Mười năm trước...
"Đồ vô dụng nhà ngươi.
Nhờ có chúng ta nhặt ngươi về nuôi ngươi mới sống được tới giờ, vậy mà ân nghĩa không biết báo đáp à?"
"Cả ngày chỉ biết ăn rồi chạy vào rừng luyện võ.
Ngươi nói xem thứ võ quái quỷ gì vậy? Tới Đông Phương Môn Phái cũng không bước vào được thì ngươi luyện võ để làm gì?"
"Thằng bé nhà bà hàng thịt đầu xóm mới mười lăm tuổi đã được Đông Phương Môn Phái nhận rồi kia kìa.
Nhà mình danh môn quý tộc lại để thua thằng oắt con bán thịt.
Có nhục nhã không cơ chứ."
"Vô dụng như thế, ta còn cần ngươi làm gì? Cút, mau cút đi."
Đứa bé chừng thập tuế quỳ rạp gối trước cửa lớn, nó cúi mặt cam chịu loạt lời chửi mắng thô t.ục của người đàn bà được gọi là "phu nhân" trong cái nhà buôn có tiếng này.
Người qua đường sớm đã bu đầy quanh đại môn, xì xầm to nhỏ.
Kẻ rằng đứa nhỏ kia ngày trước trôi dạt trên dòng sông quê chảy trong phố này, nó trắng trẻo bụ bẫm cứ ngoe nguẩy trong chiếc nôi như con thuyền nhỏ cập vào bến.
Phu nhân thứ hai của nhà thương nhân buôn muối bắt gặp thì ôm về nuôi nấng.
Bất quá, nuôi được ba năm thì bà ấy đổ bệnh, đứa trẻ lại qua tay đích phu nhân.
Cứ vậy, đứa nhỏ lớn lên trong tủi nhục.
Đích phu nhân rộng rãi ném xuống đất ba đồng xu, chua chát nói:
"Coi như ta bố thí cho ngươi chút ân nghĩa cuối cùng.
Mau cút ra khỏi nhà ta, từ nay ngươi không còn mang họ Từ nữa.
Gạch tên Từ Tiếu Lạc ra khỏi gia phả, nó không còn là con bà Nhị nữa."
Thật là.
Chỉ vì đứa trẻ này tham gia kì tuyển chọn đệ tử của Đông Phương Môn Phái nhưng không được nhận mà nó bị đuổi đi.
Ai oán thay, mang danh là nhi tử danh môn mà vóc dáng gầy sộp, mặt mày ủ rũ, trang phục vừa mỏng vừa bẩn, không khác gì người ăn kẻ ở bị chủ chê bai.
Lúc này, đứa trẻ mới ngước mặt lên, lí nhí xin:
- "Xin người đừng gạch bỏ quan hệ của con với mẫu thân.
Xin người đừng bắt con bỏ mẫu thân lại, mẫu thân đau bệnh không ai quan tâm cả."
- "Câm miệng.
Ta ghét nhất ngươi một hai gọi ả là mẫu thân.
Bà Nhị chỉ là thiếp của lão gia, dưới gối không con.
Ngươi mau cút đi cho ta."
Đích phu nhân này vốn chua ngoa có tiếng, chẳng nể nang ai mà cũng chăng kiêng dè lời nói.
Bà vừa xua đuổi đứa bé, nó lại túm vạt áo bà nài nỉ.
Tức mình, bà giơ chân đạp đứa trẻ lăn từ trên thêm cửa xuống đường, ngã sõng soài.
- "Hừ.
Đáng đời cho ngươi nài nỉ.
Cút cút, các ngươi hóng chuyện cái gì? Cũng cút hết cho ta."
Đích phu nhân này dỏng miệng lên chửi mắng.
Những người dân dưới đường càng xì xào ầm ĩ, người qua kẻ lại xô đẩy nhau tán loạn.
- "Tiểu hài, không sao chứ?"
Một bàn tay trắng trẻo to lớn vươn đến trước mặt đứa nhỏ, một mùi đàn hương thoang thoảng phả vào nơi u ám.
Đứa trẻ ngước mắt nhìn người tới, chỉ thấy trong con ngươi đen nháy của trẻ thơ kia ngập tràn bóng dáng bạch y cao lớn.
Người đến trang phục chỉnh tề với ngoại bào màu lam nhạt, vạt áo đính tháp chuông, đai lưng đeo chuỗi ngọc lam thuần làm điểm nhấn, mão bạc nhỏ nhắn cố định trên đầu, một nửa tóc đen xõa xuống.
Có lẽ thấy đứa trẻ mãi ngơ ngác, người nọ mỉm cười nhắc lại:
- "Tiểu hài, không sao chứ?"
Đứa bé tên Từ Tiếu Lạc chớp chớp mắt, rụt rè đặt bàn tay nhỏ xíu của mình vào lòng bàn tay kia, lí nhí đáp:
- "Tiểu Lạc không sao."
Người này đỡ đứa trẻ đứng dậy, vẫn để bàn tay nhỏ bé kia ở trong tay mình.
Y nhìn vào đại môn đề hai chữ "Từ Gia", trực tiếp nói thẳng:
- "Từ Gia đã vứt bỏ tiểu hài, vậy tại hạ xin nhận đứa nhỏ."
Hình như thấy người này phong độ, khí khái, đích phu nhân đôi mắt rực sáng, loăng quăng chạy xuống đường đề nghị:
- "Nhà chúng ta nuôi đứa trẻ đã mười năm, cũng dành đủ tình thương yêu suốt thập niên qua, đâu phải để ngài đây mang đi như vậy."
- "Nương tử muốn thế nào, cứ thẳng thắn."
- "10 vạn lượng vàng, tiên sinh đưa đủ chúng ta sẽ đồng ý để ngài toàn quyền nuôi Tiểu Lạc."
- "10 vạn lượng vàng Từ Gia sẽ không còn Từ Tiếu Lạc."
- "Đúng đúng.
Hạ nhân đâu, mang giấy bút ra đây ghi chép lại nào."
Đích phu nhân đon đả cười nói, tay chân quơ loạn cả lên vì mừng rỡ.
Đáp lại thái độ của bà, người lãng khách chỉ cười nhạt:
- "Phu nhân, ba đồng xu người cho đứa nhỏ tại hạ xin hoàn trả.
Đứa nhỏ tại hạ sẽ mang đi, tiền thương lượng cũng sẽ không có đâu."
Nghe dứt, đích phu nhân thay hẳn mặt mày, cau có quát:
- "Cái gì? Không có tiền mà đòi mang con người ta đi à? Biến."
Đứa nhỏ ngẩng lên nhìn lãng khách, rồi lại xụ mặt buồn bã, thu tay mình về.
- "Xin lỗi.
Đại phu nhân xin đừng làm khó vị tiên sinh này, con không đi theo ngài ấy nữa."
Đứa trẻ này hiểu chuyện biết bao nhiêu.
Lãng khách đã nhìn trúng.
- "Từ Tiếu Lạc, ta có một tiểu môn trên đỉnh Thiên Sơn gọi là Vân Phong Môn, còn ta là tông môn chi chủ - Vân Phong Thuấn Trì.
Con có bằng lòng gia nhập môn phái, theo ta hồi sơn môn không?"
Thời điểm này Vân Phong Môn chưa lên tới đỉnh phong, nhưng tiếng tăm cũng như gió thoảng thổi qua tai muôn vàn nhân sĩ.
Địa vị đã có thể chung mâm với Đông Phương, Nam Cung, Bắc Đường và Tây Môn rồi.
Nghe vậy, không chỉ đứa trẻ mà tất cả lớn bé ở đây đều trợn mắt kinh ngạc.
Mà vị Đích phu nhân như vớ phải vàng nên bám chặt không buông:
- "Là đại tu sĩ.
Vân Phong môn chủ đã có nhã ý thu nạp Tiểu Lạc con ta thì..."
Vân Phong Thuấn Trì ngang nhiên ngắt lời: "Từ phu nhân, tại hạ không có ý đàm phán với Từ Gia.
Ta chỉ muốn câu trả lời của đứa trẻ."
- "Con nguyện ý." - Đứa bé sáng ngời nhãn quang, nhanh chóng gật đầu đáp lời ngay.
Vân Phong Thuấn Trì lãnh đạm chỉ gật đầu, nhưng với đứa trẻ thì nó thấy thật ấm áp.
Đích phu nhân kia vốn định lên giọng nhưng bao nhiêu lời bị chững lại nơi cuống họng.
Bởi vì, trong tay Vân Phong Thuấn Trì - một thanh kiếm thon dài tỏa kim quang sáng rực đã hiện hữu.
Khí thế người tu đạo bức bách áp đảo cả một vùng, nhãn quang ngài cũng lóe sáng, chất giọng trầm từ tốn vang lên:
- "Từ nay, trần gian không còn Từ Tiếu Lạc.
Chư vị ở đây đều chứng kiến Từ phu nhân bác bỏ quan hệ với đứa trẻ ở cạnh ta, cho nên ta hoàn toàn có quyền thu nhận một tiểu hài mồ côi."
Vân Phong Thuấn Trì tuyên ngôn một lần nữa ngay giữa bàn dân thiên hạ, công khai thu nhận đồ đệ chân truyền tại thanh thiên bạch nhật:
- "Thiếu niên cạnh tại hạ đề danh Cảnh Ngạn, họ nhất tự Vân.
Từ nay Vân Cảnh Ngạn chính thức là nam đệ tử chân truyền duy nhất trên đỉnh Thiên Sơn."
@Cố_Tiểu_Hoa.