Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 105




Trong trướng vắng lặng chết chóc.

Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tiết Duyên Na.

Tiết Duyên Na sửng ra một lát, lù lù bất động, cười lạnh: “Tô Đan Cổ chết dưới tay cướp đường, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực! Kẻ nào dám vu khống hãm tại ta? Cùng ta đối chất đi!” Gã hô một câu, âm thanh chấn động cả mái nhà. 

Thân binh của Tiết gia rục rịch bước lên, cùng rút đao hô lên, uy thế khiếp người.

Cả đám lập tức nhìn về lãnh chúa ba nhà Khang, Mạc, An. Nét mặt họ đang nghiêm lại, trong lòng lại âm thầm tru tréo: Kẻ nào mật báo thế nhỉ?

Duyên Giác đứng trong màn, mặt không hề sợ hãi: “Tiết Tướng quân có nhận tội không?”

Tiết Duyên Na cười to: “Buồn cười! Không có bằng chứng, sao ta phải nhận tội?”

Duyên Giác vỗ tay: “Đưa đến đây!”

Màn nỉ chao động, thân binh áp giải mấy gã đàn ông dáng vẻ chật vật vào trong trướng.

Mấy tên đàn ông bổ nhào dưới bảo tháp, run lẩy bẩy, khóc lóc kể lể tội ác của Tiết Duyên Na.

“Tháng mười hai mùa đông năm ngoái, vào buổi trưa, trong phủ Tiết Tướng quân mở đại yến chiêu đãi mười hai vị thống lĩnh Cấm Vệ quân.”

“Ngày mười tám, trưởng sử Tiết gia nghe ngóng tăng binh Vương Tự về cương vị sắp xếp cấm quân, hỏi thăm Vương lúc nào xuất quan.”

“Ngày hai mươi, Tiết Tướng quân bắt đầu lấy danh điều động đổi trú quân, thay đổi tất cả bộ binh ba tháng gần đây.”

“Tiết Tướng quân lòng lang dạ thú, sớm có ý phản, không chỉ xung đột một lần với Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ lên, mà luôn mưu tính thay thế ngài ấy, bố trí mai phục ám sát Tô Đan Cổ cũng chính là Tiết Tướng quân!”

“Trấn quân của Tinh Thành mặc kệ cho giáo úy Thập Ngũ Lang Tiết gia mua chuộc quân canh giữ Tinh Thành, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy!”

“Mấy tên cướp vặt và sát thủ truy sát Tô Đan Cổ đều là do Tiết gia từ các nơi chiêu mộ, Tiết gia tâm ngoan thủ lạt, dùng tính mạng của gia đình họ đe dọa, nếu nhiệm vụ không thành thì cả nhà phải chết, còn hoàn thành cũng sẽ bị giết người diệt khẩu.”

“Tiết gia chiêu mộ một nhóm tử tù. Tiểu nhân là thủ tốt của tử ngục, Thập Ngũ Lang của Tiết gia uy hiếp dụ dỗ ép tiểu nhân dẫn họ đi gặp tử tù, họ đem vàng bạc của cải ra hứa hẹn với các tử tù, tự mình thả tử tù, để chúng bán mạng cho Tiết gia, tiểu nhân tham sống sợ chết, không dám để lộ.”

Một người đàn ông mặc giáp nhẹ quỳ xuống đất dập đầu, xoa mặt, nói: “Mạt tướng là Giáo luyện sứ cho trấn quân Tinh Thành, vào lễ Khất hàn năm ngoái, người Tiết gia dùng rất nhiều vàng bạc lợi lộc dẫn dụ thần phục kích Tô Đan Cổ, bị thần thẳng thắn từ chối, người Tiết gia sinh lòng xấu muốn giết thần diệt khẩu, thần trốn đến Nhạc gia, may mắn trốn qua một kiếp.”



Canh giờ, địa điểm, người gặp mặt, từng người từng người một nói rõ ra tất cả những gì mình biết. 

Sắc trời dần tối, bầu không khí trong trướng lạnh như muốn đóng băng. Cận vệ thắp nến, ánh nến chao đảo cả phòng. 

Đợi mỗi người bước lên nói rõ ràng xong, mấy cận vệ bưng lời khai dâng lên, tù trưởng các bộ lạc nhận lấy truyền tay xem một vòng, khẽ bàn tán.

Lời khai còn tường tận rõ ràng hơn nãy giờ đám người kia lên án, không chỉ nguyên vẹn chắp vá ra rõ ràng kế hoạch ám sát của Tiết gia, ngay cả giọng điệu Tiết Duyên Na thường hay bí mật buông ra cũng đều ghi lại trên giấy.

Cả đám xem xong lời khai, sợ hết hồn vía, mấy người sợ mật báo nhận ra càng sợ hơn, nhìn nhau.

Những người quỳ trong trướng thân phận có sang có hèn, dân thường có, tiện dân có, quan sĩ tiểu lại có, cũng không lạ, lạ là trừ vài tiểu lại mưu sinh ở Thánh Thành, mấy người khác vừa vặn đều là dân trong lãnh địa của các nhà Khang, Mạc, An, đặc biệt trong đó có một người họ Khang.

Thân phận những người này rất khác biệt, rất khó cho rằng lời khai của họ chỉ là lời một phía. 

Da mặt Tiết Duyên Na co quắp mấy lần, trong mắt chợt nổi lên sát ý, vỗ kỷ án giận đứng dậy, nhìn chằm chằm lãnh chúa ba nhà Khang, Mạc, An: “Các ngươi liên thủ vu oan hãm hại ta?”

Vẻ mặt lãnh chúa ba nhà đại biến.

Chỉ có giết chết Tô Đan Cổ, thế gia mới có thể đoạt lại quyền hành lần nữa, chỗ này ai cũng ngầm hiểu. Sau khi Tô Đan Cổ chết, bốn nhà trở thành đối thủ cạnh tranh ngôi vị Nhiếp Chính Vương, nước lửa không hợp, lục đục không ngừng, nhưng họ không hy vọng Phật Tử bám lấy cái chết của Tô Đan Cổ không buông, bởi có tra ra thì cuối cùng không nhà nào sạch sẽ.

Bí mật mật báo hãm hại ba nhà kia, để Phật Tử sinh lòng chán ghét, họ làm được, mà đúng là đã làm rồi, nhưng đám người mật báo trong trướng này tuyệt đối không phải họ bố trí!

Cả đám nhìn nhau, mắt ngầm hỏi: Trong vòng nửa tháng họ đã khống chế thế cục, ép Phật Tử xuất quan, sắp đại công cáo thành, là ai tư tâm tác quái, phá vỡ cân bằng?

Phật Tử luôn bế quan trong Tự, Tô Đan Cổ chết ở ngoài Thánh Thành, sau khi hắn chết, bốn nhà lập tức phong tỏa những con đường chính, ngăn quân canh giữ các nơi trung thành với Phật Tử chạy về Thánh Thành, mấy ngày qua Phật Tử không bước ra Phật Tự một bước, không ai mật báo, làm sao Phật Tử chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thấy rõ tình thế, còn có thể tìm đủ chứng cứ, ngay trước mắt chất vấn Tiết Duyên Na đây?

Dù A Sử Na Tất Sa có bôn ba vì cái chết của Tô Đan Cổ, nhưng anh ta là người nhà A Sử Na, người trong họ của anh ta sẽ không vì anh ta mà đắc tội thế gia, sẽ không tra xét ra chuyện gì.

Nhất định có người âm thầm về phe Phật Tử!

Lãnh chúa mấy nhà chằm chằm nhìn một lát, nhìn không ra ai là kẻ tự đảo hướng về phe Phật Tử, từng mỗi khuôn mặt đều lộ vẻ hồ nghi.

Tiết Duyên Na nhìn kẻ nào cũng giống kẻ mật báo, nổi trận lôi đình, gầm lên: “Các ngươi ngấp nghé ngôi vị Nhiếp Chính Vương, nên không tiếc hãm hại ta, phải thế không?”

Lãnh chúa ba nhà cũng buồn bực như gã. 

Duyên Giác tiến lên một bước, nói: “Họ trung thành với Phật Tử, dũng cảm vạch trần tội ác của Tiết Tướng quân, sao lại gọi là vu oan hãm hại?”

Nhân chứng vật chứng đều có, Tiết Duyên Na cũng không hoảng hốt, rút đao khỏi vỏ, cười gằn: “Lời tiểu nhân, há có thể dễ tin?”

Nói xong, một đao chém về phía người đang quỳ trên đất. Đợi gã giết hết tất cả mật báo, xem ai còn dám bảo là gã! Cả đám kinh hô thành tiếng, cùng đứng dậy vẻ nghiêm túc ngăn Tiết Duyên Na lại, nhưng chẳng ai thật sự tiến lên. 

Mấy người trên đất mặt trắng bệch.

Duyên Giác cười lạnh, rút đao đón.

Tiếng trường đao tấn công leng keng, chấn động ong ong vào tai.

Một đao của Tiết Duyên Na không trúng đích, lùi ra sau mấy bước, ra hiệu thân binh sau lưng tiến lên, “Khang gia vu cáo hãm hại ta ám hại Tô Đan Cổ, Phật Tử tin lời một phía, Tiết Duyên Na ta không phục!”

Thân binh rút đao, bảo hộ gã vào giữa, ánh đao lấp lóe, giương cung bạt kiếm. Mặt Tiết Duyên Na âm u, liếc nhìn một vòng: “Một vạn tinh nhuệ của Tiết gia ta đang ở ngay ngoài thành, nếu Phật Tử cứ khăng khăng tin vào lời nói sàm, ta đành để họ tới rửa sạch oan khuất cho ta.”

Tù trưởng các bộ tư lự biến sắc, xôn xao đứng dậy.

Tiết Duyên Na đã nhìn thấy chứng cứ vô cùng xác thực mà còn trực tiếp uy hiếp Phật Tử, gã hoang dã bất tuân nổi tiếng, quả nhiên lời đồn không sai, xem ra hôm nay gã ta định ngang ngược đến cùng.

Mấy lãnh chúa các nhà Khang, An, Mạc lùi về mấy bước, ngoài mặt giận dữ, sâu trong lòng lại thở dài: Phật Tử cứ khăng khăng tra ra chân tướng vụ Tô Đan Cổ thật sự hồ đồ, một vạn tinh nhuệ Tiết gia đang trú đóng ngoài thành, coi như Tiết Duyên Na có thừa nhận Tô Đan Cổ là do gã giết thì hôm nay Phật Tử cũng có làm gì được gã nào!

Chỉ cần chọn ra Nhiếp Chính Vương là có thể tránh khỏi thương vong, mà giờ Phật Tử không chịu thỏa hiệp, Tiết Duyên Na thẹn quá hoá giận, mặt khác dĩ nhiên mấy nhà không cam tâm để Tiết gia chiếm hết chỗ tốt, đêm nay không thể không thấy máu!

Ba người liếc nhau, yên lặng giao lưu, rất nhanh đạt thành ăn ý.

Bọn họ phát binh vây thành chỉ là vì uy hiếp Phật Tử và ba nhà còn lại, nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng đâu muốn thật sự dùng tới bạo lực.

Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có đẩy mọi tội lỗi lên người Tiết Duyên Na thì mới tránh xé to chuyện, lợi ích thế gia bị hao tổn.

Lãnh chúa An gia vượt đám người bước ra: “Tiết Duyên Na, đừng có làm càn!”

Tiết Duyên Na cười lạnh: “Hôm nay nghị lập Nhiếp Chính Vương, không chọn ra được một vị để Tiết gia ta tâm phục khẩu phục, ta sẽ làm càn đến cùng!”

Lãnh chúa ba nhà giận không kềm được, tù trưởng bộ lạc mở miệng mắng to, gã Tiết Duyên Na này đúng là ngang tàng!

Tiết Duyên Na vẫn vẻ kiêu căng, dương dương đắc ý.

Trong tiếng nguyền rủa, chửi mắng hỗn loạn ầm ĩ, một cận vệ Trung quân bước nhanh vào điện, sắc mặt bối rối, quỳ xuống nói: “Vương, các quân ngoài thành có động tĩnh lạ!”

Cả đám lộp bộp trong lòng, xôn xôn xao xao.

Còn chưa tới lúc nghèo đồ dao găm, ai ra tay trước vậy?

Có phải Tiết gia không?

Ba nhà Khang, An, Mạc giận dữ trừng trộ Tiết Duyên Na, thấy chứng cứ vô cùng xác thực, gã đã không giữ nổi bình tĩnh rồi ư?

Chân mày Tiết Duyên Na nhíu chặt, kẻ động thủ trước liền sẽ bị ba nhà khác hiệp lực chèn ép, gã còn chưa ra lệnh, người của gã sao động thủ chứ?

“Tiết Duyên Na, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi không thể chối cãi, muốn tạo phản sao!” Có người gầm lên, rút đao bổ về phía thân binh Tiết gia.

Thân binh Tiết gia giơ đao chống đỡ. Tiếng trường đao va chạm vang dội, đao quang kiếm ảnh, tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía.

Tất cả mọi người trong trướng đá ngã bàn trà, rút đao tự vệ, mấy phe vốn đã ngứa mắt lẫn nhau, đang khẩn trương thấp thỏm, thấy có người tới gần, lập tức nghênh kích.

Khang Mạc Già đang được thân tín bảo vệ lùi lại phía sau, nhìn thấy cảnh hỗn chiến trong trướng, một dự cảm không rõ xông lên. Ông liếc qua Đàm Ma La Già từ đầu đến giờ vẫn ngồi ngay ngắn bất động sau màn gấm, chợt thấy rùng mình.

Lúc này, biến cố phát sinh.

Trong đám thân binh Tiết Duyên Na dẫn tới đột nhiên có hai kẻ xông ra, nắm chặt trường đao, chém rớt màn gấm, lao thẳng về phía Đàm Ma La Già trên bảo tháp sau trướng!

Chưa ai kịp phản ứng, thân binh mấy nhà Khang, An, Mạc cũng có kẻ xông theo, nhào về phía bảo tháp, ánh đao lẫm liệt. Trong nháy mắt, màn gấm bị chém rách tơi bời, mấy trường đao cùng bổ về phía Phật Tử thân mặc cà sa.

Đám người ngây ra như phỗng, hồn phi phách tán. Cận vệ đứng gần nhất kịp phản ứng nhào người ra trước ngăn cản.

“Mấy nhà Tiết, Khang lòng lang dạ thú, giả vờ đòi nghị lập Nhiếp Chính Vương, kéo dài thời gian, ám sát Phật Tử, ý đồ mưu phản!” Trong hỗn loạn, không biết ai cao giọng thét lên một câu. Ngay lập tức, những người khác hưởng ứng theo, hợp thành tiếng gầm mãnh liệt, vang tận mây xanh.

Cả đám sửng sốt.

Khang Mạc Già ngây người tại chỗ, sắc mặt xanh trắng.

Tù trưởng bộ lạc hốt hoảng rời đại trướng, mồ hôi tuôn như nước, chỉ vào mấy người Tiết, Khang, giận dữ mắng: “Các ngươi bệnh cuồng táng tâm, vì tranh đoạt ngôi vị Nhiếp Chính Vương mà dám ám sát Phật Tử! Bọn ta đi triệu tập lực lượng, cần Vương hộ giá!”

Trong góc khuất có tiếng hét to: “Cản họ lại!”

Vừa dứt lời, bỗng nghe vút vút, trong đêm tối, mấy mũi tên liên tục bắn tới đám tù trưởng.

Tiếng bước chân chỉnh tề dày đặc ngày càng gần, dưới tường Vương cung bóng người xao động, có mấy đội người đang áp sát tới chính điện, tiếng áo giáp cọ sát vô cùng rõ ràng.

“Các ngươi muốn giết người diệt khẩu à!” Các tù trưởng trừng đến muốn toét cả mắt, không thèm chửi rủa, mang thân binh rút khỏi chính điện.

Cả một đường có tiếng hô to thế gia ám sát Phật Tử, Cấm Vệ quân bị Tiết gia mua chuộc nghĩ thế gia động thủ thật, từ chỗ tối vọt ra.

“Tiết gia có một vạn binh mã ngoài thành, ba nhà kia không vào được thành, Trung quân chỉ có mấy ngàn cận vệ, theo ta xông vào thôi! Đợi Tiết Tướng quân kế nhiệm Nhiếp Chính Vương, vàng bạc của cải, dễ như trở bàn tay!”

Bọn chúng bắt đầu tấn công cận vệ bảo vệ Vương Đình. Đám cận vệ có vẻ không địch lại, liên tiếp lùi lại. Cấm Vệ quân phe thế gia thế như chẻ tre, thẳng tiến.

Thân binh trong trướng vẫn còn trong hỗn chiến, mấy nhà Khang, An nghe mấy tiếng la giết chấn động trời ở bên ngoài, thấy việc đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của mình, thầm kêu không ổn.

Khang Mạc Già đến gần Phật Tử.

Thân binh vừa chém giết vừa ghé tai ông ta nói: “Đại tướng, chuyện đã đến nước này, hay là dứt khoát liều mạng, chỉ cần chế trụ được mấy người kia thì tất cả đều sẽ nghe lệnh ngài!”

Khang Mạc Già run lên trong lòng. Những người kia cũng đang nghĩ thế.

Khang Mạc Già run cả người, dưới sự bảo vệ của thân binh phóng tới bảo tháp, đẩy cận vệ ra.

Trên tháp trống rỗng. Đàm Ma La Già thừa dịp loạn đã rời đi từ lâu.

Khang Mạc Già nghiến răng ken két, chợt quay người. “Ra ngoài! Rời chỗ thị phi này!”

Ầm ầm mấy tiếng, mặt đất như rung động, cửa chính đại điện từ từ khép lại trước mặt ông ta, tất cả đám cận vệ trong điện vừa cao giọng la vừa lùi về phía cổng, trong khi thân binh bốn nhà vẫn còn mãi đấu loạn xị.

Máu dồn hết lên mặt Khang Mạc Già, nhào về phía cửa chính. Một tia hở cuối cùng cũng đã khép lại ngay trước mắt ông ta, ánh nến bị dập tắt, trong đại trướng lâm vào một màn u ám.

Cặp mắt Khang Mạc Già phút chốc trừng lớn, con mắt muốn rớt khỏi hốc.

Họ cho rằng Phật Tử luôn bế quan, cho rằng mấy hôm trước Phật Tử nhượng bộ là hành động bất đắc dĩ, tất cả mọi chuyện đều nằm trong vòng khống chế của bọn họ.

Thì ra, tất cả chỉ là giả.

Phật Tử mới là người thiết đặt cạm bẫy!



Ngoài đại điện, Đàm Ma La Già thân mặc cà sa, cưỡi ngựa xuyên qua phố dài, gió thổi áo bào phần phật.

Cấm Vệ quân còn đang chém giết, biển người phun trào, phản xạ lên phía trên thành cung ánh bạc loé sáng lạnh lẽo, cận vệ vừa đánh vừa lui, cùng năm ngàn cấm quân mai phục phối hợp ăn ý, trùng điệp bao vây lượng binh mã thế gia dẫn vào cung, Cấm Vệ quân theo thế gia đưa đao chống cự.

Đến chừng Đàm Ma La Già xuất hiện trước phố dài, bức tường người ngừng trong một khoảnh khắc, một đám đầu người lô nhô cùng ngẩng lên nhìn chàng.

Chàng nhìn đám đông, đôi mắt xanh thanh tịnh, mặt không vui không buồn, thoáng như thiên thần.

Một chớp mắt này, lòng quân thế gia tan rã, ý chí sụp đổ.

Đàm Ma La Già không nói gì, giục ngựa rời chính điện, sau lưng chàng, vạn tên cùng bắn, tên như mưa châu chấu, cận vệ từng bước tới gần, Cấm Vệ quân thế gia bắt đầu lui bước, không chịu nổi một kích.

Chúng sinh phúc bạc, nhiều nỗi muộn phiền, đất nước rối ren, tai họa dồn dập, đủ mọi ách nạn, sợ bức nhiễu loạn.

Trong thời loạn, cần dùng cách của thời loạn.

Ngón tay Đàm Ma La Già nhẹ nhàng khẩy cầm châu, im lặng niệm kinh, cà sa lộng đầy gió.

Cận vệ Trung quân phóng ra từ trong đêm tối, vây quanh chàng leo lên tường thành.

Mấy ngày nay, tử đệ chưởng quân thế gia hoặc bị cận vệ thuyết phục, sớm đã âm thầm đổi màu cờ, hoặc đã bị trói gô, nhốt canh chừng trong trướng.

Trong lúc thế gia lăm le, mấy vạn quân trú đóng ngoài Thánh Thành đã sớm sơ hở khắp nơi.

Cận vệ thám báo xuyên thẳng vào giữa, dùng kế khéo léo phóng lửa đốt doanh, thừa dịp loạn la to nhiễu loạn lòng người, rất nhanh khiến doanh trại của họ bị tán loạn.

Một khi tán doanh, có tướng quan cũng không thể ra lệnh cho binh sĩ.

Hơn nữa, nhận tin ưng truyền đi, một vạn kỵ binh bộ lạc chờ lệnh đến Thánh Thành đã mai phục ở ngoài Tinh Thành từ trước, nhiệm vụ của họ là xông vào trận địa, phá tan thế trận của binh sĩ thế gia, khiến họ triệt để hỗn loạn.

Giờ phút này, dưới thành mất liên lạc với lãnh chúa, cận vệ bên trong cũng cài bẫy bốn quân lâm vào một trận hỗn chiến, trên tuyết nguyên, lúc nhúc binh sĩ công kích thủ lĩnh của họ, lửa nổi bốn phía, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết, giống như quỷ vực Tu La.

Đàm Ma La Già đứng trên quỷ vực Tu La quan sát chiến trường, ánh lửa đỏ đồng hắt vào gương mặt tuấn tú của chàng, nét mặt như vẽ. 

“Vương! Tất cả thuận lợi!” Thân mặc giáp Tất Sa chạy lên tường thành, cất cao giọng nói.

Đàm Ma La Già gật đầu, phất tay.

Cận vệ khoác bào trắng đồng thanh hô vâng, thả trường cung trong tay, đẩy những chiếc chiến xa cồng kềnh, điều chỉnh thân nỏ, nhắm vào binh sĩ đang hỗn chiến ngay dưới tường thành.

Chuông cổ vang lên, du dương truyền khắp chiến trường.

Binh sĩ dưới tường thành ngơ ngác ngẩng lên nhìn thấy chiến xa trên tường thành, sợ hãi không thôi.

Mấy chiến xa này là vũ khí sắc bén Vương Đình dùng để khắc chế kỵ binh Bắc Nhung, lực xuyên cực mạnh, ngoài trăm bước cũng có thể nhẹ nhàng bắn thủng chiến giáp của kỵ binh. Nếu cận vệ phát động xe nỏ, chỉ cần ngắn ngủi mấy hơi thở, họ sẽ bị bắn thành cái sàng!

Binh sĩ hoảng sợ lui lại.

“Thế gia phản loạn, có ý đồ hành thích Phật Tử, đã bị đuổi bắt!” Tất Sa tay nắm một đống tên, cao giọng thét to, “Phật Tử ở đây! Các ngươi còn không mau mau bỏ vũ khí xuống!”

Một tiếng thét dài đầy nội lực, binh sĩ đang chém giết nghe rất rõ ràng.

“Phật Tử từ bi, biết các ngươi bị thế gia lừa gạt, không trách tội các ngươi, chỉ cần các ngươi bỏ vũ khí xuống, thì không phải là phản quân.”

“Ai cố tình ngoan cố chống lại, kẻ đó sẽ thành kẻ địch của Phật Tử!”

Binh sĩ mờ mịt ngước nhìn Đàm Ma La Già, chiến trường tĩnh lặng như nước. 

Họ vốn không hiểu xảy ra chuyện gì, đột nhiên xông ra đại doanh, đột nhiên hỗn chiến, đột nhiên nhìn thấy một đội binh bộ tộc trên trời giáng xuống, lại đột nhiên bị xua đến dưới tường thành.

Loảng xoảng, cận vệ trà trộn lẫn vào trong binh sĩ dùng sức vứt bỏ vũ khí trong tay, cố ý gào khóc, quỳ xuống dập đầu.

Mấy người khác quỳ theo. Nghe thấy, đám binh lính như tỉnh mộng, nối đuôi theo bỏ vũ khí, quỳ xuống dập đầu.

Áo giáp khác nhau nối tiếp như cơn sóng triều, có tiếng ngựa hí xa xa, ánh lửa hừng hực.

Đàm Ma La Già đứng trên tường thành, nhìn xuống binh sĩ hàng phục dưới chân.

Vào đêm tránh truy sát, cùng Dao Anh vào ở dịch xá, chàng đã ra quyết định, mỗi bước thế gia phản ứng đều nằm trong dự liệu, trên đường đi, ưng luôn đưa thư truyền chỉ thị của chàng, chưa về đến Thánh Thành, chàng đã sắp xếp toàn bộ phục binh ổn thỏa. 

Bỏ mặc cho thế gia vây thành, chính là vì thu nạp binh quyền.

Từ đêm nay về sau, những binh lính này sẽ không còn là tư binh của thế gia nữa.



Một đêm này, dân chúng Thánh Thành nơm nớp lo sợ, không dám chợp mắt.

Triều đình Vương Đình rung chuyển, thế gia hùng hổ dọa người, mua chuộc Cấm Vệ quân, ám sát Phật Tử, bị Cấm Vệ quân và cận vệ Trung quân trung với Phật Tử bắt.

Đêm đó bốn quân rít gào ở doanh trại ngoài thành, vội vàng phát động tấn công thành, kỵ binh bộ lạc tham bái Phật Tử kịp chạy đến, chia tách bốn quân, xua họ đến chân thành, Phật Tử đích thân xuất hiện trên đầu tường, binh sĩ áy náy không chịu được, khóc ròng ròng, buông vũ khí đầu hàng.

Hôm sau, tù trưởng bộ lạc nhao nhao dâng sớ đòi trừng phạt nặng Tiết Duyên Na dẫn đầu ám sát Phật Tử.

Đàm Ma La Già không lập tức xử lý thế gia, mà trước tiên đề bạt tướng sĩ lập công, phong thưởng rộng rãi, rồi ban bố chính lệnh, từ nay trong bốn quân, binh sĩ không phân biệt xuất thân sang hèn, chỉ cần lập chiến công đều được thăng chức.

Chính lệnh lập tức lan truyền nhanh chóng khiến lòng quân phấn chấn. 

Cửa chính của chính điện đóng chặt, đám thế gia dẫn binh vào Vương cung bị Cấm Vệ quân bắt rùa trong hũ, từ Khang Mạc Già đến thân binh của An gia, từng kẻ suy yếu dần, tất cả đều giải vào địa lao.

Từng luồng tin truyền đến địa lao, Khang Mạc Già cười ha hả, cuồng loạn.

Mấy năm qua Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ sắp xếp triều chính, Phật Tử thường bế quan, Tô Đan Cổ tàn nhẫn vô tình làm đám thế gia hận thấu xương, trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ hắn, lại quên mất Phật Tử mới là chỗ dựa của Tô Đan Cổ!

Bọn họ quá tự tin, cứ nghĩ Phật Tử làm việc cẩn thận sẽ không dám đối địch với thế gia, chỉ cần tập trung binh ngoài Thánh Thành, một giết trở tay không kịp, Phật Tử trong gấp gáp đành phải thỏa hiệp, dù gì cân bằng triều đình, không dùng cứng đối cứng với thế gia là tổ huấn của dòng họ Đàm Ma, hơn nữa, địch ngoài trước mắt, chắc chắn ngài sẽ không muốn nhìn thấy triều đình rung chuyển.

Không ngờ Phật Tử trong cơn tức giận đã xé rách thể diện với thế gia, cả tứ đại thế gia không dựa vào ai, trực tiếp ra tay dùng binh quyền khiến thế gia tan rã.

Khang Mạc Già không khỏi có phần hối hận.

Phật Tử mười ba tuổi đã có thể dẫn binh lui địch, dù Tô Đan Cổ đã chết, Phật Tử cũng sẽ không ngồi chờ chết, họ đã quá coi thường Phật Tử.

Một đêm trôi qua, trời đất đổi thay.

Lúc Khang Mạc Già bị bắt đến trước điện, gương mặt hồng hào dạo nào đã trở nên khô héo tiều tụy.

Ông ngẩng đầu nhìn Đàm Ma La Già đang ngồi trên bảo tháp cúi đầu phê tấu chương.

Trong điện sáng lờ mờ, trước án chỉ thắp một chiếc đèn, lấp lánh một điểm. 

“Vương, ngài không bế quan đúng không?” Khang Mạc Già lẩm bẩm nói, “Từ lúc ngài xuất quan đến giờ chưa đến nửa tháng, làm sao kỵ binh các bộ lạc có thể đuổi tới Thánh Thành nhanh như thế, giống như thần binh trời giáng xuống chia cách bốn quân?”

Ông trầm tư suy nghĩ thật lâu, không thể nào nghĩ ra thế gia đã hành động nhanh chóng đến thế, rõ ràng Phật Tử luôn ở trong Phật Tự, bằng cách nào có thể chỉ huy kỵ binh bộ lạc ở ngoài ngàn dặm?

Đáp án chỉ có một.

“Ngài đã biết trước Nhiếp Chính Vương sẽ gặp nguy hiểm, an bài từ sớm… Ngài không bế quan, thậm chí từ trước khi Nhiếp Chính Vương bị giết, ngài đã giăng mảnh lưới thật lớn, chờ bọn ta mắc câu!” Khang Mạc Già cười khổ.

Đã đến nước này, nghĩ rõ ràng thì có được gì? Ông ta đã thành tù nhân dưới bậc thềm.

“Vương sẽ xử lý bọn ta thế nào?”

Giọng Đàm Ma La Già bình tĩnh, nói: “Điều tra rõ tội, theo luật mà làm.”

Khang Mạc Già khẽ giật mình, lập tức cười khẽ, nếp nhăn giãn ra.

Vương là Phật Tử, ngài sẽ không giống Trương gia vì củng cố thế lực mà trắng trợn tàn sát, bất cứ lúc nào, Phật Tử sẽ không giơ đồ đao lên với người già trẻ em.

Khang Mạc Già thở dài, “Vương thế này, việc gì phải lao khổ vậy? Ngài rõ ràng có thể không để ý tới thế gia phân tranh mà.” chìm nổi trong quan trường nhiều năm, một lòng theo đuổi lợi ích gia tộc, ông không thể nào hiểu được cách làm của Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già buông quyển da dê xuống, nói: “Bốn quân của Vương Đình do thế gia nắm giữ, trong triều nội đấu không ngừng, Bắc Nhung dòm ngó suốt, một khi bốn quân có lục đục, chưa đến hai ngày, sẽ có tin báo thẳng đến Bắc Nhung. Chưa diệt nội hoạn, Vương Đình khó mà chống lại Bắc Nhung.”

Mấy năm qua Bắc Nhung thừa cơ tiến đánh Vương Đình vừa vặn đều là thời điểm trong triều phát sinh náo loạn, lúc trước chàng bận rộn nghênh chiến, tâm lực quá mệt mỏi, mấy lần suýt chết, không còn sức lực chỉnh lý triều đình, lần này phía Ngõa Hãn Khả Hãn cũng gặp bạo loạn, bèn tận dụng thời cơ.

Khang Mạc Già khạc ra một ngụm trọc khí thật dài: “Ngài muốn thu binh quyền để chuyên tâm đối phó Bắc Nhung à.”

Ông lắc đầu bật cười.

Chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể đối kháng kẻ địch bên ngoài, đạo lý này, chả nhẽ ông không hiểu sao? Ông hiểu, mấy thế gia khác cũng hiểu. Nhưng không phải ai cũng làm được, vì không ai muốn làm người hy sinh từ bỏ lợi ích gia tộc. 

“Vương, ngài chí hướng rộng lớn, mưu đồ vì Vương Đình ổn định lâu dài, nhưng ngài đã đánh giá thấp lòng người! Ngài phá vỡ cân bằng, thế gia quý tộc tạm thời thần phục, nhưng sẽ còn tro tàn lại cháy.”

“Anh hùng xưa nay, có ai có kết cục tốt đâu?” Khang Mạc Già ngồi xếp bằng, nhìn Đàm Ma La Già, như một cuộc nói chuyện giữa quân thần.

“Vương có còn nhớ Tái Tang Nhĩ Tướng quân không? Rồi Ma Ha Tướng quân nữa? Họ trung thành tuyệt đối với Vương Đình, dốc hết tâm huyết, cả đời vì công, rồi thì sao, một người cả nhà bị đồ sát, bản thân bị chết dưới tay loạn phỉ, một người bị Quân chủ chán ghét vứt bỏ, ngũ mã phanh thây, người trong họ biến thành nô lệ, buồn cười là, những gã dân thường được họ cất nhắc kia lại rất nhanh trở thành kẻ sang trọng mới, để hòa nhập vào thế gia không từ thủ đoạn, cùng thế gia chà đạp dân đen nô dịch, nhìn chúng, có khác gì đám thế gia chứ?”

Khang Mạc Già cười ha hả. “Vương, ngài là Phật Tử, là Quân một nước, ngài không thể tách rời với thế gia, thế gia giống như cỏ bám dính, lúc khô cháy lúc tươi tốt, sinh sôi không ngừng. Hôm nay ngài chèn ép bọn ta, nắm được triều cục, nhưng về mặt quản lý vẫn phải dựa vào thế gia, thế gia rễ sâu lá tốt, từ cái ngày Vương Đình dựng nước đã thành xương máu Vương Đình, không gắn liền với thế gia, Vương Đình sẽ là một mâm cát lỏng lẻo, không đến mấy năm, thế gia sẽ lớn mạnh nổi dậy lần nữa, cuối cùng rồi ngài cũng phải thỏa hiệp với thế gia thôi.”

Cặp mắt đục ngầu của Khang Mạc Già ánh lên mấy điểm sáng, thở ra thật dài. “Tướng quân Ma Ha muốn cải cách quân chế, động chạm đến lợi ích của thế gia, phạm vào căn bản của Vương Đình, gặp kết cục như vậy, là hắn gieo gió gặt bão.”

“Tái Tang Nhĩ Tướng quân khăng khăng điều tra việc thế gia xâm chiếm trang viên, lún vào quá sâu, không thể thoát thân.”

“Bọn họ quá ngây thơ rồi.” Khang Mạc Già ngẩng nhìn Đàm Ma La Già, khóe môi cười trào phúng. “Vương, dân chúng ngu muội, hiền lành ngoan ngoãn, chỉ cần tay cầm gậy chúng sẽ ngoan ngoãn thuận theo, lòng nhân hậu không thể đổi lấy lòng trung thành của chúng, chúng rất giỏi đổi thay, lại quá ngu xuẩn, hôm nay chúng tôn thờ ngài, ngày mai chỉ vì một sai lầm nhỏ mà phỉ nhổ ngài, căm hận ngài, ngài sẽ rất nhanh phát hiện, phản bội ngài, chính là đám dân chúng mà ngài bảo hộ!”

“Là Vương thay mặt cả họ Đàm Ma, ngài chỉ cần cân bằng thế gia là có thể vĩnh viễn hưởng thụ vinh hoa phú quý.”

“Tùy tiện phá bỏ quy củ, các gia tộc bị hao tổn lợi ích sẽ vĩnh viễn không theo, dù cho không thay đổi được gì, họ cũng sẽ giương nanh múa vuốt chờ báo thù.”

“Vương, ngài là Phật Tử, sao không hiểu đạo lý này? Nhìn không rõ lợi hại bên trong?”

Trước án, ánh nến chao động.

Đàm Ma La Già rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói, “Vương Đình đã bệnh phút chót rồi, loạn thế lưu ly, bỏ mặc thêm nữa, cuối cùng rồi Vương Đình sẽ bị hủy diệt trong chiến hỏa.”

Dù sao chuyện cũng phải có người làm, nếu người người đều khoanh tay, ai sẽ bình định loạn thế?

Khang Mạc Già chăm chú nhìn chàng, im lặng thật lâu, ngón tay rung động. “Cho nên, ngài biết rõ hậu quả vẫn muốn ngăn cơn sóng dữ à? Dù cái giá sẽ giống Tái Tang Nhĩ Tướng quân thân tử danh liệt?”

Đàm Ma La Già vẫn ung dung bình ổn viết, nói: “Người chỉ chết có một lần, nếu vì xã tắc mà chết, vì bá tánh lê dân mà chết, cái chết mới có ý nghĩa.”

Ánh nến lồng trên khuôn mặt chàng, rọi lên đường cong rõ ràng trên mặt.

Khang Mạc Già nhớ đến năm đó, thế gia bỏ thành mà chạy, Đàm Ma La Già mười ba tuổi triệu tập Trung quân bảo vệ Vương Đình, yểm hộ cho dân chúng trốn đi, cát vàng mênh mông, thiếu niên một ngựa độc hành, đón đầu quân địch gấp mấy lần ngài, khẳng khái tiến tới, không hề chùn bước.

Bằng sức mình, lấy độ chúng sinh, bảo vệ Vương Đình, bình định loạn thế.

Khang Mạc Già thật lâu không nói, quỳ xuống dập đầu. “Thần nhận tội.”

Khang gia sẽ không cuốn vào mãi, thế gia vận hành nhiều năm, cho dù thất thế hoàn toàn, chỉ cần một vài đời sẽ lại trỗi dậy. 

Ông ta nhận tội, giao ra binh quyền, Đàm Ma La Già sẽ không đuổi tận giết tuyệt.



Trừ Tiết Duyên Na, ba nhà kia đều giao ra binh quyền, đồng thời xác nhận Tiết Duyên Na ám sát Tô Đan Cổ.

Một đêm sóng gió ngập trời lắng lại, dân chúng trong thành tuy lòng còn sợ hãi, nhưng đã bàn tán ầm ĩ, dư luận xôn xao.

Dao Anh tỉnh lại vừa đúng lúc tiếng doanh trại kêu gào vọng tới.

Nàng quấn tấm áo bào bọc sát người đứng dậy, nhìn thấy quyển kinh xếp gọn trên trường án, biết mình vẫn còn đang ở thiền thất của Đàm Ma La Già, ngây ra.

Tiếng vang như sấm ngột ngạt truyền tới Vương Tự, cả mặt đất chấn động, ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời, ngoài thành ầm ĩ rối loạn.

Dao Anh đi ra thiền thất, sắc mặt tái nhợt. Ba Murs nghĩ nàng đang sợ hãi, nhỏ giọng trấn an: “Công chúa không cần khẩn trương, Vương Tự đã tăng cường bảo vệ, không có kẻ xấu xông vào.”

Dao Anh lắc đầu, phủ kín áo choàng, leo lên tháp cao, nhìn ra ngoài thành xa xa.

Lửa lớn thiêu đốt cả đêm. Dao Anh trên tháp nhìn một đêm, cho đến bình minh.

Đến hừng đông, Duyên Giác vội vàng chạy về Vương Tự: “Mấy hôm nay làm công chúa sợ hãi, giờ Trung quân đã bình định phản loạn, công chúa không cần lo lắng.”

Dao Anh hỏi cậu: “Chết nhiều không?”

Duyên Giác cười nói: “Chỉ là thả mấy cây đuốc dọa doanh trại chúng thôi, trong bốn quân có người của chúng ta, nhìn thấy tín hiệu, họ cố ý tạo rối loạn. Khi trời tối đã có người chui vào quân doanh, cắt đứt cung tiễn, cắt mất bàn đạp lên ngựa của chúng, chế bùn nhão lên vũ khí khiến chúng không thể đối địch… Còn nữa, mấy hôm trước, Vương sai A Sử Na Tướng quân lén dẫn người đào mấy lỗ lớn trên đường cái ngoài thành, mùa đông tuyết đóng mấy lớp, nhìn qua chỉ một vùng trắng xóa nhưng quân cận vệ quen thuộc Thánh Thành sẽ biết chỗ nào là hố sâu, chỗ nào là đất dày.”

Cậu đã nhịn rất nhiều ngày, cuối cùng có thể nói thoải mái, hưng phấn khó nhịn, thao thao bất tuyệt.

“Lúc doanh trại rối loạn, mấy cận vệ cố ý dẫn đám người kia không nhìn rõ ràng chạy về phía mấy cái hố, tất cả bị rơi vào hố tuyết, leo lên không nổi, còn lo được chuyện gì khác nữa?”

Đàm Ma La Già đối với động tĩnh bốn quân rõ như lòng bàn tay, từ lâu đã cài người vào, trong lúc thế gia diễu võ giương oai, cho rằng Phật Tử và cận vệ Trung quân lùi bước, thì họ đã sớm trà trộn vào quân trú ngoài thành, sau khi trời tối nội ứng ngoại hợp, phát động rối loạn. Cộng thêm kỵ binh mấy bộ lạc xông thẳng vào chia cách, nên tử thương không nhiều.

Trong Vương cung, trừ Tiết Duyên Na và thân tín bên cạnh, toàn bộ các loạn binh khác và Cấm Vệ quân làm phản cũng bỏ vũ khí đầu hàng, không có huyết chiến.

Dao Anh như thả gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Duyên Giác cười nói: “Công chúa thật là tâm địa nhân từ phúc hậu.”

Dao Anh lắc đầu: “Là ta vui thay cho Pháp sư.”

Duyên Giác giật mình, tỉnh táo lại, nhìn nàng mấy lần thật sâu, thu lại nụ cười, nhẹ gật đầu.

Thảo nào sau khi thế gia nhận tội cũng không thấy chút vui mừng nào trên mặt Vương.

Tất cả mọi người đều vui sướng đắm chìm trong thắng lợi, chỉ có Văn Chiêu công chúa nhìn ra tâm sự của Vương.