Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 2 - Chương 8-3




Vào trong thôn, họ nhanh chóng tìm thấy cái hồ lão cốc chủ nói. Tuy đã là buổi chiều, nhưng trên mặt hồ vẫn bao phủ một lớp sương mỏng, đảo Vô Danh thấp thoáng ẩn hiện trong lớp sương đó. Vì cách xa nên không nhìn rõ được tình hình trên đảo, chỉ thấy ở đó trồng rất nhiều cây, nhìn vào toàn một màu xanh um tùm.

“Không có thuyền.” Vân Sơ nheo mắt nhìn tứ phía, quay đầu lại nói với Ngũ Cân: “Đại sư huynh, chúng ta làm thế nào đây?”

Ngũ Cân nghiêm mặt lại, quả thực có chút khí thế của đại sư huynh: “Đợi ở đây một chút, chắc hẳn Lý đại nhân sẽ nhận được tin rồi phái người đến đón chúng ta.”

Mọi người đi cả ngày trời nên có chút mệt, đáng tiếc trong thôn này không có quán cơm, chỉ có thể lấy lương khô trong túi ra ăn.

Đợi ở bên hồ, gần một canh giờ, vẻ mặt Ngũ Cân đã có chút sốt ruột, không ngớt nhìn sang Tần Liệt. Tần Liệt từ đầu chí cuối không để ý đến hắn, cúi đầu nói chuyện với Bảo Khâm, vẻ mặt dịu dàng, yên ổn. Trong lòng Ngũ Cân cũng dần được yên tâm, hít một hơi dài, tiếp tục đứng đợi, trầm mặc chăm chú nhìn mặt hồ êm ả không một gợn sóng.

Trời càng tối, sương mù càng trở nên dày đặc, kết thành từng tầng, không thể nhìn xa quá mười trượng. Nhưng vào lúc này, trên mặt hồ đột nhiên có động tĩnh, Vân Sơ khẽ hô lên một tiếng: “Kìa! Thuyền tới rồi!”

Ngũ Cân nghe vậy vội vàng đứng dậy, tập trung nhìn, quả nhiên thấy một chiếc thuyền nhỏ dần hiện ra trong sương, chẳng bao lâu đã đỗ trước mặt mọi người.

Lái thuyền là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, ăn mặc tuy có chút cũ kỹ nhưng ánh mắt sắc như có gai, nhìn ai cũng tỏ ra dò xét. Theo thói quen của Tần Liệt, nếu người khác nhìn hắn như vậy, hắn nhất định sẽ lườm lại, nhưng do hôm nay đang trong vai “nhị sư huynh” nên Tần tam gia đành phải cúi đầu, giả bộ e sợ.

Ngũ Cân tiến lên phía trước nói chuyện với lái thuyền một lúc, sau đó hiền lành nói với những người còn lại: “Lý đại nhân phái người đến đón chúng ta, tất cả mau lên thuyền.”

Thế là mọi người khẽ vâng dạ rồi lần lượt lên thuyền.

Động tác của họ nhanh nhẹn, lái thuyền dường như có chút bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt cũng dịu đi rất nhiều.

Tần Liệt xưa nay ít nói, Ngũ Cân phải đóng vai đại sư huynh thật thà hiền lành, còn Vân Sơ và Vân Hựu trước mặt Tần Liệt luôn im lặng, nên Bảo Khâm phải gánh vác trọng trách dò la tin tức. Nàng xinh đẹp lại luôn cười tươi, khiến cho người khác hễ nhìn lại có thiện cảm. Lái thuyền được nàng ngọt ngào gọi là “đại thúc”, khuôn mặt lạnh tanh cuối cùng cũng giãn ra, thỉnh thoảng còn đáp lại vài câu.

Thuyền đi trên hồ nửa tiếng thì Bảo Khâm đã biết được ít nhiều tình hình trên đảo. Hóa ra trên hòn đảo vô danh nhỏ bé này lại có hai thế lực, một bên đứng đầu là bên quan bộ Công Lý Trung Bột viết thư mời họ đến, còn phái khác do họ Hạ đứng đầu. Lái thuyền không nói nhiều về người họ Hạ này, chỉ nhắc nhở Bảo Khâm phải cẩn thận.

Không biết đột nhiên Bảo Khâm nghĩ đến điều gì, sắc mặt dần trở nên khó coi, nụ cười trên mặt dần tỏ ra miễn cưỡng. Lái thuyền chỉ cho là tiểu cô nương bị dọa nên không để ý nhiều, duy có Tần Liệt đoán được ý nàng, lúc xuống thuyền lặng lẽ đến gần Bảo Khâm, nói nhỏ: “Không phải Hạ Lam Thanh.”

Bảo Khâm thở phào, chớp mắt với Tần Liệt một cái, ý hỏi làm sao hắn biết.

Trong mắt của Tần Liệt hiện lên ý trêu đùa: “Ta đương nhiên là biết rồi.”

Hắn đã nói như vậy, khẳng định sớm đã có hành động rồi. Bảo Khâm hình như hiểu ra điều gì đó, trong lòng chợt cảm thấy hiếu kỳ, nếu đây không phải lúc chưa thích hợp, nàng chắc chắn sẽ hỏi rõ ngọn ngành.

Cả đoàn vừa xuống thuyền, lập tức có người đến đón, ân cần dẫn đường.

Lúc xuống bến họ không nhận ra hòn đảo này có gì khác thường, đặc biệt lúc này trời đã tối, lọt vào tầm mắt là một cánh rừng tối tăm, có duy nhất một con đường hẹp quanh co ở giữa, cách một đoạn lại có một ngọn đèn yếu ớt, chỉ đủ chiếu sáng bước chân người.

Người dẫn đường tuổi còn rất trẻ, tự xưng là Trương Thắng, không ngừng nói chuyện suốt đường đi. Nhưng chẳng ai để ý đến hắn ta, chỉ có Bảo Khâm cười nói.

Họ đi cỡ một tuần hương mới đến nơi. Hai bên đường đều có trạm gác, chặn họ lại từ xa, một người trông như thủ vệ ra chào hỏi, thấy Trương Thắng, sắc mặt thoải mái hơn, cười nói: “Là Trương đại nhân.”

Trương Thắng khách khí khum tay với người đó, cười nói: “Mấy vị này là khách của Lý đại nhân, đã thông báo từ trước.”

Người nọ nghe thấy đây là khách của Lý đại nhân thì càng trở nên cung kính, nhưng vẫn vào phòng lấy quyển gì đó ra lật giở và nói: “Là đệ tử của Thanh Hà sơn trang, tổng cộng năm người.” Vừa nói hắn vừa nhìn từng người dò xét.

Đêm, bốn phía tối đen như mực, nơi trạm gác chỉ treo hai ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt vô cùng. Gác cổng vốn dĩ không chú ý đến những người đi sau Trương Thắng, khi nhìn kĩ, trong lòng thầm ngưỡng mộ.

Không nói Tần Liệt và Ngũ Cân xuất chúng như thế nào, nhưng sự kiều diễm của Bảo Khâm khiến cho đám thủ vệ ở trên đảo lâu không nhìn thấy phụ nữ sáng mắt lên.

Tần Liệt sao có thể chịu nổi cảnh vợ mình bị nhìn kỹ như vậy, trong lòng có chút không vui, cũng thể hiện ra ngoài mặt. May mà lúc đó trời tối, người khác không chú ý. Chỉ có Ngũ Cân để ý đến hắn, thấy tình hình không hay bèn nhanh chóng chặn trước mặt Tần Liệt, che khuôn mặt hậm hực kia đi.

Người gác cổng đó cũng có chừng mực, chỉ nhìn một chút rồi thôi, cung kính mở cửa trạm gác, mời mọi người vào trong. Lúc này sắc mặt Tần Liệt mới thoải mái hơn.

Qua cổng, lại đi khoảng một khắc thì đến chỗ ở. Trương Thắng bước lên trước nói một câu, lập tức có người vào thông báo, chẳng bao lâu, một người đàn ông trung niên bước ra nghênh đón, cười nói: “Cuối cùng đã đến rồi, Lý đại nhân đã đợi các vị cả buổi chiều.”

Mấy người họ chỉ là bề dưới, lại là người trong giang hồ, đương nhiên người ta sẽ không đích thân ra đón tiếp, huống hồ họ đều là giả mạo, nên cũng không câu nệ nhiều, nói vài câu khách sáo với người kia rồi đi theo vào bên trong viện.

Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo chín chắn, ăn mặc giản dị đang ngồi trên ghế Thái sư ở chính giữa phòng, chỉ có điều tinh thần không được tốt lắm.

Thấy người đi vào, không đợi họ hành lễ, ông ta đã cười ngăn lại, hàn huyên vài câu rồi nói với Bảo Khâm: “Cháu chính là bé Xảo ư? Mười năm không gặp đã lớn như thế này rồi. Trong thư phụ thân nói cháu tính cách ngang ngược, ta thấy ông ấy quá khiêm tốn rồi. Nếu ta có một cô con gái như vậy thì nằm mơ cũng phải mỉm cười thức dậy.”

Bảo Khâm xấu hổ cười cười, đỏ mặt không lên tiếng, hai mắt chớp chớp, trông cũng có vẻ ngượng ngùng e thẹn của thiếu nữ.

Ngũ Cân nhân đó nói chuyện với Lý Trung Bột, thái độ đúng chừng mực, Vân Sơ và Vân Hựu thỉnh thoảng cũng thêm vào vài câu, không khí trong phòng rất hòa hợp. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, Lý Trung Bột khẽ cau mày, nghe kĩ, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Trong lòng Bảo Khâm chợt giật mình, đánh mắt với Tần Liệt…. Họ Hạ đã tới rồi!

Quả nhiên là như vậy, quản sự đứng tuổi vừa rồi đón họ vội vàng chạy lại thông báo, mồ hôi đầm đìa: “Bẩm đại nhân, Hạ đại nhân đến rồi.”

Lý Trung Bột rũ mắt thật lâu không nói gì, lúc quản sự vừa định lên tiếng một lần nữa thì ông ta dặn dò: “Mời vào đi.”

Ông ta vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại.

“Lý đại nhân…” Một thanh niên mặc trường bào màu lam, sắc mặt xám xịt chậm rãi bước vào phòng, ánh mắt thâm trầm đảo qua mọi người một lượt, dò xét trên mặt Tần Liệt và Bảo Khâm lâu hơn một chút, cuối cùng dừng ở trên người Lý Trung Bột đang ngồi trên ghế: “Tại hạ nghe nói, có người lên đảo.”

Lý Trung Bột lạnh lùng nói: “Bản quan đã báo cáo cho Sở cơ mật trước đó, Hạ đại nhân lẽ nào đã quên rồi ư?”

Hạ đại nhân kia cười nhạt, tự tìm một chỗ ngồi, chậm rãi nói tiếp: “Lý đại nhân hiểu lầm rồi, tại hạ không hề có ý đó. Chẳng qua tại hạ lo lắng cho sự an toàn trên đảo nên mới quan tâm. Theo quy định của đảo, những người mới đến cho dù là ai cũng đều phải soát người trước.”

Soát người… con ngươi Tần Liệt khẽ co lại, đôi mắt bỗng có sát khí!

Khuôn mặt Tần Liệt biến sắc, không khí trong phòng đột nhiên như bị phủ một lớp sương lạnh, gã họ Hạ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt sắc bén quét qua từng người một. Ngũ Cân lo lắng đến toát mồ hôi hột, nhưng không dám lên tiếng.

Bảo Khâm đứng phắt dậy, mặt đỏ phừng phừng nói với gã họ Hạ: “Ngươi… ngươi thật là vô sỉ!”

Lý Trung Bột vội ra mặt giảng hòa, vẫy tay bảo Bảo Khâm ngồi xuống, rồi lại trầm giọng nói với họ Hạ: “Hạ đại nhân, quy định cũng phải có tình người. Mấy vị đây đều là khách bản quan mời tới, đường xa vạn dặm đến hòn đảo này, sao có thể vô lễ như vậy. Lần trước Liễu đại nhân lên đảo, bản quan không nhớ đại nhân có khám người ông ấy?”

Hạ đại nhân biến sắc, ánh mắt u ám dừng lại trên người Lý Trung Bột, một lúc sau, lại nhìn Bảo Khâm đang tức giận, rồi nhìn vào khuôn mặt không biểu cảm của Tần Liệt. Căn phòng yên tĩnh một lúc lâu, họ Hạ đột nhiên cười phá lên, chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, nói: “Được rồi, được rồi, đã là khách của Lý đại nhân thì chuyện này cho qua. Có điều Lý đại nhân cũng biết quy tắc của đảo, đuốc hay nến đều không được mang theo. Nếu chư vị đây có mang theo những vật kia thì hãy sớm giao nộp cho Lý đại nhân, nếu không sau này xảy ra chuyện gì thì không phải chỉ nói vài ba câu là xong đâu.”

Dáng điệu của hắn khi nãy rõ ràng là muốn gây khó dễ cho mọi người, chẳng ai ngờ hắn đột nhiên giơ cao đánh khẽ, cho qua chuyện này như vậy.

Nhưng nếu người ta đã giữ thể diện cho mình thì Lý Trung Bột đương nhiên là biết ơn, khách khí đứng dậy tiễn hắn. Những người trong phòng nhìn nhau. Ngũ Cân lén nhìn Bảo Khâm, trong lòng có ý tưởng, nhưng liếc sang phía Tần Liệt, không dám lên tiếng.

Sau đó, không khí trong phòng ngưng đọng, Lý Trung Bột coi như không thấy chuyện vừa xảy ra, vô cùng bình tĩnh bảo hạ nhân đến dẫn họ đi nghỉ ngơi. Trước lúc đi còn dặn: “Trên đảo quản đá lửa rất chặt, nến hay đuốc đều có số lượng nhất định, buổi tối quá giờ Tuất không được đốt đèn. Mấy cháu mới đến có lẽ sẽ không quen, nhưng qua vài hôm chắc sẽ ổn thôi.”

Mọi người đều hiểu nguyên do, gật đầu đồng ý.

Sau đó quản sự lại dẫn họ đến tiểu viện phía sau dùng bữa, ăn xong, sắp xếp phòng ngủ cho họ rồi cáo từ.

Vì tốn rất nhiều thời gian trên đường, nên cơm nước xong xuôi đã đến giờ Tuất, khắp nơi đã tắt hết đèn, trong viện một màu tối đen. Bảo Khâm có mang theo đuốc nhưng không dám bỏ ra dùng.

Ở trong lòng địch, Tần Liệt và Bảo Khâm dù có muốn dính lấy nhau cũng không đủ can đảm. Hắn rất khó chịu, nhưng vẫn đành phải tách ra ngủ riêng phòng.

Mọi người lần đầu lên đảo, không dám tùy ý làm càn, hơn nữa đường đi mệt nhọc nên buổi tối tất cả đánh một giấc yên ổn. Sáng sớm Bảo Khâm tỉnh dậy, mở mắt ra, bên ngoài trời vừa sáng. Nàng rời giường thay quần áo ra ngoài đã thấy Tần Liệt ngồi đợi.

Trong nhà không trồng cây, chỉ có vài khóm hoa cỏ thấp được cắt tỉa gọn gàng, không có chút mĩ cảm nào. Tần Liệt ngồi bên cạnh một giếng nước ở phía Đông, mặc trường bào màu lam không một nếp nhăn, tóc được búi cẩn thận gọn gàng, càng làm tôn thêm vẻ tuấn tú.

Nghe thấy tiếng bước chân Bảo Khâm ở đằng sau, Tần Liệt không quay người, chỉ đưa tay ra, không hiểu tại sao hắn lại biết là nàng. Bảo Khâm vừa định nắm lấy tay hắn, trong sân vang lên tiếng bước chân, sau đó mấy người dưới cười nói: “Hai vị dậy sớm thật đấy.”

Bảo Khâm khách khí chào hỏi Tần Liệt, gọi hắn là “nhị sư huynh”. Khuôn mặt Tần Liệt ủ rũ, quay đầu đi không để ý đến nàng. Ngũ Cân và những người khác đều dậy rồi, thấy mặt Tần Liệt khó coi nên chẳng ai dám lên tiếng, không khí trong sân bỗng chốc nặng nề.

Ăn sáng xong, quản sự đứng tuổi lại đến chào hỏi họ, nói dẫn họ đi thăm thú một chút, nhưng vừa định ra khỏi cửa thì bị chặn lại.

“Trên đảo nhiều muỗi vắt côn trùng, không khí độc hại. Hạ đại nhân sợ chư vị mới đến sẽ nhiễm bệnh nên sai thuộc hạ mang thuốc tới.” Người nói là một gã cao to khỏe mạnh, nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm, lại để hai nhúm râu nhỏ trông chẳng ra sao, nhưng điều khiến mọi người nghi hoặc chính là thái độ của Hạ đại nhân.

Tối đến, Tần Liệt nhân lúc rảnh rỗi nói với Bảo Khâm về tung tích của Hạ Lam Thanh. Gã đàn ông đầy dã tâm kia lấy Công chúa, đã trở thành Đô úy phò mã của Bắc Yên… Bảo Khâm nghe xong căm hận phỉ nhổ: “Thật là hời cho hắn rồi!” Miệng nói vậy, nhưng trong lòng nàng rất rõ, nhất định là do Tần Liệt đứng đằng sau thêm dầu vào lửa. Với sự độc ác của Hạ Lam Thanh, dù có giết hắn, nàng cũng không thấy tiếc, có điều xem ra Tần Liệt còn tàn nhẫn hơn nàng…. Khiến cho một gã đàn ông chí hướng vời vợi bị bó buộc cả đời trong phủ Phò mã, như vậy còn khó chịu hơn là giết hắn.

Còn về Hạ đại nhân trên đảo này, Tần Liệt đoán hắn là em ruột của Hạ Lam Thanh, tên là Hạ Lam Hi. Hạ Lam Hi là con vợ kế của nhà họ Hạ, danh phận tuy không cao quý như Hạ Lam Thanh nhưng rất được phụ thân yêu quý, cũng chính vì thế, hắn và Hạ Lam Thanh mới bất hòa.

Những cái khác, Tần Liệt cũng không biết nhiều… dù sao cũng chỉ là con cháu quan lại bình thường, gián điệp nước Tần không cần tốn thời gian công sức vào đó.

Không chỉ Bảo Khâm, ai cũng ngây ra, nghi ngờ nhìn người mới đến. Quản sự đứng tuổi là người đầu tiên có phản ứng, khách sáo nói với người râu dài: “Thì ra là Mạnh đại nhân, mau vào mau vào!” Lúc nói, ông ta còn không ngừng nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay mấy gã sai vặt.

Hạ Lam Hi và Lý Trung Bột xưa nay bất hòa, đây là chuyện mà trên đảo ai cũng biết, tuy chưa bao giờ vạch mặt nhau nhưng lúc nào cũng nhằm vào đối phương công kích. Hôm qua Hạ Lam Hi “khai ân” đều khiến bọn họ nghi ngờ, hôm nay lại còn khách sáo như vậy khiến người ta không khỏi suy nghĩ…

Quản sự vừa tiếp Mạnh đại nhân vừa vuốt râu suy nghĩ, ánh mắt liếc nhìn Bảo Khâm, trong lòng hình như nghĩ đến điều gì.

Không chỉ ông ta mà mọi người đều đoán ra, sắc mặt khó coi. Tần Liệt lúc này rất bình tĩnh, cũng không cho gã họ Mạnh mặt mũi, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, đa tạ Hạ đại nhân.” Nói rồi hắn chẳng khách khí mở ngay chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn trước mặt Bảo Khâm.

Sắc mặt Mạnh đại nhân khó chịu nhưng không nói gì. Quản sự đảo mắt qua chiếc hộp, muốn nhìn cho rõ rốt cuộc Hạ Lam Hi mang bảo bối gì đến nịnh Bảo Khâm. Vừa nhìn liền thấy kinh ngạc. Trong hộp chỉ có một ít thuốc thông thường, tuy được gói gọn gàng nhưng thực sự không thể gọi là của hiếm.

Đây đâu có phải cách để nịnh con gái cơ chứ… Phàm là có đầu óc đều nhân cơ hội tặng hoa tai trang sức. Tuy nơi này chỉ là một hòn đảo biệt lập, dù không có trang sức ngọc ngà cũng phải có vàng bạc đá quý. Hạ Lam Hi xuất thân thế gia, không thể không có những thứ này được.

Mạnh đại nhân ho hai tiếng, gương mặt tỏ vẻ nghiêm túc, hắng giọng nói: “Trên đảo quản rất nghiêm, nhiều nơi không thể ra vào, Hạ đại nhân sợ các vị đi nhầm nên dặn hạ quan dẫn các vị đi, tránh gây chuyện phiền phức.”

Gã họ Hạ này cũng hơi tốt bụng quá mức rồi! Bảo Khâm thầm nghĩ trong lòng. Quản sự đang định mở miệng từ chối, chẳng ngờ Ngũ Cân đã nhanh miệng đồng ý, còn cười nói: “Vậy thì làm phiền Mạnh đại nhân rồi.” Nói xong, Vân Sơ và Vân Hựu còn khách sáo gật đầu với Mạnh đại nhân, Bảo Khâm không hiểu gì nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.

Vị quản sự cảm thấy hơi kì quặc, sợ hơi không để ý mấy người này sẽ bị Hạ Lam Hi lôi kéo, vội vàng sai người đi báo tin cho Lý Trung Bột, bản thân theo sau họ không rời, bị Mạnh đại nhân lườm mấy lần nhưng chỉ cười trừ.

Mạnh đại nhân đó tuy không trông ra gì, nhưng đối xử với người khác rất hòa nhã, cả chặng đường cười cười nói nói, không khí rất hòa hợp. Điều khiến cho Bảo Khâm bất ngờ đó là gã họ Mạnh đó liếc trộm nàng mấy lần, Tần Liệt lại không tỏ ra bực bội, thật không giống với hắn chút nào.

Họ đi quanh đảo cả một buổi sáng, quản sự đi theo càng nghe càng ngạc nhiên. Mạnh đại nhân này quá mức khách khí, dẫn mọi người đi khắp ngõ ngách trên đảo, ngoài kho hàng và mấy chỗ cơ mật ra đều dẫn đi hết. Hạ Lam Hi sau khi trông giữ chuyện an toàn trên đảo chưa bao giờ hào phóng như thế này.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng quản sự lúc nào cũng cười, cung kính theo sau đến tận khi kết thúc, rồi lại cung kính tiễn Mạnh đại nhân ra về. Đợi đến giờ cơm trưa, ông ta còn muốn nhắc mọi người vài câu, nhưng thấy ai cũng vui vẻ nên sợ mình nói sai, lại thôi. Vừa ra khỏi nhà, quản sự liền hộc tốc tìm Lý Trung Bột kể cho ông ta nghe về những việc kì quái ngày hôm nay.

Lý Trung Bột là nhân vật như thế nào cơ chứ, đôi mắt thâm hiểm hơn quản sự nhiều, nghe thấy vậy chỉ cười nhạt, khua tay nói: “Không sao, mấy đứa trẻ đó ngươi cũng thấy rồi, đều không phải người hồ đồ. Tên Hạ Lam Hi đó e rằng đã tốn công toi.” Ông ta vừa nói vừa tưởng tượng ra khuôn mặt vô cảm của Tần Liệt nên không nhịn nổi lắc đầu cười.

Ở chỗ Tần Liệt, sau khi tiễn quản sự, chỉ còn năm người họ. Bảo Khâm sớm đã phát hiện ra có điều bất thường, nhẹ nhàng lén vào phòng Tần Liệt, khóa cửa lại hỏi: “Có phải mọi người biết gã họ Mạnh đó không?”

“Nàng cũng nhìn ra rồi.” Mặt Tần Liệt hiếm khi ôn hòa như vậy, hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi lại vẫy Bảo Khâm lại kéo nàng vào lòng, dặn dò: “Hắn chính là Lão Thất. Chả trách lâu như vậy không có tin tức gì, hóa ra hắn đã lên đảo. Nơi này chỉ có thể vào mà không thể ra, hắn đã bị trói buộc ở đây mấy tháng nay rồi.”

Tuy không biết Lão Thất nhận được sự tín nhiệm của Hạ Lam Hi bằng cách nào rồi trở thành tâm phúc của hắn, nhưng những hành động của hắn rất có ích cho mọi người, ít nhất, họ đã hiểu được một phần địa thế nơi đây.

“Không biết Lão Thất đã gặp sư huynh của ta chưa?” Vừa nghĩ đến Lâm Túc, lòng Bảo Khâm lại chùng xuống.

“Tối nay Lão Thất đến ta sẽ hỏi cho kỹ.” Tần Liệt nghịch ngón tay nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt nên cũng không tiện thân mật, đành phải vỗ vai Bảo Khâm, dịu dàng: “Nàng yên tâm, Lý Trung Bột đã mời người từ Thanh Hà sơn trang xa xôi nghìn dặm đến đây, có thể thấy bọn họ vẫn chưa có công thức chế thuốc nổ. Nhị sư huynh của nàng nhất định vẫn bình an vô sự, chỉ là bị người ta bắt bớ không được tự do mà thôi. Theo ta thấy đến chín mười phần hắn bị giam giữ, đợi ta hỏi Lão Thất rồi chúng ta bàn bạc kĩ hơn.”

Đang nói, đột nhiên Tần Liệt phát hiện trên cổ Bảo Khâm có vết mẩn đỏ, liền lấy tay xoa xoa rồi hỏi: “Sao lại có vết mẩn đỏ này?”

Bảo Khâm vốn dĩ không để ý đến, nhưng bị hắn xoa vào càng ngứa hơn, chau mày nói: “Chắc nãy ra ngoài bị muỗi đốt, chàng đừng sờ vào, ngứa lắm!”

Tần Liệt thấy vết mẩn càng lan rộng, vội buông tay, cúi đầu nhìn cái hộp trên bàn, lúc này mới nhớ ra đó là thuốc Hạ Lam Hi mang đến, hình như bên trong có một hộp thuốc trị ngứa.

Nghĩ đến đó, hắn với tay mở cái hộp ra, cúi đầu nhìn món đồ bên trong, sắc mặt chợt trở nên u ám.

Bảo Khâm cảm thấy lạ, cúi đầu nhìn theo liền ngẩn ra.

Bên ngoài chiếc hộp gỗ chẳng có gì đặc biệt, nhưng bên trong không phải thuốc mà là một miếng ngọc bội màu lục bích xinh xắn. Bảo Khâm hiểu nhiều biết rộng, vừa nhìn đã biết món đồ này giá trị không nhỏ. Bên dưới miếng ngọc bội có một bó chỉ, rõ ràng đây là dây kết đồng tâm màu đỏ…

Đây… đây… là đưa nhầm hộp… hay là…

Bảo Khâm cũng nghẹn họng nhìn chiếc hộp thuốc chằm chằm, cuối cùng cũng hồi thần, nàng rất muốn cười, nhưng thấy sắc mặt Tần Liệt khó coi nên đành cố nhịn, đến nỗi khuôn mặt đỏ ửng.

Tuy nàng biết khuôn mặt của Tần Liệt rất hấp dẫn phụ nữ, trước là Vương Nhạn Như, sau là Ôn Xảo Xảo, trong Phong thành còn có hàng loạt các thiên kim tiểu thư nhìn nàng bằng ánh mắt thù địch, nhưng… lần này lại có thể hấp dẫn đàn ông, thật sự quá bất ngờ.

“Quá đáng quá!” Bảo Khâm nghiêm mặt nói: “Thế này khác gì tát vào mặt thiếp!” Một cô nương xinh đẹp kiều diễm như nàng mà Hạ Lam Hi lại bỏ qua, đi coi trọng Tần Liệt, thật sự giống như tát vào mặt nàng.

Tần Liệt phẫn nộ bật cười, khóe miệng nhếch lên, trông còn đáng sợ hơn khuôn mặt đơ như khúc gỗ ngày thường. Cũng may bây giờ Bảo Khâm đang ở đó, nếu đổi là người khác, nhìn thấy bộ mặt hắn như vậy chắc chắn đã bị dọa sợ mất mật rồi.

“Được lắm! Được lắm!” Tần Liệt nghiến răng từng chữ: “Ta sẽ lấy mạng Hạ Lam Hi!”