Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 2 - Chương 4-3




Tuy Bảo Khâm nói rất đơn giản, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, những ngày sau sẽ không dễ dàng gì. Giờ đang là đợt rét đậm, tuyết phủ kín núi đồi, xe ngựa căn bản không thể nào đi nổi, chỉ có thể cưỡi lừa hoặc đi bộ lên núi.

Núi Tiểu Chướng nằm ở giữa ranh giới hai nước Trịnh - Yên, không ai cai quản, cách quân doanh Tây Bắc khoảng trăm dặm. Bảo Khâm ngưỡng mộ kỳ quan này đã lâu nhưng chưa bao giờ có dịp tới, phần vì nơi đây địa hình phức tạp, mặt khác đây cũng là nơi thường xuyên xuất hiện đạo tặc, nhất là mỗi khi đến thời kỳ giáp vụ, bọn chúng thường tới cướp giật quân lương.

Ông lão không hiểu gì về nơi này, nghe Bảo Khâm nói cũng cười lớn hùa theo: “Suối nước nóng rất tuyệt, tuyệt lắm! Bảo nha đầu vẫn còn độc tố chưa trừ bỏ hết, ngâm suối rất có lợi cho sức khỏe.”

Tần Liệt nghe vậy ánh mắt sáng lên, vội vàng nói với Bảo Khâm: “Khi nào về Kinh nàng đừng ở Hành cung nữa, cứ đến biệt viện của ta, vừa có thể tiêu độc, vừa có thể né tránh mấy mối quan hệ xã giao. Ta biết nàng không thích qua lại với đám người đó, dứt khoát lánh đi thì hơn. Nàng ở biệt viện ngâm mình trong suối nước nóng, uống trà trồng hoa, nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Bảo Khâm chỉ mỉm cười không nói gì.

Bởi đã quyết định đi đường núi nên bọn họ phải chuẩn bị hành lý. Thế là cứ đến một thị trấn, Tần Liệt lại chạy đông chạy tây, tới tiệm tạp hóa khuân cả nửa gian hàng, đến khi chật cứng xe mới thôi. Từ những thứ nhỏ nhất như diêm đến áo sống thật dày cũng đầy đủ cả. Cửu Cân thấy vậy dở khóc dở cười, không nhịn được khẽ hỏi: “Tam gia, những thứ đồ này tuy cần thiết, nhưng Công chúa chẳng phải đã nói núi Tiểu Chướng không có đường cho xe chạy, chỉ có thể cưỡi lừa sao? Chúng ta mang nhiều đồ như vậy biết để vào đâu?”

Tần Liệt trừng mắt, mặc kệ hắn.

Bảo Khâm cười giải thích: “Nếu ngươi sợ nhiều đồ không đi nổi, đám truy binh đằng sau nhất định cũng sẽ nghĩ thế.” Cho nên, chúng mới không ngờ tới việc họ không sợ chết đi đường núi. Cho nên, mấy hôm nay Tần Liệt mới dám càn rỡ, không sợ để lại dấu vết.

“Tam gia quả nhiên suy tính chu toàn.” Cửu Cân nghe xong, lập tức buông lời nịnh nọt. Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Liệt liền vỗ vào sau ót hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ta không phải Ngũ đệ, đừng có bày trò.”

Cửu Cân xoa đầu cười hì hì, thấy Bảo Khâm cười như không cười, hắn vội vàng chớp chớp mắt với nàng.

Ra khỏi thị trấn, họ không đi đường lớn nữa. Cửu Cân tới thôn bên cạnh mua mấy con lừa về, cả đoàn bỏ lại xe ngựa và cưỡi lừa. Ngoài trời tuyết đang rơi, gió đông rét lạnh như dao cắt lên da, Bảo Khâm vừa xuống xe liền lạnh run. Tần Liệt thấy thế, nhanh chóng lao tới, lo lắng hỏi: “Hay là, chúng ta cưỡi chung lừa?”

Bảo Khâm cúi đầu nhìn con lừa của mình, lắc đầu cười khổ. Con lừa này sao có thể so sánh với ngựa, rất yếu ớt, chỉ một đoạn đường ngắn thì không sao, nhưng bọn họ phải đi cả một hành trình dài, nếu đè nặng quá, nó sao chịu nổi.

“Vậy nàng mặc thêm áo vào.” Tần Liệt nhíu mi, lấy chiếc áo da dày trong bao ra, khoác lên người nàng.

Bảo Khâm dở khóc dở cười nói: “Nếu còn mặc nữa e tay thiếp cũng không nhấc lên nổi.” Nói rồi, nàng nắm lấy tay hắn, hạ giọng: “Không sao đâu. Thiếp vừa xuống xe nên tạm thời chưa thể thích ứng, một lúc nữa sẽ ổn thôi. Khi trước còn ở trong quân Tây Bắc, những ngày này thiếp chỉ mặc có hai lớp áo. Chẳng qua dạo này cả người được chăm sóc kỹ quá nên mới giảm phong độ, y như mấy cô nương yếu đuối trong Kinh thành. Thiếp thật không quen chút nào.”

Nếu nàng đã nói vậy, Tần Liệt cũng không phản đối nữa, sa sầm mặt cất chiếc áo đi, sau đó leo lên lưng lừa. Nhưng hắn vẫn nắm chặt tay Bảo Khâm, dù thế nào cũng không chịu buông.

Hai người họ thân mật như vậy, Cửu Cân coi như không nhìn thấy, nhưng tính tình lão cốc chủ giống Tư Đồ, không nhịn được trêu ghẹo họ mấy câu. Tần Liệt không quan tâm, ngay cả Bảo Khâm cũng mặc kệ, không chút nào xấu hổ. Ông lão nói mấy lượt thì mất hứng.

Đường vào núi quả khó đi, những con lừa này lại chưa được huấn luyện bao giờ, đi đường cứ lắc la lắc lư, mấy lần suýt khiến Bảo Khâm ngã xuống đất. Cũng may Tần Liệt luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, mỗi lần thấy nàng ngồi không vững lại đưa tay ra, kéo nàng về chỗ cũ.

Càng tiến sâu vào núi, thời tiết càng giá lạnh. May mà Bảo Khâm mặc nhiều áo, lại có Tần Liệt ở bên cạnh liên tục sưởi ấm nên không khó chịu lắm.

Đi một đoạn, bọn họ tìm thấy chỗ tránh gió ở chân núi để nghỉ ngơi. Nếu ngày bình thường lên núi thì không sao, nhưng bây giờ xung quanh tuyết phủ trắng xóa, đến cành cây khô cũng chẳng có, đừng nói đến chuyện nhóm lửa. Hết cách, mọi người chỉ có thể ăn ít thịt khô và vài cái bánh bao đã lạnh ngắt, lại uống ít tuyết tan mới đầy bụng.

Tần Liệt và Cửu Cân thì không sao, họ thường xuyên sống trong quân đội, khổ sở thế nào cũng đã trải qua, nhưng Bảo Khâm dù sao cũng là phận nữ, sức khỏe không tốt, Tần Liệt không nỡ thấy nàng chịu khổ. Lòng hắn có chút buồn bực, nhìn nàng với ánh mắt tự trách.

Bảo Khâm rất nhạy cảm, ngay lập tức phát hiện ra sự khác thường của Tần Liệt. Nàng nghĩ một lúc, đoán ra tâm tư hắn, bèn cười nói: “Ngày trước khi thiếp còn trong quân Tây Bắc, thức ăn cũng không bằng bây giờ. Nếu chàng cảm thấy bạc đãi thiếp, đợi về Kinh rồi bù đắp là được. Thiếp cũng không cần gì đâu, lần trước nghe Tư Đồ nói, chàng nướng dê rất ngon, bao giờ chúng ta lẻn ra ngoài, chàng nướng cho thiếp ăn.”

Ông lão bên cạnh cười phá lên “ha ha”, sau đó nói tiếp: “Bảo nha đầu, bắt người ta nướng nguyên con dê, bao giờ mới ăn hết? Chi bằng lúc đó nhớ gọi lão phu, lão không có gì, chỉ có cái bụng lớn, đảm bảo một mình xơi hết nửa con.”

Cửu Cân vội vàng nói: “Công chúa đang nói chuyện với Tam gia, ngài chen vào làm gì thế? Nếu ngài muốn ăn thịt dê, bảo Tư Đồ đại nhân nướng cho ngài ăn ấy!”

Ông lão tức giận, mắng: “Thằng nhóc Tư Đồ thối tha có biết nướng thịt đâu, đến làm mấy món rau dưa cũng khiến phòng bếp lộn xộn. Nếu không sao ta có thể đuổi nó xuống núi sớm như thế?”

Mọi người cùng cười phá lên.

Bầu không khí nhanh chóng thoải mái hơn, mọi người ăn no, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường.

Dọc đường đi không một bóng người, nhưng không thiếu động vật. Đoàn người chốc chốc lại thấy một vài con hoẵng chạy ra ngoài kiếm ăn, nhìn họ sững sờ, không hề động đậy. Cửu Cân ngứa ngáy chân tay, mấy lần đã căng sẵn dây cung, nhưng lại bị Tần Liệt ngăn cản: “Giết chúng làm gì, vừa không thể ăn thịt, lại còn tạo sát nghiệt.”

Ông lão nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Tần Liệt, ánh mắt sâu xa.

Đương nhiên ngoài hoẵng, thi thoảng bọn họ còn thấy dấu vết dã thú để lại. Về phương diện này, Cửu Cân là người trong nghề, mỗi khi nhìn thấy vết chân, hắn lại xông lên trước kiểm tra một lúc, sau đó mới quay lại bảo Tần Liệt nên đi về hướng nào.

Trời mùa đông, hổ là loài khó kiếm ăn nhất, dù nhìn thấy gấu chó cũng muốn thử tấn công, huống chi là một đoàn đông người như họ.

Cuối cùng, trước khi trời tối, Cửu Cân cũng tìm được chỗ dừng chân. Đó là một hang động khô ráo, lại không sâu lắm, còn được dọn dẹp sạch sẽ, rõ ràng có người từng đến ở. Có lẽ đây là nơi trú ngụ của đám thợ săn. Vào trong động, quan sát kỹ một lượt, Cửu Cân chợt vui mừng hét lên: “Tam gia, ở đây có củi đó!”

Không những có củi, còn có cả nồi và bát đĩa, chắc hẳn là đám thợ săn để lại, giúp những người khác được tiện lợi. Cuối cùng Tần Liệt cũng thở phào, tối có thể để Bảo Khâm uống canh nóng được rồi.

Cửu Cân nhanh nhẹn nhóm lửa, lại chạy ra ngoài đào một vốc tuyết về, đun tuyết tan rồi bỏ thịt vào trong. Hắn vừa nấu canh, vừa hối hận, nói: “Biết vậy đã săn hai con hoẵng kia, giờ có canh thịt tươi để uống rồi.”

Tần Liệt coi như không nghe thấy, ôm Bảo Khâm ngồi trước đống lửa, dịu dàng nói: “Nàng chợp mắt một lúc đi, khi nào canh chín ta sẽ gọi nàng dậy.”

Có Tần Liệt bên cạnh, Bảo Khâm lại tiếp tục vờ yếu đuối, gật đầu đáp ứng rồi tựa vào hắn ngủ. Cả ngày mệt nhọc, nàng rất nhanh đi vào giấc ngủ, vừa nhắm mắt đã tiến vào mộng đẹp. Mùi thịt càng lúc càng thơm, còn có cả hơi ấm truyền đến từ những ngọn lửa, bao nhiêu mệt nhọc trong ngày đều tiêu tán hết.

Ăn tối xong, Cửu Cân xung phong nhận nhiệm vụ gác đêm, nhưng lại bị Tần Liệt gạt phắt đi: “Ngươi bận rộn cả ngày rồi, cứ ngủ đi, ta canh nửa đêm trước, nửa còn lại đến phiên ngươi.”

Cửu Cân còn muốn tiếp tục tranh việc, nhưng bị Tần Liệt lườm liền ngoan ngoãn nằm xuống gần đống lửa, một lúc sau hắn cũng ngáy đều đều.

Buổi tối mọi người ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái. Cửu Cân nấu canh thịt cho mọi người uống, sau khi toàn thân ấm áp tất cả mọi người mới lên đường.

Sau đó, nhìn thấy con hoẵng, Cửu Cân không chút nhân từ, một tên lấy mạng nó, còn cười hì hì với Tần Liệt: “Tối nay có thịt tươi để ăn rồi, hay là Tam gia tự mình ra tay, nướng thịt hoẵng cho Công chúa?”

Nhưng tối hôm đó, bọn họ không tìm được hang động, tuy vậy lại tìm ra suối nước nóng trong truyền thuyết.

Suối ở đây không nóng vừa phải như ở ngoài Kinh thành, mấy chỗ đều nóng bỏng tay. Cửu Cân quyết định gói mấy quả trứng gà lại, dùng dây buộc vào thả xuống dưới luộc, một lúc sau kéo lên, bóc vỏ, trứng đã bị luộc chín.

“Woa, nước ở đây nóng thật đấy... Nếu không rõ nơi này mà vội vàng nhảy xuống, chắc người cũng bị luộc chín mất rồi.” Cửu Cân ngạc nhiên nói.

Ông lão thấy thế, cười nói: “Nơi này có rất nhiều suối nước nóng, ngươi dẫn Bảo nha đầu đi tìm thử xem, càng xa, nhiệt độ trong nước càng giảm, nhất định sẽ tìm được nơi vừa ý.”

Tần Liệt vội vàng cảm ơn, vừa định kêu Bảo Khâm đi xung quanh xem xét, đột nhiên sầm mặt, ra hiệu với hai người còn lại, mình thì kêu Bảo Khâm nấp sau đống đá.

Cửu Cân và ông lão cũng nhanh tay nhanh chân, vội vàng chạy đến chỗ trốn.

Vừa nấp xong, bọn họ liền nghe thấy tiếng động cách đó không xa, có tiếng người nói chuyện, còn có cả tiếng bước chân, tình hình này xem ra ngoài kia có không dưới mười người.

Chỉ trong nháy mắt, những người lạ mặt đã đến chỗ suối nước nóng, tiếng nói chuyện càng rõ ràng hơn. Bọn họ không phải truy binh nước Yên, khẩu âm đặc sệt giọng nước Trịnh, Bảo Khâm nghe xong trong lòng nảy sinh cảm giác thân thuộc.

“Đã có người đến đây.” Người đến nhanh chóng phát hiện ra vỏ trứng gà ở gần suối, liền lớn tiếng nói. Những người còn lại nghe vậy, đề cao cảnh giác. Người đàn ông dẫn đầu ra hiệu với những người còn lại, họ hiểu ý, tất cả im lặng, tập trung cao độ, nhẹ nhàng dò xét xung quanh.

Chỗ đám người Tần Liệt trốn không thể coi là chỗ trốn được, không còn đường chạy, Tần Liệt liền nháy mắt với Bảo Khâm, nắm tay nàng ra ngoài trước.

“Các vị hảo hán xin hãy nương tay!” Bảo Khâm đứng lên trước mặt Tần Liệt, mở miệng nói. Sau đó, nàng quay lại nói với Cửu Cân và ông lão: “Ông Tư Đồ, ông mau ra đây đi.”

Ông lão cười hề hề, theo sau Cửu Cân rời khỏi chỗ đất đá lộn xộn kia, lên tiếng: “Ta đã bảo không cần trốn rồi mà Ngũ Cân không nghe. Chúng ta không phải là kẻ ác phạm tội, trốn làm gì kia chứ!”

Bảo Khâm nói: “Chẳng phải sợ đám truy binh nước Yên đằng sau hay sao? Nếu không phải là người nước Yên, chúng ta cũng không cần trốn.”

Nàng mặc nam trang, lại toát ra vẻ anh khí như hồi ở trong quân doanh, nhìn rất giống thư sinh anh tuấn. Ông lão râu tóc bạc phơ, mặt mũi tươi cười, không chút uy hiếp nào. Tần Liệt tuy cao nhưng gầy, ngũ quan nho nhã giống như không thể tạo ra chút áp lực nào. Chỉ có một người duy nhất khiến tất cả cảm thấy áp lực là Cửu Cân cao to kia. Thế là ánh mắt của những người lạ mặt đều dồn lên người hắn.

“Ngươi là người nước Trịnh?” Đứng đầu đám người lạ mặt là một gã đàn ông râu quai nón, khuôn mặt đầy râu, không thể nhận ra dáng vẻ ông ta như thế nào, càng không thể nhìn ra tuổi tác, nhưng giọng nói nghe khá trẻ.

Bảo Khâm vội vàng trả lời: “Vâng vâng! Tại hạ là người Hàn thành nước Trịnh, năm ngoái theo mấy người bạn sang nước Yên làm ăn, ai ngờ bị người ta lừa bịp, không những lừa mất hàng hóa, còn vu cho tại hạ giết người. Bất đắc dĩ, tại hạ chỉ còn cách dẫn bạn bỏ trốn. Đằng sau có truy binh nên không dám đi đường lớn, đành men theo đường núi, không ngờ gặp được các vị hảo hán đây...” Lúc này, nàng đưa mắt nhìn gã đàn ông râu quai nón, khuôn mặt nàng tỏ ra vừa buồn bã vừa sợ hãi.

Người đàn ông râu quai nón nói không quan tâm lời nàng nói, ánh mắt chuyển sang Cửu Cân, lạnh lùng mở miệng: “Đây là bạn của ngươi? Cũng là người Hàn thành?”

“Không, không!” Bảo Khâm ngại ngùng vuốt vuốt sau ót: “Mấy người bạn của tôi đều là người nước Tần, là dân làm ăn, bị lừa nên không dám về nhà. Tôi muốn đưa họ trở về Hàn thành, dù sao trong nhà vẫn còn cửa tiệm, chăm chỉ buôn bán, nhất định sẽ còn ngày ngẩng đầu lên được.”

Cửu Cân gật đầu liên tục, nói phụ họa: “Đúng thế, đúng thế!” Giọng nói của hắn mang đặc trưng rõ rệt của người nước Tần, nhưng không phải là giọng Phong thành, mà pha chút âm hưởng của một trấn nhỏ thôn quê.

Cũng không biết người đàn ông râu quai nón kia nghĩ gì, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn Bảo Khâm một cách hứng thú, sau đó lại quay sang Tần Liệt vẫn không nói lời nào, hỏi: “Ngươi có đọc sách?”

Bảo Khâm không hiểu ý hắn, nhất thời ngẩn ra, cười nói: “Hồi nhỏ tại hạ từng đi học, vốn định sau này kiếm chút công danh, chỉ tiếc...” Nàng định nói tiếp thì phát hiện ánh mắt của Tần Liệt là lạ, nên giọng nói nhỏ dần. Nói xong, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra, nhưng hối hận đã không kịp nữa rồi.

Ông lão không chịu kém cạnh, chủ động lên tiếng: “Lão phu không chỉ đọc sách, còn biết chữa bệnh!”

Gã đàn ông râu quai nón càng thêm vui mừng, cười lớn: “Ha ha, hôm nay thật là may mắn, đi ra ngoài không chỉ tìm được hai sư gia, còn tìm được cả một đại phu nữa. Không biết lúc về đại đương gia sẽ thưởng cho ta cái gì đây.”

Đám người kia hùa theo, cười nói hớn hở, rõ ràng coi mấy người Tần Liệt như báu vật.

Bảo Khâm lén liếc nhìn Tần Liệt, hắn cũng đang nhìn nàng nháy mắt, ý bảo nàng chớ vội manh động. Bảo Khâm suy nghĩ kĩ càng, cũng thấy đây không phải lúc cứng đầu. Nghe khẩu khí đám người này, chắc là thổ phỉ trong núi, võ công nhất định không kém. Dù bọn họ có thắng cũng sẽ đắc tội tên thủ lĩnh ở đây, e rằng càng không dễ gì ra khỏi núi Tiểu Chướng.

Thế nên, chiến thần Tần Liệt, Chung tiểu tướng quân oai phong lẫy lừng cùng với cốc chủ Dược Vương cốc danh chấn thiên hạ bị đám thổ phỉ hống hách bắt đi.

Sơn trại cách suối nước nóng nửa ngày đường, có lẽ thấy trong đám người Bảo Khâm có một ông già yếu ớt nên bọn chúng khá khách sáo, không cướp lừa cưỡi của họ, còn chậm rãi theo sau cười đùa vui vẻ. Không biết nói chuyện gì, bọn chúng cười phá lên, có mấy tên còn nhìn chằm chằm vào Bảo Khâm và Tần Liệt.

Bảo Khâm coi như không nhìn thấy.

Cuối cùng khi trời sắp tối, bọn họ cũng về đến sơn trại. Tuyết lớn như vậy, dưới chân núi vẫn có người canh gác, nhìn thấy gã râu dài, kẻ kia liền lên tiếng chào hỏi: “Tứ đương gia đã đi tuần về rồi ạ? Hình như còn có thêm mấy người?”

Gã râu quai nón cười lớn: “Tìm được hai tên sư gia và một tên đại phu, ông đây hôm nay lập công lớn rồi!”

“Thật ư?” Kẻ kia vui mừng nói: “Thảo nào đại đương gia luôn khen ngài, lần nào tuần núi về cũng kiếm được đồ tốt.” Nói rồi, hắn không quên hỏi khẩu lệnh ngày hôm nay. Gã râu quai nón lập tức trả lời, sau đó cả đoàn người đi vào trong.

Bảo Khâm thấy thế, quay sang nháy mắt với Tần Liệt. Đám thổ phỉ này rất có kỷ luật, không giống đám thổ phỉ hỗn tạp nàng hay gặp trước kia, bọn chúng có tác phong của quân đội. Nếu thật sự như vậy, e việc chạy trốn không còn dễ dàng nữa rồi.

Nàng không ngại ở lại sơn trại vài tháng, nhưng còn Tần Liệt thì tính sao đây? Tuy hắn đã sắp xếp cẩn thận trước khi rời khỏi doanh trại, nhưng đang chiến tranh, chớp mắt đã có thể thay đổi, chẳng may bị thua quân Yên, Bảo Khâm có chết cũng không đền tội được.

Vào trong sơn trại, núi đã bắt đầu dựng đứng, lừa không leo nổi nữa. Cả đoàn người đành xuống đi bộ. Những người khác thì không sao, nhưng Bảo Khâm sức khỏe kém, đi vài bước đã thở hổn hển, mặt mũi tái nhợt. Tần Liệt thấy vậy thì biến sắc.

“Tên mặt trắng này chỉ được cái mã!” Gã râu quai nón dừng chân, quay lại nhìn Bảo Khâm nhíu mày, vẻ mặt xem thường. Nói xong, hắn quay sang nói với tên béo lùn bên cạnh: “Bổng Chùy, ngươi cõng hắn đi. Nếu không đến đêm chúng ta chưa chắc đã lên được núi.”

Gã lùn béo tên gọi Bổng Chùy không vui, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tứ đương gia bắt nạt ta, nếu như cõng một cô nương xinh đẹp thì không vấn đề gì, đừng nói lên núi, dù thêm cả xuống núi ta cũng vui vẻ đồng ý. Bây giờ lại bắt ta cõng tên mặt trắng này, ngài thật độc ác mà!”

Hắn thấy chán ghét Bảo Khâm, Tần Liệt còn chán ghét hắn hơn. Tần Liệt nghiêm mặt cúi người đứng trước Bảo Khâm, lạnh lùng nói: “Không cần phiền đến ngài đây, nếu là bạn của ta, đương nhiên sẽ do ta cõng.”

Bổng Chùy nghe vậy, lập tức vui mừng: “Tứ đương gia, đây là do hắn tự nhận nhé, không liên quan đến ta.” Nói xong, hắn còn cười hi hi đánh giá Tần Liệt, nói: “Tên mặt trắng nhà ngươi trông cũng chẳng to khỏe hơn tên mặt trắng kia, lát nữa thấy mệt mỏi đừng có kêu khổ. Ông đây không giúp ngươi đâu.”

Nói rồi, hắn chạy lên đi trước đoàn người, cao giọng nói: “Tứ đương gia, ta lên núi trước đây, lát nữa tên mặt trắng kia không đi được nữa thì bảo Tiểu Đức Tử cõng hắn!”

Tức thì có người lên tiếng oai oái, tăng tốc vọt lên trước: “Tứ đương gia, ta mót quá, không nhịn được nữa rồi!” Nháy mắt, hắn đã chạy đi xa. Gã râu quai nón vừa bực vừa buồn cười, hét lớn: “Hai người các ngươi nhớ đó, lát nữa ông đây sẽ cho các ngươi biết tay!”

Đám thổ phỉ còn lại nghe xong bật cười ha ha, có kẻ hứng thú hỏi: “Tứ đương gia, ngài dám làm gì Tiểu Đức Tử, trở về Tứ tẩu sẽ cho ngài biết tay!”

“...”

Nói mãi nói mãi, càng nói càng bậy bạ. Cửu Cân nghe mà xanh mặt, cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn Bảo Khâm. Nhưng Bảo Khâm mặt không đổi sắc, nàng nằm sấp trên lưng Tần Liệt cực vui vẻ, không ngừng nói nhỏ: “Chàng cẩn thận một chút, kẻo làm ngã thiếp bây giờ!”

Mọi người thấy vậy, đều tội nghiệp thay Tần Liệt.

Sơn trại nằm ở lưng chừng núi, địa thế cực tốt, sườn núi rất bằng phẳng, chỉ có đoạn đường họ vừa đi là trúc trắc. Có lẽ do nằm sâu bên trong rừng núi trùng điệp, nơi đây không bị tuyết phủ kín, chỉ có một lớp tuyết mỏng bên ngoài, ngay cả đường đi cũng không bị lấp. Thi thoảng, ở nơi khuất gió, bọn họ thậm chí còn nhìn thấy cây tùng xanh mướt, giống như tăng thêm sức sống cho vùng đất trời trắng xóa này.

Đến sơn trại lập tức có người đưa bọn họ ra hậu viện. Kẻ kia đề phòng cảnh giác, dẫn bọn họ lòng vòng một lúc, rõ ràng quãng đường chỉ một, hai trăm bước, vậy mà mất cả một nén hương mới tới nơi. Đáng tiếc, Bảo Khâm và Tần Liệt đều là người quen sống trong quân đội, cực kỳ nhạy cảm với phương hướng, họ đã nhân lúc đi đường, ghi nhớ toàn bộ địa hình nơi đây.

Đến nơi, kẻ kia dẫn họ vào trong, chỉ vào hai gian phòng, nói: “Các ngươi cứ ở đây trước đã, lát nữa sẽ có người mang cơm đến. Mai đại đương gia sẽ sắp xếp việc cho các ngươi làm.” Nói xong, hắn ngó sang Bảo Khâm rồi quay người đi mất.

“Này, ngươi đợi đã!” Cửu Cân lên tiếng chặn lại, vẻ mặt khó xử: “Bọn ta bốn người, sao chỉ có hai căn phòng?”

“Trời ơi!” Kẻ kia bật cười ha hả, nhìn Cửu Cân như nhìn tên ngốc, nói: “Này người anh em, sơn trại chúng ta không bì nổi nhà các ngươi. Chia cho các ngươi hai gian phòng đã là khách sáo lắm rồi. Chẳng qua thấy các ngươi biết đọc sách tính toán, nếu không e đến phòng chứa củi cũng chẳng có mà ở.”

Cửu Cân còn định nói tiếp, Tần Liệt đã trừng mắt nhìn hắn. Hắn vội vàng ngậm miệng.

“Lát nữa ta sẽ sang phòng bên cạnh ngủ cùng bọn họ.” Đợi người đi rồi, Tần Liệt mới lên tiếng. Vừa nói, hắn vừa đến bên giường, đưa tay sờ sờ, sắc mặt khó chịu: “Chăn mỏng như vậy, tối nay nàng ngủ kiểu gì đây!”