Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 113




ậy sao chàng đến Bắc Nhung?

Chu Lục Vân vô thức muốn hỏi đến cùng nhưng lời đến khóe miệng, lại nuốt vào.

Cô ta nhìn Lý Huyền Trinh bẩn thỉu, đối mặt với ánh mắt hắn, thần sắc trên mặt vẫn giống như xưa, lại mang vẻ lạnh nhạt không che dấu, lòng như thít chặt. 

Như từ giữa đám mây rơi xuống vào cát bụi, liên tục vô tận chìm sâu xuống. 

Lý Huyền Trinh nhìn Chu Lục Vân, cảm giác được tình ý triền miên trong mắt cô ta, khẽ giật mình, lập tức cười khổ, nhíu mày rậm. Hắn cứ nghĩ lúc cô ta rời đi, giữa họ đã kết thúc.

“Vân Nương, lúc nàng rời Trường An, ta chưa cùng nàng nói lời từ biệt cho tử tế.” Hắn đã sớm buông, không thể để cô hiểu lầm.

Chu Lục Vân ngơ ngác nhìn Lý Huyền Trinh: “Chàng muốn từ biệt?”

Vẻ mặt Lý Huyền Trinh bình tĩnh, ánh mắt minh mẫn, quanh thân khí thế nặng nề như có như không, dùng cách thẳng thắn nhất để cô ta đối mặt: “Đúng vậy, chúng ta đã nhất đao lưỡng đoạn, cũng nên đàng hoàng từ biệt.”

Chu Lục Vân chấn động cả người, sắc mặt trắng bệch, ngón tay bấu chặt tay áo.

Nhất đao lưỡng đoạn.

Chàng thế mà muốn cùng mình nhất đao lưỡng đoạn.

*chỗ này mình tạm không thay thế chắc ai cũng hiểu. một đao hai khúc, hai đứa hai nơi. hahaha

Lý Huyền Trinh dựa vào tường đất, nhúc nhích chân, xiềng xích loảng xoảng. “Trước khi mẹ nàng lâm chung, ta đã đồng ý bà sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt… Ta đã phụ lời dặn của bà, không chăm sóc tốt cho nàng.”

Khi ấy hắn chỉ là một thiếu niên. Dù người khoác chiến giáp, xông pha chiến đấu, nhìn cử chỉ có độ, chững chạc già dặn, nhưng thật ra cũng chỉ là một thiếu niên chưa thoát khỏi thù mẹ, táo bạo âm trầm.

Hắn nhìn Chu Lục Vân đau lòng muốn chết, tựa như đang tận mắt nhìn thấy Đường thị tự thiêu mình. 

Thiếu nữ Chu Lục Vân nước mắt rơi như mưa, sợ hãi nhìn hắn. Lý Huyền Trinh nhìn nàng, như nhìn xuống thiếu niên Trường Sinh một thân một mình: “Ta sẽ chăm sóc thật tốt cho ngươi…”

Chu Lục Vân sẽ không giống như hắn tuyệt vọng thống khổ, sẽ không bị ác mộng tra tấn đêm đêm, cô ta sẽ được chăm sóc tốt nhất, hắn thiện đãi cô, bao dung cô, thứ mà hắn từng khao khát mà vĩnh viễn cũng không chiếm được, hắn cũng có thể cho Chu Lục Vân.

Khóe miệng Lý Huyền Trinh nhẹ vểnh, bên môi nở nụ cười tự giễu. Hắn năm đó thật sự quá ngây thơ, ngay cả mình còn chiếu cố không tốt, sao có thể chăm sóc tốt cho Chu Lục Vân nhu tràng bách chuyển* đây?

*trong lòng tích tụ rất nhiều sầu khổ

Mấy năm qua, hắn đối với cô ta đủ mọi nhường nhịn tha thứ không còn nguyên tắc, cũng không thể giảm bớt áy náy của hắn đối Đường thị, cũng không thể đắp vào chỗ trống trong lòng. 

Đã từng, có một chớp mắt, hắn tưởng có người có thể làm bạn bên cạnh mình, đi vào đáy lòng âm u nhất của hắn, vuốt ve nỗi đau đớn của hắn.

Thế nhưng chỉ sau một khắc, người khiến hắn quên đi thù hận ngắn ngủi đó kiễng chân, vui mừng chỉ vào Lý Trọng Kiền bên bờ: “Trường Sinh ca ca, người cưỡi con ngựa đen ấy chính là anh trai ta!”

Cho đến giờ, Lý Huyền Trinh vẫn còn nhớ rõ câu nói ấy bên tai, cảm giác máu cả người từng chút từng chút như đông lại. 

Vừa lạnh vừa đau.

Vừa mới cho hắn hi vọng, sau đó tàn nhẫn xé nát ngay trước mặt hắn, như đang trèo từ huyệt động âm u sâu không đáy lên, mắt thấy sắp chạm đến một chùm sáng ấm áp, lại bị một cước thô bạo đạp xuống. 

Lần này, hắn rơi không điểm dừng, không còn sức lực leo lên. 

Mà nàng thì chẳng biết gì, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, mi mắt vụt sáng, đôi ngươi đen như mực tràn đầy ý cười.

Lý Huyền Trinh hận nàng.

Nhiều người đi Xích Bích cầu y như thế, sao hết lần này tới lần khác nàng đến chăm sóc hắn? Sao hết lần này tới lần khác là con gái Tạ Mãn Nguyện thế?

Vết thương quặn đau, Lý Huyền Trinh nhíu mày xuýt xoa, từ trong hồi ức hỗn độn tỉnh táo lại.

“Vân Nương…” Hắn chậm rãi nói, “Nàng rời Trung Nguyên cũng tốt, Lý Đức và đại thần trong triều chỉ lợi dụng nàng, cô mẫu là người thân duy nhất, thật lòng yêu thương nàng, dự định cho nàng, sau này nàng theo cô mình, hãy trân trọng, bà ấy mới là người chăm sóc tốt cho nàng.”

Chu Lục Vân ức chế không nổi run lên.

“Vậy còn chàng?” Giọng nàng cũng run lên, “còn chúng ta?”

“Không có chúng ta.” Lý Huyền Trinh nhìn vào mắt cô, “Nàng là Vân Nương của Chu gia, ta là Lý Huyền Trinh con trai của Hán gia, sau này hai ta đường ai người ấy đi, không còn liên quan.”

Chu Lục Vân ngồi cứng đờ ngoài lao thất, không hề nhúc nhích, người lạnh buốt.

Trước kia họ từng cãi nhau, cô ta luôn nói câu nhất đao lưỡng đoạn với hắn, hắn không còn cách nào mới nén lửa giận trấn an cô, dù đôi khi hắn cũng lạnh lùng thế này nhưng cô ta có thể cảm giác được, lần này không hề giống với bất kỳ những lần tranh chấp trước.

Giờ phút này, Lý Huyền Trinh rơi trên hai luồng ánh mắt của cô ta, không hề phẫn hận, chỉ một vẻ vô cùng bình tĩnh thoải mái.

Chàng thật sự không cần mình nữa. Chu Lục Vân nhắm mắt lại, nước mắt lã chã.

Giọng Lý Huyền Trinh bình ổn, đầy thản nhiên: “Trải qua chuyện trước kia, Hải Đô A Lăng nghĩ nàng đã mất đi giá trị lợi dụng, nên nàng mới yên ổn sống qua ngày, với nàng hay ta đều tốt. Chuyện Trung Nguyên sau này, nàng và cô nàng không cần nhúng tay, tránh bị người Bắc Nhung lợi dụng. Cuối cùng Trung Nguyên là quê hương của các người, dân lành vô tội, các người lo tốt cho mình đi.”

Chu Lục Vân nghe được ý ngoài lời của hắn. Là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.

Sau này, giữa họ triệt để chia rõ giới hạn, cô ta không còn ảnh hưởng đến quyết sách của hắn, Hải Đô A Lăng cũng không thể lấy cô uy hiếp hắn, hai bên bình an vô sự. Nếu có ý can thiệp Trung Nguyên hắn sẽ không còn nể mặt.

Chu Lục Vân ngửa mặt lên, một tia mờ mịt lướt qua đáy mắt.

Chàng quyết tuyệt đến thế, không thể tin được.

Cô không nhìn đôi mắt phượng hẹp dài, ánh mắt đảo lung tung, rơi xuống còng tay trên người hắn. “Ta cứu chàng ra, Trường Sinh ca…”

Lý Huyền Trinh hít một hơi, thản nhiên nói: “Vân Nương, sau này đừng gọi ta thế nữa.”

Chu Lục Vân gắt gao cắn môi.

Lý Huyền Trinh nhắm mắt lại, “Ta sẽ nghĩ cách chạy trốn, nàng đừng dính vào, nếu không sẽ liên lụy người thân duy nhất của mình. Vân Nương, sau này dù phát sinh chuyện gì, nàng hãy coi như không biết ta.”

Hắn suy nghĩ cho mình, nhưng Chu Lục Vân không hề vui nổi. Bởi vì không còn tình cảm với mình, hắn mới có thể lạnh lùng bình tĩnh như vậy.

Cô nhẹ nhàng phủi nước mắt bên má, vẻ chết lặng: “Chàng không phải đến Bắc Nhung vì ta… Vậy thì vì ai mà chàng đến đây?” Nhớ đến dáng vẻ lo lắng của Lý Huyền Trinh vừa rồi, lòng cô thầm chấn động.

Chẳng lẽ là vì Lý Thất nương?

Không thể nào, Lý Thất nương là kẻ thù của chàng. Năm đó vì xả giận cho cô mà chàng đã giết đi con chó con, chàng còn dùng kế để Lý Thất nương thay cô hòa thân… Vô số suy đoán chuyển qua suy nghĩ của Chu Lục Vân, cái nào cũng thuyết phục hơn là Lý Thất nương.

Lý Huyền Trinh khẽ cau mày, hời hợt nói: “Vì sao ta đến Bắc Nhung, không quan trọng.” Cách lớp song, hắn đối mặt với Chu Lục Vân. “Vân Nương, trân trọng.”

Chu Lục Vân dời mắt, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, lặng đi rồi nói: “Ta không giúp chàng, cô mẫu có thể sẽ giết chàng.”

Lý Huyền Trinh cười, “Ta tự có tính toán.”

Chu Lục Vân đứng dậy, đưa lưng về phía hắn, nói: “Chàng dụ ta đến, không phải xin ta cứu chàng… Vừa rồi chàng hỏi ta có gặp Lý Thất nương ở Vương Đình không, vì sao lại hỏi thế?” Xa cách đã lâu, câu đầu tiên chàng hỏi là người khác, chẳng lẽ Lý Dao Anh so với an nguy của chàng còn quan trọng hơn à?

Lý Huyền Trinh ngừng một chút.

Hắn muốn hỏi Chu Lục Vân: Thất Nương thế nào rồi?

Mập, hay ốm?

Mấy ngày bị bao vây ở Bắc Nhung, lần lượt hắn bị chận đường truy bắt, lúc ấy Thất Nương tuyệt vọng bất lực đến nhường nào?

Thật ra hắn không muốn vội vã hỏi ra, nhưng cứ nghĩ đến Chu Lục Vân vừa mới gặp Lý Dao Anh, hắn vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.

“Vân Nương, ta có lỗi với muội ấy, chỉ muốn biết muội ấy ổn không.”

Chu Lục Vân đi ra ngoài.

Lý Thất nương là em gái chàng, chàng quan tâm em, hợp tình hợp lý. Chàng đến Bắc Nhung có thể là vì quốc sự.

Cô từng lần một tự nói với bản thân.



Chu Lục Vân ở trong trại ngựa.

Trưởng công chúa phập phồng lo lắng, sợ cô ta khóc sướt mướt đòi cùng Lý Huyền Trinh về Trung Nguyên, không ngờ ngày ngày cô lặng thinh, không làm ầm ĩ, âm thầm thở phào.

Ngày ngày Talie đưa cơm cho Lý Huyền Trinh, báo thương thế Lý Trọng Kiền.

Chu Lục Vân cũng ngày ngày đi gặp Lý Huyền Trinh. Lý Huyền Trinh không nghe ngóng chuyện Lý Dao Anh từ cô ta nữa.

Hôm đó, quan Đoạn Sự chồng của Trưởng công chúa về trướng, Trưởng công chúa bất an trong lòng, dặn thân binh trông kỹ Chu Lục Vân.

Quan Đoạn Sự không phát giác tâm sự nặng nề của vợ, chỉ thuận miệng hỏi một câu Chu Lục Vân về chưa.

Trưởng công chúa nhìn mặt mà nói, biết quan Đoạn Sự công vụ bề bộn, lòng thầm tính toán, nhanh chóng tìm cơ hội đẩy củ khoai lang bỏng tay Lý Huyền Trinh đi.

Quan Đoạn Sự căn dặn Trưởng công chúa: “Dạo này các nàng nên ở trong trướng, đừng đi lại.”

Trưởng công chúa run trong lòng, bảo được.

Quan Đoạn Sự lấy mấy món quần áo, vội vàng rời đi đến đại trướng.



Thời gian trước, Bắc Nhung nổi loạn, Ngõa Hãn Khả Hãn suýt bỏ mạng ở Y Châu, sống lại trong nguy hiểm. Sau khi chạy trốn tới Oát Lỗ Đóa, ông tương kế tựu kế, một mặt ổn định thế cục, một mặt điều binh khiển tướng, dẹp yên quý tộc phản loạn, sau đó thuận tay chiếm mười bộ lạc thừa dịp loạn vùng dậy, rồi thả tin, khiến Vương Đình nghĩ ông đã bỏ mình, dẫn dụ Vương Đình tiến đánh.

Đợi hơn một tháng, quân canh gác biên giới của Vương Đình vẫn giữ quy củ, dù Bắc Nhung khiêu khích hay tỏ ra yếu thế cỡ nào, bọn họ vẫn hờ hững.

Quan Đoạn Sự nhắc nhở Ngõa Hãn Khả Hãn: “Đại Hãn, xưa nay Phật Tử Vương Đình luôn làm việc cẩn thận.”

Ngõa Hãn Khả Hãn hừ lạnh, nói: “Phật Tử cẩn thận, nhưng đám thế gia Vương Đình tên nào tên nấy cuồng vọng, mấy năm trước chúng ta chiếm lĩnh Phù Thổ Thành, cắt đứt thương đạo, mấy đoàn buôn của thế gia tổn thất không ít, luôn không cam tâm, kêu gào đòi dẫn binh chiếm Phù Thổ Thành, mấy năm qua không phải do Phật Tử ngăn chặn, đám đó đã sớm động thủ! Thế cục lúc này có lợi cho bọn chúng, tuyệt đối sẽ không biết điều!”

Quan Đoạn Sự nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ Phật Tử không cho phép bọn chúng xuất binh.”

Ngõa Hãn Khả Hãn thất vọng, chả nhẽ Phật Tử lại nhìn ra mọi chuyện chỉ là cái bẫy?

Ông thầm thất vọng nhưng không lộ ra mặt, đợi thế cục ổn định, triệu tập hết đám con trai đến Oát Lỗ Đóa họp bàn.



Mấy ngày nay, Vương tử, thân tộc Vương thất nhận chiếu lệnh lần lượt chạy đến Oát Lỗ Đóa.

Quan Đoạn Sự nhìn ra Ngõa Hãn Khả Hãn phải giải quyết tranh chấp giữa đám Đại Vương tử và Hải Đô A Lăng, lòng không yên, bèn thương lượng đối sách với Hải Đô A Lăng.

Hải Đô A Lăng cười khổ: “Đại Hãn nói gì, thì ta nghe vậy. Cùng lắm thì ta làm nô lệ cho đám Đại Vương tử bọn hắn, nhịn một lần, lần sau, ta đòi lại!”

Quan Đoạn Sự tán thưởng gật đầu: “Hàn Tín có thể chịu nhục chui háng, Vương tử không phải người phàm, là hùng ưng trên thảo nguyên, là con cháu của Sói, có thể nhịn nỗi nhịn người thường không thể, Vương tử nhớ lấy, tuyệt đối không thể chống đối Đại Hãn.”

Đêm đó, Oát Lỗ Đóa giới nghiêm, ngoài doanh địa như đầm nước lặng yên tĩnh.

Các Vương tử phụng chiếu yết kiến, đến trước Nha trướng, hộ vệ yêu cầu toàn bộ giao ra vũ khí. Cả đám nhìn nhau, hùng hùng hổ hổ cởi bội đao, chủy thủ, tiếng vũ khí rơi xuống đất vang vang.

Hộ vệ kiểm tra từng Vương tử một, xốc màn nỉ lên.

Đại trướng của Ngõa Hãn Khả Hãn lớn gấp mấy lần người khác, trên đất trải thảm, bốn góc dựng cây đèn đỡ mười mấy ngọn đuốc cháy hừng hực, sáng trưng cả lều trướng.

Ngõa Hãn Khả Hãn thân mặc áo khoác da hổ ngồi trên Vương tọa bọc bằng da thuộc, cặp mắt sắc bén lạnh lùng quét qua các con một vòng, ánh mắt uy nghiêm.

Ánh lửa phần phật, bầu không khí nặng nề.

Ngõa Hãn Khả Hãn nhìn Hải Đô A Lăng bị xa lánh bên ngoài: “A Lăng, ngươi ý đồ ám sát Kim Bột, biết tội chưa?”

Hải Đô A Lăng bận bịu vượt qua đám người, thân hình cao lớn quỳ gối dưới chân Khả Hãn, thuận theo mà nói: “Tôi biết tội, xin Đại Hãn trách phạt.”

Mấy người Đại Vương tử nói khích: “Y phạm vào tội chết!”

“Đúng! Nếu y không ám sát Kim Bột gây ra náo loạn lớn đến thế, mấy bộ lạc kia nào dám phát động phản loạn? Tất cả đều do y hại! Phụ Hãn, A Lăng phạm vào tội chết!”

“Lưu đày y đến Tát Mạt Kiện đi!”

Giữa ồn ào to tiếng, Ngõa Hãn Khả Hãn vẫn khí định thần nhàn, nhìn thằng con thứ ba kêu la hăng say nhất: “Ngươi thấy nên xử lý A Lăng sao nào?”

Thằng Ba không chút nghĩ ngợi, nói: “Phải chặt đầu y ạ!”

Một Vương tử khác phụ họa: “Vậy lợi cho y quá! Cột vào thân ngựa ấy, để ngựa kéo chạy, kéo chết y!”

Hải Đô A Lăng quỳ dưới đất, tư thái cung kính, không nhúc nhích, mặt đầy vẻ áy náy.

Ngõa Hãn Khả Hãn không nói gì, chờ các con nói xong, cười lạnh, “A Lăng ám sát Kim Bột, luận về tội đáng phải chết…”

Mặt mấy Vương tử lộ vẻ đắc ý.

Ngõa Hãn Khả Hãn đột nhiên chuyển đề tài, “Vậy còn các ngươi thì sao?”

Mấy Vương tử sững ra.

Ngõa Hãn Khả Hãn chợt vỗ tay vịn, giận dữ nhìn đám người: “Trước đó các ngươi đặt cạm bẫy muốn giết A Lăng, biết tội chưa?”

Cả đám nhìn nhau.

Ngõa Hãn Khả Hãn liếc nhìn một vòng, “Con cháu Thần Lang, thà cầm đao anh dũng chết đi cũng không ngại lùi bước. Các ngươi thân là Vương tử, dùng loại thủ đoạn tiểu nhân này mưu hại anh em, là sỉ nhục Lang tộc!”

“Nếu A Lăng chắc chắn phải bị xử tử, thế các ngươi thì sao?”

Các Vương tử nghiến răng kèn kẹt, ôm hận quỳ xuống, vẻ mặt vẫn có phần không cam lòng.

Ngõa Hãn Khả Hãn thở dài, nâng tầm mắt, “Trong người chúng ta có máu của Thần Lang chảy.”

Ánh lửa lay động chiếu lên khuôn mặt già nua của ông, cặp mắt đục ngầu thả ra mấy tia thần thái.

“Tổ tiên của chúng ta đến từ giữa núi sâu băng tuyết, bộ lạc ta từng thấm thía nỗi cơ cực khổ sở, vừa đến mùa đông, thức ăn cạn kiệt, già yếu trong tộc chết từng đàn. Lúc ta còn nhỏ, bộ lạc bị ức hiếp, đàn ông sung làm nô lệ cho bộ lạc khác, đàn bà bị chúng tùy ý vũ nhục, mẹ ta vì không có mảnh quần áo che thân, sinh em trai ta xong chết cóng trong đêm đông. Ta cùng anh em ta trải qua cửu tử nhất sinh, cuối cùng mới thành một bộ lạc lớn mạnh, nhất thống thảo nguyên, để dòng họ ăn no mặc ấm, có được nơi trồng trọt tốt tươi nhất, chiếm mảnh đất phì nhiêu nhất, chọn đàn bà có khả năng sinh dưỡng tốt nhất.”

“Họ nói chúng ta là dã man mọi rợ, chế giễu chúng ta lỗ mãng không tiến hóa, thế nhưng văn minh mà chúng cao ngạo cho là cao thâm không thể ngăn cản chúng ta xâm nhập, chiến sĩ của chúng không ngăn cản được thiết kỵ anh dũng của chúng ta, chúng không thể cúi thấp cái đầu cao quý của mình mà xưng thần với chúng ta.”

“Thảo nguyên dê bò béo tốt, tuấn mã cao lớn, ốc đảo màu mỡ giữa cát vàng, vàng chảy xuôi về  phương Đông… đấy đều là con mồi của chúng ta, vó ngựa thiết kỵ Hãn quốc đạp đến đâu, đấy đều là lãnh thổ của chúng ta!”

Ánh đuốc chập chờn, gió đêm đập vào lều trướng.

Ngõa Hãn Khả Hãn ngồi trên Vương tọa đen nhánh, nhìn các con mình. “Dù tuổi ta đã già, nhưng ta còn có thể lãnh binh tác chiến, ta muốn dẫn dắt con dân của ta tiếp tục chinh phạt, chỉ có cái chết mới ngăn được bước chân ta.”

“Còn tụi bây? Tụi bây đang tuổi tráng niên, xa hoa dâm đãng, ngồi mát ăn bát vàng, đi săn, ca múa cùng ca cơ Quy Tư, uống rượu bù khú, chưa từng lập công lao cho Hãn quốc lớn mạnh đã không đợi kịp mà tự giết nhau, chờ leo lên ngôi Vương.”

Từng câu từng câu, ngữ điệu bình thản, như tán gẫu chuyện nhà.

Nghe vào tai mấy người Đại Vương tử, lại như tiếng sấm vang rền, cả đám xấu hổ cúi đầu, nằm rạp trên tấm thảm nỉ trên mặt đất, không dám lên tiếng.

Ánh mắt Ngõa Hãn Khả Hãn đảo qua từng người. 

“Tụi bây nghĩ leo lên ngôi Vương là có thể ra lệnh tất cả bộ lạc à?”

“Ngu xuẩn!”

“Chúng ta là một đàn sói, muốn làm sói đầu đàn, tất phải trải qua một trận chém giết tàn khốc. Hãn quốc do từng bộ lạc mà thành, mỗi một bộ lạc đều có tù trưởng riêng, mà ta là Hãn của chúng Hãn, tù trưởng của mọi tù trưởng. Ta sống, họ không dám vọng động, ta chết đi, họ liền sẽ lộ ra nanh vuốt, cắn xé máu thịt tụi bây, đám ngốc tụi bây sao có thể là đối thủ của họ hả?”

“Nhìn tụi bây đi, lúc Y Châu bị mấy bộ lạc khác vây công, đứa nào trong tụi bây có năng lực xoay chuyển tình thế hả? Nếu lúc ấy ta chết đi, xác tụi bây đã bị gặm đến không còn sót một mẩu từ lâu rồi!”

“Muốn ngồi vững vàng ngôi vị Hãn, không chỉ phải áp chế giặc trong, còn phải đối phó địch ngoài, đứa nào trong tụi bây nắm chắc chiến thắng Phật Tử Vương Đình?”

Đám con trai mặt đỏ tới mang tai, không dám cãi lại.

Ngõa Hãn Khả Hãn hít một hơi thật sâu, ánh mắt ra hiệu hầu cận bên cạnh. Hầu cận rút từ trong túi đựng tên ra mười mấy mũi tên, giao cho mấy vị Vương tử.

Mấy Vương tử chưa hiểu mấy, ngồi dậy, mỗi người cầm một cây vũ tiễn trong tay, cùng nhìn Ngõa Hãn Khả Hãn.

Ngõa Hãn Khả Hãn nói: “Bẻ gãy nó.”

Mấy Vương tử thưa vâng, tay dùng sức, răng rắc mấy tiếng, bẻ gãy vũ tiễn.

Ngõa Hãn Khả Hãn lại hất cằm với hầu cận. Hầu cận đưa ra một bó vũ tiễn, đặt trên nệm nhung.

Ngõa Hãn Khả Hãn nói: “Từng đứa tụi bây bước lên, xem đứa nào có thể bẻ gãy bó tên này.”

Đám con nhìn bó tên trên đất, hiểu ra, nhìn nhau trao đổi một ánh mắt rồi nhìn qua Hải Đô A Lăng.

Ngõa Hãn Khả Hãn sâu xa nói: “Một cây tên dễ gãy, bó tên thì khó, tụi bây là anh em ruột thịt, A Lăng cũng là anh em của tụi bây, nếu tụi bây có thể đoàn kết như một, lo gì Hãn quốc không thể lớn mạnh? Đến lúc đó, Đông đến biển cả, Tây đến Sơn Lĩnh, đều là lãnh địa của tụi bay! Còn nếu tự giết lẫn nhau, những cây tên gãy này, chính là kết cục của tụi bây đó!”

Mấy thằng con lòng đã hiểu ra, hai mắt rưng rưng, quỳ xuống đất dập đầu nói: “Phụ Hãn dạy phải, bọn con biết sai rồi! Từ nay về sau chắc chắn sẽ thay đổi, không phạm phải hồ đồ nữa!”

Ngõa Hãn Khả Hãn hơi nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên từng đứa con trai một lát, khoát khoát tay. “Từ giờ trở đi, lộn xộn giữa đám anh em tụi bây coi như xóa bỏ, sau này phải đoàn kết một lòng, nhớ kỹ thân phận mình, tụi bây là con cháu của Thần Lang, đừng để con cháu của tụi bây hổ thẹn!”

“Ai còn dám ra tay độc ác với anh em mình, ta tự tay xử quyết nó!”

Đám người trầm giọng vâng dạ, thề thốt một phen rồi cáo lui ra ngoài.

Ngõa Hãn Khả Hãn nói: “A Lăng ở lại.”

Hải Đô A Lăng cứng đờ người, bò đến bên chân Khả Hãn, rơi lệ nói: “Đại Hãn đối với tôi ân trọng như núi, tôi không thể báo đáp, nếu giết tôi có thể làm lắng lại phẫn nộ của các vị Vương tử, tôi nguyện tự mình kết thúc, báo đáp ơn nuôi dưỡng của Đại Hãn!”

Ngõa Hãn Khả Hãn cúi đầu nhìn y, nhíu mày. “A Lăng, con của ta cũng không bằng ngươi, nếu chúng nó có thể giống ngươi co được dãn được, ta cũng không cần tốn nhiều tâm sức thế này.”

Hải Đô A Lăng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Ngõa Hãn Khả Hãn dựa vào Vương tọa, thản nhiên nói: “A Lăng, ngươi có từng nghĩ, chúng ta đã thống nhất thảo nguyên, sao tiến về phía Tây không? Ta nhiều lần thua dưới Phật Tử Vương Đình, sao vẫn cứ chấp mê bất ngộ, kiên trì muốn đánh Vương Đình cho bằng được?”

Hải Đô A Lăng cân nhắc: “Là vì Vương Đình giàu có.”

Ngõa Hãn Khả Hãn lắc đầu: “Không, sở dĩ ta đánh Vương Đình, là vì ta không có lựa chọn.”

Hải Đô A Lăng ngây ngẩn.

Ngõa Hãn Khả Hãn thở dài, “Chúng ta là bộ lạc trên lưng ngựa, không trồng trọt lương thực, không dệt được vải tinh xảo, không biết mua bán, không có Quốc đô giàu có. Hết thức ăn, chúng ta đi cướp, bắt ép các bộ lạc khác giao ra lương thực, chúng ta dùng vũ lực chinh phục, yêu cầu họ cung cấp nuôi dưỡng bộ tộc ta, khi thiếu niên trưởng thành, sẽ đi cướp đàn bà của những bộ lạc khác làm vợ. Mấy năm qua chúng ta chinh phục hết bộ lạc này đến bộ lạc khác, đánh đâu thắng đó, nhưng chúng ta không hiểu cách thống trị một quốc gia, càng không thể nào chèo chống một đế quốc cường đại.”

Bắc Nhung hiện tại nhìn như giàu mạnh, thật ra nguy cơ tứ phía, nội bộ Vương thất mâu thuẫn trùng điệp. Cho nên lần này mới có quý tộc phản loạn.

“A Lăng, cách duy nhất làm dịu đi mâu thuẫn, vượt qua nguy cơ chính là không ngừng đi chinh phạt, giống như loài sói, cứ phải đi săn không ngừng mới có thể sinh tồn, một khi nó mất đi nanh vuốt, sẽ không cách cái chết bao xa.”

Ngõa Hãn Khả Hãn cúi người, nhìn Hải Đô A Lăng.

Bắc Nhung muốn tiếp tục lớn mạnh, người kế nhiệm Đại Hãn chắc chắn phải tràn ngập ý chí chiến đấu, dã tâm bừng bừng, tâm ngoan thủ lạt, ánh mắt lâu dài. Các con ông không thể đảm đương nổi trọng trách này, dù bọn chúng có leo lên được ghế, cũng sẽ chết trong tranh đấu giữa đám quý tộc.

Ngõa Hãn Khả Hãn vỗ vỗ bả vai Hải Đô A Lăng: “A Lăng, ngươi muốn làm Đại Hãn, ánh mắt nhất định phải lâu dài, không nên chấp nhặt với mấy đứa Kim Bột, ngươi chắc chắn sẽ là sói đầu đàn, là hùng ưng, sau này chúng nó sẽ đi theo ngươi, trung thành với ngươi, cùng ngươi xây dựng Hãn quốc lớn mạnh, tương lai, tên ngươi chắc chắn sẽ truyền khắp thảo nguyên.”

Hải Đô A Lăng không dám tin ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, cơ bắp sôi sục.

Ngõa Hãn Khả Hãn gật đầu với y, nói: “Lần này mặc dù ta đã trấn áp phản loạn, nhưng mấy tiểu quốc quy thuận kia đều đang ngo ngoe muốn động, định xông lên cắn chúng ta một ngụm, lương thảo không còn nhiều, chúng ta chắc chắn phải sớm đánh một trận thắng lớn mới có thể thu phục lòng người. Ta nghe nói Nhiếp Chính Vương Vương Đình Tô Đan Cổ đã chết, đám thế gia Vương Đình ánh mắt thiển cận, quả nhiên thừa cơ dồn ép Phật Tử uỷ quyền, đúng là thời cơ tốt đẹp để chúng ta tiến đánh Vương Đình lần nữa.”

Máu nóng Hải Đô A Lăng sôi trào: “Tôi nguyện tiên phong vì Đại Hãn!”

Lại nói, “Tô Đan Cổ đã chết, Phật Tử mất đi cánh tay, thế gia Vương Đình bất hòa với y đã lâu, ắt hẳn đang lâm vào tình cảnh khó khăn.”

Ngõa Hãn Khả Hãn cười lạnh liên tục, “Mấy năm nay, nếu không phải do Phật Tử, ta đã đạp nát Thánh Thành từ lâu! Ngược lại ta thật lòng bội phục hắn. Đáng tiếc, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết trên tay thế gia Vương Đình, Tô Đan Cổ võ nghệ cao cường, chết oan uổng, hẳn là do đám đó ra tay.”

Chỗ mục rỗng của Vương Đình tích tụ trùng điệp, toàn bộ nhờ Phật Tử ngăn cơn sóng dữ, rồi hắn cũng sẽ hoặc là chết giữa nội đấu, hoặc là giữa đám thế gia bằng mặt không bằng lòng liên lụy mà chết.

Hải Đô A Lăng thở dài: “Đại Hãn anh minh!”

Trong trướng ánh lửa chập chờn, hai người thương lượng kế đánh lén Vương Đình, cho đến bình minh.

Hải Đô A Lăng ra khỏi đại trướng. Một trận gió thổi tới trước mặt, y rùng mình, phát hiện áo bào trên người đã ướt đẫm mồ hôi.

Quan đoạn sự nói đúng, sau rối loạn, Bắc Nhung lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể chia năm xẻ bảy, bây giờ việc Đại Hãn cần làm nhất là ổn định lòng người, y càng ngay thẳng, Ngõa Hãn Đại Hãn càng không nỡ giết y.

Trước mắt, y phải nhịn, đợi Đại Hãn già đi, địa vị y vững chắc rồi mới có thể ra tay với đám Đại Vương tử.

Hải Đô A Lăng nhếch miệng, đón nắng sớm vàng óng, sải bước đi về lều trướng của mình.



Rất nhanh, tin tức đám Đại Vương tử, Nhị Vương tử và Hải Đô A Lăng tiêu tan hiềm khích truyền khắp Oát Lỗ Đóa.

Liên tiếp vài ngày, người trong quân doanh thường xuyên anh em gặp gỡ nâng cốc vui vẻ trước đống lửa, bầu không khí hòa hợp.

Ngõa Hãn Khả Hãn vui mừng không thôi, hạ lệnh đại quân di chuyển. Trưởng công chúa lập tức gọi thân binh đến bảo họ mang Lý Huyền Trinh trà trộn vào đám nô lệ.

Thân binh đi địa lao, sau chốc lát, hốt hoảng lao ra: “Không thấy người ạ!”

Trưởng công chúa giận dữ, dẫn theo người tự mình đi địa lao xem xét, quả nhiên địa lao trống rỗng, chỉ còn lại một bộ xiềng xích.

“Vân Nương đâu rồi?”

Chu Lục Vân bị dẫn tới, nhìn thấy lao thất trống rỗng, cô ta mở to hai mắt.

Trưởng công chúa kinh ngạc nói: “Ngươi không biết Lý Huyền Trinh chạy à? Không phải ngươi giúp hắn trốn thoát sao?”

Chu Lục Vân lắc đầu, vẻ mặt đờ đẫn.



Lúc này, ở vùng tuyết bằng phẳng cách chuồng ngựa không xa, Lý Huyền Trinh mặc áo quấn da thú, chen lẫn vào đám nô lệ bộ tộc vận chuyển lều trướng, da thuộc, nồi sắt, lúc có lính Bắc Nhung cưỡi ngựa qua, thúc giục nô lệ tăng tốc, hắn cúi đầu, đè thấp mũ mềm che khuất gương mặt, đẩy một chiếc xe sừng dê chất đầy thảm nỉ.

Trên xe, Lý Trọng Kiền nằm giữa lớp vải nỉ dày cui, thấp giọng ho khan.

Lý Huyền Trinh đuổi theo binh sĩ Bắc Nhung, đẩy chiếc xe nhỏ, nhanh chân chạy.

Mấy hôm trước hắn quan sát Ngõa Hãn Khả Hãn điều binh, nghi ngờ Khả Hãn muốn tiến đánh tiểu quốc hoặc bộ lạc phía Tây.

Vương Đình ở phía Tây.

Lúc ấy Lý Huyền Trinh không còn đường chạy, dứt khoát trốn vào Nha đình, nghỉ ngơi dưỡng sức chỗ Trưởng công chúa đợi Lý Trọng Kiền lành vết thương, họ trà trộn vào trong quân, đi theo đại quân xuất phát, không chỉ có thể tránh truy sát, mà còn không sợ bị mất phương hướng lần nữa, lại thuận tiện điều tra quân tình, cảnh báo cho Vương Đình, nếu như có cơ hội giết Hải Đô A Lăng, không còn gì bằng.

Gió tuyết đập vào mặt, ý lạnh thấu xương. Lý Huyền Trinh lại chẳng hề thấy lạnh, một luồng nóng hổi tràn khắp người.

Hắn muốn tìm đến nàng.



Ở ngoài ngàn dặm, Vương Đình.

Gió rét gào khóc suốt đêm, sáng sớm hôm sau, sắc trời quang tạnh, trước đình tuyết trắng mênh mang, ánh bình minh rực rỡ nghiêng nghiêng chiếu xuống mặt tuyết, rạng rỡ chói mắt.

Dao Anh bị tiếng vỗ cánh trước cửa sổ đánh thức, nhanh nhẹn đứng dậy mở cửa.

Hắc ưng Kim Tướng quân bay vào nhà, ngóc đầu thân mật mổ mổ nàng.

Dao Anh vỗ về Kim Tướng quân, cho nó ăn thịt khô rồi gỡ tin nó mang về, xem xong, nhếch miệng, vội vàng rửa mặt, mang ủng dài, đi Vương Tự gặp Đàm Ma La Già.

Trời còn sớm, nhưng các sư trong chùa đã xong tảo khóa. Đàm Ma La Già có mặt cầu phúc sau tảo khóa, trước điện chen lấn đông nghịt từ lâu, nam nữ già trẻ, người người nhốn nháo.

Tiểu sa di nhận ra Dao Anh nhường chỗ cho nàng, nàng nhón chân, xuyên qua khe hở đi đến nhìn.

Trong điện mùi trầm hương thơm ngào ngạt, Đàm Ma La Già mặc một bộ cà sa trắng thêu chỉ vàng, đứng trước Phật điện, tay cầm một thanh hương trượng mạ vàng, Pháp tướng trang nghiêm, chung quanh tăng nhân chen chúc, nghiêm chỉnh tụng kinh. Trước điện tín đồ đang mong ngóng từng người một tiếp theo nhau bước lên trước, cung kính hành lễ với chàng, hương trượng trong tay chàng chạm vào tín đồ một cái, tín đồ kích động đến đờ người, có mấy người chân run đến thật lâu không nhấc nổi bước, được những người khác dìu xuống.

Dao Anh đứng bên ngoài nhìn một lúc, định lui ra, chờ trên đường về thiền thất, không biết sau lưng là ai đẩy nàng, cả người nàng chao đảo mấy cái, ngã vào đám tín đồ đang xếp hàng chờ, suýt té. 

Đợi nàng đứng vững, phát giác mình bị đẩy lên nhóm đầu, mấy trăm ánh mắt sắc bén trước điện đồng loạt rơi trên người nàng, phẫn nộ có, kinh ngạc có, thầm chán ghét có, giống như muốn đâm thủng nàng thành cái sàng.

Bát Nhã Duyên Giác đứng trong một góc nhỏ duy trì trật tự hai mắt trừng trừng, kinh ngạc nhìn Dao Anh chằm chằm: Công chúa không thể đợi một chút sao?

Dao Anh chột dạ một trận, nhường cho bên cạnh, đang định lui ra thì trước Phật điện vang lên một tiếng trong lạnh.

“Đến đây.”

Trong điện ngoài điện, hơn mười người cùng hít vào một ngụm khí lạnh.

Đây là lần đầu tiên Phật Tử mở miệng gọi tín đồ bước lên.

Ánh mắt rơi trên người Dao Anh biến thành từng thanh từng thanh đao, vô cùng sắc bén.

Dao Anh cũng sửng sốt, xoay người, trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người từng bước một đi đến trước mặt Đàm Ma La Già, học dáng vẻ người trước mặt, chắp tay trước ngực, cúi chào chàng. 

Nàng bước đi đoan trang, hoa dung nguyệt mạo, thái độ thành kính, trên mặt không có ý cười đùa, động tác chào ưu nhã thành thạo, ánh mắt chung quanh nhìn nàng từ từ dịu xuống.

Đàm Ma La Già nhìn Dao Anh, ánh mắt mát lạnh, hương trượng trong tay nhẹ nhàng điểm một điểm trên trán nàng.

Dao Anh ngẩng đầu, nhìn chàng cười một tiếng xin lỗi, đôi mắt cong thành một vầng trăng khuyết, thoảng như có mấy phần làm nũng. 

Đàm Ma La Già dời mắt, thoáng nhìn thấy nàng lùi ra cùng chỗ với đám người, phương trượng trong tay chậm chạp chưa lại nâng.

Tín đồ kế tiếp đợi một lúc.

Đàm Ma La Già thu tinh thần, vẻ mặt vẫn ung dung trang nghiêm, mây trôi nước chảy.
Công nhận bà tg bả siêng cho mấy ng giỏi dù phe giặc hay phe ta luôn có chỗ khoe hàng, thích cả, còn mấy bà ẹo ẹo như mụ Vân với Xích Mã nhây chán đến chả muốn edit luôn.