🍒❄️ Chương 146: Quả mật gai* 🍒❄️
*một loại Trung dược họ đậu, trị kiết lỵ, tiêu chảy, đau bụng, giảm đau, xương nóng, thông đờm. (tên khoa học: Alhagi maurorum – tên khác Camelthorn)
Lại đi vào con đường hẻm u ám chật hẹp, gió lạnh thấu xương, Dao Anh không khỏi nhẹ run, siết lại áo choàng.
Tất Sa đi phía trước, trong tay cầm một chiếc đèn, quệt mái tóc bị hơi nước của mật đạo thấm ướt, nói khẽ: "Người Vương khó chịu, uất ức khó thư thái, tôi chẳng biết làm cách nào để Vương đỡ buồn, tự tác chủ trương mời công chúa đến, làm khó công chúa."
Dao Anh cúi đầu nhìn đường dưới chân, nói: "Không gì phải ngại, thân thể Pháp sư quan trọng."
Nàng luôn nhớ kết thúc của Đàm Ma La Già... Hy vọng ngài có thể sống tốt, nàng có thể thay đổi kết cục của Lý Trọng Kiền hẳn là cũng có thể thay đổi của ngài.
Tất Sa nói: "Có lẽ vì quãng thời gian trước việc triều bận rộn, chiến sự lại căng thẳng, mấy ngày liền Vương mệt nhọc, lo nghĩ quá độ."
Dao Anh khẽ cau mày.
Tất Sa thuận miệng đáp bừa mấy câu rồi lặng thinh, con mắt nhìn chiếc đèn trong tay nhưng ánh mắt vẫn lén dừng trên người Dao Anh.
Đàm Ma La Già là Phật Tử, không tiện nên đêm khuya triệu kiến nàng ấy, nàng ấy liền phủ thêm áo choàng theo anh ta đi đường bí mật vào chùa, một câu không hỏi nhiều. Sợ lộ tin tức, một thân binh cũng không mang.
Tủi thân cho nàng thế này, mà nàng ấy chẳng thèm để ý.
Một cô gái vô cùng phong nhã, dù không làm gì chỉ cần một ánh mắt hững hờ cũng đủ tâm trí người chạy theo, để dũng sĩ mạnh mẽ nhất bộ lạc mặt đỏ tai nóng, cam nguyện vào sinh ra tử vì nàng, huống chi khi nàng đối tốt với một người, là toàn tâm toàn ý, vô cùng chân thành, còn ai có thể chống đỡ được?
Thấy qua ánh sáng ấm áp, sẽ không thể nào chịu đựng bóng tối và cô độc.
Nhưng một La Già tỉnh táo sẽ không hồ đồ dùng thân phật Phật Tử chiếm hữu một cô gái người Hán.
Nếu là vậy, ngài sẽ nhận tiếng xấu thiên cổ, còn công chúa Văn Chiêu chắc chắn sẽ bị coi là ma nữ họa nước hại dân, lọt vào giữa nguyền rủa cuồng hận của tín đồ điên cuồng, buộc phải giờ giờ phút phút đề phòng tín đồ trả thù.
Không một nữ tử nào có thể tiếp nhận áp lực nhường ấy.
Cho nên, ngay cả La Già muốn giữ lại nàng ấy cũng không thể nói, chỉ đành đợi nàng rời đi, khi ý thức không còn rõ ràng, lặng lẽ gọi tên nàng ấy.
Thế gian lẽ nào có cách lưỡng toàn...
Chỉ mong mình không làm sai.
Tất Sa dừng bước, đẩy một cánh cửa ngầm, đèn trong tay chỉ phía trước: "Vương ở trong đó."
Dao Anh thuận theo ánh đèn nhìn, chỗ sâu đường hẻm thông đến một gian phòng yên tĩnh, màn nỉ buông xuống, mấy đốm nến yếu ớt chập chờn chao đảo, mơ hồ rọi ra hình dáng bày biện trong phòng, trên đất trải thảm nỉ ẩn hiện sắc ánh vàng.
"Y giả đã tới, thuốc trên bàn trà, phiền công chúa nhắc Vương dùng thuốc." Tất Sa đứng ngoài cửa ngầm, nói.
Dao Anh nhẹ nhàng ừ đáp, cất bước vào trong, trong phòng ấm đến nóng bức, nàng nhanh toát mồ hôi, cởϊ áσ choàng, bước qua trường án, thấy thư và chiếc hộp mình bảo người chuyển, một ấm thuốc toả hơi nghi ngút, mấy bao vải gấm đựng dược liệu, một mâm lớn trái cây ướp lạnh, còn có một hũ ô mai lạnh.
Trong phòng hương khói lượn lờ, nàng nhấc màn vào nhìn. Bên trong bày biện đơn giản, một chiếc trường tháp (giường), hai trường án, một cây nến, một quyển kinh Phật, một chiếc lò than.
Trên giường một người đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng đỏ, không nhúc nhích, người đắp lớp chăn mỏng. Phòng đốt lò ấm áp dễ chịu, trên trán chàng rịn một lớp mồ hôi mịn, tấm chăn bị lật ra, lộ lớp tay áo tăng ra ngoài.
Dao Anh nhẹ chân nhẹ tay bước đến, cúi người rút tấm chăn mỏng bị cuốn thành một cục dưới cánh tay chàng, đắp lại bả vai trần, ngón tay không cẩn thận cọ qua vai, dinh dính nhơm nhớp.
Chàng không chỉ đổ mồ hôi đầu mà cả người cũng có lớp mồ hôi mỏng.
Dao Anh tìm quanh một vòng, lấy chậu đồng vắt khăn, nhè nhẹ lau sạch mồ hôi trên trán, gò má Đàm Ma La Già.
Khăn nóng chạm vào da thịt, người đàn ông đang ngủ mê man run run mi mắt, từ từ mở ra, hai ánh mắt rơi vào trong đôi mắt như làn nước mùa thu của Dao Anh.
Chàng nhìn nàng, thần sắc bình tĩnh, vành mắt hơi xanh, đôi mắt xanh biếc trong trẻo mát mẻ.
Dao Anh hơi chậm tay lại.
Quả nhiên ngài ấy quá mệt mỏi, ban ngày lại vì chuyện của nàng phải đi xa vậy, bệnh tình tăng thêm, trời nóng thế này còn phải nằm trên giường đốt lò.
Nàng lau mặt và vai cho chàng, chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: "Pháp sư, tôi dìu ngài, lau cả người luôn nhé? Ngủ sẽ thoải mái hơn chút."
Đôi môi Đàm Ma La Già nhẹ mấp máy, không thành tiếng.
Ngũ quan chàng tuấn mỹ sắc sảo, bình thường khi nét mặt không lộ cảm xúc vẫn thấy trang nghiêm trong lạnh, khi nghiêm túc càng có vẻ thánh khiết nghiêm nghị không thể xâm phạm, lúc này nằm nhìn Dao Anh, tuy đang bệnh nhưng vẫn khí thế ung dung.
Dao Anh cho rằng chàng đồng ý, vịn bờ vai chàng để chàng ngồi dựa vào rào chắn bên giường, nàng từng chăm sóc Lý Trọng Kiền khi say và Tạ Thanh khi bị thương, cả hai đều vóc người to lớn, chăm sóc Đàm Ma La Già không vấn đề.
Đợi chàng vào chỗ ổn định, nàng buông tay ra, vắt lại khăn êm ái đặt trên cổ chàng, từ từ lau xuống.
Khăn êm mịn ấm áp lau qua xương quai xanh lộ ra ngoài của chàng, một góc khăn trượt vào lớp áo tăng, đột nhiên chàng đưa tay, nắm chặt cổ tay Dao Anh.
Dao Anh ngước nhìn chàng, khuôn mặt chàng trầm tĩnh, ánh mắt lạnh băng nhưng lòng bàn tay, cầm cổ tay nàng lại rịn mồ hôi.
"Pháp sư?" Dao Anh nghi hoặc gọi, không phải ngài ấy lại không nhận ra nàng chứ?
Đàm Ma La Già rũ mắt nhìn nàng thật lâu, tay phải nắm tay nàng, tay trái đưa lên, cởi lớp áo tăng trên người, rút khăn trong tay nàng tự mình lau người.
Thấy ngài ấy không muốn cho mình chạm vào, Dao Anh lập tức cúi đầu lùi ra, trên tay bị siết chặt, chàng vẫn giữ nàng thật chặt, không cho phép động đậy.
Dao Anh thầm nghĩ: Xem ra ngài còn chưa tỉnh táo.
Đàm Ma La Già một tay nắm lấy Dao Anh, một tay tự lau người, toàn bộ quá trình một đôi mắt xanh sâu kín nhìn Dao Anh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Trong phút chốc Dao Anh muốn giúp cũng không phải, lùi ra cũng không phải, đành phải chuyển mắt nhìn chằm chằm vào ánh nến đặt trên chiếc trường án.
Ánh nến chao đảo mấy lần, Đàm Ma La Già đã lau sạch, gài lại áo tăng, dựa về trên giường, lúc này mới buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Dao Anh.
Dao Anh xoa xoa cổ tay, dù ngài ấy bệnh nhưng lực tay cũng không nhỏ.
Đàm Ma La Già nhắm mắt lại, sau chốc lát lại mở mắt, ánh mắt đảo qua Dao Anh.
"Sao còn chưa đi?" Chàng khẽ nói, giọng thấm vẻ rã rời thật sâu.
Dao Anh nói: "Pháp sư còn chưa uống thuốc."
Đàm Ma La Già có vẻ như không ngờ là Dao Anh sẽ trả lời mình, nâng tầm mắt lên, nhìn nàng chăm chú.
Ngồi trước mặt chàng, nữ tử trên mặt nổi nụ cười yếu ớt, thật sự là nàng.
Chớp mắt tiếp theo, mi tâm Đàm Ma La Già khẽ nhúc nhích, người cứng đờ, con ngươi chậm rãi mở ra, đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc, như trong đêm yên tĩnh bỗng dấy lên một vệt sao lấp lánh, sau đó lại từng chút từng chút thu lại, rất nhanh khôi phục vẻ vắng vẻ im lìm, chỉ còn mây đen phun trào.
Xưa nay chàng luôn là người tỉnh táo tự kiềm chế, loạn nhịp cũng chỉ trong một nhịp.
Dao Anh chớp mắt mấy cái, nhìn kỹ sắc mặt chàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai luồng hơi thở quấn giao.
Dao Anh biết Đàm Ma La Già đã nhận ra mình, nhíu mày, "Pháp sư, là tôi, Tướng quân A Sử Na dẫn tôi tới. Mới nãy Pháp sư nhận tôi thành ai thế?"
Đàm Ma La Già không nói, người không nhúc nhích, như nhập định.
Thấy chàng không muốn trả lời, Dao Anh không hỏi tới nữa, đứng dậy đi đến cạnh trường án rót một chén thuốc, trở lại bên giường, bưng chén thuốc: "Pháp sư, uống thuốc đi, thuốc nguội sẽ đắng lắm."
Ánh mắt La Già dừng trên mặt nàng.
Ánh nến lung linh, trên người nàng mặc bộ y phục đi đại điện lúc ban ngày, một bộ vải bào màu nâu nhạt mộc mạc, tóc dài buộc lên, giữa mái tóc đen như mực hiện một cây trâm thúy ngọc hình hoa sen sáng bóng sắc dịu, son phấn chưa điểm, nhưng nét xinh đẹp thanh xuân, da tuyết hoa mạo, dung mạo vẫn bức người.
Lúc trời sắp tối, trong điện chen chúc đầy tăng chúng, ngoài điện vô số khách hành hương tín đồ vây xem, tượng Phật uy nghiêm quan sát, chủ chùa nghiêm nghị quát hỏi, nàng bị chính thức trục xuất khỏi Vương Tự.
Chàng đi đến trước mặt nàng, nhìn xuống nàng, nàng lặng lẽ hoạt bát nháy mắt với chàng, thần sắc như trút được gánh nặng.
Nàng có thể thoát khỏi thân phận cô gái Ma Đăng Già này.
Ngay từ đầu, chàng và nàng đều biết cô gái Ma Đăng Già chỉ là lớp ngụy trang.
Thế nhưng một khắc này, lòng chàng lại sinh một ý nghĩ ngông cuồng, hy vọng lời nói dối càn rỡ của nàng đều là thật.
Nàng kính ngưỡng chàng, coi chàng là một trưởng bối đáng tin cậy, cho rằng lòng chàng không vướng một hạt bụi trần, không có một chút tư tâm sao... Nàng sai rồi.
Chàng dung túng nàng vô tình gần gũi.
Chàng muốn nàng ở lại, bên cạnh mình, đừng đi đâu.
Chàng tham luyến có nàng là bạn.
Cho nên, chàng không thể giữ lại nàng.
"Pháp sư?"
Một mùi thuốc đắng trong trẻo xông vào mũi, Dao Anh bưng chén thuốc, đưa ra trước mặt La Già.
Đàm Ma La Già lấy lại tinh thần, hơi rùng mình, dần dần tỉnh táo lại, nhận lấy chén thuốc nhưng không uống, tiện tay đặt sang một bên, bàn tay đưa đến trước mặt Dao Anh.
Dao Anh sửng sốt, nghi hoặc nhìn chàng.
Đàm Ma La Già cúi đầu, ngón tay cách lớp tay áo, nâng cổ tay của nàng, cuốn lên ống tay áo của nàng, cẩn thận không để đụng vào da thịt nàng.
Cổ tay trắng tinh xảo, da trắng như mỡ đông, chỗ chàng vừa nắm đã để lại một dấu đỏ lờ mờ.
"Đau không?" Chàng nghe được tiếng của chính mình, bình thản ung dung, nhưng trong lòng có gợn sóng phun trào.
Lời không dám hỏi ra miệng, cuối cùng vẫn hỏi.
Dao Anh lắc đầu: "Không sao, tí sẽ tan thôi ấy. Bình thường nếu tôi không cẩn thận va chạm sẽ để lại dấu, đến thuốc cũng không cần bôi đâu."
Giờ nàng đã quen va đập, chỉ cần trên mặt không có sẹo là được.
Đàm Ma La Già không nói, nhìn tay kia, lại cách lớp tay áo nâng cổ tay nàng, ngón tay vén ống tay áo.
Lần này động tác vẫn dịu dàng nhưng khí thế hơi có phần cố chấp, không cho phép nàng cự tuyệt.
Dao Anh mờ mịt một lúc.
Đàm Ma La Già nâng tay nàng, tay phải khẽ run nhẹ khó mà thấy được.
Cánh tay này hẳn bị va chạm lúc ban ngày tránh đám người, hiện lên mấy vết bầm tím, dưới ánh nến, trên làn da mềm mịn tuyết trắng thình lình hiện mấy vết, nhìn muốn giật mình.
Hôm nay là dân lành chỉ tiện tay ném mấy thứ hoa quả không làm người bị thương thôi đó.
Ánh mắt Đàm Ma La Già nặng trĩu ngưng đọng.
Dao Anh nhìn theo ánh nhìn của chàng, tự giật cả mình, nhớ lại chuyện ở quảng trường, giật tay lại kéo tay áo che lại, "Không biết va phải mấy lần vào đâu nữa, không đau chút nào."
Nàng bưng lên chén thuốc bị Đàm Ma La Già đặt xuống, "Pháp sư, uống thuốc."
Đàm Ma La Già nhận chén thuốc, ngửa cổ, động tác ưu nhã, nhưng tốc độ lại không chậm, uống xong rất nhanh.
Dao Anh đưa miếng nước cho chàng súc miệng, chợt nhớ tới chiếc hộp mình gửi đến, cầm lấy mở ra, lôi một chiếc túi da dê bên trong.
"Pháp sư, đây là khi tôi vừa về Thánh Thành mua trên đường, vừa vặn giải đắng."
Nàng cười ngồi lại bên giường, mở túi da dê, kéo tay La Già, bảo chàng mở lòng bàn tay, cầm chiếc khăn sạch lót lên.
Trong lòng bàn tay hơi lạnh, Đàm Ma La Già cúi đầu, dưới ánh đèn, quả mật gai lớn nhỏ không đều màu trắng vàng óng ánh trong suốt như hổ phách, lọt vào chiếc khăn trong bàn tay chàng, mật gai chắc mẩy mượt mà, màu sắc tươi sáng.
Một mùi hương ngọt nhẹ tràn ngập.
"Hôm nay vừa vặn có người bán thứ này, tôi nhớ Pháp sư thường ăn nó." Dao Anh nói, "tôi có hỏi qua y giả rồi, quả mật gai có thể bổ dưỡng mạnh khỏe, giải khát, giảm đau, không tương khắc với thuốc Pháp sư đang uống. Đây là chùm quả mật gai đầu mùa, lúc tôi mua còn đủ cành lá, đã lựa sạch, Pháp sư mau nếm thử."
Đàm Ma La Già lặng đi một lúc, nhặt một khối mật gai hơi chín vàng cho vào trong miệng.
Quả mật gai nhẵn mềm nhỏ nhắn, vào miệng tươi nhuần đậm đà, ý ngọt mang theo chút vị chua nổ tung ngay đầu lưỡi, từ từ tràn đầy trong miệng, trượt xuống cổ họng, ngay sau đó, dư hương trên vòm miệng đã xuyên vào gan phổi, ngọt đến chỗ sâu nhất của đáy lòng không được phép gợn sóng, dường như chàng có thể cảm nhận được máu huyết ào ạt trào, tứ chi cứng ngắc như dậy lên cảm giác tê dại.
Dao Anh mong chờ nhìn Đàm Ma La Già: "Ngọt không?"
Chàng nhìn nàng, gật gù.
"Ngọt."
Rất ngọt.
Dao Anh cười nói: "Ở quê tôi, quả mật gai là cống phẩm đó."
Quả mật gai còn gọi là gai lạc đà tiết ra chất dịch ngưng kết thành một loại quả ngọt, lúc trước Tây Vực thường xuyên đem nó làm cống phẩm dâng cho Trường An. Hôm nay lúc nàng mua trái cây nhìn thấy mấy túi quả mật gai, hiếm khi thấy mấy quả lớn như quả nho nên đã mua hết, một bao cho Lý Trọng Kiền, còn lại định cho Đàm Ma La Già, ngài ấy thường ăn quả mật gai, nhất định rất thích.
"Tiếc là hôm nay chen lấn trước cửa cung bị rơi mất một bao..." Dao Anh nói có phần tiếc nuối.
Đàm Ma La Già khẽ xao động trong lòng, nhớ lúc ban ngày nhìn thấy nàng, Lý Trọng Kiền không ở bên cạnh, sau đó Lý Trọng Kiền vội vàng chạy tới, hình như trong tay cầm mấy túi da dê.
Lúc bị dân chúng vây quanh mỉa mai chửi rủa, lòng nàng chỉ đang nghĩ đến mấy túi mật gai mà mình hay ăn sao?
Chàng ngồi ngây ra một lúc, gói khăn lại, đặt mớ mật gai chưa ăn xong một bên gối, ánh mắt rơi trên tay Dao Anh, nhẹ nói: "Bên kia có thuốc."
Dao Anh đi theo hướng tay chàng, tìm mở chiếc hộp bạc trên bàn, một mùi thuốc mát lạnh.
"Muốn bôi ở đâu?"
Dao Anh rửa tay, kéo lấy chiếc hộp, hỏi.
Đàm Ma La Già không nói, trực tiếp lấy chiếc hộp từ trong tay nàng, ngồi thẳng hơn, hai ngón tay chấm thuốc cao, ra hiệu nàng xăn tay áo.
Dao Anh sửng sốt, "Tôi không sao." Nàng còn tưởng thuốc để xoa đùi cho ngài ấy.
Đàm Ma La Già ngước nhìn nàng, sắc mặt dễ nhìn hơn vừa nãy, ôn hòa nhưng cấm cãi nói: "Bôi ít thuốc, khỏi nhanh hơn."
Dao Anh đành phải ngồi xuống, xăn tay áo.
Đàm Ma La Già cúi người, dùng khăn lau sạch cổ tay nàng trước rồi nhẹ nhàng bôi thuốc cao.
Lòng bàn tay có lớp chai mỏng dịu dàng đụng vào vết thương, thuốc cao hơi lạnh, chỗ bầm tím hơi nhói đau, Dao Anh không khỏi nhẹ xuýt xoa, người rụt một chút.
Đàm Ma La Già lập tức giương mắt nhìn nàng, hai ánh mắt như chớp thoáng hiện, cặp mày hơi nhíu: "Đau à?"
Chàng hỏi một câu, không đợi nàng trả lời, lực trên tay đã nhẹ đi, dịu dàng như sợi mây.
Dao Anh kinh ngạc nhìn Đàm Ma La Già, lắc đầu.
"Không đau."
Nàng nhỏ giọng nói, khuôn mặt hơi nóng, một lần nữa trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.