Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 2 - Chương 7-1




Tuy Bảo Khâm rất muốn đi, nhưng Tần Liệt ở đó, hắn nhất định sẽ không cho nàng dẫn quân tập kích quân Yên vào ban đêm.

“Khó khăn lắm mới có cơ hội lập công, mọi người đều như hổ đói, sao ta có thể để nàng đi tranh công với họ”. Tần Liệt nói lời quả quyết, Bảo Khâm nhất thời không tìm được lý do gì để phản bác. Lòng nàng cũng hiểu ý sâu xa trong lời hắn, tuy đột kích ban đêm có thể lập công lớn nhưng đồng thời cũng nguy hiểm trùng trùng.

Chưa cần biết doanh trại quân Yên canh phòng nghiêm ngặt ra sao, chỉ cần tất cả “đạn sắt” đều nổ, e là toàn bộ doanh trại của chúng sẽ bị lật tung lên, quân Tần đến đột kích cũng sẽ phải gánh chịu nguy hiểm to lớn. Một phút thiếu thận trọng, chỉ lo ngay cả mạng sống cũng mất.

Nhưng tướng sĩ quân Tần vẫn sục sôi khí thế, tranh giành việc này. Lão Hắc thậm chí đã đánh nhau với Nhị Lăng Tử, còn đau khổ khuyên nhủ: “Không phải ta tham công, mà Nhị Lăng Tử ngươi đến giờ vẫn chưa thành gia thất, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Đổng gia chẳng phải sẽ tuyệt hậu hay sao? Ta đây cũng chỉ muốn tốt cho ngươi.”

Nhị Lăng Tử trái lại vẫn ngang bướng đến cùng, có chết cũng không chịu lui, gân cổ nói: “Những tên chó Yên đó đã giết bao nhiêu huynh đệ, ta phải báo thù thay họ.”

Nghĩ đến những anh em đã chết dưới kiếm quân thù, hai mắt Nhị Lăng Tử bất giác đỏ hoe. Đội quân đi tuần hắn chỉ huy hôm đó, ngày ngày đều đi thị sát theo thông lệ, trước khi đi mọi người còn cười đùa nói đủ thứ chuyện linh tinh, có ai ngờ khi trở về âm dương cách biệt. Nếu không phải gặp được Bảo Khâm, chỉ e cái mạng nhỏ của hắn cũng chẳng còn. Giờ đây hắn không thấy sợ hãi chút nào, trong đầu chỉ nghĩ đến việc báo thù ra sao.

Lão Hắc bỗng lặng im. Ngay cả Tần Tu vốn muốn đi quyết chiến với quân Yên bằng mọi giá nghe Nhị Lăng Tử nói xong liền không lên tiếng nữa. Chỉ có Tần Liệt vẫn giữ thái độ bình tĩnh, trầm giọng nói: “Ngươi muốn đi ta sẽ không cản, có điều…”

Hắn ngập ngừng, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt của các tướng lĩnh ở đây. Mọi người đột nhiên cảm thấy sợ hãi, chẳng ai bảo ai đều đứng thẳng lưng, mắt hướng thẳng về phía hắn.

“Lão Hắc thống lĩnh quân đội, Đổng Nhị và Ngũ Cân làm phó tướng, một người ngoài sáng một người trong tối, chia ra hành động.” Giọng nói của Tần Liệt có thứ sức mạnh khiến mọi người có thể bình tĩnh và tin phục, hắn thậm chí không cần giải thích nhiều lời, chỉ bằng một câu nói, bọn họ đều tuân theo không chút hoài nghi. Ngay đến Nhị Lăng Tử lúc nãy còn đánh nhau với Lão Hắc cũng không oán trách nửa lời, hít một hơi thật sâu rồi tuân lệnh.

Duy có Tần Tu vẫn còn chút băn khoăn, nhưng hắn kiêng dè, không nói trước mặt mọi người. Đợi khi tất cả giải tán hết, Tần Tu mới lặng lẽ bước vào lều trại của Tần Liệt, bám riết lấy hắn không chịu đi. Nhưng Tần Liệt sao có thể đồng ý.

Một là Tần Tu lần này không phụng chỉ, hai là dù sao thân phận của hắn cũng đặc biệt, ngộ nhỡ có điều bất trắc Tần Liệt không biết ăn nói thế nào với Tần Đế. Bởi vậy dù là Tần Tu mềm rắn đủ cả, Tần Liệt cũng không đáp ứng. Bảo Khâm đứng một bên nhìn, không nhịn được chen lời khuyên nhủ: “Cũng không phải ngươi không hiểu tính khí Tần Liệt, chàng rất ngoan cố, trước giờ đều khó lay chuyển. Ngươi hà tất phải phí lời làm gì. Nếu thật sự muốn đi, cũng không thiếu cách…”

Nói được một nửa Bảo Khâm chợt thấy không hay, Tần Liệt nhìn nàng chằm chằm, thần sắc vô cùng phức tạp. Tần Tu cũng là một kẻ miệng hùm gan sứa, vừa thấy sắc mặt Tần Liệt không tốt, liền vội vàng lấy cớ rời đi, trước lúc đi còn lén lút làm mặt xấu trêu Bảo Khâm, bộ dạng vui sướng khi người gặp họa.

Bảo Khâm nhếch miệng cười với hắn xong quay lại mỉm cười.

Những người khác sợ Tần Liệt, nhưng Bảo Khâm một chút cũng không. Con người đều như vậy, đối với người mình yêu luôn có sự tin tưởng khó hiểu.

“Nàng ấy à …” Tần Liệt nhìn dáng vẻ cười cợt không nghiêm chỉnh của nàng, khuôn mặt nghiêm túc cũng phải giãn ra, thở dài hết cách. Hắn bước đến bên nàng, đưa tay ôm eo nàng, thân thể hai người lập tức kề sát bên nhau.

Tuy đã cách một lớp y phục dày, nhưng cả hai cảm thấy sự ấm áp từ cơ thể đối phương, hơi thở ấm nóng và hương vị vừa ấm áp vừa dễ chịu. Bảo Khâm đứng yên, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực của hắn, nét mặt vừa dịu dàng lại bình yên. Lòng Tần Liệt cũng dần tĩnh lặng, bên ngoài lều chốc chốc có người qua lại, nhưng lòng hắn chỉ ở nguyên trong túp lều bé nhỏ này.

Đã bao lâu chưa có cảm giác yên bình như thế này rồi? Tần Liệt tựa cằm vào vai Bảo Khâm, thở nhẹ và nói bằng một giọng rất dịu dàng: “Đội ngũ vận chuyển pháo của quân Yên ngày mai có thể sẽ đến nơi.”

“Vậy sao?” Bảo Khâm không muốn dứt ra khỏi hơi ấm trong lòng hắn. “Cho nên?” Nàng cảm giác hắn thân mật thế này không phải vì muốn bàn chuyện quân với nàng.

“Qua đêm nay hết thảy đều kết thúc.” Giọng nói Tần Liệt vừa mang theo niềm vui, lại vừa có sự phức tạp không thể nói thành lời, Bảo Khâm cảm thấy dường như hắn có chút cô đơn. Nếu Tần Tu rầu rĩ như vậy nàng có thể lý giải, bởi hắn trước giờ thích náo nhiệt, chỉ sợ thiên hạ không đại loạn. Còn Tần Liệt không phải người hiếu chiến, sao lại tiếc hận khi chiến tranh sắp kết thúc chứ?

Nàng vừa định mở miệng hỏi, Tần Liệt đã nói trước: “Nếu không phải nàng phát hiện ra âm mưu của quân Yến, chỉ sợ…” Đột nhiên hắn ngừng lại, trong lời nói có chút áy náy, dường như cảm thấy mình rất xấu xa: “Nói không chừng, chúng ta có thể thành thân trước trận chiến… Giờ chiến thắng trở về, hôn sự không biết sẽ trì hoãn đến bao giờ.”

Có trời mới biết tại sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này! Bảo Khâm chợt đỏ mặt, tim đập dữ dội, nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng điềm tĩnh, nói một cách nghiêm túc: “Chàng thật háo sắc!”

Tần Liệt oan ức vô cùng. Hắn cũng không còn ít tuổi, đám đàn ông quý tộc bằng tuổi hắn ở Phong Thành có ai chưa thành thân chứ? Tam thê tứ thiếp không bàn đến, ngay cả con cái cũng đầy nhà rồi. Còn hắn… Nghĩ mọi chuyện một cách bình thường, thì đâu có háo sắc? Hơn nữa, nếu thật sự không có sắc tâm mới gọi là bất thường, cuộc sống sẽ mất đi không ít lạc thú…

“Ta háo sắc?” Tần Liệt nghiến răng hỏi lại. Hắn cúi đầu cắn một cái vào cổ Bảo Khâm. Nói là cắn nhưng thực chất là hôn thì đúng hơn. Môi hắn rất dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, mới hơi tùy tiện một chút, mùi hương con gái dịu nhẹ trên người nàng đã bao trùm lấy hắn, đầu óc dần trở nên mơ hồ.

Do ảnh hưởng từ cảnh ngộ của Mẫu phi ngày trước, Tần Liệt xưa nay vô cùng cẩn thận với chuyện nữ sắc. Hắn quyết tâm phải tìm được một người con gái mình thật lòng yêu thương sống với nhau trọn đời. Kiếm tìm bao lâu, phí hoài bao nhiêu năm tháng mới tìm được Bảo Khâm. Vốn dĩ vui mừng chuẩn bị thành thân, nào ngờ đến cuối cùng vì chuyện Trịnh Đế băng hà, hỉ sự phải tạm hoãn.

Hắn xưa nay điềm tĩnh uy nghiêm, trầm ổn mà lạnh lùng, tựa như người trong tranh không có tình yêu, chẳng có ham muốn. Mọi người xung quanh đều nghĩ hắn không nóng không vội, nhưng lại không biết phàm là đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông khỏe mạnh trưởng thành, có ai không vội…

Bảo Khâm đột nhiên nhớ lại lời Lão Hắc nói lúc trước, nhất thời không nhịn được, cười thành tiếng. Tần Liệt xụ mặt, càng thêm phiền muộn, vươn tay giữ sau gáy nàng kéo lại gần, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại…

Hơi thở của hắn trở nên nặng nề gáp gáp, đôi tay cũng không kìm được mà dần dần ôm lấy khuôn mặt nàng mạnh mẽ chiếm đoạt. Bảo Khâm bị hắn hôn đến mức quay cuồng, cái gọi là lí trí và bình tĩnh từng chút từng chút bay ra khỏi đầu, đôi tay bất giác đặt lên ngực hắn, cảm nhận nhịp đập trái tim mãnh liệt.

“A Bảo! A Bảo! A Bảo xinh đẹp của ta…” Đầu óc hắn trống rỗng, không còn biết gì nữa, chỉ gọi tên nàng, từng chữ từng chữ như bày tỏ nỗi lòng. Rõ ràng chỉ là một cái tên rất đỗi bình thường, nhưng khi hắn cất tiếng gọi lại mang theo vị ngọt khắc cốt ghi tâm, mỗi lần gọi là một lần trái tim Tần Liệt run rẩy…

“Tam gia…” Bên ngoài lều đột nhiên có tiếng người hét lớn.

Bảo Khâm nhanh như cắt hoàn hồn, đưa tay đẩy mạnh khiến Tần Liệt lùi đến mấy bước. Không chỉ vậy, Tần Tam Gia vẫn luôn lạnh lùng nghiêm túc lại bị va vào cái ghế đẩu đằng sau, nhất thời không đứng vững, “bịch” một cái ngã xuống đất.

Người ngoài lều nghe thấy tiếng động bên trong, không hề nghĩ ngợi xông thẳng vào: “ Tam gia, có chuyện…?” Vừa bước vào, hắn liền nhìn thấy Bảo Khâm ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn. Khuôn mặt nghiêm túc đoan trang, chỉ có hai má đỏ ửng, chỉ có ánh mắt mơ màng, đôi môi hơi sưng lên… Ngũ Cân chợt cảm thấy muốn chết!

Sao hắn lại nhằm ngay lúc này mà đến cơ chứ! Chưa biết chừng lát nữa chết như thế nào cũng không biết.

“Tam gia, thuộc hạ đột nhiên nhớ ra còn có chuyện gấp phải làm.” Ngũ Cân không dám nhìn Bảo Khâm nữa, càng không dám nhìn khuôn mặt hằm hằm của Tần Liệt, cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài.

Bên trong nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Bảo Khâm liếc mắt nhìn trộm Tần Liệt, thấy hắn vẫn đang ngồi dưới đất không chịu đứng lên, trong lòng biết hắn đang buồn bực. Trước mặt người khác Tần Liệt luôn tỏ ra nghiêm túc, còn trước mặt Bảo Khâm hắn bất chấp thể diện, hành vi ngồi lì dưới đất ngày hôm nay đã không còn xa lạ.

Bảo Khâm đang suy nghĩ xem nên nói gì dỗ dành Tần Liệt, nhưng không biết vì sao, nghĩ đến bộ dạng thảm hại ban nãy của hắn, nàng không nhịn được cười phá lên. Tần Liệt thấy thế càng xấu hổ hơn. Nhưng Bảo Khâm càng cười càng thích chí cuối cùng còn ôm bụng cười, không đứng dậy nổi.

Hắn không nhẫn nhịn được nữa, nhổm dậy, không nói năng gì nhào về phía nàng, đôi tay hơi dùng lực kéo nàng cùng ngã xuống đất. Lăn nhẹ vài vòng, hắn đè nàng xuống dưới thân…

“A Bảo!” Tần Liệt nhìn nàng chăm chú, ánh mặt nghiêm túc vô cùng: “Chúng ta thành thân đi.”

Thành thân? Bảo Khâm ngây người ra, mở to mắt nhìn Tần Liệt, một lúc lâu không nói gì. Cơ thể hai người áp sát vào nhau. Tần Liệt dường như có thể cảm nhận được trái tim nàng đang đập mạnh “thình thịch… thình thịch”, bản thân hắn cũng căng thẳng theo, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, ngay cả nhịp thở cũng hỗn loạn.

Trong lều im lặng một lúc lâu, Tần Liệt vẫn đè lên Bảo Khâm như vậy, dường như nếu nàng không đồng ý sẽ không đứng dậy, điệu bộ vô lại ấy chẳng giống Tần đại tướng uy nghiêm chút nào.

Bảo Khâm suýt nữa bật cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nàng chỉ khẽ hỏi: “Thất công chúa vẫn đang trong thời gian chịu tang, nếu chàng ép thiếp thành thân, không sợ miệng lưỡi thế gian hay sao?”

Tần Liệt chớp chớp mắt, thong thả trả lời: “Quân Yên kéo binh vây thành, tính mạng binh sĩ đang nguy hiểm, để động viên tinh thần tướng sĩ, ta và Công chúa thành thân ngoài tiền tuyến, sau đó cùng nhau xông pha trận mạc, chung tay giết giặc. Chúng binh sĩ được cổ vũ, sĩ khí bừng bừng, sau đó không những đột phá vòng vây, mà còn thừa thắng xông lên, giết trăm ngàn địch, chém chết tướng nước Yên, đây chính là chiến thắng lẫy lừng mười năm nay chưa từng thấy…”

Bản lĩnh ba hoa này của hắn khiến Bảo Khâm cứng họng, đợi nghe hết rồi, nàng không nhịn được cười phá lên: “Chàng không sợ sau khi về Kinh sẽ bị Bệ hạ mắng cho té tát hay sao?”

Tần Liệt không quan tâm, hắn nói: “Ván đã đóng thuyền, ông ấy còn có thể làm gì nữa, chẳng lẽ lại trị tội ta báo cáo sai quân tình hay sao?” Tuy hắn và Tần Đế luôn bất hòa, nhưng hắn hiểu rõ cha mình, những chuyện khác không nói, khả năng bao che khuyết điểm lại không ai sánh bằng.

Đặc biệt đứa con trai này – Tần Liệt, còn là người Tần Đế xem trọng nhất, người khác chỉ cần nói nhiều hơn một chút ông cũng nổi giận, nhưng cho dù có nổi trận lôi đình cũng không làm Tần Liệt khó xử trước mặt nhiều người.

“Cùng lắm lúc về sẽ bị mắng vài câu.” Tần Liệt nhíu mày, nếu có thể thành thân, đừng nói bị mắng, cho dù bị đánh một trận hắn cũng cam lòng.

Thấy Bảo Khâm không lên tiếng, Tần Liệt ban nãy còn đang kích động đã dần dần bình tĩnh lại, trong ánh mắt có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn cố nén xuống không để lộ ra. “ A… A Bảo… Nàng không bằng lòng?”

Bảo Khâm nhìn hắn oán trách, khẽ mắng: “Làm gì có ai đè xuống ép hôn như chàng cơ chứ, còn không mau đứng dậy, chàng sắp đè chết thiếp rồi đây này.” Lúc nói, nàng lại lấy tay chọc vào eo hắn một cái. Tần Liệt thấy đau liền kêu lên. Bảo Khâm được thể lật người thoát ra.

Tần Liệt thấy ngoài miệng nàng đang mắng mình, nhưng trên mặt lại không có ý trách cứ, miệng còn mỉm cười, trong lòng đột nhiên kích động, rồi chợt hiểu. Hắn lập tức phấn chấn, xông lên trước ôm lấy mặt Bảo Khâm hôn chụt một cái, nói: “A Bảo, A Bảo tốt của ta, ta biết nàng nhất định sẽ đồng ý mà.”

Hắn vừa hôn vừa dỗ, giống như chú cún đang nịnh chủ, nhưng ngoài mặt vẫn mang theo vẻ nghiêm túc. Bảo Khâm thực sự thấy rất buồn cười. Chỉ là bây giờ không khí trong phòng tốt đẹp như vậy, nếu nàng vì thế bật cười, e Tần Liệt sẽ càng bị đả kích nên đành cố gắng nhẫn nhịn, chủ động ôm lấy thắt lưng Tần Liệt, hôn lên môi hắn.

Đầu óc Tần Liệt tỉnh táo hơn rất nhiều, nên không nhân đó “thừa nước đục thả câu” nữa. Bảo Khâm đã đồng ý lấy hắn, hôn lễ chỉ trong ngày một ngày hai. Sắp được bữa tiệc lớn rồi, hắn hà tất phải quấn quít tham ngọt nữa. Đến lúc dục hỏa thiêu đốt, người thiệt chỉ có hắn mà thôi!

Chỉ trong một buổi chiều, tin tức Tần Liệt và Bảo Khâm muốn thành thân trước trận chiến đã lan truyền khắp doanh trại Tây Xuyên. Nhất thời cả doanh trại sục sôi.

Các binh sĩ biết thân phận thật của Bảo Khâm không nhiều, hơn nữa hôm nàng dẫn Lão Béo đến đây ai cũng cải trang thành nam nhi. Mọi người chỉ biết Tần Liệt muốn thành thân với Thất Công chúa, vừa vui mừng lại vừa khó hiểu, tin tức thành thân được truyền đi, nhưng không rõ Tam gia biến đâu ra tân nương?

Hôn lễ ngoài chiến trường đương nhiên không thể sánh bằng hôn lễ trong Kinh thành. Động phòng còn dễ chuẩn bị, trang trí lều trại của Tần Liệt là xong, nhưng hỉ phục màu đỏ khiến Ngũ Cân đau đầu. Theo phong tục nước Tần, áo cưới của tân nương đều do chính tay nàng thêu lấy, không thể mua trong những cửa hàng quần áo bình thường. Mà doanh trại Tây Xuyên còn nằm ở nơi hẻo lánh, những thị trấn gần đó ngay cả cửa hàng bán đồ cưới còn không có, lấy đâu ra áo cho tân nương đây?

Cuối cùng, một câu nói của Tần Tu đã giải vây giúp hắn. Tần Ngũ gia nhìn hắn khinh thường: “Thôi đi! Với tính tình Bảo Khâm, nếu ngươi muốn nàng mặc hỉ phục hoa lệ kiều diễm, châu báu đầy mình, chi bằng cho nàng mặc áo giáp bái đường là được rồi. Nếu không, cho dù cả người đỏ rực, nhưng trên đầu ngay cả một bông hoa cũng không có, nàng chưa chắc đã vui.”

Ngũ Cân suy nghĩ đắn đo, cảm thấy có lý. Hắn đi theo Tần Liệt đã lâu, không ngừng bị sai mang đồ lặt vặt đến cho Bảo Khâm nên đã dần hiểu được sở thích của nàng. Nàng thích nhất chính là mấy thứ gấm vóc rực rỡ, hoa lệ, càng sặc sỡ càng thích. Ngày thành thân quan trọng như vậy nếu để nàng mặc bộ y phục đơn giản mộc mạc, chỉ e nàng quăng đi trong chớp mắt.

Hắn ta cẩn thận nhắc chuyện này với Tần Liệt, Tần Liệt tuy không vui, nhưng cũng biết Ngũ Cân đang khó xử, nên đành cho qua, nói: “Thôi được rồi, trước mắt cứ dùng tạm, đợi sau khi về Kinh chúng ta sẽ bái đường một lần nữa.”

Ngũ Cân cảm động suýt rơi nước mắt.

Sáng sớm hôm sau, Bảo Khâm bị một đám bà cô Ngũ Cân mời đến đánh thức. Thanh Nhã không ở đây, nàng đành mặc cho họ muốn làm gì thì làm, nào thì rửa mặt, nào thì trang điểm tô vẽ, còn thoa một lớp phấn đỏ lên mặt nàng. Bảo Khâm run rẩy nhìn mình trong gương, suýt nữa ngất đi, vội vàng gọi Lão Bao mang nước vào, lau sạch lớp phấn kinh khủng dọa người trên mặt đi.

Các bà cô lập tức dừng tay, không ngừng khuyên nhủ. Bảo Khâm vẫn kiên quyết không nghe, thà chết cũng không chịu vác cái mặt lòe loẹt đó làm lễ cưới. Họ hết cách, vội vàng chạy đi tìm Ngũ Cân tới giúp đỡ. Ngũ Cân nghe xong lập tức xua tay: “Công chúa thích làm gì thì cứ làm theo, tất cả do người quyết định hết!”

Tam gia chẳng phải đã nói đợi sau khi về Kinh sẽ bái đường lần nữa sao? Bây giờ nàng thích làm gì cứ mặc kệ nàng. Nếu khiến nàng phật ý không chịu thành thân, Tần Liệt sẽ giết hắn mất!

Không có Thanh Nhã ở bên, Bảo Khâm không thể tô vẽ cho khuôn mặt xinh đẹp, cuối cùng nàng chỉ thoa chút son lên môi, giúp khuôn mặt có tinh thần hơn, sau đó mặc áo giáp bạc, trông chẳng giống tân nương chút nào, rõ ràng là một tiểu tướng quân anh tuấn oai phong.

Vì đã quyết định tối nay sẽ đột kích, nên mọi người không tiện uống rượu mừng, hôn lễ cũng không náo nhiệt lắm. Nhưng Tần Liệt không nghĩ nhiều như vậy. Hắn đang vui vẻ, chờ đợi bao năm cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng gì. Cho nên, dù Bảo Khâm mặc áo giáp bạc phóng khoáng, rất thoải mái để người khác dắt tay ra, hắn vẫn cảm thấy tân nương của mình đẹp không gì sánh nổi.

Thống soái thành thân, tuy tướng sĩ cả doanh trại Tây Xuyên háo hức mong đợi, nhưng đại địch còn ở trước mắt, Tần Liệt dù vui mừng đến đâu cũng không thể để toàn bộ bọn họ rời vòng canh gác được. Đến tham dự hôn lễ vẻn vẹn có một vài tướng sĩ thân thiết, những người còn lại chỉ được thêm vài miếng thịt trong bữa cơm chiều. Vậy thôi cũng đủ khiến tất cả vui mừng khôn xiết.

Hôn lễ đơn giản nhưng trang trọng. Tuy Tần Liệt nói về Kinh sẽ tổ chức lần nữa, nhưng đối với hắn và Bảo Khâm đây mới là hôn lễ chính thức. Trong doanh trại có quan Tư Lễ, ngày thường không bao giờ được biết đến, nay lại ngồi ở vị trí bề trên, giương oai diễu võ.

Quân Trịnh biết tin cũng đặc biệt cử người đến tham dự. Bảo Khâm sợ bị người khác nhận ra, đành nhờ Ngũ Cân lấy một cái khăn voan đỏ đội lên đầu. Áo giáp bạc phóng khoáng tiêu sái kết hợp với khăn trùm đầu trông thế nào cũng chẳng ra gì.

Nhưng Tần Liệt lại không cảm thấy như vậy, từ lúc Bảo Khâm bước vào phòng, đôi mắt hắn chỉ dán chặt vào nàng, khuôn mặt trước giờ luôn điềm tĩnh nghiêm túc có chút căng thẳng. Hắn đứng ngây người một chỗ, đột nhiên quên mất phải nhấc chân lên như thế nào.

Mọi người nhìn thấy Tần Liệt như vậy đều cúi đầu không dám nhìn tiếp, sợ không nhịn nổi cười phá hỏng hứng thú của Tam gia sẽ bị hắn mắng chết. Duy có Tần Tu bật cười “ha ha”, nghênh ngang chỉ tay vào Tần Liệt, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.

Tần Liệt cuối cùng cũng có phản ứng, hung hăng lườm hắn, đoạn cất bước đến bên cạnh Bảo Khâm, nắm lấy lụa đỏ trong tay nàng.

Hai người chậm rãi bước vào lễ đường, quan Tư Lễ mới hắng giọng, bắt đầy chủ trì nghi thức.

Bái xong tam bái, đưa vào động phòng.

Sau khi thưởng cho những bà cô chút bạc, trong lều chỉ còn lại hai người họ. Tần Liệt lúc này đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, run rẩy gỡ khăn trùm đầu, ánh mắt sáng trong của Bảo Khâm liền lộ ra.

“A…A Bảo…” Cổ họng hắn như khô lại, nuốt nước bọt khó khăn lắm mới ngăn được ý muốn đẩy tân nương xuống giường, chỉ nắm lấy tay nàng và dịu dàng hỏi: “Nàng có đói không?”