Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 2 - Chương 10-2




Tư Đồ nhếch miệng cười, đem quạt trong tay quạt càng phóng khoáng: “Ấy, Tam gia nói vậy xa lạ quá. Giao tình của chúng ta thế nào, ta không để ý đến ngài mới là lạ. Không chỉ có ngài, Thất Công chúa…Ôi! Giờ nên gọi Vương phi mới đúng. Ta và Vương phi cũng không phải mới gặp nhau, hai vị đi liền nửa năm, trong kinh thành có biết bao người mong ngóng đó!”

Tần Tu cũng hùa theo góp vui, giống như cố ý gây khó dễ cho Tần Liệt, lên tiếng phụ họa rất có nhịp điệu: “Cũng không đúng! Nếu nói quen thuộc, ta và Tam tẩu còn quen nhau sớm hơn. Đúng rồi! Tam tẩu à, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là bao giờ ấy nhỉ?”

Ánh mắt Tần Liệt như phóng dao về phía Tần Tu, nhưng Tần Tu vẫn coi như không thấy, tiếp tục phát ngôn xằng bậy. Bảo Khâm mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi trả lời: “Trí nhớ Ngũ đệ thật tệ, nhanh như vậy đã quên rồi! Sắp được bốn năm rồi đó. Khi ấy đệ dẫn theo một đội quân lội qua dòng sông bị quân Yên mai phục…”

Nàng còn chưa nói hết, Tần Tu đã đỏ mặt, vội vàng ngăn lời: “Trời ơi! Sao Lục Cân vẫn còn chưa mang trà lên nhỉ? Đúng rồi, Tam ca à, lần này huynh đã đi những nơi nào ở Giang Nam thế?”

Bảo Khâm chặn họng Tần Tu thành công, trong lòng thỏa mãn, quay sang nhìn Tư Đồ, mỉm cười. Dáng vẻ nàng dịu dàng mà khách sáo: “Lần trước gặp cốc chủ - Tư Đồ lão tiền bối, ta và ông ấy nói chuyện rất hợp nhau. Ông còn kể một số chuyện xưa của Tư Đồ đại nhân.”

Mặt Tư Đồ biến sắc, miễn cưỡng mỉm cười, không ngừng vẫy quạt, nịnh nọt Bảo Khâm: “Mấy ngày trước ta mới bắt được ít đông trùng hạ thảo, trở về sẽ sai người mang đến tặng Vương phi. Giờ là lúc người cần bồi bổ cơ thể nhất, phải chú ý thật kỹ.”

Tần Liệt lạnh lùng ngắt lời: “Không cần phiền Tư Đồ đại nhân! Vương phủ tuy không giàu có gì nhưng chút tiền để phu nhân mua đông trùng hạ thảo vẫn đủ. Ngược lại, ta thấy Tư Đồ đại nhân cũng hai sáu tuổi rồi, nhưng vẫn không chịu lấy vợ, ngay đến một người làm ấm giường cũng chẳng có. Ta thật không yên tâm chút nào. Chi bằng sáng mai ta sẽ thưa với Hoàng hậu nương nương một tiếng, nhờ người chọn giúp ngài vài mối tốt, nhất định phải chọn người vừa xinh đẹp vừa nhanh nhẹn, nếu không sao có thể lọt vào mắt xanh của Tư Đồ đại nhân. Người này không được thì người kia, Kinh thành rộng như thế, chắc chắn sẽ có người khiến ngài vừa mắt. Đúng rồi…”

Tần Liệt đột nhiên quay đầu, nhìn Bảo Khâm, hỏi rất nghiêm túc: “Ngày trước chẳng phải phu nhân và Thái tử phi nói chuyện rất hợp đó ư? Thái tử phi còn nói nhà họ Vương vẫn còn mấy vị tiểu thư đã đến tuổi nhưng chưa có hôn ước?”

Tư Đồ hiểu tính Tần Liệt, nếu chọc hắn giận, e hắn không chỉ nói suông đâu! Thế nên Tư Đồ đành liên tục nhận lỗi, vẻ mặt ủ rũ cầu xin: “Là ta lỡ lời, Tam gia đại nhân đại lượng, đừng chọc ta nữa.” Lỡ như Tần Liệt tức giận chạy đi tìm Hoàng hậu thật, Thái tử phi lại đổ thêm dầu vào lửa, chẳng phải hắn sẽ phải lấy tiểu thư nào đó nhà họ Vương hay sao? Tính nết các tiểu thư họ Vương, người trong Kinh thành không ai không biết. Có mỗi Thái tử phi dịu dàng hiền đức, còn lại đều chua ngoa vô lý. Chẳng cần nói ai xa, cứ nhìn Vương Nhạn Như là biết…cũng may nàng ta vẫn còn gả đi được.

Thấy Tư Đồ xuống nước, Tần Tu không chút nghĩa khí cười trên nỗi đau của người khác, phụ họa: “Tam ca nói rất có lý! Tư Đồ, ngươi đừng từ chối nữa, cứ kéo dài như vậy là không cưới nổi vợ đâu.” Xong rồi, hắn nghiêm túc nói với Tần Liệt: “Tam ca phải nhọc công rồi! Gì không biết chứ Tư Đồ nhất định phải lấy một người thật xinh đẹp. Nếu không, lấy phải cô vợ đanh đá còn không đẹp bằng hắn thì hắn quá thiệt thòi rồi!”

Khuôn mặt Tư Đồ trắng bệch, nhìn Tần Tu đầy căm phẫn, lên tiếng mắng chửi: “Được lắm Tần Lão Ngũ, đừng tưởng ngươi lấy vợ rồi thì giỏi lắm! Đã lấy nhau được nửa năm mà vẫn chẳng thấy vợ ngươi có gì, hay là ngươi bất lực?” Hắn tức giận nên nói năng không còn chừng mực, đâu để ý đến Bảo Khâm có ở đây hay không, mở miệng ra liền nhắc đến chuyện khuê phòng. Lông mày Tần Liệt chợt nhíu lại.

Nếu đổi lại là cô nương khác, nghe xong nhất định sẽ xấu hổ chạy đi. Nhưng Bảo Khâm từng nghe thấy những lời còn trắng trợn hơn thế này, nên không cảm thấy gì, vẫn mỉm cười. Thấy sắc mặt Tần Liệt không tốt, nàng vội vàng chạy đến kéo hắn.

Tần Tu cưới Ngô Thúy Bình hồi đầu năm, khi ấy Bảo Khâm và Tần Liệt còn đang ở nước Yên, không đích thân đến chúc mừng được, chỉ có thể đợi về Kinh rồi tặng quà sau. Tần Tu và Ngô Thúy Bình tình cảm hòa hợp, trong phủ không có thiếp thất nào khác, cả hai đều khỏe mạnh, nhưng không hiểu vì sao, thành thân đã nửa năm mà Ngô Thúy Bình vẫn chưa có thai. Tần Tu không sốt ruột, nhưng Tần Đế thì có, nhất là sau khi Tần Liệt dẫn Bảo Khâm vầ Kinh, Tần Đế không chịu được còn sai Tư Đồ đến “khám bệnh” cho hắn, chuyện này khiến Tần Tu vẫn luôn kêu ngạo bị đả kích.

“Tư Đồ…” Tần Tu ghét nhất bị người ta nhắc đến chuyện này, nhất thời nổi giận, vỗ bàn cái “bốp” một cái, mắng: “Ngươi thích đánh nhau có phải không? Nào đến đây…”

Tư Đồ chỉ nhướn mày, không trả lời.

Tần Liệt híp mắt xem hai người họ đối đầu, không có ý định giảng hòa. Bảo Khâm đành đứng ra hòa giải, cười nói: “Nếu hai vị bất hòa ở Vương phủ…” Nói đến đây, nàng chợt im lặng, cười như không cười nhìn hai người kia, ánh mắt sắc lạnh không kém Tần Liệt.

Tần Tu và Tư Đồ đồng loạt lạnh người.

Đúng lúc đó, Ngũ Cân mang trà lên, khẽ bẩm báo với Tần Liệt: “Vương gia, Thái tử và Nhị điện hạ đến.”

Không khí trong phòng như ngưng đọng, Tần Tu và Tư Đồ nhìn nhau, cả hai đều im lặng. Ánh mắt Tần Liệt bình tĩnh, gật đầu nói: “Mau mời họ vào.”

Tần Tu và Tư Đồ là người đã quá quen thuộc rồi, nhưng Thái tử và Nhị điện hạ thì không nên Bảo Khâm không thể ở đây nữa, nàng gặp mặt chào họ một tiếng rồi mượn cớ rời đi.

Sức khỏe của Bảo Khâm rất tốt, không có triệu chứng gì khác lạ khi mang thai, chỉ hơi buồn ngủ. Sau khi nàng dặn Thanh Nhã bảo đầu bếp chuẩn bị ít trà cho khách, liền quay về phòng nghỉ ngơi. Ngủ không biết đã bao lâu, đến khi nàng mơ màng thức giấc, mới phát hiện bên cạnh có người nằm nghiêng về phía này, cả người cơ hồ chui vào lòng nàng, hơi thở vừa ôn hòa vừa ấm áp, sống mũi chạm vào cổ Bảo Khâm có cảm giác âm ấm.

Nàng hơi động đậy, Tần Liệt liền thức giấc, mở mắt, mở màng: “A Bảo…” Hắn thì thào một câu, rồi từ từ nhắm mắt, rồi lại chậm rãi mở ra: “Nàng đói bụng chưa?”

Thế là hai người ngồi dậy rửa mặt, Thanh Nhã đã đứng chở hầu hạ bên ngoài, sau khi vào liền hỏi họ muốn ăn cơm ở đâu.

Bảo Khâm gạt tóc, nói: “Họ đều đi hết rồi?”

“Đều đi hết rồi!” Dáng vẻ Tần Liệt có chút thiếu kiên nhẫn: “Người nào cũng không yên, ta chẳng thèm để ý đến họ.”

Bảo Khâm chỉ cười, trong lòng rất rõ, tuy Tần Liệt không ham muốn gì cái vị trí kia, nhưng nếu muốn cướp về thì thừa sức. Suy cho cùng, cũng là do binh quyền gây họ. Hơn nữa, trong đám huynh đệ, hắn và Thái tử thân cận nhất, không có chút địch ý nào. Dù là Tần Đế hay các đại thần trong triều, ai cũng xem hắn là người ở phe Thái tử.

May mà Tần Đế vẫn còn tin tưởng Tần Liệt, nếu không đã thu hồi binh quyền trong tay hắn từ lâu rồi. Nhưng dù Tần Đế có buông tay, Tần Liệt cũng không thể phụ lòng ông, cho nên hai năm nay hắn dần dần giữ khoảng cách với Thái tử một chút, trong lòng hắn nghĩ thế nào không nói, nhưng ít nhất đã thể hiện ngoài mặt. Cũng vì vậy. Nhị Hoàng tử mới cho rằng mình vẫn còn cơ hội, nghĩ mọi cách lấy lòng hắn.

“Một đám người ai cũng có lòng riêng lại cứ thích bày đặt tình nghĩa huynh đệ này nọ, ta chỉ nhìn thôi mà phát mệt.” Tần Liệt ôm eo Bảo Khâm, vuốt ve chiếc bụng còn chưa thành hình của nàng, vẻ mặt xúc động vô ngần: “Con ta vẫn là tốt nhất, đợi con ra đời, ngày ngày ta sẽ ở bên con, ai đến phủ cũng mặc.”

Bảo Khâm tựa vào lòng hắn, thấp giọng cười nói: “Thế cũng được, đến lúc ấy chúng ta sẽ tới biệt viện ở, nhàn rỗi ra ngoài tản bộ, câu cá. Đợi con lớn một chút, chàng sẽ dạy con đọc sách viết chữ, cười ngựa bắn tên. À, còn có con gấu Ngốc Ngốc kia nữa, nuôi nó trong biệt viện suốt mấy tháng không gặp, không biết có còn nhận ra chúng ta không…”

Hai người càng nói càng hăng say, quên cả ăn cơm, mãi đến khi trời tối, Thanh Nhã chạy đến nhắc nhở, Tần Liệt và Bảo Khâm mới bảo người dọn lên.

Bữa cơm kéo dài đến giờ Tuất. Cơm nước xong xuôi, Tần Liệt đỡ Bảo Khâm ra sân đi dạo, mới đi được một vòng, Thanh Nhã chạy đến báo, Tứ Hoàng tử cầu kiến.

Bảo Khâm nhoẻn miệng cười: “Đúng là huynh đệ, người nào người nấy đều chọn đúng ngày hôm nay đến.”

Tuần trăng mật ngọt ngào của họ bị hết người này đến người khác làm phiền, Tần Liệt đã tức giận sẵn, bây giờ càng khó chịu ra mặt, giống như giông tố sắp đến. Ra đến sân trước, nhìn thấy bộ mặt ủ rũ phơi sương của Tứ Hoàng tử, hắn mừng thầm trong lòng.

Tần Liệt còn chưa lên tiếng, Tứ Hoàng tử đã quỳ xuống, gào khóc: “Tam ca cứu đệ với…”

Tần Liệt cười lạnh, đá văng cửa thư phòng ra, sải bước vào trong. Tứ Hoàng tử buồn rười rượi theo sau, trên mặt hoảng loạn không yên.

“Sao? Chẳng phải trước kia to gan lắm sao, giờ lại đến cầu xin ta cứu mạng?” Đôi mắt như chim ưng của Tần Liệt nhìn thẳng vào mắt Tứ Hoàng tử, trong mắt giá lạnh thấu xương, không khí lạnh lẽo lập tức bao trùm lên người Tứ Hoàng tử khiến hắn gần như không dám mở miệng.

“Tam ca…” Tứ Hoàng tử ngẩng đầu, khuôn mặt ẩm ướt: “Đệ sai rồi! Tam ca muốn đánh muốn chửi đệ đều không oán, chỉ xin huynh hãy nghe đệ nói hết.” Hắn khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi không ngừng rơi xuống, trông thảm hại vô cùng, đã không còn dáng vẻ nho nhã ngày thường.

“Tam ca rất được Phụ hoàng yêu thương, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Còn đệ, vì mẫu phi thân phận thấp kém, từ nhỏ đã bị ném cho người hầu trong điện phía Tây nuôi dưỡng, mãi đến năm mười tuổi mới được gặp Phụ hoàng một lần. Bọn nô tài trong hoàng cung chỉ yêu quyền lực, đệ là Hoàng tử bị thất sủng, không quyền không thế, cuộc sống mỗi ngày còn chẳng bằng người dân bình thường. Nhẫn nhịn mãi đến năm hai mươi tuổi xuất cung, chia phủ, nhưng Vương phủ của đệ trống trơn không có gì. Mỗi năm được cấp năm nghìn lượng bạc, đâu đủ cho trăm người trong phủ chi tiêu, bất đắc dĩ đệ đành phải đi tìm người làm ăn buôn bán, muốn kiếm chút bạc dùng. Nào ngờ, có kẻ to gan bằng trời, dám buôn lương thảo với nước Yên, bị người ta bắt thóp. Tam ca cũng biết tính Phụ hoàng, nếu người biết chuyện, sợ rằng sẽ không thèm nhận đứa con trai này mất. Đệ không còn cách nào, đành nhận lời người ta, cho hắn vào phủ làm thị vệ. Nhưng mà Tam ca, đệ thật sự không biết hắn là người họ Hạ, nếu biết, đệ...”

“Đủ rồi!” Tần Liệt lạnh lùng ngắt lời, tức giận nói: “Ngươi có chuyện sao không dám đi tìm Phụ hoàng? Sao không đi tìm Thái tử? Dù vẫn không được, sao không tới tìm ta? Lẽ nào trong lòng ngươi, ta là kẻ tiểu nhân bỉ ổi thích ném đá giấu tay? Ngươi xem mình đã gây họa lớn thế nào? Nếu không phải Vương phi mệnh lớn phúc lớn, chỉ sợ đã chết bao nhiêu lần trong tay đám người họ Hạ. Bây giờ ngươi đến đây khóc lóc còn có ích gì?”

Tứ Hoàng tử không phản bác được, chỉ biết ôm chân Tần Liệt khóc rống.

Tuy trong lòng Tần Liệt giận đến cực điểm, nhưng vẫn nể tình huynh đệ, mắng hắn một trận rồi thôi, không truy cứu nữa.

Sau khi mắng vào mặt Tứ Hoàng tử xong, trong lòng Tần Liệt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc này mới quay về chuyện cũ, hỏi: “Ngươi lại gây ra chuyện gì?”

Tứ Hoàng tử vội vàng lau nước mắt, hít một hơi, nức nở trả lời: “Lúc trước Tam ca bắt con trưởng nhà họ Hạ về Kinh, nước Yên gửi... gửi thư đến, bảo đệ giúp cứu người. Nếu không, liền...liền đem chuyện đệ tự ý buôn bán lương thảo bố cáo thiên hạ.

Tần Liệt vốn không có ý định lấy mạng Hạ Lam Hi, lần này thuận nước đẩy thuyền, nói: “Người, ta có thể tha, nhưng ngươi bảo chúng đem tiền đến chuộc. Cả đồ của ngươi nữa, tốt nhất đem tất cả lấy trong một lần. Ta có thể giúp ngươi lần thứ nhất, chứ không thể giúp ngươi lần thứ hai. Nếu để ta biết ngươi còn làm chuyện không nên nữa, không cần chờ Phụ hoàng, ta sẽ bắt ngươi trước!”

Tứ Hoàng tử được Tần Liệt hứa hẹn, lập tức vui sướng, vội vàng vái hắn một vái, cảm động rớt nước mắt: “Tam ca, cứu đệ một mạng, sau này đệ nhất định sẽ báo đáp!”

***

Bảo Khâm ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng Tần Liệt vào phòng, tiếng sột soạt rất nhỏ, rõ ràng là hắn cố gắng nhẹ nhàng.

“…Ngủ rồi?”

“Thưa vâng, đầu giờ Hợi, Vương phi nằm nghỉ, lúc này chắc đã ngủ say rồi.”

“A Liệt...” Bảo Khâm ngáp một cái, khẽ gọi tên hắn.

Tần Liệt vội vàng trả lời: “Ta đây ta đây! Vừa uống ít rượu, ta đi rửa mặt rồi trở lại.” Lúc sau, lại nghe thấy tiếng người hầu mang nước tới, tiếng nước ào ào, Bảo Khâm nhắm mắt suy nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn buồn ngủ, đầu óc mơ hồ, lại cuộn tròn thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, nửa giường bên cạnh chùng xuống, cơ thể ấm áp lẻn vào chăn, mang theo chút hơi nước và mùi rượu nhàn nhạt, nhanh chóng chui vào lòng Bảo Khâm.

“Ư...” Bảo Khâm hé mắt, khàn giọng hỏi: “Sao Tứ đệ lại đến?”

“Nàng đoán xem.”

Bảo Khâm vươn tay nhéo lên mặt hắn, hắng giọng: “Đêm rồi, thiếp không muốn động não!” Nói xong, nàng lại bồi thêm một câu: “Có phải vì chuyện Hạ Lam Hi không?”

Tần Liệt buồn bực xác nhận, không nghe ra là vui hay buồn: “Hắn bị nhà họ Hạ uy hiếp nên cầu xin ta cứu hắn.”

Bảo Khâm dụi mắt, gần như thanh tỉnh, nhướn mày hỏi: “Chàng đồng ý rồi?”

Tần Liệt “ừ”, lại nói: “Chuyện giữa hắn và nhà họ Ha ta đã điều tra từ lâu, mấy năm trước hắn lén lút phải người đến nước Yên buôn bán, bị Hạ Lam Thanh nắm thóp nên mới nhân cơ hội trà trộn vào nước Tần. Ta sẽ giao Hạ Lam Hi cho hắn, kết thúc chuyện này...”

Buôn bán hàng gì mà để người ta nắm thóp? Lương thực? Vũ khí? Bảo Khâm nghĩ thầm trong đầu, khẽ hỏi: “Không ngờ Tứ đệ cũng lớn mật thật.”

Tần Liệt cười khổ: “Tứ đệ... hắn... ây dà...” Bàn về tái cán tướng mạo, hắn không kém chút nào. Đáng tiếc mẫu thân xuất thân thấp kém, nên không được Tần Đế yêu thích như những huynh đệ khác. Hắn lại không cam tâm bị lấp bóng nên làm việc khó tránh không có chừng mực. Ngày trước Tần Liệt luôn muốn giáo huấn Tứ đệ không biết phân biệt nặng nhẹ của mình, nhưng thấy hắn thật sự rơi vào đường cùng, lại không nở ra tay.

“Dù sao cũng là huynh đệ một nhà, hơn nữa, hắn còn chủ động đến nhận lỗi...” Tần Liệt đưa tay ôm Bảo Khâm, tiếng nói ngày càng nhỏ, một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ. Bảo Khâm nghe thấy tiếng hít thở đều đều thì khẽ cười khổ. Ai nói Tần Liệt thâm trầm tàn nhẫn? Thật ra hắn là người dễ mềm lòng nhất.

Hai người vừa đại hôn, Tần Liệt được nghỉ mấy hôm, cả ngày ở lì trong phủ không đi đâu, mãi đến khi Tần Đế triệu kiến, hắn mới chịu thay y phục ra ngoài. Khi về, sắc mặt Tần Liệt khó coi vô cùng.

“Chàng sao vậy?” Bảo Khâm bảo đám a hoàn ra ngoài hết, tự mình rót trà cho Tần Liệt.

Tần Liệt đã được phong làm Thân vương, theo lý mà nói người hầu trong phủ cũng phải nhiều lên, nhưng hắn rất khó chịu khi phải giữ một đám người vô dụng, bèn đuổi đi hết, chỉ để lại một số người theo hầu đã lâu, Vương phủ cũng trở nên thanh bình hơn nhiều. Tuy nhiên Bảo Khâm dù sao cũng là Vương phi, ngày thường ở trong phủ thì không sao, khi ra ngoài mang theo mình Thanh Nhã, sợ sẽ bị người khác cười chê, nên hắn mới chọn bốn, năm a hoàn giao cho Thanh Nhã dạy dỗ, khi nãy đúng dịp Thanh Nhã dẫn a hoàn đến chào hỏi nên phòng đông người.

Tần Liệt ngồi xuống ghế, rót trà tu ừng ực, mặt mày u ám, nói: “Tháng sau đi săn mùa thu, Phụ hoàng bắt ta phải đi!”

Hắn đã sớm lên kế hoạch, đợi Tần Đế và mọi người đi hết, hắn sẽ đưa vào Bảo Khâm đến biệt viện suối nước nóng ngoài thành. Bây giờ Bảo Khâm còn nhẹ cân, ra ngoài vẫn xem như dễ dàng, đợi khi nàng trở nên nặng nề, muốn đi cũng khó. Hôm nay, trên đường vào cung, Tần Liệt còn nghĩ xem nên nói chuyện này với Tần Đế như thế nào, ai ngờ hắn còn chưa nói, Tần Đế đã chặn luôn suy nghĩ của hắn!

Thấy Tần Liệt vì vậy không vui, Bảo Khâm vừa buồn cười vừa cảm động. Nàng vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Nếu Phụ hoàng đã quyết định, chàng cứ làm theo đi! Cũng chỉ nửa tháng thôi, thiếp ở nhà có Thanh Nhã bên cạnh. Rảnh rỗi có thể đến phủ Ngũ đệ tìm Thúy Bình nói chuyện.”

Mấy ngày trước Tần Đế còn chế nhaọ Tần Tu bất lực, hôm qua Ngô Thúy Bình đã có tin vui, trong phủ trên dưới hỉ hả, Tần Tu hứng chí đến mức cả ngày há miệng cười, gặp ai cũng nói chuyện sắp được làm cha. Ngô Thúy Bình mới mang thai, sức khỏe chưa ổn định nên cũng không thể đi săn.

Tần Liệt vẫn thấy khó chịu, mấy ngày sau vẫn nhắc mãi chuyện này. Hắn còn vào cung nói chuyện với Tần Đế hai lần, khi trở về sắc mặt nghiêm trọng hơn rất nhiều. Đêm trước khi đi, Tần Liệt ngồi nói chuyện với Bảo Khâm đến tận khuya. Hôm sau, lúc ra khỏi cửa hai mắt hắn xuất hiện quầng thâm, bị Tần Tu chế giễu.

Tần Liệt vừa đi, Vương phủ liền trở nên yên ắng. Hai ngày đầu Bảo Khâm ở lì trong phủ, nhưng sau đó không chịu nổi nữa. Nàng nhớ hiện giờ Ngô Thúy Bình cũng nhàn rỗi ngồi nhà nên đi tìm nàng ấy nói chuyện.

Do ra ngoài nhiều lần, Bảo Khâm chợt nhận thấy không khí trong Kinh thành có điểm khác thường, cụ thể là gì nàng không rõ, nhưng cuộc sống trong quân đội đã rèn luyện cho nàng trực giác nhạy bén, giống như bản năng mãnh liệt của các loài động vật, có thể cảm nhận nguy hiểm.

Tần Liệt không ở trong Kinh thành, Tư Đồ cũng không, Bảo Khâm không tìm được người bàn bạc. Nghĩ cả buổi tối, nàng quyết định viết thư cho Tần Liệt, còn nàng vừa sáng sớm hôm sau liền kéo Ngô Thúy Bình vào cung, lấy cớ đi thỉnh an Hoàng hậu, thực tế nàng nghĩ chỗ Hoàng hậu là an toàn nhất.

Theo lệ cũ, hàng năm Hoàng hậu sẽ cùng Hoàng thượng đi săn. Nhưng năm nay Hoàng hậu không khỏe nên ở lại trong Kinh thành. Đồng thời, người lại còn có Văn Quý phi vốn được Hoàng đế vô cùng sủng ái. Từ giữa tháng Mười, thân thể bà ấy không khỏe, cũng không biết bệnh gì, nhưng tinh thần rất tệ. Nhị Hoàng tử còn đặc biệt vì chuyện này đến xin Tần Đế lượng thứ, không đi săn, ở lại trong thành chăm sóc mẫu phi.

Do Tần Liệt và Thái tử giao tình rất tốt, Hoàng hậu đối xử với Bảo Khâm cũng khách sáo vô cùng, nàng vào cung thỉnh an bà cũng không có gì phải miễn cưỡng.

Sức khỏe của Hoàng hậu không đáng ngại, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏi. Hôm nay, Bảo Khâm và Ngô Thúy Bình cùng vào cung thăm Hoàng hậu, nên trong lòng bà rất vui, hàn huyên một lúc liền nói đến chuyện mang thai. Ngô Thúy Bình thì không nói làm gì, nàng có mẫu thân ở Kinh thành chăm sóc, nhưng Bảo Khâm một thân một mình, không hiểu tẹo nào mấy chuyện sinh nở. Tần Liệt tuy có mời bà vú kinh nghiệm phong phú đến chăm sóc, nhưng dù sao vẫn không phải trưởng bối, đâu bằng lời dạy của Hoàng hậu.

“…Không phải thai nhi càng to càng tốt, nếu quá to, khi sinh sẽ rất khổ...” Dù gì cũng là chuyện vui hiếm có, Hoàng hậu rất có tinh thần, tỏa ánh hào quang, đâu còn dáng vẻ ốm yếu bệnh nào.

Bảo Khâm cũng gật đầu cười theo. Ngô Thúy Bình mở to mắt, nhìn Hoàng hậu chớp chớp không ngừng: “Hôm trước mẹ con nói khác...”

Thấy hai người chăm chú nghe, Hoàng hậu giống như tìm thấy niềm vui, sai cung nữ đi tìm quần áo ngày trước bà mặc khi mang thai đến, chia cho họ hai chiếc, nói là vật cát lành.

Hoàng hậu giữ Bảo Khâm lại ăn cơm trưa, nàng không từ chối, ở lại cùng Ngô Thúy Bình, Ngô Thúy Bình mới có thai, nên mẫn cảm với đồ ăn, còn Bảo Khâm khẩu vị rất tốt, nàng ăn liền hai bát cơm, uống một bát canh mới thôi. Sau đó, cung nữ mang bánh ngọt đến, nàng lại ăn nửa miếng bánh thật to, khiến Ngô Thúy Bình trợn trong mắt.

Hoàng hậu không ngừng khen Bảo Khâm: “Ăn được là tốt, ăn được là tốt!” Nói rồi, bà nhìn Bảo Khâm từ trên xuống dưới, ăn nhiều như vậy sao vẫn không béo lên tẹo nào, còn gầy hơn cả Ngô Thúy Bình.

Cơm xong nghỉ ngơi một lúc Bảo Khâm mới đứng dậy, xin phép ra về. Nhưng nàng còn chưa mở miệng, cung nữ hầu hạ bên ngoài đã hoảng loạn chạy vào, mặt mũi trắng bệch, chạy đến chỗ Hoàng hậu, thì thầm gì đó. Hoàng hậu nghe xong tái mặt.

Liệu…liệu có phải đã xảy ra chuyện gì?

“Đóng cửa cung lại, ai cũng không được vào!” Sau khi kinh hãi, Hoàng hậu nhanh chóng bình tĩnh lại, ra lệnh rạch ròi: “Nhị Hoàng tử mưu phản, có ý đồ bức vua thoái vị. Mau truyền lệnh cho cấm vệ quân đến cứu giá, đồng thời truyền tin đến doanh trại ngoài Kinh thành, lệnh cho Khâu tướng quân dẫn quân đến bãi săn cứu giá...”

Nhị Hoàng tử thật sự tạo phản rồi!