửi vào điện thoại của anh trai cô nữa."

"Cô không có cha mẹ, cũng thật đáng thương, bây giờ lại sắp mất trinh tiết..."

"Trinh tiết là cái thá gì?" Tôi ngắt lời cô ta.

"Tôi quan tâm đến nó thì nó hữu ích, còn tôi không quan tâm đến nó thì nó chính là rác rưởi."

"Quay xong nhớ đưa cho tôi một bản nhé."

"Tôi sẽ tự mình gửi."

"Tôi sẽ mời mọi người cùng xem, cô có tức giận không?"

"Ít nhất cơ thể của tôi, tôi tự mình quyết định, phải không?"

Trong một khoảnh khắc, cô ta bị tôi làm cho nghẹn họng.

Sau đó thẹn quá hóa giận, tàn nhẫn để những tên đàn ông vạm vỡ đó lên.

Thật ra, tôi thật sự không quan tâm.

Vốn dĩ tôi đã rất bẩn rồi.

Ý tôi là tâm tôi rất bẩn, cơ thân có thể gột rửa được nhưng tâm thì không.

Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn đèn vàng lờ mờ trên trần nhà.

Thầm nghĩ.

Anh tôi đã phát hiện tôi biến mất chưa?

Anh ấy sẽ tức giận chứ?

Sẽ lo lắng chứ?

Sẽ khó chịu chứ?

Cánh cửa phòng nhốt tôi đang đóng bị đá tung ra.

Tôi chớp chớp mắt.

Sao anh ấy đến nhanh như vậy?

Anh ấy thật sự không cài định vị lên người tôi đấy chứ?