Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 2 - Chương 5-2




Hắn còn chưa nói hết, Bảo Khâm đã mở cửa ra, ông lão cũng chắp tay đi đằng sau, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hôm nay lạnh thật đấy, trong phòng còn không có lò sưởi, lão đã có tuổi rồi, cứ thế này sao chịu nổi đây!”

Có ông già chọc cười bên cạnh, Bảo Khâm vốn đang rất căng thẳng cuối cùng cũng phải bật cười, nàng suy nghĩ một lúc, nói to với Tứ đương gia: “Bất luận Tứ đương gia có tin hay không, chúng ta tuyệt đối không phải gian tế. Những huynh đệ trên núi đều biết, chúng ta cả ngày không ra khỏi cửa, làm sao có thể truyền tin xuống dưới núi được.”

Tứ đương gia cười nhạt: “Các người có phải gian tế không ông chả quan tâm, cứ úp úp mở mở thì không phải hạng tốt đẹp gì. Có lời nào muốn nói, để sau nói cho Đại đương gia nghe. Còn đứng đấy làm gì nữa, mau trói chúng lại!”

Hắn vừa dứt lời, bọn thổ phỉ đã xông lên. Tần Liệt không ra tay, chỉ lùi nhanh về phía trước Bảo Khâm che cho nàng, lạnh lùng nói: “Chúng ta có tay có chân, tự đi được.”

Đám thổ phỉ không nghe theo, chẳng nói chẳng rằng vẫn xông lên phía trước. Ánh mắt Tần Liệt trở nên sắc lẻm, giọng nghiêm lại: “Đã như vậy, thì đừng trách ta ra tay.” Còn chưa nói xong, chân hắn đã bắt đầu di chuyển.

Một tiếng “bụp...” vang lên, tên đứng ngay đằng trước đã bị Tần Liệt đá cho bay xa đến ba trượng, rơi xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Đám người kia trợn trừng mắt, lập tức tiến đến đỡ tên vừa bị ngã kia, vỗ vỗ mặt hắn, cuối cùng thì hắn cũng tỉnh lại.

“Tứ đương gia.” Kẻ kiểm tra vết thương cho tên xui xẻo vừa rồi hạ giọng nói: “Hắn vẫn còn nương tay.”

Ánh mắt Tứ đương gia hơi nguôi giận, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Liệt từ đầu đến chân, một lúc sau mới lên tiếng: “Đại đương gia có lời, xin mời các vị đến Minh Hòa đường.”

Bảo Khâm nghe vậy, trong lòng đột nhiên thấy dao động, không chịu được ngẩng nhìn vị Tứ đương gia kia, lông mày hơi nhướn lên một chút, trong chốc lát lại trầm ngâm suy tư.

Tần Liệt nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Có ta ở đây rồi.”

Bảo Khâm ngây ra, sau đó chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng. Ngũ quan của nàng xinh đẹp, lúc trước trong quân đội, làn da bị phơi nắng trở nên ngăm ngăm mà vẫn có người cười, nói nàng giống đàn bà. Nay nàng được nghỉ ngơi lâu như vậy, da dẻ đã trở nên trắng trẻo mịn màng, càng làm nổi bật lên đôi chân mày đen, môi má đỏ hồng, tuy là có cải trang thành nam giới nhưng vẫn đẹp lạ thường. Đám thổ phỉ nhìn thấy, mắt cũng phải sáng lên.

Sau khi Tần Liệt dùng chiêu này trấn tĩnh Tứ đương gia, đám thổ phỉ cũng trở nên khách khí hơn nhiều, suốt đường đi không làm khó họ nữa. Khi đã đến Minh Hòa đường, Bảo Khâm nhìn chằm chằm vào bức hoành phi ở tiền đường, mặt có chút kích động.

“Sao thế?” Tần Liệt thấy vẻ mặt nàng bất thường, cất tiếng hỏi.

Bảo Khâm chỉ cười, lông mày giãn ra, dáng vẻ vừa vui mừng, vừa kích động.

“Đều áp giải đến hết rồi chứ?” Người trong phòng trầm giọng hỏi.

Tứ đương gia hơi xấu hổ, ho mấy tiếng, để họ đứng chờ bên ngoài, tự mình đi vào trong phòng, hạ giọng nói nhỏ: “Đại đương gia, người đã được mời đến rồi ạ.”

“Mời?” Một tiếng quát lớn vọng ra: “Đó đều là những tên gian tế vô liêm sỉ, không phải bảo ngươi sai người trói bọn chúng đến đây sao?” Vị hảo hán vừa to tiếng nói vừa mất kiên nhẫn đi ra ngoài, xắn tay áo như muốn cho người ta một bài học. Mới đi được nửa đường, ông ta nhìn thấy Bảo Khâm, đầu tiên là lặng người đi, dừng chân, ló đầu nhìn thật kỹ.

Nhưng bên ngoài ánh sáng lờ mờ, dù có nhìn kiểu gì cũng chi thấy được vóc dáng, trong lòng ông ta vừa nghi hoặc vừa do dự, đứng im ở đó không động tĩnh gì thêm.

Mọi người trong phòng thấy như vậy, liền lên tiếng hỏi: “Lão Tam, ngươi làm gì vậy?”

Tam đương gia không trả lời, bước ra ngoài một cách cẩn trọng, từng bước từng bước một, mắt trân trân nhìn Bảo Khâm, ông ta nghiến răng, bộ dạng vừa sợ hãi vừa mong chờ. Đợi khi ông ta hoàn toàn lại gần, Bảo Khâm chợt nhếch miệng cười. Tam đương gia hét lớn một tiếng, hoảng sợ chạy trối chết, hoang mang tháo chạy khỏi chỗ đó, vừa tiến vào phòng trong, vừa gào lên: “Không xong rồi, không xong rồi, Tam gia biến thành quỷ đến tính sổ với chúng ta rồi.”

Khi nãy Tần Liệt nhìn thấy sắc mặt Bảo Khâm hơi lạ, cũng đã đoán được vài phần, bây giờ nghe thấy vị Tam đương gia này vừa khóc vừa hét lớn thì đã hiểu ra tất cả. “Là thủ hạ của nàng à?”

Bảo Khâm không nén được những giọt nước mắt vui mừng, nàng gạt đi, khẽ nói: “Vị Đại đương gia ở trong kia, từng là phó tướng của thiếp.”

Đang nói chuyện, Đại đương gia vừa chửi bới vừa xông ra ngoài: “Bọn hèn nhát vô tích sự, không xem xem đây là chỗ nào chứ, kẻ nào dám giả thần giả quỷ ở đây! Ôi chao... ông trời ơi...” Đại đương gia chân đã mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống đất, nhìn Bảo Khâm trân trối, cả người ngây ra.

“Ta đã bảo, Tam gia biến thành quỷ đến tìm chúng ta rồi, ngươi còn không tin.” Tam đương gia vẫn trốn trong phòng không dám đi ra, một mực túm vai Nhị đương gia: “Quân sư, ngươi ra mà xem, xem có thấy giống hay không?”

Nhị đương gia lạnh lùng nói: “Người quân tử không nói chuyện quỷ thần...” Hắn còn chưa nói xong, Bảo Khâm đã đi vào phòng.

Trong phòng có cây nến to bằng bắp tay nên mọi thứ đều được soi rõ ràng, chiếu sáng khuôn mặt nàng.

Nhị đương gia há hốc miệng, không nói được gì nữa.

“Tam... Tam gia?” Cuối cùng vẫn là Đại đương gia mấp ma mấp máy nói trước, ông ta hít một hơi, nước mắt như chuẩn bị rơi xuống đến nơi: “Tam gia, cuối cùng ngài cũng đến tìm chúng ta rồi.”

Bảo Khâm nhếch miệng cười như cũ.

Tam đương gia lập tức khóc rống lên, không quan tâm trong phòng vẫn còn người khác, một tay lau nước mắt, một tay lau nước mũi khóc lớn: “Tam... Tam gia, thuộc hạ... thuộc hạ có lỗi với người. Lúc đầu... lúc đầu đã bàn kĩ với các huynh đệ sẽ đi về Kinh thành, chém chết tên cẩu Hoàng đế báo thù cho ngài. Cuối cùng... thuộc hạ lại bị Lương gia cản lại...”

Nhị đương gia cuối cùng cũng tỉnh lại trong sự kinh ngạc, xoa mặt, mắt liếc qua liếc lại, chậm rãi đi đến trước mặt Bảo Khâm, nhíu mày, nghiêm túc đi hai vòng quanh người Bảo Khâm. Đại đương gia thấy vậy, liền cao giọng hỏi: “Lão Nhị, ngươi phải nhìn cho rõ, là người hay là ma?”

Bảo Khâm nhìn Nhị đương gia cười hiền hòa, hạ giọng nói: “Thư Sinh, ngươi đen đi nhiều đấy.” Lúc nói câu này, đột nhiên nàng dùng quạt vỗ mạnh vào sau ót hắn, động tác vừa nhanh vừa mạnh, không khách khí chút nào. Nhị đương gia lập tức ôm đầu trốn chạy, lớn tiếng mắng chửi Đại đương gia: “Tên béo chết tiệt, biết trước rồi còn gọi ông ra để bị ăn đánh.”

Đại đương gia nghe thấy vậy, bước từng bước nhỏ ra ngoài, xoa xoa mặt, nhìn chăm chú vào cái bóng đổ trên mặt đất, nhào đến chỗ Bảo Khâm.

Từ lúc Bảo Khâm đi vào trong phòng, Tần Liệt luôn quan sát kỹ hành động của mấy người này, vừa thấy không ổn, liền chạy vào kéo Bảo Khâm ra một bên, tự mình xông lên trước. Đại đương gia không đề phòng, kéo tay hắn ôm lấy, cũng không mở mắt nhìn, chỉ khóc tức tưởi: “Hức hức, Tam gia ơi...”

Tần Liệt cũng không động đậy, mặt lạnh lùng nhìn hắn, Bảo Khâm ở bên cạnh đã cười đến sái cả quai hàm, Nhị đương gia che mắt lại, không dám nhìn tiếp nữa. Tam đương gia nghe thấy âm thanh bên ngoài, chạy ra ngó đầu nhìn, thấy cảnh tượng ngoài cửa, lập tức hét lớn: “Lão Đại, Tam gia đang đứng bên cạnh ngươi, ngươi ôm người khác khóc làm gì thế?”

Đại đương gia sững sờ, lập tức thả lỏng tay ra, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Tần Liệt, phút chốc bị dọa sợ lùi lại hai bước, lẩm bẩm: “Ôi trời ơi, thảo nào... Tam gia làm sao có thể cao thêm một cái đầu được...” Nói rồi, hắn lại nhiệt tình chạy đến chỗ Bảo Khâm, nhưng bị Tần Liệt chặn lại.

Đại đương gia run rẩy một lúc, nhoẻn miệng cười với Bảo Khâm: “Tam gia, thị vệ ngài mới thu nhận trông gầy đét, rất chi là vô dụng, nhưng ánh mắt hắn hằm hằm khiến thuộc hạ không dám đối diện.”

Tần Liệt lạnh lùng liếc hắn một cái, Đại đương gia lập tức câm nín. Hắn cũng là kẻ lăn lộn trong chiến trường, nhạy cảm hơn người thường rất nhiều. Tần Liệt tuy có khuôn mặt thư sinh lạnh lùng thanh cao, nhưng quanh người lại toát lên một luồng sát khí lạnh lẽo, khí thế này, tuyệt đối không thể giả vờ được.

Bảo Khâm không tiện nói với họ thân phận của Tần Liệt, chỉ cười cười, đi đến bên họ nói: “Lão Béo, Thư Sinh, Lão Bao, sao các ông không chờ ở Tây Bắc, lại chạy đến núi Tiểu Chướng này làm thổ phỉ?”

Nói đến chuyện này, Lão Béo - Đại đương gia liền nổi cơn tam bành, giận dữ giẫm chân liên tục. Thư Sinh và Lão Bao kéo ông ta vào trong phòng, rồi gọi Bảo Khâm và Tần Liệt vào cùng luôn. Tứ đương gia thấy vậy, chỉ đứng gác ở cửa không dám đi. Thư Sinh suy nghĩ một lúc rồi gọi hắn ta vào luôn.

Tất cả ngồi xuống, Bảo Khâm đang suy nghĩ xem nên giải thích cho họ thế nào về chuyện mình cải tử hoàn sinh thì bên này Tứ đương gia cũng không nhịn nổi mở miệng trước, cười hề hề nói: “Lúc trước chỉ thấy vị tiểu ca ca này rất lợi hại, không ngờ, nhân vật chính vẫn còn ở phía sau. Vị tiểu gia này nhìn thư sinh nho nhã, gầy gò yếu ớt, hóa ra lại là vị tướng quân mà các vị đương gia vẫn nhắc đến? Có nhận nhầm người không vậy?”

Thư Sinh không khách khí mà tặng cho hắn một cái tát, nổi giận nói: “Dám coi thường Tam gia của chúng ta, ông đây sẽ đánh cho người răng rụng đầy đất.”

Lão Béo và Lão Bao cười “ha ha”, vỗ tay nói: “Lão Tứ, đệ không được trông mặt mà bắt hình dong. Nhớ năm xưa, đại ca cùng mấy người đây cũng nghĩ y như đệ, còn trêu Tam gia trông như đàn bà, thế là bị rượt đuổi mười mấy dặm liền, suýt nữa còn bị đánh chết.”

Lúc quen biết bọn Lão Béo, Bảo Khâm mới mười lăm tuổi, nhờ lập công đầu nên được thăng chức lên làm tướng. Nàng lấy tiền thưởng để khuyến khích, cũng là phá đi lệ cũ đã tồn tại bấy lâu của nhà họ Chung. Lão Béo, Thư Sinh và Lão Bao đều được phân làm thuộc hạ dưới trướng nàng.

Trừ thuộc hạ cũ của Chung gia, không ai phục tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này, nhất là Lão Béo. Lão ỷ bản thân cũng có chút bản lĩnh, nên hay chế giễu nàng. Có một lần bị Bảo Khâm bắt gặp, nàng nửa lời cũng không nói, cầm lấy roi đuổi theo hắn. Lão Béo vốn không có ý định đánh nhau, nhưng bị trúng hai roi, cảm thấy không ổn, liền bỏ chạy. Thư Sinh và Lão Bao đều là huynh đệ của hắn, thấy vậy liền đuổi theo giúp đỡ, kết quả cũng bị Bảo Khâm đánh cho tan tác tả tơi. Ba người phải chịu đòn roi, bèn cướp lấy ngựa rồi bỏ chạy, Bảo Khâm không bỏ qua, còn đuổi theo bọn họ mười mấy dặm đường, đánh đến khi nào họ chịu quỳ xuống xin tha mạng mới dừng tay.

Từ đó trở đi, ba người này đã nghe lời hơn, không những không cười nhạo Bảo Khâm, mà hễ có người nói xấu nàng liền đứng ra giải quyết thay. Sau đó, họ thắng lớn trong mấy trận truy kích quân Yên, Bảo Khâm đã để ba người họ ở bên cạnh, Lão Béo làm phó tướng, Thư Sinh và Lão Bao là thị vệ thân cận.

Nhắc đến chuyện cũ nhiều năm trước đây, mấy người vừa kích động, vừa hoài niệm, nhất là khi nói về chuyện rong ruổi nơi chiến trường ác liệt đẫm máu. Lão Béo còn cất cao giọng hát những bài ca dao cũ: “Ai nói ta không còn áo mặc? Áo bào kia ta với người sẻ san. Quân vương phát lệnh đi chinh chiến, mâu thương sắm sửa chẳng lo bàn. Ta cùng người sánh vai chinh chiến, ta với người giết địch trừ gian...”[1]

[1] Bài Vô Y, trích trong tập Tần Phong - Kinh thi.

“Sau khi Tam gia xảy ra chuyện, chúng thuộc hạ đều bị phân đến dưới trướng của các tướng quân khác. Quân Tây Bắc thay thống soái mới, bọn thuộc hạ bị chèn ép, những người già trở về cố hương, còn chúng thuộc hạ không nén nổi cơn giận, kiên quyết rời đi. Trong lúc giận dữ, thuộc hạ đã định đầu quân cho Tần Ngũ gia, nhưng đến núi Tiểu Chướng thì bị Lão Tứ cướp...” Nói đến đây, Thư Sinh không nhịn được cười phá lên, quay ra nhìn Tứ đương gia.

Tứ đương gia có chút ngại ngùng, nhếch miệng nói: “Ta thừa nhận tài nghệ của mình không bằng người. Lôi kéo được mấy người các ngươi nhập bọn, sơn trại này ngày càng trở nên thịnh vượng. Những điều khác không nói, lúc trước, khi quân Yên kéo đến, chúng ta chỉ có thể trốn vội vào trong núi, nhưng giờ không còn sợ gì hết. Bọn chúng chưa tấn công vào được lần nào!”

Bảo Khâm không thể ngờ được họ lại có ý định đi đầu quân cho Tần Tu, liền quay sang nhìn Tần Liệt, Cửu Cân cũng ngây ra, lông mày hơi nhíu lại. Thư Sinh vuốt cằm, nhìn Cửu Cân chăm chú một lúc, đột nhiên quay sang nói với Lão Béo: “Lão Đại, huynh nhìn vị huynh đệ này xem có phải hơi quen mặt không?”

Cửu Cân nghe thấy vậy trong lòng chột dạ, cố tình quay mặt đi không để cho họ nhìn tiếp. Hắn càng như vậy, họ càng không chịu bỏ qua, lại đến lượt Lão Bao nhìn chằm chằm Cửu Cân từ đầu đến chân, cuối cùng vỗ đùi cái đét, ý bảo đã nghĩ ra rồi: “Vị huynh đệ này không phải là người bên cạnh Tần Ngũ gia sao? Lần trước đi đến doanh trại đưa tin, bị Lão Bao ta chặn lại, suýt thì đánh nhau.”

“Thế không phải là...”

“Ai dà, thế sao ngươi lại đi theo Tam gia của chúng ta?” Thư Sinh vừa bất ngờ vừa vui mừng, miệng đang há ra, nghĩ đến điều gì đó, nhìn sang Bảo Khâm, kinh ngạc hỏi: “Tam gia, nửa năm qua ngài đến nước Tần sao?”

Ngày trước, quan hệ hai nước Tần - Trịnh hết sức căng thẳng, ban đầu còn đánh nhau mấy trận, sau này không hiểu sao lại hòa hảo dần, quân đội hai nước cũng hợp lực đối phó nước Yên. Không chỉ có Bảo Khâm và Tần Tu bắt tay giảng hòa, mấy người Lão Béo và tướng lĩnh quân bên đó cũng hết sức thân thiết. Trời mới biết được làm sao họ lại gặp Cửu Cân, đến cả Bảo Khâm khi vẫn ở trong quân cũng chưa gặp hắn cơ mà?

Bảo Khâm không muốn giấu họ nữa, quyết định nói chuyện bản thân mình được Lương Khinh Ngôn cứu thoát, ẩn nấp ở Hình gia thế nào, rồi nhân cơ hội Thất Công chúa đi hòa thân để thoát khỏi nước Trịnh ra sao... Nàng kể hết tất cả mọi chuyện cho họ nghe, chỉ giấu việc mình là nữ.

Bọn Lão Béo nghe xong thì sụt sùi, sau đấy trên mặt ai cũng hiện vẻ kỳ lạ. Mọi người nhìn nhau rồi đùn đẩy, ai cũng ngại phải lên tiếng trước.

Bảo Khâm quen biết họ đã lâu nên thấy vậy, đoán nhất định họ đã làm chuyện xấu không dám nói ra. Nàng nghiêm mặt lại, hạ giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, nói rõ ràng cho ta nghe xem nào.”

Lão Béo lập tức kể rõ sự tình: “Không phải chúng thuộc hạ không biết chân tướng của sự việc. Tam gia theo Lương gia về Kinh, kết quả bị tên cẩu Hoàng đế sát hại. Chúng thuộc hạ tức quá, quyết định đến Kinh thành định giết chết tên cẩu Hoàng đế đó. Nhưng bị Lương gia ngăn lại giữa đường. Chúng thuộc hạ nhất thời tức giận... liền... xông vào Lương gia... nói những lời khó nghe...” Hắn ta giẫm mạnh xuống đất, mặt đỏ bừng, nghiến răng nói: “Cũng là do chúng thuộc hạ không đúng, lần sau gặp Lương gia, muốn đánh muốn phạt thế nào là tùy ngài ấy.”

Bảo Khâm biết rõ miệng lưỡi của mấy người bọn họ, ăn nói thô tục quen rồi, một khi đã tức giận, lời gì cũng có thể nói ra được. Lương Khinh Ngôn làm ơn mắc oán, tự nhiên lại bị trách móc oan uổng.

“Thôi thôi...” Bảo Khâm cũng không muốn nghĩ rốt cuộc họ đã nói những gì nữa, nàng lắc đầu nói: “Sư huynh ta không phải người nhỏ nhen, huynh ấy sẽ không quá để ý việc này đâu. Lần sau các ngươi có gặp, chỉ cần xin lỗi tử tế là được rồi.” Vừa nghĩ đến Lương Khinh Ngôn, lòng Bảo Khâm lại chùng xuống, lâu lắm rồi không gặp, không biết bây giờ huynh ấy có khỏe không?

Bảo Khâm thất thần, Tần Liệt ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng vỗ về. Nàng ngước lên nhìn hắn, mỉm cười ấm áp.

Cũng may Lão Béo và mấy người kia đang xúc động, căn bản không phát hiện ra hai người họ liếc mắt đưa tình, ông lão ho lên hai tiếng, Bảo Khâm biết ý, liền rời mắt sang chỗ khác.

Tứ đương gia xoa xoa tay, mặt mày hưng phấn nói với Bảo Khâm: “Sớm đã nghe danh Chung tiểu tướng quân thân thủ phi phàm, mấy vị đương gia đây đều không đánh nổi, tại hạ chỉ biết chút công phu cỏn con, nhưng vẫn muốn thỉnh giáo tướng quân. Nếu bị đánh đến không dậy nổi, sau này cũng có thêm ít chuyện để kể cho thiên hạ, rằng tại hạ đã có cơ hội được tỉ thí với Chung tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừng.”

Những người khác nhất thời chết lặng.

Trong số ba thủ hạ của Bảo Khâm, Thư Sinh là người tâm tư nhạy cảm nhất. Nàng do dự, Thư Sinh ngay lập tức nhìn ra điều bất ổn, ánh mắt lướt qua Bảo Khâm và Tần Liệt, cuối cùng cũng chú ý đến gương mặt trắng bệch và những ngón tay mảnh dẻ của nàng. Nét mặt hắn thoáng chốc biến đổi, hơi thở cũng nặng nề hơn trước.

Tứ đương gia không thấy nàng trả lời, định chèo kéo thêm hai câu nữa, đột nhiên Thư Sinh đứng dậy, động tác vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ, nghiến răng, nét mặt cứng nhắc: “Lão Tứ, nếu đệ muốn đánh nhau, ta đánh với đệ là được rồi.” Giọng của hắn hơi cao, ngữ khí có chút đè nén.

“Lão Nhị, huynh sao thế?” Lão Bao trợn tròn mắt nhìn hắn ta, vừa tức giận vừa lo lắng, lấy tay ấn hắn ngồi xuống, nói tiếp: “Lão Tứ chỉ nói chơi thôi mà, huynh tưởng thật à? Mà dù đánh thật thì cũng đâu có gì to tát, Tam gia đã ra tay, lại không đánh cho đệ ấy...”

“Đệ im đi!” Thư Sinh ngắt lời hắn không chút khách khí, nhìn sang Bảo Khâm, ánh mắt tràn đầy sự tự trách mình và nỗi buồn khó nói.

Bảo Khâm hiểu rõ mọi chuyện, biết việc bản thân mình mất hết võ công sẽ không giấu được lâu, liền cười cười, thừa nhận trước: “Thôi nào thôi nào, ta cũng không giấu gì mọi người. Lần trước Tiên đế ban thuốc độc cho ta, đáng lẽ ta sẽ mất mạng, nhưng sư huynh đã dốc hết sức lực để cướp được nửa cái mạng của ta từ tay Diêm vương trở về. Nhưng thuốc bí truyền của Hoàng gia há lại tầm thường? Có thể giữ lại mạng sống đã là may mắn lắm rồi, còn lại...” Nàng nói đến đây, có ai không hiểu nữa chứ.

Lão Béo đã ngây người ra, tức đến nỗi toàn thân run lên, Lão Bao thì khóc òa, quay người lại đấm vào tường mấy quyền liên tiếp, đôi bàn tay trong phút chốc đã nhuốm đỏ màu máu. Thư Sinh ngược lại rất bình tĩnh, chỉ cúi gằm đầu xuống không nói gì cả. Tứ đương gia lúc này mới biết mình đã lỡ lời, mặt trắng bệch, nhìn trộm Bảo Khâm một cách bất an.

“Chẳng trách... chẳng trách...” Lão Bao lau mặt, lẩm bẩm như đang trong mơ: “Thuộc hạ... thuộc hạ từ nãy đã cảm thấy khó hiểu, Tam gia trước nay giống như một vầng thái dương, làm sao hôm nay lại ăn mặc không giống... không giống hồi trước...” Nói rồi, hắn lại òa lên một tiếng tiếp tục khóc, miệng không ngừng chửi rủa: “Tên cẩu Hoàng đế đáng chết đó, ông đây nhất định phải đi giết chết hắn, không giết không chịu được...”