Bầu không
quang đãng, ánh dương ấm áp, trên dòng sông như dải lụa trắng mềm ngăn
đôi thảo nguyên, có một chiếc thuyền buồm trắng lướt sóng gió mà đi.
Trước mũi thuyền, một nam một nữ đứng sóng vai nhau, trầm mặc ngắm nhìn
biển nước mênh mông vô hạn trước mắt, bầu trời bao la xanh thẳm in trong đáy mắt họ, toát ra đầy khí thế và hy vọng.
“Huynh ra
giang hồ chỉ vì hai thứ đồ này?”, thanh y thiếu nữ cất tiếng phá vỡ sự
yên lặng, lấy ra một miếng ngọc bội, soi dưới ánh mặt trời, “Miếng ngọc
bội này rất bình thường mà, chỉ có hơi tinh xảo một chút, đẹp một chút
thôi”. Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn, “Có lai lịch thế nào? Nói nghe chút
coi!”.
“Nàng thích
thì cứ cầm đi”, thiếu niên nhìn nàng, trong đôi mắt lạnh lùng có vẻ cưng chiều ấm áp, “Lai lịch ta không biết, chỉ là muốn đi quấy rối Kiếm Nhu
sơn trang thôi”.
“Ha ha? Chỉ
vì thế? Huyền Sinh, huynh thật biến thái quá!”. Song Tịnh liếc hắn một
cái, không khách khí nhận ngọc bội, nghĩ nghĩ chốc lát, cánh tay đang
định cất đồ chợt ngừng. Nàng cười hì hì quay đầu qua: “Vật đính ước à?
Ta nhận luôn nhé!”. Nàng vốn nói đùa, lại thấy nam tử trước mặt ngoảnh
sang cười một tiếng, không khí xung quanh cũng theo đó mà ấm áp lên.
“Ừ”, Huyền Sinh cười, xoa xoa đầu nàng, trịnh trọng cam kết: “Là vật đính ước”.
“Hả?”.
Song Tịnh
hóa đá ngay tại chỗ. Sau đó cổ, hai tai, ngay cả hai má cũng hồng lên.
Nàng ấp úng, “Đây… Ta…”, ta chỉ nói đùa thôi! Mặc dù rất muốn nói vậy,
nhưng lại sợ nghe được một câu “Ta cũng thế”, cho nên nàng ngây ra, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, gương mặt lúng túng.
“Ta nói thật, Song Tịnh”, Huyền Sinh thở dài, “Sao nàng lại không tin ta chứ?”.
Lời như thế
có thể tin ư? Chẳng báo trước gì cả! Song Tịnh phồng má nhìn nam tử đang ngắm con sông, bỗng nhiên tức giận, không biết là giận hắn hay giận
mình. Liếc mắt nhìn Triệt Thủy và Thiên Sa đang dựa vào nhau bên lan
can, lại càng tức hơn.
Hừ! A Triệt
nhà người ta gắng sức lấy lòng Thiên Sa như vậy, sao huynh cứ như cây gỗ thế? Bỗng nhiên thốt ra một câu, ta làm sao biết được huynh có thật
lòng hay không? Thật là đồ tượng gỗ, đáng ghét! Ta ít nhất cũng là một
thiếu nữ xinh đẹp, sao đến một lời bày tỏ cũng không có? Lúc nào cũng
chỉ nói có nửa câu! Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!
Thấy sắc mặt nàng không phấn khích như bình thường, Huyền Sinh biết nàng đang nghĩ
gì, khẽ nở nụ cười, một tay nắm lấy cổ tay nàng, thình lình kéo nàng đến trước mặt mình, sau đó cúi người, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ta không
phải người biết cách nói chuyện, Song Tịnh. Nhưng ta không nói dối.
Chuyện ta đã nói, nhất định sẽ làm được, cho nên…”. Hắn khẽ nhíu mày,
tựa hồ đang nghĩ nên nói gì tiếp.
Đúng là
không phải người thích nói chuyện. Nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nói
gì nữa, chẳng biết làm gì ngoài cau mày nhìn nàng.
Song Tịnh trợn tròn mắt nhìn người đối diện.
Ánh sáng
chiếu trên gương mặt hắn từng nét kiên nghị, ánh mắt nhạt thực ra rất
thâm thúy, giống như đáy biển rộng, bên trong chỉ là dịu dàng và yêu
chiều.
“Ừm…”, Huyền Sinh ngừng một lúc lâu mới lại nói: “Tin ta đi, đây mới là vật đính ước thực sự. Cho đến khi ta tìm được thứ tốt hơn, nàng có thể dùng nó… lấy
mạng của ta bất cứ lúc nào”. Hắn vốn muốn nói bản thân mình, nhưng lại
cảm thấy như vậy chưa đủ tốt, phải trao thứ trân quý nhất cho nàng mới
đúng. Cho nên, nghĩ thật lâu, cuối cùng nói vậy.
Song Tịnh sững sờ, bỗng nhiên im bặt.
Sư phụ đã
dạy nàng rất nhiều thứ. Lúc mười ba tuổi hành tẩu giang hồ, nàng đã đi
khắp thiên họa, thấu hết phong hoa tuyết nguyệt. Nàng từng thấy một đôi
thư sinh và thiên kim tiểu thư cùng nhau bỏ trốn, cuối cùng chết thảm;
nàng từng thấy một đôi nam nữ đứng trên đỉnh cao võ lâm trở mặt thành
thù, mỉm cười chết đi dưới kiếm của đối phương; nàng từng nghe Hoàng hậu Qúy phi trong hậu cung ba ngàn chỉ độc sủng một người; nàng cũng từng
thấy hai cụ già ở nông thôn, nam đeo quang gánh, nữ xách giỏ, tay nắm
tay đi dưới hoàng hôn, lúc nhìn nhau cười, trong mắt chỉ có người đối
diện.
Đã quen đao
quang kiếm ảnh, quen một thân một mình du ngoạn, có đồng bạn đã là
chuyện rất tốt, nàng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời có một người hứa
với nàng long trọng như vậy, hơn nữa, còn thực sự thực hiện.
Thấy nàng há hốc miệng ngơ ngác nhìn mình, Huyền Sinh biết nàng nhất thời không thể
tiêu hóa được, bèn cười cười lắc đầu vỗ vai nàng, như an ủi: “Không sao, đây chỉ là tình cảm của riêng ta, nàng không cần đáp lại”. Dù sao hắn
cũng có thời gian, có thể khiến lời thề này thành hiện thực.
Thấy nàng
vẫn chưa phản ứng, Huyền Sinh đành đổi đề tài: “Vừa rồi không phải nàng
hỏi vì sao ta đi trộm hai thứ này ư? Thật ra thì nó liên quan rất lớn
đến việc ta rời Bán Nguyệt thành”.
“Hả…Ừ? Hử?”, Song Tịnh mơ hồ đáp, không biết có đang nghe hắn nói không, “Liên quan gì?”.
Huyền Sinh không nói, chầm chậm đi tới mũi thuyền, đôi mắt ngắm nhìn mặt nước bỗng hiện ra sát khí.
“Lý do ban
đầu là vì báo thù cho sư phụ ta, nhưng còn có một lý do khác chính là…
để chứng minh cho phụ thân ta rằng không có người, Bán Nguyệt thành cũng sẽ huy hoàng vô song, ta muốn người trên giang hồ dừng bước ngắm nhìn
Bán Nguyệt thành không phải vì trong thành có một cao thủ đã sớm ẩn cư
trong truyền kỳ, mà là bởi vì Bán Nguyệt thành có nhị thiếu chủ Huyền
Sinh ta bảo vệ”. Hắn quay đầu lại, ngạo nghễ cười: “Bất luận là ai, cũng không thể trái với quy tắc trong thành, dù cho là phụ thân ta cũng
không được.”
Song Tịnh
hơi hơi nheo mắt. Khi đó, chiếc buồm trắng đã chắn đi ánh mặt trời,
nhưng nam tử đội trời đạp đất đứng trước mặt nàng lại bỗng nhiên tỏa ra
một vòng hào quang chói mắt, tựa như toàn bộ thiên hạ này đều sáng bừng
lên theo hắn. Nàng ngẩn ngơ nhớ tới lần đầu gặp hắn ở dưới chân núi của
Hồng Thường bang, nam nhân này giống như chim ưng bay lượn đáp xuống,
vững vàng đứng trước mặt nàng. Khi đó y phục của hắn bị gió thổi căng,
như cánh buồm trước mắt, mang theo những giấc mơ và kiêu ngạo tràn trề
không kể xiết, lướt gió rẽ sóng vững chãi lướt về phía trước.
Nàng muốn nói gì đó, mà không biết nên mở miệng thế nào.
Đúng lúc này trong gió truyền đến tiếng cười pha trò giòn giã của Triệt Thủy: “Này
này, ta cá năm lượng bạc, Huyền Sinh đang đùa giỡn Tiểu Tịnh, hơn nữa
còn bảo muội ấy đêm nay ngủ cùng hắn đấy...”
Song Tịnh
luống cuống, trong phút chốc mặt đã đỏ ửng lên, còn chưa kịp xoay người
mắng lại, chỉ nghe một tiếng “Ối!” của Triệt Thủy. Bị Huyền Sinh ném
trúng bằng thứ gì đó, Trọng Trọng Lâu thiếu chủ không ngồi vững, mất đi
thăng bằng, rơi xuống từ trên đài quan sát trên cao. Thiên Sa đưa tay đỡ lấy hắn, lại không tính đến trọng lượng, nhất thời ôm nhau ngã vào
boong thuyền, toét miệng kêu la bò dậy.
“Phụt...” Song Tịnh trợn mắt nhìn bọn họ, bất giác bật cười.
“Đỗ Triệt
Thủy, ngươi không nói không ai bảo ngươi bị câm đâu.” Huyền Sinh nhướn
mày lạnh lùng nói, sau đó quay đầu nhíu mày, đỡ lấy cánh tay Song Tịnh:
“Đi, đến chỗ khác.”
Cũng không biết vì sao, Song Tịnh hơi sững sờ, sau đó rất tự nhiên vươn bàn tay ra, nắm lấy tay hắn.
Hai người
lần đầu tiên nắm tay, khi da thịt chạm nhau, đôi bên đều chấn động,
giống như có gì đó ấm áp từ trong lòng bàn tay trào ra, chạy thẳng xuống đáy lòng. Thoáng nhìn qua nhau, đều mỉm cười rạng rỡ.
Nắm tay tri kỷ cùng bước đi, chỉ mong đường này là vô tận.
Huyền Sinh mở mắt.
Thấy rừng
cây xanh biếc xung quanh um tùm, trên núi, mây trắng dày đặc, chim rừng
líu lo, khe nước chảy róc rách, gió thuận khắp núi, hoàng hôn cuối thu
đang nhuộm lên bầu trời những sắc màu rực rỡ. Mặt trời ngả về tây, họ
nghỉ ngơi dưới một phiến đá lớn, chỉ thấy ruộng đồng xanh rờn bát ngát,
chim oanh hót phía xa. Triệt Thủy và Kinh Phiến cũng nằm ở bên cạnh hắn, Mai Hoa đang bưng một chiếc lá lớn mớm nước cho hai người họ. Song Tịnh tựa vào ngực hắn, cụp mắt không biết đang nghĩ điều gì, cảm thấy hắn
hơi động đậy, liền ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ hơi lo lắng.
“Tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không sao.” Huyền Sinh ngồi thẳng người lại, cảm thấy tay chân đã không còn tê dại, vận khí chốc lát, liền thấy lồng ngực thư thái, xem ra cơ thể không có
gì đáng ngại. Ngược lại tình trạng của Song Tịnh lại khiến hắn lo lắng,
bèn băn khoăn nhìn nàng.
“Ta cũng
không sao.” Thất Thạch môn Môn chủ lắc đầu: “Tảng đá lớn đó sập xuống
nhưng không rơi vào ta, xem ra... là nàng đã cứu ta”. Nàng nhìn về
phía Lũng Dã đang ngồi yên lặng trên tảng đá, “Là loại võ công kỳ dị mà A Triệt từng nói đến sao? Có thể trong chớp mắt đóng băng tảng đá, không
chỉ cứu ta, mà còn cứu A Triệt nữa… Để huynh ấy không lao vào bức tường
kia.”
Huyền Sinh nghe vậy, bất giác lòng đầy cảm kích, nhưng vẫn hơi thắc mắc: “Nếu như vậy… là ai phá vỡ bức tường kia?”
“Hẳn là sư
phụ rồi.” Song Tịnh thở dài, con ngươi ngưng đọng: “Ta ở trong nước… rõ
ràng nghe thấy tiếng tách tách vang lên, Mai Hoa cũng nói trước khi
Triệt Thủy đánh lên bức tường của tòa lầu, nàng đã nhìn thấy tường đá
nứt ra. Khi đó không cảm thấy làm sao, nhưng bây giờ nghĩ lại, tuyệt đối không phải là A Triệt đập vỡ…”
Huyền Sinh
không nói, hắn nghĩ đến khi mình và Song Tịnh vùng vẫy ở bên trong, nhìn về phía Triệt Thủy, lại cảm giác sâu sắc được sự điên cuồng của hắn khi đó.
Biết mạng
mình là Trầm Thiên Sa, Huyền Sinh và Song Tịnh hy sinh đổi lấy, cho nên
Trọng Trọng lâu Lâu chủ trân trọng những gì đang có hơn ai hết. Không
biết phải tuyệt vọng đến mức nào mới khiến cho Triệt Thủy yêu quý bản
thân và những người xung quanh như thế liều mạng, ngay cả chính mình
thịt nát xương tan cũng không ngần ngại đánh lên bức tường kia.
Mà bất bại nữ hiệp Phù Bình lại phá vỡ bức tường đồng vách sắt tưởng như đao gươm không đâm thủng được một cách dễ dàng.
Dường như
giờ này mới nhận ra đối thủ của bọn họ mạnh mẽ đến mức nào, Huyền Sinh
bất giác nheo mắt, khe khẽ siết chặt cánh tay Song Tịnh.
“Huyền Sinh...” Song Tịnh thở dài, tựa đầu trên vai hắn: “Chúng ta đều sẽ trở về bình an. Mọi người cùng nhau...”
Cùng nhau trở về.
Huynh, muội, Triệt Thủy, Mai Hoa, Kinh Phiến. Đến thế nào, về thế ấy.
Chúng ta sẽ không bao giờ mất đi ai nữa.
Nếu như khi trở về không phải là như vậy… thì, chúng ta, chết ở nơi này cũng được.
Diệp Song Tịnh dũng cảm, không bao giờ hối hận thực ra là giả, nàng không muốn nhìn thấy bất kỳ ai ra đi nữa.
“Song Tịnh…” Dường như biết nàng đang nghĩ gì, Huyền Sinh bất giác thở dài, khe khẽ
vuốt mái tóc dài của nàng, đặt xuống một nụ hôn: “Đừng nghĩ như vậy... Nếu như mang suy nghĩ ắt phải chết đi chiến đấu thì chúng ta nhất định
sẽ phải đón nhận kết cục như vậy. Bất luận thế nào, chúng ta đều sẽ sống sót.”
Nghe vậy, Song Tịnh hơi sững sờ, bàn tay nắm chặt Huyền Sinh hơi buông lỏng.
Phiêu bạt giang hồ quan trọng nhất là điều gì?
Không phải tiếng tăm, không phải danh vọng, không phải chiến tích, không phải bản lĩnh, mà là sinh tồn.
Nếu như
không mang lòng tin như thế đi chiến đấu, nếu như không có bất kỳ lý do
nào để sống thì tuyệt đối không cách nào đặt vững bước chân trên thế
gian này.
Song Tịnh
nhìn ánh mắt của Huyền Sinh, con ngươi của hắn vẫn sâu không đáy, giống
như có thể bao dung hết thảy, chịu đựng hết thảy, vì thế, nàng vô tình
mỉm cười.
Vẻ ngạo mạn
và oai phong lúc đứng trong bóng tối ở Kiếm Nhu sơn trang lần nữa từ từ
thức tỉnh. Dường như lại gợi tới khí phách kiêu ngạo huy hoàng thời niên thiếu.
Câu nói với
Kinh Phiến còn vang vọng bên tai, Song Tịnh tựa đầu vào vai Huyền Sinh,
bình thản cười một tiếng: “Ừm, nhất định sẽ trở về bình an.”
Trên giang
hồ này, không có ai có thể sánh vai với chúng ta, trước đây không có,
bây giờ không có, mà sau này còn rất xa vời, cho nên, tuyệt đối sẽ không thua. Dù cho là đối mặt với sư phụ cũng sẽ không thua.