Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 127




Sắc trời không còn sớm, Dao Anh di chuyển trường án đặt ở giữa khu chăn lông và chỗ thảm nỉ của nàng ngủ coi như làm phân cách, ngả người nằm xuống.

Nghe bên cạnh mãi thật lâu không có động tĩnh, nàng thò đầu từ thảm nỉ, gác lên bàn nhìn ra, đôi mắt buồn ngủ mơ màng: “Sao Tướng quân còn chưa ngủ?”

Dưới ánh nến, mái tóc đen nhánh óng ả của nàng xõa đầy vai, hai gò má mờ mịt hây hây, đôi mắt như ngậm một vũng nước.

Đàm Ma La Già vô thức sờ Phật châu, ngón tay chỉ đụng trúng lớp chai sần mới nhớ ra không đeo Phật châu, vung khẽ tay thành cơn gió nhẹ dập tắt ánh nến.

Trong lều chìm vào u ám, có vài tia đuốc sáng rực xuyên vào từ doanh trướng, dưới ánh sáng lung linh, khuôn mặt kiều diễm của thiếu nữ vẫn thấy rõ ràng. 

Đàm Ma La Già dời mắt, xốc chăn, từ từ nằm xuống. Nghe tiếng, Dao Anh cũng nằm lại. Chỉ sau chốc lát, tiếng hít thở của nàng đã chầm chậm êm đềm.

Đợi nàng ngủ say, Đàm Ma La Già ngồi dậy, đứng lên vòng qua bàn sách chặn giữa, ngón tay nhẹ nhàng vén tấm mền nỉ trên người Dao Anh.

Hai mắt Dao Anh nhắm nghiền, không nhúc nhích, dáng ngủ điềm nhiên.

Chàng cụp mắt, cuốn ống tay áo nàng lên, rút một tấm khăn gấm phủ lên cổ tay trắng lộ ra ngoài của nàng, đặt hai ngón tay lên. 

Không biết hôm đó nàng đã nói gì với công chúa Man Đạt, nghe bọn Duyên Giác nói, khi công chúa Man Đạt rời đi mặt mày tỏa sáng, trong cuộc nói chuyện cũng không hề có ý oán giận, nên y quan có phần cảm kích, đưa qua rất nhiều thuốc điều dưỡng cho nàng.

Lúc còn ở bộ lạc A Tang, chạng vạng tối đi tìm nàng, muốn hỏi thăm việc uống thuốc, không khéo Mạc Bì Đa cũng ở đó, còn ở trong phòng nàng rất lâu, cười cười nói nói, chẳng thấy dấu hiệu muốn đi trong phút chốc, chàng không muốn để Mạc Bì Đa chú ý, bèn rời đi.

Mạch tượng của nàng bình ổn, hơi yếu tí. Đàm Ma La Già thu ngón tay và khăn gấm, động tác rất nhẹ, không đụng da thịt nàng.

Nàng trong mơ khe khẽ hừ lên, bỗng nhúc nhích, bộp, cánh tay tung mền nỉ ra, ống tay áo trượt xuống lộ ra cánh tay, trong bóng tối, ánh da trắng hơn tuyết.

Đàm Ma La Già dời mắt, khóe mắt liếc qua vầng sáng dìu dịu mịn màng.

Ánh mắt chàng lại dời về.

Chuỗi Phật châu chàng tặng đang lồng trên cánh tay Dao Anh, hạt Phật châu màu xám trắng trơn bóng trong lạnh, như ánh trăng căng đầy, mỗi một hạt dính sát vào da thịt như tuyết của nàng.

Ban ngày nàng mặc áo tay hẹp, không nhìn thấy đeo phật châu, thì ra là đeo chặt trên cánh tay lại được che đậy kỹ lưỡng, không bị tuột xuống để ai thấy.

Đàm Ma La Già rũ mắt, kéo mền nỉ bọc Dao Anh lại, nhét cánh tay nàng xuống dưới mền, nhẹ nhàng dém chặt. Chàng vòng qua bàn đọc sách, xoay lưng về phía Dao Anh nằm xuống.



Không biết có phải có thêm một người bên cạnh hay không mà đêm nay Dao Anh không gặp ác mộng như đêm qua. Sáng hôm sau, nàng bị một tiếng đập cánh rất nhỏ đánh thức, xoay người ngồi dậy, búi tóc lên, nhìn quanh một vòng.

Trong lều đã sáng rõ, phía bên kia chiếc bàn chăn mền đã xếp chỉnh tề, hoàn toàn không giống như từng có người ngủ lại.

Chàng đã ra ngoài. 

Dao Anh ra khỏi doanh trướng, Kim Tướng quân bay nhào xuống, đáp trên cánh tay nàng kêu mấy tiếng. Nàng sờ sờ đầu con ưng đen, gỡ tấm da cừu, đi đại trướng tìm Tất Sa.

Tin từ phía Uất Trì Đạt Ma, quả thực Ngõa Hãn Khả Hãn e ngại Đàm Ma La Già, lần này làm việc cẩn thận phi thường, cũng không trưng dụng quân từ Cao Xương, có điều gần đây phu nhân Hina bận rộn phái thân binh dò hỏi tình báo, ông ta nghi ngờ cô ta sẽ mang binh giúp đỡ Ngõa Hãn Khả Hãn.

Đại trướng được chăng bởi mấy lớp da thú, cứng cáp kiên cố, mũi tên bình thường không dễ bắn thủng, lớn hơn doanh trướng bình thường mấy lần, các tướng lĩnh đang bàn việc, hơn chục người đang ngồi trò chuyện trong trướng, bầu không khí nặng nề.

Hôm qua Trung quân không ngừng phái thám báo, phát hiện quả nhiên không chỉ một bộ lạc A Tang bị lén đột kích, từng bộ lạc khác cũng báo nguy, trong đó, rất nhiều bộ lạc đồng thời quy thuận với mấy thế lực lớn chung quanh, bởi vậy ý kiến các tướng lĩnh không thống nhất, cho rằng không cần quản họ.

Khi Dao Anh đến đại trướng, tướng lĩnh và nhóm phụ tá đang kịch liệt thảo luận, Tất Sa nhìn sang Đàm Ma La Già đang bịt mặt đứng bên cạnh. Tiếng cãi vã thay nhau vang trong trướng, Đàm Ma La Già như không nghe thấy, đứng cạnh sa bàn tính toán diễn biến, cuối cùng nói: “Cố gắng thông báo mấy bộ tộc, cứu thêm một người, bớt đi một kẻ thù. Để người của bộ lạc A Tang ra mặt, khoan hãy để lọt tin tức.”

Dù lực lượng của bộ tộc không thể sánh với Bắc Nhung tinh nhuệ, nhưng liên quân là tất cả bộ tộc lập thành, cũng là một lực lượng không thể khinh thường, rất có thể sẽ thay đổi chiến cuộc.

“Chỉ lo cho bản thân, cuối cùng sẽ lâm vào cảnh bị Bắc Nhung bao vây, nhất định phải hợp lực mọi lực lượng có thể liên hợp, khiến các bộ tộc trung lập thì trung lập từ đầu đến cuối.”

Tất Sa nhỏ giọng đáp vâng.

Dao Anh cúi đầu bước vào đại trướng, đứng trong một góc nhỏ nhỏ giọng nói chuyện với một phụ tá nhỏ quen biết, đưa tấm da cừu lên, quét mắt một vòng qua các tướng lĩnh đang ngồi vây quanh, ánh mắt dừng một chút trên người Đàm Ma La Già bên cạnh Tất Sa.

Chàng đang cúi đầu trầm tư, người vẫn mặc áo lam bào trắng, đai lưng siết chặt nơi hông phác hoạ ra đường cong rõ ràng, cao lớn lão luyện.

Dao Anh lui ra.

Sau lưng có tiếng bước chân, Duyên Giác đuổi theo, nhìn nàng chằm chằm mãi, vẻ mặt đầy đấu tranh. “Công chúa, đêm qua người gặp Nhiếp Chính Vương à?”

Dao Anh gật đầu.

Mặt Duyên Giác đầy kinh dị, định nói lại thôi, do dự một lát rồi nói: “Công chúa, lần trước lúc Nhiếp Chính Vương vận công bị gián đoạn đột ngột, không biết có tổn hại gì không, tôi đưa thuốc của Nhiếp Chính Vương cho người, nếu người phát hiện khí sắc ngài ấy không đúng, phải nhắc nhở ngài uống thuốc.” Cậu chìa ra bình sứ. 

Dao Anh bảo được, nhận bình sứ, cẩn thận cất kỹ. Tất Sa từng nhắc với nàng, anh ta sắp xếp nàng theo quân cũng là vì lo lắng cho Tô Đan Cổ, mang theo nàng để phòng vạn nhất.

“Ai đã làm gián đoạn Nhiếp Chính Vương vận công thế?” Nàng hỏi.

Duyên Giác nhìn sang chỗ khác, qua loa nói: “Một việc nhỏ ngoài ý muốn ấy mà.”

Thấy cậu ta không muốn nói rõ, Dao Anh không có hỏi tới, chỉ hỏi cần kiêng kỵ gì khi uống thuốc, Duyên Giác trả lời từng câu một. Đang nói chuyện, một lính truyền tin chạy nhanh đến, mời Dao Anh đi chuồng ngựa một chuyến: “Cách đây không lâu Tướng quân A Sử Na bắt được một nhóm chiến mã, không biết có phải chiến mã của Hải Đô A Lăng không, mời công tử Bayan xem qua.”

Dao Anh lập tức tỉnh táo tinh thần. Duyên Giác nói: “Để tôi dẫn đường cho công chúa.”

Chuồng ngựa ở một dốc núi khác, hai người đi một đoạn rất dài, rời khỏi vùng Trung quân  đóng quân.

Cả doanh địa giống như một tòa thành trấn, mấy ngàn lều vải chi chít tản dưới sườn núi theo hướng mặt trời, cờ phướng rất lớn đón gió phấp phới, tuy binh lính mặc trang phục khác nhau xen kẽ, mấy vạn người đóng quân, nhưng trật tự rành mạch đâu vào đấy.

Các lều vải và lều vải ở giữa được quy hoạch kín đáo, đường đi thẳng thớm, bốn phía thông suốt, nhưng đi một chốc Dao Anh phát hiện mọi con đường đều không phải là đường thẳng, mà cong cong uốn lượn bảy ngoặt tám rẽ. Đi bên trong, nếu không phải người dẫn đường biết ý nghĩa các lá cờ, rất dễ mất phương hướng.

Duyên Giác dẫn Dao Anh xuyên qua mấy con đường như mê cung, giải thích: “Doanh địa sắp xếp thế này là có lý do cả, người Bắc Nhung am hiểu tập kích, nếu tất cả đều là đường thẳng, chiến mã bọn chúng rất dễ dàng tiến quân thần tốc. Trước khi hạ trại, Nhiếp Chính Vương đã dặn nên thiết kế mấy đường rẽ ngoặt, doanh địa và chỗ trung tâm sắp mấy cửa ải và mật ngữ để qua cổng, dù kẻ địch có tấn công vào cũng không cách nào phát động tập kích, kéo dài thời gian cho người trong doanh địa tranh thủ phản kích.”

Họ đi xuyên qua mấy khu doanh địa, quả nhiên có binh lính hỏi mật ngữ qua cửa, đáp xong, họ đi vào chuồng ngựa, ngựa nô dẫn Dao Anh đi một vòng lớn, nàng mới biết vì sao Tất Sa bảo nàng đến chuồng ngựa.

Mỗi bộ lạc để phân chia tài sản riêng thường sẽ đóng ấn ký ở giữa hông bên trái của ngựa, để đánh dấu, dấu hiệu giữa các bộ lạc cũng khác nhau.

Ở Trung Nguyên, khi mỗi chuồng ngựa xuất ngựa cũng sẽ ấn lên ngựa ấn, hơn nữa sẽ ghi lại kỹ càng tuổi ngựa, chủng loại và xuất xứ từ chuồng nào, thuận tiện cho việc điều động phân biệt, bồi dưỡng ngựa.

Ngựa nô nói: “Ngựa ấn của nhóm chiến mã này trước đây bọn tôi chưa thấy bao giờ.”

Dao Anh nhìn ngựa ấn, lắc đầu: “Ta cũng chưa từng thấy qua, có thể của bộ tộc du mục nào khác.”

Ngựa nô ghi lại, bảo người đi báo Tất Sa. Hai người cưỡi ngựa về doanh địa, từ xa có tiếng kèn trận vang lên trầm muộn, quân Vương Đình cứ cách mấy chục dặm lại đặt một dịch trạm, càng gần doanh địa, dịch trạm càng dày đặc, mỗi khi có chỗ phát hiện động tĩnh quân địch lập tức cảnh báo, thổi kèn lệnh, truyền lại quân tình, giảm bớt việc quân thám báo phải chạy qua lại. 

Nghe tiếng kèn vang lên, doanh địa cũng không bối rối, hai cánh trái phải không có động tĩnh gì. Một lát sau, chỉ nghe tiếng chân như sấm, một đội quân phi thẳng từ quân doanh ra, hơn mười người tay vác trường cung, hông đeo trường đao, cạnh yên ngựa treo đầy ống tên căng phồng, chạy gấp về phía tiếng kèn truyền đến, như một đám mây đen quét qua mặt đất.

Dao Anh nhận ra tướng cầm đầu là Tô Đan Cổ, ghìm ngựa dừng chân tại chỗ, đưa mắt nhìn chàng đi xa.

Duyên Giác ở cạnh nhỏ giọng: “Chúng ta không biết Ngõa Hãn Khả Hãn giấu chủ lực ở đâu, mấy vị Tướng quân càng lúc càng nóng ruột. Nhiếp Chính Vương nói, những lúc thế này càng không thể gấp gáp nóng nảy, hôm trước Nhiếp Chính Vương xử lý mấy chỉ huy sứ, mấy Tướng quân đã bình tĩnh lại, giờ đây nếu khắp nơi đều vang tiếng kèn thì người ở doanh địa cũng sẽ không bối rối.”

Dao Anh thầm nghĩ, việc nhỏ không đáng kể rất có thể quyết định thành bại, lúc này đúng là không thể gấp gáp.

Xế chiều hôm ấy, lại nghe tiếng kèn vang lên lần nữa, lần này âm thanh bình ổn kéo dài, Tô Đan Cổ dẫn đội ngũ quay về, họ phát hiện được một đội khinh kỵ nhỏ, Trung quân không hiện thân, thám báo cảnh báo bộ lạc gần đó để họ ngăn chặn đội khinh kỵ.

“Gặp đại quân, không được bại lộ, lập tức báo tin về. Gặp thám báo, bắt được bắt ngay, không được bỏ qua. Gặp tốp lính nhỏ, báo bộ lạc chặn lại.”

“Từ ngựa ấn xem ra, Bắc Nhung đã triệu tập bộ lạc vùng xa, gặp bộ lạc lạ không được tùy tiện đến gần.”

Mệnh lệnh truyền ra, mấy ngày kế tiếp, binh lính dần dần quen thuộc với cách thức dùng đội quân nhỏ thay phiên tuần sát, tiếp tục dò xét vị trí đại quân Bắc Nhung.

Mỗi ngày Tất Sa dẫn người thu nạp bộ lạc gần đó bị tấn công, sắp xếp họ vào một góc trong doanh địa.



Mỗi đêm trời tối, Dao Anh ngồi vào bàn viết thư cho đám Uất Trì Đạt Ma, Dương Thiên, Tạ Thanh, sau đó chỉnh lý văn thư, xử lý giúp Tất Sa, ghi chép mấy việc linh tinh nhỏ nhặt như thưởng phạt cho binh sĩ.

Các phụ tá khác nóng lòng hiến kế, ghét xử lý mấy việc vụn vặt này, nàng dùng cái tên Bayan theo quân, ngày ngày cố gắng đợi trong lều điều chỉnh văn thư, chịu nhọc tuyệt đối không tranh công, mấy phụ tá rất vừa ý, từ từ giao ít việc nhỏ không liên quan đến quân cơ cho nàng xử lý.

Lúc đầu nàng hơi gặp trục trặc, sau quen dần, có thể xử lý ngăn nắp rõ ràng, nàng từng giúp Lý Trọng Kiền xử lý mấy việc hậu cần quân vụ, không làm khó nàng.

Đêm nào Đàm Ma La Già cũng khuya mới về, Dao Anh cũng bận bịu đến khuya.

Mỗi đêm, chàng xốc màn nỉ, trong trướng ánh nến lay nhẹ, Dao Anh ngồi xếp bằng trước bàn viết, ngẩng lên, cười với chàng, đợi chàng gỡ khăn trùm, tỉ mỉ xem kỹ sắc mặt chàng.

“Tướng quân về rồi.”

Hàng đêm đều như thế.

Đôi khi nàng rõ ràng đã làm xong quân vụ trong ngày, tay vẫn cầm quyển sách, ngồi trước bàn viết chờ chàng, mãi đến khi chàng về,  trở về, nàng mới dọn dẹp bàn, xác nhận thân thể chàng không khó chịu, mới đi nằm.

Rạng sáng hôm đó, trời còn chưa sáng, trong doanh địa bỗng có tiếng kèn rất lớn, có người phát hiện tung tích một người con trai của Ngõa Hãn Khả Hãn, Tất Sa và Đàm Ma La Già dẫn theo mấy ngàn người ra doanh địa, chiến mã hí vang, bầu không khí trong quân doanh thật nặng nề.

Mãi đến lúc mặt trời đỏ ối chìm xuống chân trời, mấy ngàn người vẫn chưa về doanh, Dao Anh có phần không tập trung tinh thần, xử lý mấy việc vặt vãnh, đứng trước doanh trướng, nhìn về hoang nguyên mênh mông nơi xa.

Vừa mới vào đêm, nhiệt độ hạ đột ngột, gió lớn gào thét, nàng lạnh run lập cập, quay lại lều, trải sẵn chăn lông, phủ lên mấy tảng đá đã nướng nóng.

Bóng đêm sâu thẳm, một đội quân đạp ánh trăng quay về quân doanh trại, vó ngựa bọc vải nỉ, yên ắng không một tiếng động.

Đàm Ma La Già tung người xuống ngựa, cả người đẫm máu về doanh, khí thế ngưng đọng hung hãn tựa như lệ quỷ, người ngoài không biết thân phận chàng cũng sợ đến không dám bước lên, lính dắt ngựa sợ đến run rẩy.

Chàng nhìn thấy đôi chân run của cậu lính, dừng bước, quay đi.

Cạnh doanh địa có một con sông uốn lượn từ trên núi đổ xuống, là chỗ đội quân lấy nước, nước sông lạnh buốt thấu xương, chàng cởi quần áo, trực tiếp đi vào lòng sông, tẩy sạch vết máu đặc dính, ngâm mình trong lòng nước lạnh như băng niệm kinh văn.

Chờ cho chiến tranh kết thúc, thiên hạ thái bình, giữa từng bộ lạc có thể cùng chung sống hoà bình. Tội nghiệt dưới đao chàng, quy hết về trên người một mình chàng.

Duyên Giác tìm tới, cầm theo áo bào sạch sẽ, thoáng thấy vết đao xẹt qua trên lưng chàng, bận rộn tìm thuốc trị thương.

Đàm Ma La Già bôi thuốc, thay quần áo, trở lại doanh địa, đứng trước lều nhưng không bước vào.

Trong lều đèn vẫn luôn sáng. 

Chàng xoay người đi tuần tra kho vũ khí, đi một vòng lớn, lúc về lại lều, đèn đã tắt. Chàng lại đợi một lát mới xốc màn nỉ bước vào nhìn.

Sột soạt sột soạt rất nhỏ, trong bóng tối, Dao Anh ngồi dậy: “Tướng quân, ngài về rồi!”

Đàm Ma La Già bước vào, mò mẫm đến cạnh chỗ chăn lông, đưa lưng về phía nàng, tháo ủng dài.

“Sao còn chưa ngủ?” Chàng nhẹ giọng hỏi, giọng bình tĩnh lạnh nhạt như thường lệ.

Dao Anh nghe giọng chàng ổn định, thở phào, ngả lưng xuống, tay chống đầu, nghiêng người đối diện với chàng, nói: “Cả đêm Tướng quân không về, tôi chờ mãi… Ngài không bị thương chứ?”

Đàm Ma La Già lắc đầu, cuốn chăn lông nằm xuống, trong chăn nóng hầm hập, cả người lạnh lẽo cảm giác được hơi ấm, vết thương mơ hồ đau.

Binh sĩ trong đêm dùng cách này để sưởi ấm, sau khi nàng học được mỗi đêm trước khi ngủ đều nhét mấy tảng đá nóng hổi vào tấm thảm.

Chàng quấn chăn lông, cảm thấy người mình đầy mùi máu tanh, ném một cái nhìn thoáng sang phía nàng.

Ở giữa khu chăn mền và tấm thảm có chiếc bàn dài ngăn cách hai người, nhưng đáy bàn trống rỗng, khi nằm xuống họ có thể nhìn thấy đối phương.

Dao Anh cũng đang nhìn chàng, như đã ngửi thấy gì, nhẹ chau mày không nói gì chỉ ngủ.

Thường ngày nàng sẽ nói với chàng mấy câu, hỏi ăn khuya không, vài chuyện hành quân đánh trận, khắc chế địch, hôm nay không hề hỏi gì.



Đàm Ma La Già nằm mơ, từng cảnh tượng địa ngục A Tỳ trong kinh Địa Tạng thoáng hiện, khói đen tỏa khắp, bầy quỷ khóc thét, máu thịt văng tung tóe.

Trong lúc chàng đi, tay cầm Phật châu, bước đi từ tốn, trầm tĩnh. 

Trong mơ, một bộ xương khô quơ chông sắt đánh tới chàng, chàng đưa tay đỡ, cầm cổ tay của đối phương.

Bộ xương khô bỗng huyễn hóa thành một cô gái xinh đẹp, tiện thể tót vào ngực chàng, đưa cánh tay ôm lấy cổ chàng, nụ cười nhẹ nhàng, sóng mắt quyến rũ, dịu dàng gọi khẽ: “Pháp sư.”

Mềm mại trong lòng bàn tay.

Đàm Ma La Già mở to mắt, đối mặt với một đôi mắt sáng ngời, lòng bàn tay vẫn còn cảm xúc tinh tế mềm mại trơn nhẵn.

Chàng tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nắm lấy cổ tay Dao Anh. Còn Dao Anh thì đang cúi mặt ghé trên lồng ngực chàng, định cố rút khỏi tay chàng. Chăn trên người chàng bị xốc lên, nàng trực tiếp nằm trong ngực hắn, dù cách mấy lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được…

Đàm Ma La Già loạn nhịp trong chốc lát.

Dao Anh biết chàng đã tỉnh, nhẹ giọng gọi: “Tướng quân, ngài đang chụp tay tôi…”

Đàm Ma La Già lấy lại tinh thần, buông tay ra.

Hai tay Dao Anh chống người định nhổm dậy, phí sức nửa ngày, lại bịch, đập vào lồng ngực Đàm Ma La Già, tư thế cứng ngắc.

Đàm Ma La Già nhìn nàng, ánh mắt trong lạnh.

Hai người bốn mắt chạm nhau, nhìn nhau một lúc, Dao Anh cười xấu hổ, “Hình như tôi bị kẹt rồi…”

Nàng thử nhúc nhích, chiếc bàn sách bị chấn động khẽ vang.

Đàm Ma La Già quét mắt một vòng qua bàn sách, chiếc bàn đặt ngăn giữa hai người, có vẻ như nàng sợ lạnh, muốn trực tiếp bò dưới gầm bàn qua thăm dò chàng, không biết sao bị mắc kẹt, không thể nhúc nhích, đành nằm sấp trên người chàng.

Giống rùa thần vẽ trong sách. 

Đàm Ma La Già thật lâu không lên tiếng, đổi lại Dao Anh cũng không thấy thẹn thùng lắm, an tâm nằm sấp trên người chàng nghỉ một lúc, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, ngài đừng nhúc nhích, tôi leo từ bên này ra.”

Ban ngày vừa mới kinh qua một trận chiến, ngày mai còn sắp đối mặt với mấy trận đánh lớn… Nhưng giờ phút này, Đàm Ma La Già như quên hết mọi chuyện, khóe miệng cong lên rất nhẹ.

“Người đừng nhúc nhích, để ta ngồi dậy đã.”

Chàng khẽ nói, tay ôm chặt bả vai Dao Anh, chậm rãi ngồi dậy, nàng vốn nằm úp trên lồng ngực chàng đổi thành nằm trong khuỷu tay chàng, chàng ôm nàng, rút mớ thảm nỉ chăn mền quấn thành một cục kẹt dưới cái bàn, chân của nàng bị mắc bên trong nên mới tiến thoái lưỡng nan.

Cảm giác áp lực trên đùi nhẹ đi, Dao Anh nhanh chóng chui từ đáy bàn ra, rút tấm mền quấn quanh mình. Vừa rồi nàng sợ cố gắng ngồi dậy sẽ làm lật thư án, mới thử trút tấm mền, lộ nửa thân trên ra bên ngoài, người lạnh buốt.

Đàm Ma La Già chuyển thư án về chỗ cũ, ngước nhìn Dao Anh. Dao Anh quấn mền nằm xuống, nhỏ giọng giải thích cử chỉ mới nãy: “Tướng quân bị thương, vừa rồi tôi nghe thấy ngài phát run trong mơ, sợ ngài xảy ra chuyện, nên mới lại xem vết thương ngài thế nào…”

Nàng xốc mền lông của chàng kiểm tra có bị ướt đẫm mồ hôi không, kết quả bị chàng chụp cổ tay, lúc giãy dụa chân quấn vào tấm mền nỉ kẹt dưới đáy bàn, tay chàng chỉ cần dùng sức chút đã khiến nàng nằm đè lên ngực mình.

Giờ thì nàng biết rồi, người chàng khô mát, không đẫm mồ hôi nhưng lạnh cả người, chỉ có lồng ngực hơi ấm áp.

Đàm Ma La Già nằm lại trong chăn lông. “Sao công chúa biết ta bị thương?”

Dao Anh nói: “Lúc ngài mới vừa về tôi nghe thấy mùi thuốc trị thương. Ngài đã bị thương nên nghỉ ngơi nhiều, tôi không nên đánh thức ngài, Tướng quân ngủ tiếp đi.”

Đàm Ma La Già ừ. Nàng không nói gì, thì ra là sợ quấy rầy mình nghỉ ngơi dưỡng thương.
(minh: rủ ngủ chung, rồi qua mần thịt)