Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 2 - Chương 3-2




Lão Mã sắp xếp Bảo Khâm nghỉ tại gian chính, Ngô Thúy Bình ở phòng phía đông, còn Tần Tu và Tư Đồ đều nghỉ ở gian ngoài.

Tuy khu vực ngoại ô này có suối nước nóng, nhưng cũng chỉ có mấy chỗ, tất cả đều đã bị những kẻ quyền quý trong kinh thành chia nhau. Trang viên này của Tần Liệt cũng là mua lại từ tay kẻ khác mấy năm trước đó, diện tích không lớn, qua vài lần tu sửa mới thành hình. Dù vậy cũng đủ khiến Tần Tu và Tư Đồ ngưỡng mộ vô cùng.

Tuy Tần Tu là Hoàng tử, nhưng đợi đến lúc hắn có phủ riêng bên ngoài, nơi này đã hết đất từ bao giờ, hắn lại không thích những chỗ quá xa xôi, vị thế tốt thì giá lại quá đắt. Hắn là Hoàng tử thật đấy, nhưng bổng lộc hàng năm đều có hạn, đương nhiên không bằng Tần Liệt bách chiến bách thắng, luôn được ban thưởng lớn, mua được trang viên này cũng không khó khăn gì.

Nghĩ đến đây, Tần Tu tức tối nghiến răng ken két, quyết tâm lần này bám lại đây thật lâu, không đến mùa xuân quyết không về. Tư Đồ cũng thèm khát, cười nói: “Ta nghe nói bên cạnh chính là biệt viện của Long Quận Vương đằng sau còn có Tô gia với Diệp gia, tiểu thư nhà họ ai cũng xinh đẹp như hoa…”

Bảo Khâm cười nhìn hắn: “Chi bằng để lát ta về viết thiếp, ngày mai sai Thanh Nhã mời các vị tiểu thư đến đây. Tư Đồ đại nhân có thể chiêm ngưỡng.”

Tư Đồ đơ mặt nhưng rất nhanh trở lại như cũ, lắc đầu nói một cách bí hiểm: “Không không, mỹ nhân ấy à, không thể ngắm nhìn như vậy, phải giống như ngắm hoa trong sương, ngắm trăng trong nước mới có tư vị.”

Bảo Khâm nhìn hắn cười, không muốn tiếp tục giễu cợt nữa.

Nàng không mời khách, nhưng những quý tộc ở gần đây luôn chăm chăm nhòm vào nơi này. Công chúa nước Trịnh thì sao? Thân phận cao quý ở Phong thành cũng chẳng để làm gì. Chỉ có Tần Tu và Tư Đồ đáng để chú ý nhất. Tuy Tần Tu đã được ban hôn, dù không thể làm Chính phi nhưng hai vị trí Trắc phi vẫn còn để trống.

Về phần Tư Đồ, tuy thân phận hắn không cao quý như Tần Tu, nhưng cũng là người được trọng dụng, quan trọng hơn là hắn ngần này tuổi rồi mà nghe nói đến một a hoàn thông phòng trong phủ cũng không có. Đó chẳng phải vị hôn phu lý tưởng sao?

Mới đến ngày thứ hai, trên bàn của Bảo Khâm đã có biết bao nhiêu là thiệp mời và có rất nhiều đào, lê… các nhà hàng xóm đem tặng, tuy không quý giá, song lại thể hiện thái độ khiêm nhường thân thiện.

Bảo Khâm không ngốc, nàng đương nhiên hiểu họ còn có dụng ý khác, song không tiện từ chối nên đành bảo Thanh Nhã chọn trả lời một số người trong đó. Có điều, nàng mới đến, nên không vội vàng ra ngoài xã giao, nghỉ ngơi một thời gian trước rồi tính sau.

Tần Liệt mua biệt viện suối nước nóng này đã vài năm nay, trước đấy vẫn bỏ không, đến cuối năm ngoái mới đột nhiên có ý định tu sửa. Gọi là tu sửa nhưng thực chất là xây mới hoàn toàn. Những căn phòng trước đây đều bị dỡ bỏ, chỉ để lại bức tường bao quanh nhà, trong vườn trồng rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Ngoài ra hắn còn học theo phong cách sông nước Giang Nam, xây những chòi nghỉ mát và hành lang dài, toàn bộ khuôn viên được thiết kế hữu tình nên thơ.

Kiểu kiến trúc này ở miền nam nước Trịnh chưa thể coi là tinh tế, nhưng ở Phong thành lại rất hiếm thấy, vì vậy Ngô Thúy Bình vừa đặt chân vào đã hết sức ngỡ ngàng, không ngớt lời khen ngợi.

Suối nước nóng được dẫn vào trong phòng. Phía sau vườn còn có những căn phòng xinh đẹp ngay bên hồ, phía đông của các chòi nghỉ mát thậm chí còn được dẫn nước vào trung tâm, hành lang xung quanh đều treo lụa mỏng, đèn đuốc đủ cả, ánh sáng lay động theo từng cơn gió vô cùng hấp dẫn.

Tối ngày thứ hai, Bảo Khâm cùng hai vị tiểu thư Ngô gia đi bộ xung quanh hồ nửa tiếng đồng hồ, sau đó vừa đắm mình trong suối nước nóng vừa uống rượu, men say ngấm dần, cả người dần nặng trĩu, đêm đó họ ngủ rất say. Tần Tu và Tư Đồ đã tắm từ ban ngày nên buổi tối nói muốn rủ nhau ra ngoài săn bắn. Bảo Khâm biết cả hai võ công đều rất cao nên không ngăn cản.

Họ ở trong biệt viện được ba ngày thì cảm thấy có chút buồn chán. Bảo Khâm chợt nhớ ra trên bàn còn có một vài thiếp mời, liền bàn bạc với Ngô tiểu thư có nên tới những nhà ở gần đây không. Một là để giải sầu, hai là để vận động.

Nơi đầu tiên Bảo Khâm chọn là phủ Long Quận Vương, trong những thiệp mời được gửi đến, thân phận nhà họ cao quý nhất, hơn nữa lại ở gần đây.

Ngô Thúy Bình hơi do dự, nói với Bảo Khâm: “Nếu là người khác đã đành, nhưng phu nhân của Long Quận Vương họ Vương, chính là cô cô của Vương Nhạn Như. Mọi năm vào tầm này, Vương Nhạn Như đều đến đây ở ít ngày, muội sợ sẽ chạm mặt nàng ấy.”

Bảo Khâm chớp chớp mắt, cười nỏi: “Thảo nào có dạo không thấy Vương Nhị tiểu thư đâu, hóa ra là đến đây. Không cần nói nữa, lâu không gặp, ta chợt thấy nhớ nàng ấy quá.” Lúc trước có Vương Nhạn Như cứ vài ba ngày đến tìm nàng náo loạn, ngày tháng trôi qua thật thi vị, bây giờ không thấy nàng ta, cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt đi rất nhiều.

Ngô Thúy Bình thấy thái độ cùa nàng như vậy, biết là không khuyên được, cùng đành thôi, lắc đầu nói: “Thôi thôi dù sao những ngày này cũng quá nhàm chán, tìm một người để vui đùa cãi vã cũng tốt.”

Mùa đông lúc nào cũng thấy nhàn rỗi. Bảo Khâm không sợ Vương Nhạn Như, Ngô Thúy Bình còn sợ gì nữa.

***

Biệt viện của Long Quận Vương cách chỗ họ không xa, ra khỏi cổng đi về phía tây, chưa đầy một khắc là đến. Khi hai người ra ngoài, Tần Tu và Tư Đồ vẫn chưa trở về, Bảo Khâm cũng không muốn sai người tìm khắp nơi, chỉ nói với Lão Mã một tiếng rồi đi.

Long Quận Vương là em ruột của Tần Đế, trước nay không màng đến chính sự, chỉ thích ngâm thơ viết phú, phong hoa tuyết nguyệt, mấy năm trước chiếm một vùng đất rộng lớn ở ngoài kinh thành xây trang viên, qua nhiều lần tu sửa, đến nay quy mô rất lớn, so với trang viên của Tần Tu khí thế hơn nhiều.

Khi nghe tin Bảo Khâm đến, người trong trang viên lập tức ra đón tiếp rất nhiệt tình, một đội bốn, năm ngươi dẫn nàng vào trong. Sau khi vào phòng chính, Bảo Khâm nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trông chưa đến ba mươi, đôi mắt đầy sự dịu dàng đoan trang, khí chất rất giống với thái tử phi, vừa nhìn đã biết là người hòa nhã độ lượng. Còn “kẻ thù” Vương Nhạn Như mà Ngô Thúy Bình đã sẵn sàng bày trận đối phó thì lại không xuất hiện.

Bảo Khâm rất ít khi giao thiệp với mấy vị phu nhân quyền quý nên không rõ cư xử thế nào cho phải phép, trước lúc đi nàng đã hỏi qua Thanh Nhã, Thanh Nhã suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu như ở nước Trịnh, tất nhiên sẽ nói này chuyện nọ, hoặc là xem kịch, cũng có một vài tài nữ thích tổ chức hội thi thơ, bắt buộc phải làm vài bài ngay tại đó.”

Bảo Khâm nghe xong có phần lo lắng. Tuy rằng nàng đến nước Tần đã vài tháng, nhưng phần lớn thời gian đều ở Hành cung, ít khi ra ngoài, không hiểu rõ tin tức trong thành. Chưa cần nói gì đến thi từ ca phú, chỉ cần nàng vừa mở miệng, đảm bảo sẽ lộ sơ hở ngay.

Sau đó nghe Ngô Thúy Bình nói, vị Vương phi này thích nhất là xem kịch, trong nhà còn nuôi một đoàn kịch, lúc này Bảo Khâm mới yên tâm phần nào. Nàng ở trong quân Tây Bắc một thời gian dài, không ít lần được nghe binh sĩ hát kịch, những vở kịch đó giai điệu có phần thê lương ảm đạm.

Quả nhiên, sau khi gặp mặt hàn huyên được vài câu, Vương phi liền mời Bảo Khâm xem kịch, nói: “Mấy ngày trước mới tìm được vai đào võ rất được, không chỉ hát hay múa dẻo, lại còn biết thổi lửa, đi cà kheo...”

Trong khu biệt viện này, ngoài Long Quận Vương phi ra còn có rất nhiều tiểu thư trẻ tuổi và các vị phu nhân quyền quý cùng tham dự, sau khi ngồi vào vị trí, Vương phi giới thiệu Bảo Khâm. Hầu hết bọn họ đều là các thiên kim nhà quý tộc trong thành, hoặc là họ hàng, hoặc là bạn bạn bè thâm giao với Long Quận Vương, có thể bước vào biệt viện này, không ai là kẻ vô danh tiếu tốt.

Các tiểu thư có mặt ở đây rất hoạt bát cười nói vui vẻ với nhau, có người to gan, còn hỏi Bảo Khâm tung tích của Tư Đồ: “Nghe nói Tư Đồ đại nhân cũng theo Công chúa đến đây, sao hôm nay không thấy ngài tới?”

Bảo Khâm thường ngày nhìn thấy dáng vẻ Tư Đồ tự do phóng đãng, không ngờ lại được các tiểu thư quan tâm đến vậy, trong lòng không khỏi thích thú, tỏ ra nghiêm nghị nói: “Hôm qua Tư Đồ đại nhân cùng Ngũ điện hạ ra ngoài nói là đi săn, đến giờ vẫn chưa thấy về. Chắc hẳn hai người họ đã nghỉ chân trên núi.”

Mấy vị tiểu thư nghe thấy vậy chợt kích động, nhìn nhau cười nói: “Tư Đồ đại nhân đúng là không chịu được nhàn rỗi, ngoài trời lạnh căm mà vẫn có hứng thú đi làm những chuyện này.”

Cùng lên núi còn có cả Tần Tu, sao họ không nhắc đến hắn nhỉ? Bảo Khâm hơi thắc mắc, ngẩng đầu liếc nhìn Ngô Thúy Bình, trong lòng đã rõ phần nào.

Lúc nói chuyện, sân khấu đã dựng xong, mấy tiếng “cheng cheng...” vang lên, màn kịch bắt đầu.

Mọi sự chú ý của Vương phi đều dồn hết lên sân khấu, Bảo Khâm cũng ngồi nghe, cảm thấy màn kịch này khác với những gì nàng từng xem ở Tây Bắc, giọng hát lúc bổng lúc trầm, phối hợp cùng khúc dạo đầu và tiếng côn bản, thật sự rất cuốn hút. Không chỉ có giọng hát, màn đấu võ trên sàn khấu cũng hấp dẫn vô cùng, màn phun lửa sẽ có lửa phun thật khói bay xung quanh, Bảo Khâm nhìn mà hoa cả mắt.

Những vị tiểu thư kia có lẽ đã xem nhiều nên không lấy gì làm hào hứng cho lắm, lúc đầu còn nhẫn nại sau thì thầm to nhỏ, rủ nhau ra hậu viện đắp người tuyết chơi, họ định rủ Bảo Khâm đi cùng nhưng thấy nàng xem có vẻ say sưa nên không gọi nữa.

Ngô Thúy Bình muốn đi theo, nhưng nghĩ đến Bảo Khâm lại không đi nữa, ngồi đây cùng xem với nàng. Đám người trên sân khấu tả xung hữu đột rất náo nhiệt. Đào kép khua roi múa đèn[1], những đốm lửa nhấp nháy, bay khắp phía, lúc mờ lúc tỏ, khó bề phân biệt. Đèn vừa tắt, ánh nến rực rỡ sáng dần, vừa vặn soi rõ khuôn mặt các đào kép kia, Ngô Thúy Bình nhìn rất chăm chú, nhất thời ngây ra.

[1] Một trong những kỹ thuật diễn tiêu biển của thể loại tuồng kịch Tần Xoang. Đào kép sẽ dùng roi, gậy “chơi đùa” với hai chậu lửa được treo lên cao mà không để lửa tắt.

Nàng còn tưởng mình lầm, dụi mắt nhìn lại lần nữa, người trên sân khấu đã quay lưng, quất roi vun vút, không còn thấy rõ khuôn mặt. Ngô Thúy Bình nghi ngờ, kéo áo Bảo Khâm, nói nhỏ vào tai nàng: “Công chúa nhìn người kia xem có giống Vương Nhạn Như không?”

Bảo Khâm cười: “Đâu chỉ giống, rõ ràng chính là nàng ta.” Nàng mắt tinh tai thính, Ngô Thúy Bình không thể bì kịp. Từ lúc Vương Nhạn Như bước lên sân khấu, Bảo Khâm đã thấy rất quen mắt, đến lúc nàng cất câu hát đầu tiên, Bảo Khâm đã có thể khẳng định chắc chắn. Không ngờ Vương Nhạn Như thường ngày ngạo mạn lại kiên trì hát kịch, có thể luyện được tuyệt kỹ khua roi múa đèn, hiển nhiên nàng ta phải khổ luyện rất nhiều.

Lúc hai người nói chuyện, vở kịch cũng đi đến hồi kết, Vương Nhạn Như diễn màn cuối vô cùng hấp dẫn, nghiêng tay, ngẩng đầu, ánh mắt rất có thần. Bảo Khâm thấy vậy liền kêu lên một tiếng: “Hay!”

Hơn nữa các tiểu thư đã rời đi, ngay cả Ngô Tam tiểu thư cũng theo họ chơi đùa, chỉ còn lại Vương phi cùng mấy vị phu nhân lớn tuổi, những cô bé vẫn còn nhỏ cùng hai người Bảo Khâm và Ngô Thúy Bình.

Đợi khi kịch kết thúc, Vương phị hạ lệnh ban thưởng, quay ra thấy Bảo Khâm vẫn ngồi đó thì hơi bất ngờ, cười nói: “Thật hiếm thấy! Công chúa lại có thể ngồi xem kịch cùng mấy bà già này lâu như vậy!”

Bảo Khâm đáp: “Thần thiếp xem không hiểu lắm, nhưng thấy trên sân khấu nhộn nhịp, trong lòng cũng phấn khởi phần nào.” Nói rồi, nàng dừng lại, miệng nhoẻn cười. “Nhất là người vừa diễn khua roi múa đèn, diễn vừa hay mà giọng hát cao vút xa xăm, dường như tiếng hát đã xuyên vào lòng người.”

“Ha ha…” Vương phi nghe xong vui sướng, vỗ tay nói: “Công chúa cũng thấy nó hát hay à? Nhị nha đầu này từ nhỏ đã thích diễn kịch, tiếc rằng cha nó vẫn ngăn cản, mới học chưa đến một năm, không ngờ lại có thể diễn tốt như thế.”

Vị phu nhân bên cạnh nghe vậy vô cùng kinh ngạc hỏi: “Vương phi nói vậy, chẳng lẽ người quen người diễn kịch kia sao?”

Bà ta không dùng từ “đào kép” mà nói là “người diễn kịch”, rõ ràng sớm đã nhận ra đó là Vương Nhạn Như nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên, Bảo Khâm thấy, khả năng diễn kịch của bà ta không thua Vương Nhạn Như chút nào.

Vương phi cười lớn nói: “Không phải ai xa lạ, chính là nha đầu Tiểu Nhạn đó!”

Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc không thôi. Nước Tần tập tục cởi mở, người hát người nghe kịch đông, không chỉ có con gái thường dân, ngay cả vương tôn quý tộc cũng học diễn kịch, vì thế việc Vương Nhạn Như biểu diễn cũng không có gì kì lạ.

Đang nói chuyện, Vương Nhạn Như đã tẩy trang xong, bước ra ngoài cúi chào khán giả, lúc nhìn thấy Bảo Khâm, sắc mặt nàng ta cứng ngắc, nhưng cũng không có hành động nào quá khích.

Vương phi và nàng nói chuyện với nhau, nhắc đến việc lúc Bảo Khâm khen nàng thế nào. Vương Nhạn Như nghe xong, ánh mắt có phần phức tạp, liếc nhìn Bảo Khâm không nói gì.

Vương phi nói xong, quay sang Bảo Khâm: “Mấy bà già chúng ta nói chuyện, những cô nương trẻ tuổi các người chắc sẽ thấy vô vị. Chi bằng để Nhị nha đầu dẫn Công chúa đi dạo một vòng hậu viện, ở đó có trồng hoa mai, lúc này đang vào mùa nở rộ.”

Bảo Khâm cười nói: “Sớm đã nghe danh hoa mai quý phủ tuyệt đẹp, hôm nay may mắn được thưởng thức.” Vừa nói chuyện, nàng vừa bắt đầu đứng dậy. Thanh Nhã nhanh nhẹn, vội vàng qua đỡ. Vương Nhạn Như ở một bên nhìn thấy thì nhíu mày, bĩu môi, dường như định nói gì đó, nhưng thấy xung quanh có người lại thôi.

Mọi người chậm ra bước ra ngoài, lúc qua cửa thùy hoa Vương Nhạn Như nhìn xung quanh, thấy không có người ngoài mới cao giọng nói: “Đừng tưởng khen ta vài câu ta sẽ cảm ơn, ta ghét nhất là những kẻ giả nhân giả nghĩa như ngươi.”

Bảo Khâm cười: “Ta khen là khen người biểu diễn trên sân khấu, chứ có khen Nhị tiểu thư đâu, cô không cần quá quan tâm.”

Vương Nhạn Như chợt ngẹn lại, mặt biến sắc rất khó coi.

Ngô Thúy Bình thấy nàng ta như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý, đi lên trước khoác tay Bảo Khâm, thân mật: “Nói những lời đó với nàng ta làm gì, đừng làm mất hứng thưởng thức hoa mai của chúng ta.”

Bảo Khâm nhìn Vương Nhạn Như, thấy khóe mắt nàng ươn ướt thì mềm lòng. Vương Nhạn Như không giống Ngô Nhị tiểu thư kia, tuy hay ác khẩu nhưng con người nàng thẳng thắn đơn thuần, vui buồn đều thể hiện rõ, đáng yêu hơn nhiều so với Ngô tiểu thư bụng dạ dầy toan tính kia. Bảo Khâm không hề có ác cảm với nàng, nên nhìn vẻ mặt đáng thương kia không nỡ nặng lời chút nào.

Suy nghĩ một lúc, Bảo Khâm bảo Ngô Thúy Bình và Thanh Nhã vào vườn mai trước, còn mình ở lại nói chuyện với Vương Nhạn Như.

“Nghe nói đại công tử phủ Quốc công vốn định đến Bộ binh rèn luyện, nhưng lại bị Bệ hạ điều đến Quốc Tử Giám?”

Vương Nhạn Như nhìn nàng bằng ánh mắt đề phòng, lạnh lùng nói: “Việc này liên quan gì đến ngươi?”

Bảo Khâm cười, cúi đầu chỉnh lại nếp nhăn trên áo, thấp giọng nói: “Vốn dĩ không liên quan gì đến ta, nhưng Nhị tiểu thư có phần lạnh nhạt với bổn cung, bổn cung cảm thấy oan ức, nên muốn biện hộ. Phủ Quốc công địa vị hiển hách, hiện giờ có một vị Vương phi, một Thái tử phi, sau này Thái tử đăng cơ, Thái tử phi trở thành mẫu nghi thiên hạ, phủ Quốc công đương nhiên sẽ càng thêm lừng lẫy…” Nói đến đây, Bảo Khâm đột nhiên dừng lại,mỉm cười nhìn Vương Nhạn Như.

Vương Nhạn Như xao động, có thứ gì đó vừa vụt qua trong đầu.

“Lên cao rồi sẽ có lúc suy tàn, quá giàu sẽ có lúc tan, Bệ hạ làm vậy cũng là vì nghĩ cho phủ Quốc công.” Bảo Khâm cúi đầu nói: “Nhị tiểu thư là người thông minh, chắc không cần bổn cung phải nhắc nhở.” Nói xong nàng cười nhạt, rảo bước về phía vườn mai.

Dù không có “Thất Công chúa” thì cũng sẽ có người phụ nữ khác. Vương Nhạn Như sinh ra trong phủ Quốc Công, coi như đã định sẵn nàng và Tần Liệt không có duyên phận.

Vương Nhạn Như đứng yên như trời trồng, cuối cùng cũng hiểu được, vội vàng đuổi theo...

***

Lúc Bảo Khâm vào vườn mai, Ngô Thúy Bình đang kiễng chân nhìn về phía nàng, thấy nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhấc váy chạy đến, hỏi: “Lúc nãy Vương Nhạn Như có gây khó dễ cho tỷ không?”

Bảo Khâm lắc đầu, với tay ngắt một cành mai, đưa lên mũi ngửi, nói: “Ta không làm việc gì có lỗi vói nàng ấy, nàng ấy muốn gây khó dễ cũng phải tìm được lý đo chứ.”

Ngô Thúy Bình đột nhiên cười lớn, nét mặt cổ quái: “Công chúa nghĩ đơn giản quả, nếu có kẻ muốn đối phó với người thì đâu cần lý do, chỉ cần bịa ra là xong.” Nói rồi, nàng hạ thấp thanh âm, chỉ vừa đủ cho Bảo Khâm nghe thấy: “Sau này khi người thành thân cùng Tam điện hạ sẽ rõ, tranh đấu trong gia đình không đơn giản hơn trên chiến trường là mấy.”