Chúc Dung Tịch Nguyệt nhanh chóng lột bỏ nam phục, bên trong nàng mặc một bộ đồ đơn giản mà
các nữ hiệp hành tẩu giang hồ hay dùng, độc một màu trắng tinh. Hạ mình
xuống sân điện Long Thần, thị vệ đã chạy đến:
- Ngươi là ai? Tại sao xông vào đây?
- Không còn thời gian, cho ta gặp Hoàng thượng của các ngươi! - Nàng giữ vẻ bình tĩnh, yêu cầu.
Một tên trong số chúng cất tiếng:
- Hoàng thượng trăm công nghìn việc, đâu rảnh rỗi mà gặp kẻ không rõ
lai lịch như ngươi?! Chưa kể, ngươi tự ý xông vào Hoàng cung đã là tội
chết.
Nàng tỏ vẻ không hiểu, chống cằm:
- Ngươi nói thật lạ. Nhà của ta, sao ta lại không được vào chứ?
Ngay lúc đó, đội trưởng đội thị vệ, người đã từng gặp nàng vài lần, vội vàng chạy tới. Trông thấy nàng, gã quỳ xuống:
- Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.
Chúng thị vệ kinh ngạc muốn lồi con mắt. Đây là vị Hoàng hậu bí ẩn đó sao?
Chúc Dung Tịch Nguyệt nói:
- Ta tìm Hoàng thượng có việc gấp. Hắn ở trong điện phải không?
Đội trưởng đội thị vệ cung kính cúi người:
- Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, đúng vậy ạ! - Ông ta chưa kịp nói xong, nàng đã bước nhanh tới chỗ đó.
Bên trong điện...
Hoàng Phủ Dạ Mặc có chút tiều tụy, mệt mỏi ngồi trên long ỷ, nghe ý
kiến của các đại thần, nhưng từ đầu đến cuối lại rất ít lên tiếng. Khẽ
quát cho những người ở dưới im lặng, rồi hắn xoa trán:
- Lời của trẫm, các ngươi khinh thường sao?
- Hoàng thượng, chúng thần không dám. Chúng thần chỉ đang...
Giọng nói lạnh lẽo vọng từ ngoài vào, làm cho nhiệt độ cả điện giảm đi mấy chục độ:
- Đang làm gì, Ninh tướng quân? Ngài không thấy sắc mặt của Mặc rất xấu a? Còn muốn vắt kiệt sức hắn nữa phải không?
Tất cả quay đầu lại nhìn. Nữ tử áo trắng đi từ ngoài vào, vẻ mặt âm
lãnh làm người khác cảm thấy khó gần. Một khắc tĩnh lặng trôi qua.
Hoàng Phủ Dạ Mặc đứng phắt dậy, một bước phi tới trước mặt nàng, không
nói lời nào ôm chặt nàng, giọng run run không dễ nhận ra:
- Nàng cuối cùng cũng trở lại. Trẫm phát điên vì nhớ nàng mất!
Biểu tình trên mặt nàng vô cùng nghiêm túc, mặc kệ hắn ôm, nhìn Ninh
Đức, cả người tỏa ra hàn khí làm cho những kẻ xung quanh rùng mình:
- Ninh tướng quân, đây là triều đình của Mặc, do Mặc làm chủ. Ngươi
muốn làm gì cũng phải hỏi ý hắn, cớ sao lại tranh cãi, không để hắn vào
mắt?
Phe của Ninh Đức hoàn hồn, lên tiếng phản bác kịch liệt:
- Ngươi chỉ là một nữ tử, lấy tư cách gì can dự vào việc quốc gia đại sự?! Sẽ phạm tội khi quân!
Hoàng Phủ Dạ Mặc bình tĩnh dần, buông nàng ra, quay người nhìn những kẻ vừa nói, mở miệng nói một cách khẳng định:
- Ai ngăn cản nàng, cũng có nghĩa là đối đầu với trẫm! Trẫm cho phép
thì nàng có tư cách cùng bàn việc nước với trẫm. Còn người nào ý kiến?
Cả điện im bặt, có thể nghe rõ cả hơi thở nặng nề của các quan đại
thần. Sự im lặng đáng sợ bị phá vỡ khi Vũ xông vào, sự gấp gáp hiển hiện trong hành động, lớn tiếng:
- Chủ nhân, nguy rồi! Trong số
người của chúng ta có rất nhiều kẻ phản bội! Chúng muốn ám sát Hoàng
thượng vào bữa tiệc sắp tới! - Vũ thở dốc, rõ ràng là vừa chạy thẳng từ
cứ địa đến đây.
- Di? Chẳng phải đó là Vũ Trưởng lão của Huyền Tước môn sao? - Một số võ quan từng gặp Vũ mấy lần nhận ra hắn, có vẻ sửng sốt.
Mọi người xì xào bàn tán, Vũ Trưởng lão gọi nữ tử áo trắng là chủ nhân, chẳng lẽ người này chính là môn chủ Huyền Tước môn trong truyền thuyết? Quan hệ giữa Hoàng thượng với cô ta là thế nào a? Họ sắp loạn hết lên
rồi!
Chúc Dung Tịch Nguyệt gật đầu khi nghe xong lời của Vũ, nhìn Hoàng Phủ Dạ Mặc nghiêm trọng:
- Mặc, ta nhận được tin quân của Đình Quốc muốn nổi loạn, chàng nghĩ
nên xử trí như thế nào? Còn nữa, bữa tiệc sắp tới vào ngày bao nhiêu? Ta nhất định phải tham gia!
Hắn cười nói, đầu dụi vào vai nàng:
- Tất cả nghe nàng. Nàng biết cách giải quyết mà, không phải sao?
- Khụ khụ... - Nàng ho khan, thật muốn động thủ đánh bầm dập cái bản
mặt nhe nhởn này của hắn - Chính sự còn chưa xong đâu. Nghiêm túc một
chút đi!
Hắn cảm nhận được nàng xấu hổ, vừa lòng lùi lại, nói thẳng vào vấn đề:
- Trẫm đang đau đầu về việc thiên tai xảy ra liên miên mấy tháng nay
tại các thành trì phía Đông, nên chuyện đối phó với giặc ngoại xâm giao
cho nàng toàn quyền quyết định, được chứ?
Các quan thấy vậy lại nhao nhao lên không bằng lòng, lớn giọng nhất là Định Thái úy:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, việc điều binh khiển tướng vô cùng khó khăn,
nay giao cho một nữ nhi không thông hiểu binh pháp thì e rằng...
Ánh mắt Chúc Dung Tịch Nguyệt rét lạnh đảo qua, làm tên đó nhũn cả hai chân, suýt nữa ngất xỉu vì sợ hãi:
- Định Thái úy nghi ngờ khả năng lãnh đạo của ta? Ha ha... - Tiếng cười khẽ bật ra khỏi đôi môi đỏ mọng lại làm người ta ớn lạnh - Nếu ta không tinh thông binh pháp, sao lại có thể dễ dàng ngồi vững trên ngôi vị môn chủ Huyền Tước môn a? Đúng không, Vũ?
Vũ được hỏi, không do dự gật đầu:
- Đúng vậy, thưa chủ nhân. Nếu có người không tin ngài, cũng sẽ là
không tin mắt nhìn người của Hoàng thượng. - Nói rồi cậu ta liếc nhìn
Hoàng Phủ Dạ Mặc đứng ngẩn người bên cạnh nàng.
Hắn thu vẻ mặt ngơ ngẩn lại, nhìn lướt qua một lượt những người ở đây, ánh mắt âm ngoan:
- Có kẻ như vậy à?
Dứt lời, tất cả quỳ phịch xuống đất, dập đầu tạ tội:
- Chúng thần không dám, xin Hoàng thượng suy xét anh minh.
Hắn nhíu mày, định nói thêm gì nữa nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm,
ngã xuống, may mà Chúc Dung Tịch Nguyệt đỡ được. Nàng hô to với đám thị
vệ đứng canh cửa:
- Mau gọi ngự y, nhanh lên!
Vũ đỡ lấy
Hoàng Phủ Dạ Mặc từ tay nàng, nhanh chóng ôm về Dạ Nguyệt cung - cung
điện của hắn. Trông hắn bây giờ rất suy yếu, còn đâu vẻ cợt nhả thường
ngày?