Đồ Ngọc tự mình chứng tỏ là đã hoàn toàn hồi phục, kéo anh quậy đến gần sáng rồi mới chịu dừng lại – lúc đó lại bắt đầu kêu đói.
Trong tủ lạnh còn không nhiều thức ăn thừa, Mục Phương Sinh lục lọi một hồi, cuối cùng làm cho cậu một bát mì đơn giản, ăn xong rồi đi ngủ.
Người làm việc tay chân ngủ rất sâu, nhưng Mục Phương Sinh chỉ ngủ được hai tiếng rồi tự nhiên tỉnh dậy, trong cơn mơ hồ nhớ lại giấc mơ hồi nhỏ, khi đến cô nhi viện tìm Mục Thê.
Ngón út hơi nhức khiến anh hơi ngạc nhiên, muốn giật tay lại nhưng không được, giống như bị một cái kìm kẹp chặt. Anh mò đến điện thoại dưới gối, bật đèn pin lên, thấy ngón út của mình bị bàn tay của Đồ Ngọc nắm chặt thành một vòng.
Mục Phương Sinh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, từ từ rút tay ra, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Ra đến phòng khách, Bánh Mì nằm ngửa ngủ trên sàn, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại ngã xuống sàn mà ngủ tiếp, không hề tỏ ra đề phòng chút nào.
Trong ngăn kéo bàn làm việc có một tấm ảnh.
Đó là bức ảnh gia đình duy nhất anh tìm thấy khi dọn dẹp nhà.
Lúc anh tròn một tháng tuổi, mẹ anh, Tống Lam Tình, bế anh, còn cha anh, Mục Khang Thư, đứng sát bên. Người đàn ông đó khi còn trẻ đã không biết cười cho tự nhiên, nụ cười tuy có phần gượng gạo, nhưng một người con như anh vẫn có thể nhìn ra vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt của ông.
Tống Lam Tình không phải kiểu người đẹp theo quan niệm truyền thống.
Khuôn mặt tròn, mắt to, trẻ trung, nếu không ôm đứa trẻ trong tay thì trông bà chỉ như cô gái mười tám, mười chín tuổi, tươi tắn dễ gần, nhìn thấy nụ cười của bà là không kiềm được muốn cười theo.
Trong nhật ký của Mục Khang Thư, anh có đọc thấy rằng bà là giáo viên mầm non.
Câu “Giá mà Tiểu Tình còn ở đây” xuất hiện nhiều lần trong nhật ký của ông bỗng nhảy ra trong tâm trí anh.
Anh không ngờ Tống Lam Tình lại có nét mặt dễ mến như vậy, khiến trẻ nhỏ yêu thích. Nghĩ đến đây, anh lại nhớ đến những giáo viên ở cô nhi viện, lúc nào cũng có vẻ mặt nghiêm khắc, mắt mày lúc nào cũng như bị khóa chặt, lúc nào cũng hét lên đầy căng thẳng.
Nếu mẹ anh còn sống, Đồ Ngọc nhất định sẽ thích bà.
Trong phòng khách chỉ có đèn bàn trên bàn làm việc là sáng, Mục Phương Sinh đặt tấm ảnh xuống, nhẹ nhàng mở ngăn kéo thứ hai từ dưới lên, lấy ra một tấm ảnh khác.
Đó là thời mà máy ảnh kỹ thuật số còn chưa phổ biến, tấm ảnh chụp bằng máy Polaroid, bức ảnh duy nhất của Mục Thê khi sáu tuổi.
Tấm ảnh Polaroid chỉ bằng một phần tư bức ảnh bình thường.
Trong ảnh, Mục Thê rụt cổ lại, không biết nên đặt tay vào đâu, đành nắm chặt lấy vạt áo váy đỏ cũ kỹ với hoa văn lốm đốm, đôi vai gầy co lại, đôi mắt thoáng chút lo sợ nhìn vào ống kính.
Mục Phương Sinh từng thấy cảnh các giáo viên chia đồ từ thiện cho bọn trẻ ở cô nhi viện, Mục Thê không bao giờ tranh giành như những đứa trẻ khác, thầy cô cho gì thì mặc nấy.
Mấy chiếc váy đẹp luôn bị các cô bé khác giành hết, chỉ còn lại những thứ mà chẳng ai muốn.
Mục Phương Sinh nhìn chăm chú vào bức ảnh một hồi lâu, tìm một cây kéo, cẩn thận cắt hình Mục Thê trong ảnh, bôi keo rồi dán vào bức ảnh gia đình của anh, bên cạnh Tống Lam Tình đang bế anh.
Dán xong, anh lại nhẹ nhàng đặt bức ảnh vào ngăn kéo.
Tắt đèn, quay lại phòng ngủ.
Lên giường, anh nhẹ nhàng đặt ngón út vào lại lòng bàn tay cuộn lại như một đứa trẻ của Đồ Ngọc.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn Đồ Ngọc. Nét mặt cậu tinh tế, đôi mắt đào hoa xen lẫn chút mắt phượng, làn da trắng mịn. Chi tiết nam tính nhất trên gương mặt này có lẽ là chiếc mũi cao thẳng, nhưng khi đặt trên gương mặt thanh tú của thanh niên này, chỉ mang lại chút khí chất bướng bỉnh chứ không hề cứng cỏi hay mạnh mẽ.
Mục Phương Sinh khép mắt, chợp mắt vài phút, nhưng lại mở mắt nhìn cậu thêm một lúc lâu nữa.
Cho đến khi cơn buồn ngủ thực sự kéo đến, anh mới nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
“Tất cả các rèm cửa kéo hết lên thì lộ quá, chỉ để rèm phòng ngủ thôi.”
“Anh mua cái máy chạy bộ, lúc rảnh em có thể chạy ở nhà được không?”
“… Hay là mua máy tính chơi game? Nhà lão Mục này còn chẳng có mạng.”
“Nếu trưa nay anh không về được, bảo Tần Vãn mang cơm cho em nhé?”
Nói dông dài nửa ngày, Mục Phương Sinh đi đến cửa, nhưng bất ngờ quay lại phòng ngủ, ôm lấy Đồ Ngọc đang ngồi dựa đầu giường đọc sách, hít sâu một hơi mùi của cậu như người nghiện, rồi đứng thẳng dậy: “Anh đi đây.”
Con golden bên cạnh có vẻ nghĩ họ đang đóng phim Quỳnh Dao, chán ngấy mở miệng ngáp một cái thật to.
–
Trong quá trình thẩm vấn, với nữ nghi phạm thì cần phải có cảnh sát nữ tham gia.
Không thể lôi Đội trưởng Lương Nham bận trăm công nghìn việc xuống phòng thẩm vấn, vậy nên chỉ còn lại Lưu Viện Viện ngồi bên cạnh Mục Phương Sinh.
Tissha nhìn Mục Phương Sinh, hỏi xin một điếu thuốc.
Sau khi châm thuốc, ả mở lời: “Tôi chỉ là người trung gian, không dính líu đến án mạng, cũng chẳng tham gia vào buôn bán ma túy. Tôi nói hết những gì mình biết cho các người, có thể giảm án không?”
“Không phải cứ nói không có là không có!” Lưu Viện Viện nói, “Chưa khai gì mà đã đòi giảm án?”
“Tôi sẽ khai.” Tissha liếc Lưu Viện Viện một cái, “Mấy năm nay tôi là người cung cấp tin báo về các đường dây ma túy cho cảnh sát các người. Dù là do Tần Duyệt chỉ đạo, nhưng cũng coi như là tôi làm việc tốt, không tin thì các người có thể đối chứng. Dù đã dùng máy thay đổi giọng nói, nhưng với kỹ thuật của bên các người, vẫn có thể so sánh đối chiếu âm thanh chứ hả?”
“Các người đã thỏa thuận trước với Trương Cát Bân ám hiệu, cô báo tin về hắn, để hắn nhận tội hết rồi tự sát?”
“Đúng vậy.” Tissha gật đầu, “Còn nữa, tôi là người đã thuê đám côn đồ trên app quấy nhiễu cảnh sát Mục. Bởi vì anh là con trai của Mục Khang Thư, Tần Duyệt bảo là, làm cậu khổ sở nhưng không muốn giết chết cậu ngay lập tức.”
Tissha nói rất trôi chảy từ đầu đến cuối, cứ như đã tập đi tập lại nhiều lần: “Tôi lớn lên nhờ Tần Duyệt nuôi nấng, chính ông ấy dạy tôi, nếu bị bắt thì hãy khai hết, sẽ được giảm án.”
Mục Phương Sinh ngẩng đầu nhìn ả: “Tám năm trước vụ nổ ở Nam Đảo, vì sao chín người trong đội cảnh sát đặc nhiệm từng tham gia bao vây Đoàn Thố lại tình cờ xuất hiện ở đó?”
“Vì trong số các nhà đầu tư của dự án phát triển khu du lịch Nam Đảo, người có phần trăm đầu tư lớn nhất là cộng sự của chúng tôi,” Tissha trả lời. “Bà ta chỉ định những người đó phải đi cùng. Thật ra, khi ấy lẽ ra Vu Quốc Lương cũng nên có mặt ở Nam Đảo, nhưng ông già này bên ngành công an này khá cứng đầu, hôm đó nói có việc nên nhất quyết không đến.”
“Cộng sự của các người – người đầu tư vào dự án đó là ai?”
Tissha đáp: “Từ Minh Hà. Chẳng phải trước đây các anh từng bắt được thằng con vô dụng của bà ta, Từ Hiểu Vũ đó sao?”
“Các người hợp tác thế nào?”
“Bà ta khởi nghiệp từ kinh doanh trang sức, sau lấn sân sang bất động sản, nhờ đầu cơ đất đai mà vươn lên thành doanh nhân hàng đầu ở Thủy Thành. Giúp bà ta cũng dễ thôi, chỉ cần khi dự án mở bán, cho các khu đất xung quanh lộ ra vài thi thể không rõ lai lịch là khu của bà ta bán sạch.”
“Cả cái phòng khám sắp khai trương bị các anh bắt giữ cũng là đất của bà ta, nên chúng tôi dùng rất an toàn.”
“Kho ‘hàng sống’ của Tần Duyệt – những người sống đang chờ bị lấy nội tạng – ở đâu?”
Tissha lắc đầu: “Tôi không biết.” Điếu thuốc trên tay ả chỉ còn một đoạn ngắn, ả dụi tắt nó trong gạt tàn rồi tiếp tục, “Ngay cả người dưới quyền ông ấy cũng không biết. Chỉ có Tần Duyệt biết vị trí của kho hàng…”
Ả ngồi thẳng dậy nhìn Mục Phương Sinh, bỗng nhiên hỏi: “Đồ Ngọc thật sự đã chết rồi sao?”
“Trả lời câu hỏi!” Lưu Viện Viện đập bàn ra dáng, “Ai cho cô hỏi chứ?!”
“Cô bé sao lại bực bội vậy.” Tissha cúi đầu, lớp kẻ mắt đen dưới mi đã nhòe đi, tạo thành một vệt mờ nhạt. Sau một lúc, ả thở dài, “Nhớ lại hồi bé, tên nhóc đó từng trộm váy của tôi… Thật ra cũng chẳng gọi là trộm, tôi bắt gặp cậu ta đang lén mặc thử.”
Từ Minh Hà bị bắt giữ, đúng như Mục Phương Sinh dự liệu, ban đầu bà ta khăng khăng chối cãi, nhưng khi tất cả bằng chứng nhân chứng được đặt trước mặt, khuôn mặt căng phồng sau khi vừa đi tiêm botox của bà ta như xì hơi, cuối cùng phải khai ra tất cả.
Lúc Mục Phương Sinh từ phòng thẩm vấn bước ra đã là mười giờ đêm. Khi bận rộn thì không thấy gì, nhưng vừa bước khỏi cổng đội cảnh sát, một cơn gió mát thổi qua, khiến lòng anh bỗng dưng muốn mau về nhà.
Bên đường, mấy cô gái tay trong tay đi về phía trung tâm thương mại mới mở, làn váy lụa tung bay, thoảng qua mang theo mùi thơm lạ lẫm. Anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút, rồi khựng lại, quay đầu rẽ ngược hướng.
Không giờ.
Con chó Golden tên Bánh Mì ngày nào cũng ngồi chờ anh ở cửa, nó đã tạo thành thói quen cho anh, vừa mở cửa đã mong thấy vật sống trong nhà, như Đồ Ngọc chẳng hạn.
Cửa mở rồi, nhưng cả Bánh Mì lẫn Đồ Ngọc đều không ra đón anh, trong nhà vọng ra tiếng máy sấy từ phòng vệ sinh.
Anh đặt túi xách lên sofa rồi bước về phía phòng vệ sinh.
Cửa mở, đèn ấm sáng lên, Đồ Ngọc mặc quần thể thao của anh, đang sấy lông cho Bánh Mì vừa tắm xong.
Cảnh tượng này như bóp nhẹ trái tim Mục Phương Sinh, khiến nó nhão ra, mềm nhũn đi.
Lông của Bánh Mì đã gần khô, Đồ Ngọc tắt máy sấy, ánh mắt của Mục Phương Sinh lướt qua phần thân trên trần trụi của cậu, dừng lại ở mấy múi cơ bụng xếp đều đặn: “Nằm cả tháng vẫn giữ được, cơ bụng của em là gắn cố định đấy à?”
Đồ Ngọc đứng dậy, bước đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình, rồi dẫn dắt bàn tay của anh sờ qua một lượt, còn có xu hướng đẩy tay anh xuống dưới: “Nào, kiểm tra xem gắn có chắc không.”
Sực nhớ còn việc chính, Mục Phương Sinh vội dừng lại, ho nhẹ một tiếng: “Đừng nghịch, ra đây, anh mua quà cho em này.”
Từng món trong túi xách được Đồ Ngọc lôi ra.
Một đôi giày trẻ em phát sáng, một chiếc đầm công chúa dành cho trẻ em, và cuối cùng là một chiếc đầm dành cho người lớn.
Mục Phương Sinh đứng một bên quan sát cậu, phát hiện ra nhiều biểu cảm của Đồ Ngọc rất giống hồi nhỏ.
Anh thầm nghĩ: Sao lại dễ nhận ra như thế, vậy mà mình lại không nhận ra cậu.
Thực ra cũng không phải hoàn toàn không nhận ra, chỉ là mỗi lần thoáng có ý nghĩ, đều tự thấy quá hoang đường nên tự chối bỏ.
Lúc này, Đồ Ngọc đang tò mò chạm nhẹ vào chiếc đèn trên đôi giày phát sáng.
Hồi bé ở trại trẻ mồ côi, mỗi khi có đứa trẻ hai ba tuổi mang đôi giày phát sáng đi ngang qua, Đồ Ngọc đều nhìn theo rất lâu.
Khi đó, Mục Phương Sinh cũng từng nghĩ sẽ mua cho cậu một đôi, còn cố tình tìm kiếm, nhưng mấy đôi giày phát sáng chỉ có size nhỏ, quá ba tuổi thì không còn vừa nữa, thế nên chưa từng mua được.
Giờ đây, đôi giày phát sáng size sáu tuổi đã vừa với Tiểu Đồ Ngọc kia tiếc là phải dành tặng cho Đồ Ngọc ở tuổi hai mươi bảy.
Còn chiếc váy công chúa kia, có lẽ đối với Đồ Ngọc, cũng chẳng phải là một kỷ niệm tốt đẹp.
Một lần trường tiểu học gần đó tổ chức cho các em học sinh đến thăm trại trẻ mồ côi, Đồ Ngọc thấy chiếc váy của một cô bé đẹp quá nên đưa tay chạm vào, cô bé ấy liền nói rằng cậu làm váy của mình bị giãn.
Khi đó, Mục Phương Sinh không có mặt, là sau này anh nghe cô giáo trong trại trẻ kể lại.
Chiếc váy cuối cùng này kiểu dáng đơn giản và thanh lịch hơn hẳn, là một chiếc váy dài chất liệu cotton pha lanh màu trắng, phần cổ áo có thêm viền ren. Một cô gái bình thường mặc thì váy sẽ dài đến tận mắt cá chân, nhưng Đồ Ngọc cầm chiếc váy lên nhìn một lúc, rồi mặc vào như mặc áo thun.
— Chiếc váy chỉ dài tới bắp chân, Đồ Ngọc xoay người lại nhìn anh: “Thế nào?”
Mục Phương Sinh nhìn cậu thật chăm chú một lúc lâu rồi đáp: “Đẹp.”
Làn da của Đồ Ngọc trắng mịn, khuôn mặt vốn dĩ mang nét thanh tú, chiếc váy này không quá cầu kỳ, màu sắc nhã nhặn lại rất hợp với cậu, không hề tạo cảm giác gì không phù hợp.
Mục Phương Sinh khẽ mỉm cười: “Anh nghĩ là mình lại trở thành người dị tính rồi.”
“Vẫn còn nữa.”
Anh bỗng trở nên hơi gượng gạo, vô thức đứng thẳng người, giọng nói cũng giống như một người nước ngoài vừa học xong tiếng Trung: “Vốn dĩ… vốn dĩ, từ năm 1 tuổi đến 27 tuổi, anh đáng ra nên mỗi năm tặng em một món quà. Nhưng những thứ hình thức như vậy không hợp với anh. Tiểu Ngọc, anh không có siêu xe, biệt thự hay đồng hồ đắt tiền, nhưng chiếc váy nhỏ em muốn anh sẽ mua, cơm em cũng luôn có mà ăn no. Em có đồng ý… làm công chúa nhỏ của anh không?”
Đồ Ngọc khẽ mở to đôi mắt, nhìn anh chớp chớp, rồi nói: “Quỳ xuống.”
Mục Phương Sinh ngớ người, rồi chợt hiểu ra, liền nhanh chóng quỳ một chân xuống, tay định thò vào túi áo lấy ra thứ cần thiết. Nhưng vì tâm trí quá hỗn loạn, anh lại thò tay vào nhầm túi bên phải trong khi thứ cần lấy ở túi bên trái, nhận ra sai lầm, anh dùng tay phải cố với sang túi áo bên trái của mình, cứ thế tự làm mình xoắn thành một mớ. May mà có người đứng ngay trước mặt anh kịp giúp đỡ — Đồ Ngọc cúi người xuống, thò tay vào túi áo anh, lấy ra chiếc hộp vuông bọc nhung trắng.