Dao Anh cáo lui ra ngoài. Đàm Ma La Già đứng ở khoảng không trong điện đường, đưa mắt nhìn bóng lưng nàng khoác bào trắng đi xa dần.
Ba Murs vẫn luôn chờ trước cửa điện, đợi chờ Dao Anh đi khuất khỏi hành lang lập tức bước vào.
Đàm Ma La Già lảo đảo. Ba Murs vội vàng bước đến đỡ: “Vương, ngài vừa mới dùng thuốc, không thể chậm trễ nữa.”
Sau khi Đàm Ma La Già bế quan vốn nên dùng thân phận Tô Đan Cổ bí mật ra khỏi thành, không nên ra mặt. Sáng nay khi chàng đang ở cạnh suối hồ vận công điều tức, Duyên Giác không dám quấy rầy mới cùng Tất Sa vội vàng rời đi, Ba Murs vào mật đạo báo tin.
Nghe Lý Dao Anh có thể xảy ra chuyện ngoài kia, Đàm Ma La Già dừng vận công, quay về từ mật đạo điều động người tạo áp lực đến sứ đoàn.
Đã một canh giờ, chàng nhất định phải quay lại tiếp tục điều tức.
Đàm Ma La Già cụp mắt, lắc đầu, ra hiệu không sao rồi quay vào mật đạo.
Ba Murs có phần buồn bực: trước mỗi lần bế quan Vương đều đã bàn giao lại việc trong triều, việc lớn nhỏ tranh chấp gì đều đã có người giải quyết. Giữa Văn Chiêu công chúa và công chúa Man Đạt có tranh chấp cũng chỉ là chuyện nhỏ, Tất Sa Duyên Giác có thể xử lý tốt đẹp, việc gì Vương phải ngừng vận công tự mình chạy ra xử lý chi đâu?
Ầm, cánh cửa ngầm đóng lại.
…
Dao Anh từ Vương Tự ra, vừa vặn gặp Duyên Giác.
Duyên Giác và mấy thân binh đi sau túi lớn túi nhỏ, khiêng cả trên lưng, mang về một đống hòm sách, đều từ chỗ công chúa Man Đạt.
“Công chúa Man Đạt muốn dùng mấy thứ dơ bẩn này làm bẩn Vương, không thể để cô ta cứ thế mà đi, mấy thứ này cô ta mang đến nhất định phải thu hồi sạch sẽ mà hủy đi!”
Dao Anh bật cười, tùy ý quét mắt một vòng qua mớ hòm xiểng, ánh mắt dừng lại chiếc hộp quen thuộc, ồ lên, mở nắp.
Bên trong quả nhiên là bức tượng Phật bằng đồng mạ vàng quen thuộc.
Thân binh nghe lời nàng dạy đem bức tượng bán đi, nghe nói có một người buôn người Thiên Trúc mua được, thu với giá cao, hiển nhiên biết hàng, không ngờ đó là công chúa Man Đạt. “Ta nhận ra chiếc hộp này.”
Cặp mắt Duyên Giác trừng trừng, đầy vẻ không dám tin, nặng nề nói: “Công chúa, sao ngài biết mấy thứ này?” Chả nhẽ Văn Chiêu công chúa cũng định dùng thứ bỉ ổi này lấy lòng Vương chăng?
Dao Anh hơi cong ngón tay gõ gõ chiếc hộp, nói: “Ta từng gặp qua… Cậu biết ý nghĩa bức tượng Phật này à?”
Mặt Duyên Giác đỏ bừng, lắp bắp: “Tôi, tôi cũng đâu phải là công chúa Man Đạt, sao biết mấy thứ này chứ! Công chúa coi tôi là hạng người nào?”
Dao Anh cười cười, không về viện tử, mà đi thẳng ra dịch quán.
Thân binh đã theo lời nàng dặn dò chuẩn bị lễ vật đưa tiễn, mấy món gấm, tơ lụa thuận tiện mang theo lại có thể chuyển thành tiền sử dụng, quần áo giữ ấm, trái cây lương khô khó hỏng, còn có một số kinh thư được đóng gáy rất tinh xảo.
Nàng gửi lễ vật đến y quan, cảm ơn ông ta chẩn trị kê đơn cho mình. Y quan cảm động đến rơi nước mắt, thay mặt công chúa Man Đạt tạ tội lần nữa.
Dao Anh nhờ ông ta mang gửi cho Đề Bà Mông Đạt một phong thư giúp mình, y quan đồng ý luôn miệng, nàng mới nhớ đến bức tượng, bèn dẫn thân binh đi gặp công chúa Man Đạt.
Phòng của công chúa Man Đạt do cận vệ và kiện nô cùng canh giữ, hẳn nàng ta đang ở trong phòng cho đến mai rời đi.
Sứ đoàn bị ép về sớm hơn dự kiến, sứ giả xin mấy lần không dàn xếp được, mới giận lây sang Man Đạt, vừa mới đến chế nhạo nàng xong.
Công chúa Man Đạt nằm nghiêng trên giường, tóc xoăn rối bời, mặt vẫn còn vẻ giận dữ, đôi mắt màu xanh nâu cụp xuống, bớt đi vài phần xinh đẹp thường lệ, nhiều hơn vài phần buồn bực, thấy Dao Anh bước vào, cười lạnh: “Công chúa đến giễu cợt ta chăng?”
Dao Anh cười cười, “Ta đến đưa tiễn cô, có món đồ đưa cho công chúa, thuận đường muốn nhờ cô giải thích giùm chút.”
Công chúa Man Đạt híp mắt dò xét nàng.
Thân binh bước lên dâng một bức tranh, Dao Anh nhận lấy đưa cho công chúa Man Đạt: “Hôm điển lễ được xem công chúa nhảy múa, ta như si như say, rất lâu không thể quên, dáng múa công chúa linh xảo ưu mỹ, thiên biến vạn hóa, có cương có nhu, không hổ là danh người múa đẹp đệ nhất Bắc Thiên Trúc.”
Công chúa Man Đạt ngồi dậy, nàng tập múa từ nhỏ, thiên phú cực cao, lại quanh năm không ngừng kiên trì luyện tập, rất tự phụ, nên dù nghi ngờ Dao Anh đang châm chọc, nàng ta vẫn hất cằm nhận lấy bức tranh.
Trong bức vẽ một cô gái khoác lụa mỏng nhẹ nhàng nhảy múa trong điện, dáng múa uyển chuyển, tiên nữ vờn quanh, cờ vải tung bay, nhìn thánh khiết mỹ lệ, như là tiên cảnh.
Công chúa Man Đạt ngẩn ra, lời mỉa mai vốn định thốt ra lại nuốt vào. Cảnh trong tranh tả cảnh nàng múa hôm ấy, gương mặt cô gái trên giấy rõ ràng là dáng dấp nàng, sinh động như thật, cực kỳ truyền thần, hẳn phí không ít tâm huyết, tuyệt đối không phải vẽ tạm bợ.
Nàng nhìn cô gái mỉm cười nhảy múa trong tranh, không khỏi nhớ đến mình năm xưa ngây thơ đơn thuần, khi đó nàng thật lòng thích vũ đạo, chứ không phải coi đó là thủ đoạn nắm bắt đàn ông.
Vương hậu nói, con cái đứa đê tiện cũng là kẻ đê tiện, mẹ là vũ kỹ trong chùa miếu, nàng cũng thế.
Man Đạt ngây ra một lát, ngước lên nhìn Dao Anh một vòng, chỉ có người chân chính thưởng thức điệu múa của nàng mới vẽ ra được thế này. “Hẳn công chúa cũng biết múa nhỉ? Chẳng lẽ cô cũng luyện qua à?”
Dao Anh nói: “Từng học mấy năm, chỉ biết vài điệu nhảy thôi, không dám so cùng công chúa, khi cô nhảy thật giống như tiên nữ giáng trần.”
Giọng nàng chân thành, không hề chọc ghẹo, công chúa Man Đạt đắc ý hừ nhẹ, đôi mi dài chớp chớp, sóng mắt sóng sánh, quyến rũ động lòng người.
“Công chúa muốn hỏi gì?” Khóe miệng nàng câu lên, “Có phải hối hận, muốn thỉnh giáo mấy bí pháp song tu kia à? Ta lúc nào cũng sẵn sàng đợi công chúa, cô mà học được bí pháp, lại thêm bí dược hỗ trợ, chắc chắn Phật Tử sẽ tham luyến thân thể cô, muốn gì cũng chiều.”
Dao Anh lắc đầu, “Mấy hôm trước công chúa có mua một bức tượng Phật, nó có cơ quan gì thế?”
Công chúa Man Đạt liếc mắt, lùi lại trên giường. “Một bức tượng Phật song tu thôi, cô chỉ cần xoay cơ quan hoa sen sẽ mở, trên tòa sen có một đôi nam nữ trần truồng ôm nhau mây mưa.” Nàng cố ý nói thẳng, chờ xem vẻ e thẹn của Dao Anh.
Dao Anh lại chỉ nhíu mày, mặt không tỏ vẻ gì.
May mà nàng không đem bức tượng này tặng sinh thần Đàm Ma La Già.
Công chúa Man Đạt hơi hất vọng, hứ nhẹ. Nàng nhìn Dao Anh nhan sắc bức người, kiều diễm rực rỡ, vừa có sự thuần khiết thiếu nữ, vừa lộ ra vẻ quyến rũ lung linh, cứ nghĩ Phật Tử đã sớm vụng trộm thành chuyện tốt với Dao Anh nào ngờ Dao Anh còn chưa thu được gì.
Phật Tử chưa phá giới, chưa nếm đến tư vị tiêu hồn bên trong thì tự nhiên tâm tính kiên định thôi. Nàng ta muốn giúp Dao Anh đạt thành tâm nguyện, dẫn Phật Tử phá giới, có lần thứ nhất, nàng ta lại đi dẫn dụ Phật Tử, lập ít công to.
Trước đây nàng ta từng gặp nhiều thiếu nữ động tình như Dao Anh, mấy cô đó dễ bị nàng ta dụ hoặc, dựa vào sự giúp đỡ của nàng ta mà dẫn dụ tình lang. Ngược lại Văn Chiêu công chúa, nhìn thấy nam nữ trần truồng trên sách đến mặt còn không đỏ.
Công chúa Man Đạt nhìn Dao Anh, hiểu được phần nào: “Thì ra Phật Tử thích kiểu nữ tử chả hiểu phong tình như Văn Chiêu công chúa, thảo nào thấy người đẹp như ta chẳng thèm ngó ngàng.”
Khóe miệng Dao Anh nhẹ kéo.
“Lần này ta thua…”, công chúa Man Đạt cười tự giễu, nằm trên giường, vòng vàng trên tay leng keng, “Văn Chiêu công chúa, cô xinh đẹp thế này, lưu lạc nơi dị vực xa quê nhà hơn vạn dặm, nếu không có Phật Tử che chở, sớm khiến đám đông tranh đoạt. Cô thật may mắn, có thể gặp được Quân chủ như Phật Tử.”
“Vâng, ta rất cảm kích Phật Tử.” Dao Anh nhẹ gật đầu, chuyển đề tài, “Tốt nhất công chúa nên từ bỏ ý định.”
Mi tâm công chúa Man Đạt khẽ nhúc nhích.
Dao Anh nói: “Ta biết, cô còn chưa đạt mục đích, sẽ chưa chân chính hết hi vọng.”
Công chúa Man Đạt cười đến mềm mại đáng yêu: “Thế cô cho rằng mục đích của ta là gì?”
Dao Anh cười đáp: “Mục đích của cô không phải tìm một chỗ dựa bình thường, mà là một chỗ dựa mạnh nhất, có quyền thế nhất, sau đó thoát ly hoàn toàn Tì Ra Ma La, không phải sao?”
Công chúa Man Đạt trầm sắc mặt.
“Với bản lãnh của cô, không cần chấp nhất ở Vương Đình làm gì. Giờ cô là sứ giả Tì Ra Ma La, nên Vương Đình tha thứ cho cô, nếu có lần sau, Vương Đình giáng tội, chắc chắn công chúa là người gánh chịu mọi tội lỗi.”
Lưng công chúa Man Đạt phát lạnh.
Sứ giả dung túng nàng ta, thậm chí ám chỉ không chừa thủ đoạn, là vì coi nàng là thứ bỏ đi, lúc nào cũng vứt được nàng ta. Lần này nếu Vương Đình không chịu buông, quốc vương đại thần tuyệt đối sẽ không bao che cho nàng mà còn rũ sạch mọi liên quan trừng phạt nặng nàng.
Man Đạt đối mặt với Dao Anh, nhếch miệng, “Công chúa là đang cảnh cáo ta, hay là nhắc nhở ta?”
Dao Anh không trả lời, quay đi, đến cửa thì dừng bước. “Công chúa nhảy múa thật là đẹp.” Nàng thản nhiên nói, ra khỏi phòng.
Công chúa Man Đạt ngồi dậy, nhìn hướng nàng rời đi, thật lâu không bình tĩnh lại nổi.
…
Đêm đó, Dao Anh gói ghém xong hành lý. Hôm sau mặc nam trang, mang theo thân binh, theo một đội Trung quân bí mật xuất phát.
Trước khi rời Vương Tự, nàng đi thiền thất một chuyến.
Duyên Giác bảo Đàm Ma La Già đã bế quan, hỏi nàng có phải có chuyện quan trọng cầu kiến, cậu ta có thể thông báo thay. Dao Anh cười lắc đầu, ra khỏi Vương Tự, nhìn rừng tháp cao ngất, như suy nghĩ điều gì.
Tất Sa đã chuẩn bị xe riêng cho nàng, để nàng cùng phụ tá* bộ hạ anh ta đi trước, anh ta cần đưa sứ đoàn Tì Ra Ma La ra khỏi thành rồi một mình đuổi theo.
*quan viên trợ tá cho các tướng soái
Bọn họ hẹn gặp nhau tại Sa Thành.
Buổi chiều, Tất Sa đến chỗ công chúa Xích Mã, trong phủ ca múa huyên náo, Xích Mã lại mở tiệc chiêu đãi Vương công quý tộc. Anh tùy ý quét mắt trong đình một vòng, phát hiện trong đám tân khách có rất nhiều con cháu Tiết gia, Khang gia, khẽ cau mày.
Công chúa Xích Mã đang uống rượu với người Khang gia, nghe Tất Sa tới, mừng rỡ dứt ra khỏi yến hội, muốn anh ta ở lại vài hôm.
Tất Sa nói: “Tôi còn việc phải làm, hôm nay chỉ đi ngang thăm người thế nào rồi.”
Công chúa Xích Mã cau mày nói: “Ngươi lại xuất chinh à? Vì sao ngươi không thể ở lại Thánh Thành đại diện triều chính chứ? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngươi hẳn nên ở lại Thánh Thành!”
Mày Tất Sa nhíu cao, họ từng tranh luận chuyện này rất nhiều lần, giờ đang vội cũng không muốn cãi nhau, bèn ôn hòa nói: “Tôi sẽ về rất nhanh thôi, người hãy tự chăm sóc mình thật tốt. Vương đã bố trí người trông nom người, có chuyện gì thì tìm họ, hay viết thư cho tôi cũng được.”
Công chúa Xích Mã biết không cản được anh ta, nén lửa giận, bảo tôi tớ gom ít quần áo và vũ khí trang bị đưa cho anh ta, dõi theo bóng anh cưỡi ngựa rời đi, đứng nguyên tại chỗ nhìn thật lâu.
Trưởng sử đứng một bên hầu hạ.
“La Già thì đợi trong Vương Tự Thánh Thành tường đồng vách sắt Thánh Thành, Tất Sa thì phải lần lượt xông pha chiến đấu, liếm máu trên lưỡi đao.” Công chúa Xích Mã lẩm bẩm, bỗng quay sang hỏi trưởng sử: “Ngươi nói xem, Tất Sa và La Già, đám thế gia kia thích ai hơn?”
Trưởng sử sửng sốt, mồ hôi rơi như mưa, quỳ sát đất không dám lên tiếng.
…
Dao Anh đi cùng phụ tá của Tất Sa. Mặc dù nàng có phần tham dự mưu tính kế hoạch nhưng không tiện hỏi tới việc khác, cho nên đại đa số đợi trong xe.
Mấy ngày ở chung, nàng nói hết những hiểu biết của mình đối với Hải Đô A Lăng và quân Bắc Nhung, những chuyện khác tuyệt đối không xen vào, không đi loạn khắp nơi, cũng chẳng nghe ngóng hỏi thăm, đồng thời quản thúc thân binh, yêu cầu họ cẩn trọng từ lời nói đến cử chỉ.
Đám phụ tá kia cho rằng nàng là mật thám Tất Sa từng xếp vào Bắc Nhung, hỏi bóng gió, nàng cũng làm ngơ.
Lên đường bình yên vô sự, đến Sa Thành, Tất Sa đuổi kịp họ. Hôm sau, anh ta dẫn theo phụ tá và mấy ngàn nhân mã đi trước. Dao Anh, vài phụ tá và binh lính khác ở lại hậu phương.
Ra khỏi Sa Thành là đại mạc rộng lớn, nàng rời xe, cưỡi ngựa giống những người khác, mấy ngày liên tục, xương cốt cả người như rã thành từng mảnh.
Thời tiết dần dần trở nên ấm áp, băng tuyết đã tan, con đường núi non trùng điệp mênh mang đầy tuyết trắng đã lộ ra rừng tùng xanh um tươi tốt, dòng sông băng đã tan cuốn theo đất đá vụn mãnh liệt đổ xuống, chảy qua đại mạc hoang tàn vắng vẻ, đi tới đâu, vạn vật sống lại, phản chiếu từng mảnh từng mảnh cỏ tươi non bên bờ.
Theo sau là gió lớn, lúc cuồng phong cuốn lên cát bụi che cả bầu trời, gần như đêm tối.
Hôm nay, khi đi ngang qua một mảnh đất bình nguyên rộng lớn thì gặp cơn gió lớn, thấy lạc đà và ngựa không thể nào đi trong gió lớn, binh sĩ cũng không thể phân biệt phương hướng, đoàn người đành tìm một chỗ gò núi gần đó miễn cưỡng tránh gió, dựng trại tạm dừng.
Dao Anh đổ cát từ trong giày ống, ăn chút lương khô, vừa mới nằm xuống chuẩn bị ngủ, một tên lính liên lạc vượt gió lớn tìm đến doanh địa đưa tin.
Tất Sa ở phía trước khi xuyên qua một vùng sơn cốc đụng phải một đội thám báo Bắc Nhung, hai bên đều không ngờ đụng phải đối phương, giật mình, vội vàng bày ra thế đối lập. Cũng may đối phương chỉ là thám báo, người ít, Tất Sa lại nắm rõ địa hình, dồn đối phương vào hẻm núi, tiêu diệt cả đội.
Nhóm phụ tá kinh ngạc: “Đội thám báo Bắc Nhung đã vào tới Vương Đình rồi à? Sao nhanh thế?”
Dao Anh nói: “Chúng hành quân tốc độ rất nhanh, có thể trắng đêm đi đường, gần như không cần tiếp tế.”
Nhóm phụ tá sợ không thôi: thảo nào lần này Vương Đình cứ phải bí mật phát binh, nếu không, Thánh Thành bên này chiếu lệnh vừa truyền đi, bên kia thám báo Bắc Nhung đã đưa tin đến trên bàn của Ngõa Hãn Khả Hãn!
Dao Anh đánh giá qua đường đi của lính Bắc Nhung, nói: “Tướng quân A Sử Na cách chúng ta không xa, rất có khả năng ta cũng sẽ gặp thám báo Bắc Nhung, phải tăng cường canh gác.”
Nhóm phụ tá gật đầu nói: “Chúng xuất quỷ nhập thần, ta không thể lơ là.” Đêm đó liền truyền lệnh xuống, tăng người tuần sát các nơi, đồng thời phái thám báo phe mình, kịp thời cảnh báo.
Nói đến nửa đêm, cả đoàn về lều vải riêng. Dao Anh đau nhức khắp người, nhắm mắt nằm xuống ngủ một lát, bỗng nhiên bị một tràng tiếng ngựa kinh hoảng đánh thức, nhanh chóng ngồi dậy, mang giày ra khỏi lều.
Trong doanh địa tối đen kìn kịt, thân binh tìm tới đầy lo lắng, nói: “Đội trinh sát vùng gần đây phát hiện một đoàn người Bắc Nhung! Có vài trăm người!”
Dao Anh nhảy dựng trong lòng, mấy trăm kỵ binh Bắc Nhung là có thể phát động đột kích, họ gặp phải phục binh Bắc Nhung chăng?
Nàng định thần, tìm mấy phụ tá.
Phụ tá đang thảo luận kịch liệt, tham mưu quân sự cho rằng rất có thể họ đụng phải kỵ binh Bắc Nhung, nhất định phải nhổ trại trong đêm, dù người đông hơn đối phương nhưng phần lớn là bộ binh, hơn nữa còn không phải tinh nhuệ, không có khả năng chống lại kỵ binh Bắc Nhung.
Đám người bàn bạc xong quyết định cứ thế mà làm, nhổ trại trong đêm.
Trong bóng đêm âm trầm, binh lính bừng tỉnh từ giấc mộng, hốt hoảng thất thố, vội vội vàng vàng thu dọn hành lý.
Một tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn mấy chục người đi đầu, thân binh che chở cho Dao Anh và mấy phụ tá đi giữa, những binh lính khác hộ tống phía sau.
Nơm nớp lo sợ đi được nửa canh giờ, phía trước đột nhiên có ánh lửa chớp động, tiếng vó ngựa rầm rập, một đoàn người ngựa đang chạy về phía họ.
Tim cả đám căng lên, không dám thở mạnh.
Đoàn người kia nhanh như chớp, rất nhanh đến gần họ. Ánh lửa hắt lên một góc cờ bay phần phật, dưới cờ tướng lĩnh mặc khôi giáp màu bạc uy phong lẫm lẫm, oai hùng cường tráng, khí thế bất phàm, giục ngựa lao vùn vụt mà tới, đến gần, gỡ mũ xuống, ánh lửa chập chờn hắt lên mặt người ấy, nét mặt sâu sắc, đường cong cường tráng.
Phụ tá chuyển buồn thành vui: “Tướng quân Mạc Bì Đa!”