Làm sao để kéo dài thời gian?
Suốt đường đi Bảo Khâm luôn nghĩ đến vấn đề này. Hạ Lam Thanh trông chừng rất
chặt, nàng không tìm ra cơ hội trốn thoát, trong lúc bó tay, nàng đành phải giả
ốm.
Bình thường Bảo Khâm nhất
định không chịu làm vậy, nhưng giờ hết cách, nếu còn cố chấp tôn nghiêm của
Chung tiểu tướng quân, đến lúc bị Hạ Lam Thanh trói vào cột cờ, người mất mặt
không chỉ có mình nàng. Xe ngựa mới đi được một lúc, Thất Công chúa cao quý đã
lăn đùng ra ngất xỉu.
Giả ốm thật không dễ dàng,
muốn qua mắt con cáo già Hạ Lam Thanh, chỉ nằm bất động thì không có tác dụng
gì. Cũng may lúc rỗi rãi Bảo Khâm từng trao đổi với Tư Đồ về kỹ xảo của việc
này, giờ coi như có cơ hội thử nghiệm. Nàng từ từ khống chế hơi thở và mạch đập
của mình, chậm dần chậm dần, cuối cùng, nàng ngã xuống.
Tuy đã “ngất”, nhưng ý thức
của nàng vẫn còn. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhất cử nhất động của Hạ Lam
Thanh: Hết sờ lên trán lại dò xem mạch đập, một lúc sau nàng mới nghe thấy
tiếng nói trầm thấp của hắn: “A Đức, lát dừng ở thị trấn phía trước một lúc,
con đàn bà vô dụng này xỉu rồi!”
Phu xe vâng dạ, giọng nói có
chút ngập ngừng: “Đại thiếu gia, chúng ta giờ vẫn trong đất Tần, hay là đợi ra
khỏi biên giới rồi tính.”
“Đợi về nước Yên thì người
cũng chết rồi, còn có tác dụng gì nữa?” Hạ Lam Thanh tức giận nói: “Ả ta cứ vài
ba hôm lại lăn ra ốm, ngươi không thấy gã Tư Đồ kia suốt ngày vào Hành cung à?
Nếu để ả chết, ngươi đi đâu tìm bù cho ta một người khác?”
Phu xe khúm núm, dạ dạ vâng
vâng, nhưng vẫn lẩm bẩm trong miệng: “Cũng chẳng phải lá ngọc cành vàng gì, sao
lại khó chiều như vậy!”
Nghe đến đây, Bảo Khâm dường
như đã có thể chắc chắn Hạ Lam Thanh là người của Tứ Hoàng tử, nếu không sao
đến một tên đánh xe cũng biết thân phận của nàng. Tứ Hoàng tử được Tần Đế phái
đi điều tra vụ án: “Thật giả Thất Công chúa”, không lý nào không điều tra được,
chẳng qua Tần Đế đã sớm dặn trước, dù tra ra điều gì cũng phải giữ kín, nhưng
người bên cạnh hắn chưa chắc đã giấu được. Hạ Lam Thanh có thể dò ra tin tức bí
mật như vậy, có thể thấy địa vị của hắn bên cạnh Tứ Hoàng tử không thấp chút
nào.
Hơn nữa, phu xe kia còn gọi
hắn là “đại thiếu gia”, lẽ nào Hạ Lam Thanh chính là trưởng tử nhà họ Hạ? Nếu
thật sự như vậy, với thân phận của hắn, sao đến nỗi phải lưu lạc đến đất Tần
làm gian tế? Bảo Khâm nghĩ mãi không hiểu.
Xe ngựa đi được không bao lâu
thì dừng lại. Hạ Lam Thanh không đi tìm nhà trọ, chỉ xuống xe hỏi địa chỉ hiệu
thuốc, sau đó sai phu xe đánh xe đến trước cửa hiệu. Một lúc sau, Bảo Khâm mơ
hồ cảm thấy xe ngựa rung rung, tiếp đó, có người khẽ kiểm tra mạch tượng của
nàng.
Trong xe vô cùng yên tĩnh,
Bảo Khâm dường như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của ba người khác nhau. Hơi
thở đầu tiên kéo dài liền mạch, chắc là Hạ Lam Thanh võ nghệ cao cường. Một hơi
thở khác không nhanh không chậm, có lẽ là của vị đại phu hắn mời đến. Hơi thở
còn lại, vừa ngắn vừa gấp, dù là người không thông thạo y lý cũng có thể cảm
nhận được điều bất thường.
“Thế nào?” Hạ Lam Thanh lạnh
lùng hỏi.
“Có phải cô nương đây đã từng
trúng độc?” Giọng nói có vẻ già nua, là người lớn tuổi, chỉ bắt mạch mà đoán
được nàng đã từng trúng độc, hiển nhiên là người có bản lĩnh. Nghĩ đến đây Bảo
Khâm đột nhiên thấy hơi lo lắng, cũng không biết chút mánh khóe của mình có thể
qua mắt được ông ta không.
Hạ Lam Thanh không biết rõ sự
tình, nghe những lời này, giọng nói hắn tỏ ra bất ngờ: “Nàng ta từng trúng
độc?”
Đại phu trầm giọng nói:
“Không những trúng độc, độc tính còn không hề nhẹ chút nào, may gặp được thầy
thuốc có tài, áp chế độc tố, nếu không khó mà sống được đến giờ này.” Nói rồi,
ông ta đột nhiên thốt lên “Ồ...”, dường như phát hiện ra điều gì thú vị.
Tim Bảo Khâm giật thót, Hạ
Lam Thanh tưởng nàng đã trúng loại độc gì lợi hại, càng thêm lo lắng, hỏi: “Lại
làm sao nữa?”
Đại phu im lặng hồi lâu, lại
mở mắt Bảo Khâm xem thật kỹ, sau đó vuốt chòm râu dưới cằm, nói: “Bị trúng độc
cũng không sao, nếu chịu khó tĩnh dưỡng có thể dần dần hồi phục, có điều cô
nương này thật không biết quý trọng bản thân, lại khiến chân khí bị tổn thương,
cơ thể này chỉ e hỏng rồi.”
Bảo Khâm nghe vậy rùng mình
kinh hãi. Vị đại phu này ngoài câu nói cuối cùng khác Tư Đồ ra, còn lại y nguyên
không lệch một li. Nếu ông ta chỉ là lang băm thì sao có thể chỉ ra bệnh của
nàng rõ ràng như vậy, hơn nữa còn nói rất chính xác, giống như đã tận mắt nhìn
thấy. Nhưng nếu ông ta thật sự tài năng, sao không đoán ra nguyên nhân nàng
ngất xỉu?
“Vậy phải làm sao?” Hạ Lam
Thanh vội hỏi: “Trưởng bối trong nhà đã qua đời, ta cùng biểu muội vội về quê
chịu tang, không thể chậm trễ. Chẳng hay đại phu có cách nào giúp muội ấy tỉnh
lại?”
Đại phu già tức thì không
vui, giọng nói mang theo vài phần trách cứ: “Ngươi làm huynh trưởng sao có thể
nhẫn tâm như vậy. Cơ thể vị cô nương này rất yếu, không thể chịu nổi chặng
đường dài. Nếu ngươi nhất quyết muốn đưa nàng về, e rằng giữa đường sẽ xảy ra
chuyện. Vẫn biết chịu tang là việc cấp bách, nhưng cũng không thể nguy hại mạng
sống của muội muội được. Ta thấy, hay là ngươi cứ sai người báo tin về nhà,
việc gấp trước mắt là chữa bệnh cho muội muội ngươi.”
Hạ Lam Thanh rất lâu không
lên tiếng, giống như đang băn khoăn, đại phu càng thêm khó chịu, đứng dậy định
đi, trong miệng lẩm bẩm: “Nếu ngươi không cần giữ mạng cho muội muội thì đi
nhanh lên, lão phu cũng không cần chữa nữa, kẻo qua hai ngày nữa có người chết,
lại tổn hại đến thanh danh của lão phu.”
Ông ta vung tay định rời đi,
nhưng còn chưa xuống khỏi xe đã bị Hạ Lam Thanh ngăn lại, giọng điệu thâm trầm:
“Nếu đại phu có cách cứu muội ấy, vậy mời ông đi cùng chúng ta một chuyến, khi
nào chữa khỏi bệnh ta sẽ thả ông về.”
Đại phu già chợt nổi giận,
cao giọng mắng: “Ngươi... thật không ngờ ngươi lại có thể đê tiện đến vậy, đúng
là một tên thổ phỉ, ngươi còn muốn cưỡng ép lão phu đúng không?”
Hạ Lam Thanh không thèm để ý,
chỉ thò đầu ra ngoài nói với phu xe: “Đi mau.”
Đại phu già vội vàng liều
mạng xông ra ngoài, đôi tay Hạ Lam Thanh chợt lóe sáng, ông lão thức thời im
lặng.
Bảo Khâm thấy áy náy vô cùng.
Có lẽ sợ cơ thể Bảo Khâm quá
“yếu”, cuối cùng Hạ Lam Thanh không cho xe chạy cả đêm nữa, trước khi trời tối
hắn tìm một nhà trọ nghỉ lại.
Đại phu già không ngừng lẩm
bẩm chửi mắng, nhưng cũng không dám to tiếng, sợ Hạ Lam Thanh hạ độc thủ. Đến
nhà trọ, Hạ Lam Thanh kêu ông ta kê đơn thuốc, còn uy hiếp: “Muội ấy là mạng
sống của gia đình ta, nếu muội ấy có mệnh hệ gì, ta đây không ngại chôn theo
vài người đâu.”
Đại phu già không dám nói lời
nào, nghiêm túc ngồi vào bàn kê đơn thuốc giao cho Hạ Lam Thanh, rồi hòa nhã
nói: “Chỉ dùng thuốc không thì không đủ, lão phu còn phải châm cứu cho nàng
nữa, kích thích huyệt vị sẽ nhanh tỉnh hơn.”
Hạ Lam Thanh “ừm” một tiếng
quay người ra ngoài, đi đến cửa đột nhiên nhớ ra điều gì, chậm rãi quay đầu
lại, lạnh lùng căn dặn: “Ông cũng lớn tuổi rồi, ắt hẳn biết chuyện gì nên làm
chuyện gì không. Chỉ cần ông ngoan ngoãn chữa bệnh cho tiểu muội nhà ta, ta sẽ
không làm khó. Nhưng nếu ông dám bỏ chạy giữa chừng...” Nói đến đây, sắc mặt
hắn càng thêm lạnh lẽo: “Ta cũng chẳng phải kẻ mới giết người lần đầu.”
Đại phu già vội vàng cười to,
nói: “Ngươi yên tâm, yên tâm đi! Chúng ta là thầy thuốc, đều muốn chữa bệnh cứu
người. Lương y như từ mẫu, vị cô nương này đang có bệnh, người làm cha mẹ như
ta, sao có thể bỏ mặc chứ.” Nói xong, ông lại cười “haha” thật to, so với tiếng
quạ kêu còn khó nghe hơn.
“Vị đại phu này coi như biết
ứng phó.” Bảo Khâm nghĩ thầm.
Hạ Lam Thanh ra ngoài bốc
thuốc, trong phòng chỉ còn lại đại phu già và Bảo Khâm. Những tiếng sột soạt vang
lên, Bảo Khâm còn đang nghi ngờ, đột nhiên thấy huyệt nhân trung đau, nàng đã
“tỉnh”.
“Còn giả bộ?” Đại phu già thu
kim châm về, cười nói: “Chút mánh khóe Tư Đồ dạy ngươi mà cũng dám khoe khoang
trước mặt sư tổ ta, không biết xấu hổ sao?”
Bảo Khâm nghe vậy mở mắt,
nhìn lão đại phu một cách khó tin. Quả nhiên là một ông già râu tóc bạc phơ,
nhưng khuôn mặt vẫn rất hồng hào, thật đúng là già nhưng vẫn còn sung sức!
“Ông là...” Bảo Khâm suy
nghĩ, nhưng vẫn không nhớ ra mình đã gặp ông ta ở đâu.
“Tên nhóc Tư Đồ dạy những
mánh khóe này, thế mà không hề nhắc đến ta sao?” Ông già trợn mắt nhìn Bảo
Khâm, tức giận nói: “Ta đã biết tên nhóc kia không có lương tâm mà, vừa ra khỏi
cửa liền quên luôn sư phụ rồi!”
Bảo Khâm cuối cùng cũng hiểu
ra, nhất thời không biết là vui mừng hay may mắn. Gã Hạ Lam Thanh kia tìm ai
không tìm, lại tìm trúng đến cửa thầy trò nhà Tư Đồ.
“Ngài là cốc chủ Dược Vương
cốc?” Nàng đã được nghe danh Dược Vương cốc từ rất lâu, vẫn luôn cho rằng bọn
họ là những kẻ lánh đời, coi việc cứu người trong thiên hạ làm nhiệm vụ. Sau
khi gặp một Tư Đồ phóng túng, nàng liền cảm thấy thật không giống tưởng tượng
chút nào. Giờ xem ra, tính tình của Tư Đồ quả giống y như sư phụ hắn.
Cốc chủ Dược Vương cốc vuốt
cằm, dáng vẻ vui mừng: “Chính là ta đó! Chẳng mấy khi ra ngoài một chuyến, lại
gặp được chuyện vui như này, vận khí của lão thật tốt mà. Đúng rồi, thằng nhóc
Tư Đồ dạy cô nương chiêu này, cô nương có phải là thê tử của nó không?”
Bảo Khâm dở khóc dở cười, bất
đắc dĩ nói: “E là khiến lão tiền bối thất vọng rồi, tiểu nữ không phải thê tử
của hắn, mà là thê tử của Tần Liệt.”
“Tần Liệt? Thằng nhóc đó lấy
vợ rồi á? Lần trước không phải nó nói thích nữ tướng quân nào đó, sao giờ lại
cưới một con ma bệnh thế này.” Ông ta bày ra bộ mặt khuyên nhủ tận tình: “Này nha
đầu, nói thật chứ, cô xinh đẹp như vậy, thích ai không thích lại thích tên Tần
Liệt kia. Thằng nhóc cứng đầu đó tính tình ngu ngơ, đã thừa nhận ai là sẽ quyết
tâm đi đến tận cùng, không gì thay đổi được. Cô nương hà tất phải mua dây buộc
mình, tên nhóc Tư Đồ nhà chúng ta không tốt sao?”
Bảo Khâm thật muốn vã mồ hôi,
khẽ nhắc ông ta: “Lão tiền bối, có lẽ... vãn bối chính là nữ tướng quân mà Tần
Liệt nhắc tới...”
Ông lão há hốc mồm, không
biết nên nói gì.
“Lát nữa chúng ta trốn bằng
cách nào?” Bảo Khâm xấu hổ nhìn ông ta cười cười, mau chóng chuyển chủ đề.
Ông lão chớp chớp mắt, khẽ
nói: “Trốn gì mà trốn!”
Bảo Khâm vội đáp: “Không trốn
đi, lẽ nào còn đợi Hạ Lam Thanh đưa chúng ta sang nước Yên làm con tin? Ra khỏi
đất Tần rồi, chỉ e có muốn trốn cũng khó. Lão tiền bối có mang theo thuốc mê
thuốc độc gì đó không? Chốc nữa lén bỏ vào trong cơm cho bọn chúng hôn mê rồi
tính tiếp!”
Ông lão quay đầu đi chỗ khác
không nhìn nàng, giọng nói có chút gượng gạo: “Ta là thầy thuốc chữa bệnh cứu
người, làm gì biết chế thuốc độc. Cô nghĩ ta giống Nhị sư đệ của mình chắc?”
Đường đường là cốc chủ Dược
Vương cốc, vậy mà không biết chế thuốc độc. Bảo Khâm chợt cảm thấy, mình vui
mừng quá sớm rồi.
Cốc chủ Dược Vương cốc lại
không biết dùng độc, Bảo Khâm không tài nào lý giải nổi. Nàng suy nghĩ, cuối
cùng không nhịn được, hỏi: “Không biết võ công của tiền bối...”
Nàng còn chưa nói xong, ông
lão đã phồng mồm trợn má, thấp giọng nói: “Lão phu không phải kẻ luyện võ học,
học võ công làm gì? Thằng nhóc Tư Đồ kia học y không được, cả ngày đi luyện võ,
cô nghĩ lão phu cũng giống nó à?”
Bảo Khâm ôm trán nằm phịch
xuống giường, mệt mỏi cảm thán: “Tiền bối à, tội gì phải đuổi theo...”
Ông lão cười khà khà: “Hiếm
khi gặp người quen...”
Bảo Khâm im lặng, day trán
muốn khóc!
Ông lão không biết chế thuốc
độc, cũng chẳng biết võ công, Bảo Khâm quả thật không thể trông mong ông ta sẽ
cứu được mình. Nàng suy nghĩ một lúc, đành dặn dò ông cẩn thận, đừng để lộ sơ
hở khiến Hạ Lam Thanh phát hiện. Nàng lại nói tiếp: “Nếu được, mong lão tiền
bối hãy để lại dấu vết trong quán trọ.”
Chuyện nàng bị bắt đi nhất
định đã tới tai mọi người trong Kinh thành. Tuy Tần Liệt không ở nhà, nhưng Tần
Đế chắc chắn sẽ sai người điều tra. Chỉ hận nàng bị Hạ Lam Thanh hạ thuốc, toàn
thân vô lực, nếu không đã chẳng cần phiền ông lão kia giúp đỡ, chỉ tổ rước lấy
bất an.
Ông lão thấy sắc mặt nàng
nghiêm túc, cũng nghiêm túc theo, hạ giọng: “Sao cô nương lại đắc tội đám người
này thế? Còn bị chúng bắt cóc? Không có ai bên cạnh, một mình cô nương không an
toàn chút nào.”
Thì ra ông ấy không hề biết
chuyện Tư Đồ gặp tuyết lở. Bảo Khâm nghĩ một lúc, thấy ông lão không giống
người không thể chịu nổi đả kích, bèn nói rõ ràng chuyện kia cho ông nghe. Sau
đấy nàng tiếp tục: “Trước lúc vãn bối đi, đám thị vệ có để lại dấu vết, chắc không
bao lâu sẽ tìm được Tư Đồ đại nhân, lão tiền bối cứ yên tâm.”
Ông lão khoát tay, vẻ mặt
không quan tâm, nói: “Ta lo cho thằng nhóc chết tiệt kia làm gì kia chứ! Từ lúc
nó lên mười, ta đã bói một quẻ, thằng nhóc đó sẽ thọ gần trăm tuổi kia. Một
chút chuyện nhỏ này không làm hại nó được.”
Ông nói rất thản nhiên, khiến
Bảo Khâm cũng an tâm phần nào. Tuy bản thân nàng còn đang ở trong tình cảnh
nguy hiểm, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến hai người mắc kẹt trên núi, sống
chết không rõ kia. Giờ nghe được lời này, tuy nàng không quá tin tưởng chuyện
số mệnh, nhưng có người bên cạnh dù sao cũng đỡ hơn.
Hai người mới nói chuyện được
một lúc thì Hạ Lam Thanh quay về. Tay hắn cầm thuốc, vừa vào cửa liền nhìn Bảo
Khâm, ánh mắt lóe lên: “Đại phu y thuật cao minh, nhanh như vậy muội muội đã
tỉnh.”
Bảo Khâm yếu ớt ho vài tiếng,
giống như đến sức để nói chuyện cũng không có. Ông lão đắc ý nói: “Đương nhiên
rồi, lão phu là ai kia chứ! Lão...”
Bảo Khâm sợ ông già nhất thời
vui mừng sẽ nói ra những chuyện không nên nói, ho mấy tiếng dữ dội, ngắt lời
ông ấy, cả người ngã xuống giường, dáng vẻ như sắp đứt hơi đến nơi. Hạ Lam
Thanh nhíu mày, nhìn ông lão với vẻ không vui, nói: “Còn ngây ra đó làm gì,
không mau xem xem tiểu muội ta thế nào?”
Ông lão bị hắn sai khiến
nhưng không hề tức giận, chỉ cười khà khà: “Lão phu đã sớm nói phải tĩnh dưỡng
cẩn thận, ngươi không chịu nghe, cứ muốn lên đường thật nhanh nên mới hại tiểu
muội nhà ngươi ra nông nỗi này, giờ chỉ muốn trút giận lên đầu ta! Có giỏi
ngươi cứ việc tìm thêm vị đại phu nữa tới, lão sẽ xem xem có ai cứu nổi nàng.”
Nói cũng lạ, ông già càng như
vậy, Hạ Lam Thanh càng trở nên khách sáo. Hắn lập tức xuống nước xin lỗi: “Sức
khỏe tiểu muội không tốt, tại hạ sốt ruột nên mạo phạm. Mong lão tiền bối đừng
trách tội. Gia đình chúng ta quả thật đang có chuyện rất gấp, nếu không về sớm
e không kịp. Lão tiền bối y thuật cao minh, xin ngài hãy cứu tiểu muội một
mạng.”
Ông lão vuốt râu, kiêu ngạo
nói: “Thế còn được. Người trẻ tuổi ấy à, không nên nóng tính quá. Đừng tưởng
lão đây trói gà không chặt thì các ngươi có thể tùy tiện bắt nạt. Chẳng qua ta
thấy tội nghiệp tiểu muội nhà ngươi nên mới ở lại, đừng tưởng ta vô dụng, ngươi
dọa liền sợ! Nếu khiến ta nổi giận thật, những chuyện khác ta không làm được,
nhưng lão đây có vô vàn cách để chúng ta chết chung!”
Bảo Khâm nằm trên giường mà
muốn khóc. Ông già này, còn sợ hắn không biết nàng định làm gì hay sao?
Buổi tối, Bảo Khâm uống thuốc
xong, cả người nóng ran, mê man suốt đêm. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, tinh thần
của nàng đã khá lên nhiều, quan trọng hơn là, tay chân bắt đầu có sức. Ông lão
thật sự đã nhân cơ hội hóa giải hết thuốc Hạ Lam Thanh hạ trên người nàng.
Bảo Khâm không thể nào hiểu
nổi, ông lão biết giải độc, sao lại không biết chế độc dược nhỉ? Nếu không biết
thành phần chất độc, sao ông ấy có thể tìm ra phương pháp giải? Nhân lúc Hạ Lam
Thanh xuống xe mua đồ, Bảo Khâm hỏi ông. Ai ngờ ông già chỉ ấp úng không chịu
trả lời, sau đấy bị nàng quấn lấy không thôi mới tức giận nói: “Lão phu đánh
cược với người ta, nếu thua cả đời này sẽ không chạm vào độc được. Ta đã già cả
như vậy rồi, không thể nuốt lời được.”
Bảo Khâm híp mắt nhìn ông
lão, vẻ mặt khinh bỉ: “Tiền bối à, tiền bối cũng thật ấu trĩ, chuyện này mà
cũng đánh cược với người ta được!”
Ông lão tức thì đỏ mặt, lớn
tiếng mắng mỏ: “Nha đầu thối không hiểu chuyện, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Bảo Khâm bị mắng nhưng không
tức giận chút nào, cười xấu xa: “Không có gì là không thể nói. Lão tiền bối
căng thẳng như vậy, hay là thật sự...”
Nàng còn chưa dứt lời, ông
lão đã nhảy dựng lên: “Có gì xấu hổ kia chứ, chẳng qua tuổi trẻ bồng bột bị
người ta lừa. Lão già kia... giảo hoạt vô cùng!” Miệng thì mắng vậy, nhưng trên
mặt ông không có chút căm phẫn nào, trong ánh mắt còn hơi toát lên vẻ kính
trọng.
Lão già kia? Bảo Khâm híp mắt
nhìn ông, người bị ông ấy gọi là “lão già”, có lẽ nào...
“Liên quan đến sư phụ của
tiền bối à?” Bảo Khâm tâm sự thấu đáo, chốc lát đã đoán được nguyên do, nhưng
nàng không nén nổi sự hiếu kỳ, rốt cuộc vị cốc chủ tiền nhiệm đã đặt bẫy thế
nào mà khiến ông già này từ bỏ việc dùng độc.
“Dù gì cũng rảnh rỗi, chi
bằng lão tiền bối kể rõ ngọn ngành mọi chuyện đi.”
Ông lão không chớp mắt nhíu
mày, nhìn nàng chằm chằm, xấu hổ nói: “Nha đầu thối này, hỏi nhiều như vậy làm
gì?”
Bảo Khâm nhếch miệng, vỗ vào
lưng ông lão, thái độ giống như đối với huynh đệ anh em: “Tiền bối có điều gì
uất ức, cứ việc nói với vãn bối. Nếu sư phụ ngài làm gì quá đáng, vãn bối có
thể giúp ngài mắng chửi vài câu. Ngài thấy thế nào?”
Ông già không vui, nói: “Sư
phụ của ta, há đến lượt ngươi mắng?” Nói rồi, ông nhớ lại một số chuyện xưa,
nhất thời cũng bồi hồi muốn dốc bầu tâm sự: “Năm đó, khi mới tới Dược Vương
cốc, ta là người thông minh nhất trong đám sư huynh đệ. Sư phụ rất quý ta, ngày
ngày đều khen ta sáng dạ. Cô nương cũng biết đấy, khi đó còn trẻ, cái gì ta
cũng muốn học. Nghĩ xem nào, khi đó ta học những gì nhỉ? Bắt mạch, dược lý,
châm cứu, dùng độc, còn có ngũ hành bát quái... cái gì cũng muốn nuốt cho bằng
hết, kết quả...”
“Kết quả không tiêu hóa nổi?”
Ông lão thở dài, gật đầu
thành thật: “Suýt nữa tẩu hỏa nhập ma... còn không chịu nghe lời người bên
cạnh, cứ cho rằng bọn họ đang đố kỵ với mình. Cuối cùng, có một hôm sư phụ gọi
ta tới, cười chê ta học nghệ không tinh thông, muốn cá cược với ta. Ta lúc bấy
giờ trẻ tuổi khí thịnh, nào nhịn được, đương nhiên cùng ông cá cược. Sư phụ
nói, ta với lão Vương, nếu ai thua, về sau chỉ được học y thuật. Lão già kia
không thông minh, học cái gì cũng không bằng ta, đương nhiên ta chẳng thèm để
vào mắt. Ai ngờ lần đó sư phụ với lão đã đặt bẫy, dù ta có thông minh đến đâu
cũng vẫn trẻ người non dạ, không thể qua mặt lão hồ ly già đó. Kết quả, ta thua
một cách thảm hại.” Lúc kể, khuôn mặt ông rất phức tạp, vừa không cam lòng vì
bị cài bẫy, nhưng cũng có sự biết ơn khó diễn đạt thành lời. Có lẽ nhiều năm
trôi qua, ông đã nhận ra dụng tâm kín đáo của lão cốc chủ, có điều ông không
nói ra mà thôi.
Bảo Khâm nghe xong, không
nhịn được cười lên: “Ông cụ chẳng qua muốn tốt cho lão tiền bối, nếu không,
trong bụng tiền bối chứa quá nhiều thứ, nhất định sẽ có sai sót trong việc chế
thuốc.” Cũng chẳng thể khiến Dược Vương cốc có thanh danh vang dội.
Ông lão “hừ” một tiếng, ra vẻ
khinh thường, nhưng Bảo Khâm vẫn thấy rõ ràng trong mắt ông ẩn chứa niềm vui.
“Nói những chuyện cũ này làm
gì.” Ông lão gãi đầu, vẻ mặt đau khổ dời chủ đề: “Rõ ràng ta đã để lại thư
trong quán trọ, sao vẫn chưa có người đuổi đến nhỉ?”