Sau ba giờ chờ đợi chuyến bay, và bay cả ngày cùng nhau, cuối cùng đã hạ cánh xuống Duyên Châu.
Máy bay đang lăn bánh, qua ô cửa sổ, Mục Phương Sinh nhìn thấy những hạt mưa xào xạc.
Có ba ghế liên tiếp trong hạng phổ thông, Từ Chấn ngồi cạnh lối đi.
Vì một số cảm giác chột dạ không thể giải thích được, Mục Phương Sinh không dám nhìn vào mắt Đồ Ngọc trên đường đi, vì sợ Từ Chấn sẽ nhìn thấy điều gì đó.
Từ Chấn thật sự nhìn ra, không nén được nói: “Ha ha, hai người luôn cùng nhau hành động, chẳng lẽ còn không quen thuộc nhau sao?”
“…”
Mục Phương Sinh khẽ cau mày, nghĩ suýt chút nữa đã tiếp xúc cự ly âm với nhau nhưng vẫn không quen thuộc.
Từ Chấn đương nhiên không biết Mục Phương Sinh đang nghĩ gì, nhìn anh, rồi quay sang Đồ Ngọc với vẻ mặt của một người anh lớn quan tâm:
“Để tôi nói cho cậu biết, cậu đừng bắt chước mấy người trong chi đội mà tránh anh ấy như bệnh dịch.
Anh Mục là người tốt, không phải như những gì họ nói.
Với, kể cả khi tìm thấy mấy món… đồ chơi ở chỗ của anh ấy khi đó, ai mà không có sở thích nho nhỏ, tôi vẫn mua trả góp mấy figure đây, bị vợ lấy dép lê đánh hoài đấy thôi!”
Duyên Châu là nơi Từ Chấn học đại học, vừa đặt chân đến đây, anh ta đã háo hức như trở về nhà, trò chuyện không ngừng.
Cho đến khi cô tiếp viên nhắc máy bay đã dừng hẳn, anh ta mới chịu im lặng đứng dậy thu dọn hành lý.
Mới năm giờ chiều, nhưng do mưa nên ở Duyên Châu trời đã tối như bảy tám giờ.
Từ thành phố Thủy ở biên giới phía nam đến thành phố Duyên Châu gần biên giới phía bắc cảm thấy hơi lạ nước lạ cái.
Huống chi, Duyên Châu là một huyện thành, đất rộng người thưa, đứng ở đâu cũng hầu như đều có thể nhìn thấy núi non chung quanh, hiện tại đang là cuối hè, cây cối trên núi mọc um tùm tươi tốt, đa số là những loài không thể tìm thấy ở thành phố Thủy.
Có rất ít tòa nhà cao tầng ở Duyên Châu, và các tòa nhà thấp đến mức dường như bầu trời cách xa mọi người một cách đáng kinh ngạc.
Các nhân viên cảnh sát từ Sở Công an thành phố Duyên Châu đến đón họ, sắp xếp bữa ăn rồi dẫn họ đến nhận phòng trước, nhưng Từ Chấn chủ động từ chối, tranh thủ trước khi sở cảnh sát nghỉ làm đi hỏi thăm một chút thông tin.
“Đừng lo, chúng tôi đã nhận được thông báo từ cấp trên, chắc chắn sẽ phối hợp với các đồng chí ở thành phố Thủy để kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!” Vị cảnh sát đánh giọng quan, chở họ đến đồn cảnh sát Ô Hà.
Chính trị viên ở sở cảnh sát sẽ nghỉ hưu vào tháng tới, nói chuyện chậm rì rì, được hai ba câu lại cầm phích nước lên nhấp một ngụm.
“… Cũng có thể nói tôi nhìn Trương Cát Bân lớn lên—” Có lẽ đột nhiên nghĩ rằng Trương Cát Bân đã là một kẻ giết người chạy trốn, chính trị viên nhanh chóng đoan chính cười trừ phủi sạch quan hệ, “À, sau khi y đến thành phố làm việc, tôi không bao giờ gặp lại y nữa.”
Từ Chấn: “Lên thành phố làm công khi còn vị thành niên? Có nhà máy nào nhận à?”
“Mấy năm đó, thậm chí vài năm trước, tất cả họ đều được nhận, chúng tôi không thể quản lý họ.” Chính trị viên suy nghĩ một lúc rồi nói, “Trương Cát Bân rất bướng bỉnh nên y không bao giờ quay lại.
Đó là Tất cả là do người đàn ông mà mẹ y Lộ Mỹ Quyên cưới sau đó.
Thực ra, người đàn ông đó rất tốt, không biết tại sao họ lại không hợp nhau.”
Mục Phương Sinh hỏi theo: “Cha dượng của y làm nghề gì?”
“Tài xế.” Chính trị viên híp mắt, đột nhiên vỗ đùi, “Năm 1999 cha dượng của y giết người, lúc đó tôi xử lý hiện trường.”
“Vào mùa đông năm 1999, khi nhiệt độ là âm 30 độ, cha của y là Trương Tử Cường bất tỉnh trên đường vào ban đêm.
Ngày hôm sau, khi người ta tìm thấy ông ta đều bị đông cứng lại, đã chết hoàn toàn.”
“Sau đó, Lưu Kiện bị kết án ba năm vào năm 1999 vì một vụ tai nạn giao thông, sau khi ra tù thì kết hôn với góa phụ Lộ Mỹ Quyên.” Tròng mắt ông ta đảo vài cái, thể hiện câu “Có khi hai người này đã sớm dan díu” không nói ra một cách sinh động.
Từ Chấn xen vào, “Tại sao bản án chỉ có ba năm?”
“Hôm sau ông ta tự thú, lại còn bồi thường tiền cho người nhà, biên bản chúng tôi vẫn còn đây.” Chính trị viên đứng dậy, chiếc ghế xếp dưới mông kêu cọt kẹt, “Tôi đi tìm cho cậu.
“
Vốn tưởng rằng sẽ phải đợi rất lâu, không ngờ chừng mười phút sau, chính trị viên đã đi ra khỏi phòng hồ sơ, trên tay cầm một tập tài liệu bằng nhựa màu xanh lam.
Có lẽ hiểu được sự ngạc nhiên của họ, chính trị viên chủ động giải thích: “Duyên Châu quá nhỏ, dân số thường trú chỉ hơn 700.000 người.
Ở đây luôn yên bình, trong hai mươi năm không có bao nhiêu vụ án.”
Cặp hồ sơ được mở ra, các góc của tờ giấy bọc trong màng nhựa đã ố vàng, trên đó viết từng nét một:
“Vào khoảng 19 giờ ngày 3 tháng 2 năm 1999, chiếc xe của Lưu Kiện mang biển số Long F61088 khi đang lái xe từ tây sang đông trên cầu Ô Hà, đã va chạm với một người đi bộ bất ngờ băng qua đường từ nam lên bắc dẫn đến cái chết của người đi bộ.
Người nhà đã nhận được khoản bồi thường 50.000 nhân dân tệ từ bên chịu trách nhiệm về vụ tai nạn.
Các tài liệu như giấy chứng nhận hủy hộ khẩu và giấy chứng nhận hỏa táng đã được giao cho Lưu Kiện.”
Sau một lúc im lặng, Mục Phương Sinh hỏi: “Tôi có thể chụp ảnh bản sao này không?”
“Cứ chụp thoải mái.”
“Mẹ của Trương Cát Bân làm gì?”
“Mẹ y vẫn luôn làm nội trợ, khi còn trẻ bà ấy ở nhà làm ruộng.
Tôi không biết hiện tại bà ấy làm gì.
Kể từ khi thành phố Thủy phát lệnh điều tra, đường dây điện thoại của nhà bà ấy bị theo dõi suốt.
Nhưng ngoại trừ kêu đóng tiền điện nước thì không ai gọi nữa, cả lừa đảo điện tín cũng không có.”
Sau khi hỏi những gì nên hỏi, bước ra khỏi đồn cảnh sát, một sĩ quan cảnh sát từ Văn phòng thành phố trả lời điện thoại, lịch sự quay sang ba người bọn anh: “Vậy chúng ta về khách sạn trước đi? Cục trưởng Vương đã đặt chỗ rồi, tối nay ăn thịt chó…”
Mục Phương Sinh đột ngột ngẩng đầu lên, trực tiếp nói: “Thật xin lỗi, tôi nuôi chó.”
Một câu nói khiến viên cảnh sát nhỏ tức giận đến không biết nói gì, bầu không khí cũng nguội đi, Từ Chấn vội vàng hòa giải: “Chúng tôi tới đây phá án, cho nên không có thời gian dự tiệc.
Cậu cảm ơn cục trưởng Vương hộ chúng tôi nhé, lần này chúng tôi không đi được.
Sau khi lên xe jeep của cảnh sát, Mục Phương Sinh hỏi: “Cầu Ô Hà nơi Lưu Kiện gây tai nạn có xa không?”
Người lái xe trả lời bằng giọng địa phương, “Không xa lắm, chỉ cần băng qua đường này là được.”
“Vậy thì chúng ta đi qua đó thử đi,” anh nói.
Nó chỉ là một cây cầu bình thường, hướng đông, tây, bắc và nam khá thẳng.
Nếu không thể phân biệt được sự khác biệt giữa bốn hướng cũng có thể xác định phương hướng bằng cách dựa vào các công thức lên bắc xuống nam trái tây phải đông.
Mục Phương Sinh nhìn thân cầu hơi cũ qua cửa sổ: “Cây cầu này đã được xây dựng lại nhiều lần chưa?”
“Tu sửa còn không có chứ đừng nói xây lại” Tài xế nói, “Ba mươi năm trước thế nào bây giờ vẫn y như thế.”
Về đến khách sạn thì mưa tạnh, trời đã tối hẳn, khắp trời thoang thoảng hương đất quyện với hơi mát.
Từ Chấn nói anh ta ngáy rất to, hỏi Mục Phương Sinh liệu anh có thể ở chung phòng với Đồ Ngọc không.
Kỳ thực Mục Phương Sinh không muốn ở chung một phòng với Đồ Ngọc nữa, hiện tại anh đang rất rối rắm, công việc bề bộn như vậy, cũng không có thời gian đi lo việc riêng của mình.
Từ Chấn thật sự ngủ ngáy, không cần đợi đến đêm, người đàn ông này có thể ngáy được o o vang dội kể cả khi chợp mắt một chút trong văn phòng vào ban ngày.
Mục Phương Sinh là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn tự chủ và luôn là một người ngủ chập chờn, nghe Từ Chấn ngáy cả đêm thì xác định sáng hôm sau khỏi làm được gì nữa.
Cân nhắc lợi hại, anh đành phải ngủ với Đồ Ngọc.
Mưa làm ướt quần, nghĩ ra ngoài một lát nên anh cũng không thay quần áo.
Anh xoay người nhìn Đồ Ngọc đang cởi áo: “Tôi đi gặp Lục Mỹ Quyên.”
Đối phương lập tức kéo lại chiếc áo sơ mi đã cởi một nửa: “Đi thôi.”
“Buổi tối lạnh lắm, mặc thêm áo khoác vào.” Đây không phải là gợi ý, nói đến đây, cậu đã xoay người ngồi xổm trước vali kéo ra một chiếc áo gió mỏng.
Xoạt một tiếng, áo khoác lên vai Mục Phương Sinh.
“Giơ tay ra.” Đồ Ngọc nói.
Mục Phương Sinh thò tay vào ống tay áo của chiếc áo gió, mãi đến khi diễn xong động tác anh mới phát hiện ra, ngây ngốc nói: “Tôi tự mặc được.”
Mặc áo vào, anh ngay lập tức được bao quanh bởi mùi hương đặc trưng của Đồ Ngọc, mùi thật thơm.
Truyện Ngôn Tình
Chết mất.
Đường làng toàn nước, không có đường tránh, giẫm lên thì dù có cẩn thận đến mấy cũng sẽ b ắn ra rất nhiều bùn đất.
Lộ Mỹ Quyên sống trong một ngôi nhà gỗ có sân, trên hai cánh cửa có dán hai vị thần cửa, một bên trái và một bên phải, hai vị thần cửa đã phơi nắng gió lâu ngày, chỉ còn lại đường viền lốm đốm.
Một con chim sẻ nâu đậu trên mái hiên nhô cao, hót líu lo hai tiếng rồi vỗ cánh bay đi.
Mục Phương Sinh giơ tay gõ cửa.
Một lúc sau, cánh cửa gỗ bị kéo ra từ bên trong với tiếng cọt kẹt, ở bên kia ngưỡng cửa, một bà lão với mái tóc hoa râm cảnh giác nhìn họ.
Mục Phương Sinh nở nụ cười thân thiện nhất có thể, khom eo cố gắng đưa mắt ngang tầm với bà lão: “Xin hỏi bà phải bà Lộ không?”
Bà cụ giương mắt nhìn anh — nói thật, Mục Phương Sinh cảm thấy hơi rén, mấy con ma trong phim kinh dị luôn nhìn người từ góc độ này, lộ ra một vòng thật lớn tròng trắng mắt dưới, nhãn cầu màu đen dán ở mí mắt trên, trán được đèn ngủ trên trần chiếu sáng rực rỡ, dưới gò má thì bóng đổ đen ngòm hóp sâu——
Họ đối mặt nhau qua ngưỡng cửa.
Một lúc lâu sau, bà cụ có lẽ là Lộ Mỹ Quyên nghiêng người cúi xuống nhặt một thứ gì đó từ sau cánh cửa.
Khi Mục Phương Sinh nhìn thấy thứ trong tay bà, bà theo bản năng quay lại đẩy Đồ Ngọc!
Cùng lúc đó, bà cụ giơ chiếc xô cao su màu đen trong tay lên, một xô đầy nước thức ăn thừa bay thẳng xuống phía anh!
Sau vài giây, Mục Phương Sinh lấy lại bình tĩnh, khoang mũi tràn ngập mùi ôi thiu của thức ăn thừa lên men, vài giọt nước mắt s1nh lý rơi xuống, miệng ho khan ngay lập tức.
Và rồi, cánh cửa tối đen trước mặt anh đóng sầm lại.
Mục Phương Sinh nhìn Đồ Ngọc một chút, vừa rồi Đồ Ngọc bị anh đẩy ra, chỉ bị vài giọt nước bắn lên người, thằng nhóc này lại còn đang cười.
Mục Phương Sinh lườm cậu một cái: “Cười cái rắm, đáng lẽ cái xô đó ụp lên cậu đấy!” Dừng một chút, anh có chút khó hiểu, “Tôi không xuất trình giấy chứng minh cảnh sát, chỉ hỏi bà ấy phải bà Lộ không thôi mà?”
“Anh Sinh,” Đồ Ngọc cắt ngang lời anh, nghiêm túc nói “Anh có nghe thấy… âm thanh gì không?”
Không trăng không sao, nửa đêm trên con đường thôn nhỏ, trên cỏ lúc nào cũng có tiếng kêu của động vật hoặc côn trùng, lúc này lại nghe một tiếng gầm nhẹ, Mục Phương Sinh sởn cả tóc gáy, đột nhiên đứng dậy sợ hãi!
Lúc này, cánh cửa đóng chặt lại được mở ra, một đàn ngỗng trắng đang đứng trong sân, con ngỗng đầu đàn to nhất khí thế nhảy ra, liếc Mục Phương Sinh một cáu, sau đó vươn cánh rướn cổ lao về phía anh!
Cũng có lý, nhưng sao con ngỗng này to thế!
“Anh Sinh! Chạy đi!”
Tiếng Đồ Ngọc vang lên nghe có chút xa xôi, ngẩng đầu nhìn lại, Mục Phương Sinh mới phát hiện đối phương đã chạy xa mấy mét!
“…”
Mục Phương Sinh bỏ chạy, đuổi theo Đồ Ngọc: “Mấy con ngỗng thôi mà! Sao cậu lại chạy!”
Không chịu thua kém, Đồ Ngọc nói: “Vậy anh chạy làm gì?”
Hai người chạy nhanh giống như hai cơn gió lốc, mà đàn ngỗng phía sau đều tung cánh dần rút ngắn khoảng cách, con ngỗng đầu đàn rướn cổ đã gần mổ được đến gót chân.
Bị đàn ngỗng rượt chạy thật xa, trong thôn con đường đất không bằng phẳng, Mục Phương Sinh không nhìn dưới chân, vô ý bước vào vũng nước, mất thăng bằng ngã xuống đất, sặc một miệng bùn, chống tay xuống đất, ngẩng đầu kêu cứu: “Tiểu Ngọc!”
Đồ Ngọc ở phía trước ngoảnh mặt làm ngơ, thiếu chút nữa chạy đến bay lên.
“Con mẹ nó cứ luôn miệng nói thích tôi, thế gặp đàn ngỗng lớn là sợ chạy mất!!!”
Mục Phương Sinh tràn đầy tuyệt vọng, cảm thấy kết cục của mình sẽ bị đàn ngỗng mổ bầm tím cả người, nhưng lại thấy Đồ Ngọc vốn đã trốn thoát đột nhiên quay lại, ôm một con gì trong tay chạy thật nhanh, khi chạy đến chỗ anh, anh thấy rằng đó là một con gà trống.
Đồ Ngọc vẻ mặt thấy chết không sờn mà ôm gà ném vào đàn ngỗng!
Con gà trống đáp xuống đất, lắc chiếc mào đỏ như máu kiêu hãnh của mình, chớp mắt nghiêng đầu, phát hiện nó đang đối mặt với hơn chục con ngỗng lớn, tức khắc hóa đá trong tư thế nghiêng đầu —— sợ ngây người!
Đám ngỗng to có lẽ cũng không biết chương trình này là gì, đồng loạt dừng lại, kêu quạc quạc trao đổi nội bộ, dẫm phải nước bùn cũng không dám tiến lên —— cũng sợ ngây người!.