Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 54: Đường sinh tử. Hồn lạc trong mơ không lối thoát (2)




Quay đầu lại, nữ tử tóc bạc kia cũng đã biến mất. Khi thanh âm của Triệt Thủy xuyên thấu khắp nơi, cũng là lúc Song Tịnh bị người tới kéo đi. Tám đệ tử của Phi Ưng bảo từ ngoài cửa xông vào, lập tức lôi kéo mang nàng ra khỏi gian phòng rồi vội vàng đi ra ngoài. Dọc đường đi trước sau trái phải đều có người sít sao trông chừng, sau lưng chốc chốc lại có kẻ vươn tay đẩy nàng một cái, để cho nàng đi theo người dẫn đường kia.

Lâu lắm rồi không bị đối xử thô lỗ như vậy, nàng bỗng cảm thấy có điểm nực cười.

Không nghĩ tới chính mình cũng sẽ có một ngày như vậy, làm tù nhân mà bị đối đãi giống như con tin.

Có lẽ lúc này nàng mới thực sự nhận ra, sáng chói huy hoàng của bản thân xưa kia giờ đã rơi xuống vực thẳm, phủ đầy bụi trần.

Bọn họ băng qua hành lang gỗ quanh co khúc khuỷu, lan can đã sớm hóa thành gỗ mục, được phủ kín bởi cây mạn đằng(*) xanh biếc um tùm, nhưng thấp thoáng vẫn có thể thấy được hoa văn điêu khắc tinh xảo thời trước. Dưới cầu nước đã khô kiệt từ lâu, chỉ còn lại một vài dòng nước suối nhỏ chảy qua tạo thành tiếng róc rách mỏng manh.

(*)cây mạn đằng: là cây lá ngón ở vùng dân tộc của nước mình.

Người trước mặt bỗng nhiên dừng bước, nàng thiếu chút nữa thì đụng phải lưng của người kia.

Ngẩng đầu lên nhìn, nàng lập tức thấy được đích đến của họ.

Trong làn sương mù lờ mờ ánh trăng bàng bạc, nàng vốn cho là tòa kiến trúc kia ẩn tại ngọn núi phía xa. Lúc đi vào mới phát hiện, kỳ thực cái bị cành cây mạn đằng cùng những cây cối khác bao phủ kia đích thị là một tòa lâu các. Nó ở trong bóng đêm đen u ám giống như một người khổng lồ say ngủ im lìm giữa một đống phế tích, bốn phía bao phủ màn sương dày đặc xanh bạc trắng xám như hơi thở nặng nề, thấp thoáng có thể thấy vài ngọn đèn đang lập lòe chiếu sáng như phản chiếu ánh mắt của một con mãnh thú lúc sắp bỏ mạng phát ra một vài ánh hào quang cuối cùng.

Bọn họ đi tới phía trước cổng toà lâu các kia, đại môn bằng đá điêu khắc bị vô số nhánh cây to lớn như cánh tay che lấp. Phía trên nó là những tán lá cây lớn xanh biếc xòe rộng, trong bóng đêm nhìn không ra hình thù gì. Khung cảnh đó tựa như phiến đá bị nước mực hắt lên trên thành một hình thù kỳ dị, dưới ánh sáng vài ngọn đèn chiếu xuống giống như cái miệng của con mãnh thú khổng lồ đang mở ra chực chờ nuốt lấy bất kì kẻ nào tiến vào.

Kẻ dẫn đầu gật đầu với kẻ canh giữ trước cửa lâu các, tên kia quan sát từ trên xuống dưới Song Tịnh ở phía sau một lượt, liền không chút biểu tình mà nhường đường. Hai người tiến lên, vạch ra vài chiếc lá cây, tiếp đó dùng lực đẩy chiếc cổng nặng nề đồ sộ ra.

Một luồng không khí mục nát ngột ngạt xộc vào mặt, Song Tịnh sững sờ nhìn một mảng tối đen như mực trước mắt, bỗng rùng mình một cái.

Dù rằng nàng rất quật cường kiên định, cũng không không nhịn được có một tia kinh hoàng.

Lên núi đao xuống biển lửa nàng không sợ, trước đây lúc phiêu bạt giang hồ nàng cũng đã chịu đựng qua đủ loại cực khổ, mà cái chết đối với nàng lại càng không phải là cực hình mà là giải thoát.

Nhưng nếu bị giam ở một nơi toàn bộ đều là bóng tối bao trùm như vực thẳm này, một mình nàng đơn độc quanh quẩn giữa hi vọng và tuyệt vọng, chẳng được bao lâu nàng nhất định sẽ điên.

Nghĩ tới đây Song Tịnh bất giác sắc mặt trắng nhợt. Quan sát chung quanh, lại thấy khắp nơi đều có người canh giữ cẩn mật, nhìn thân thủ nhất định là đệ tử võ công cao cường của Phi Ưng bảo. Coi như nàng có thể trong nháy mắt vận toàn bộ sức lực sử dụng khinh công, cũng tuyệt đối kiên trì không được bao lâu.

Lúc này phía sau đột nhiên có người đẩy nàng một cái, Song Tịnh một thân lảo đảo. Nàng muốn phản kháng để chạy trốn nhưng một chút khí lực cũng không có, đối phương vung một cái tát, nàng nhất thời bị đánh đến hai mắt đầy sao, lập tức ngã bổ nhào vào nơi đó.

“Thất Thạch môn Diệp Song Tịnh… Bất quá cũng chỉ như vậy…” Tên kia cười nói một cách khinh thường, hướng hai kẻ khác ra dấu yêu cầu bọn chúng đóng cửa. Mấy kẻ đó đang muốn động thủ chợt cảm thấy có một trận cường phong thổi tới.

Tất cả ngọn đèn đều chợt tắt chợt loé.

Trên trời, một đám mây lướt qua che khuất ánh trăng sáng tỏ.

Bóng dáng phế tích chung quanh rừng cây đều bị kéo dài, ở dưới đất hiện ra thành hình dạng u ám.

Một làn gió nhẹ thổi qua, thanh âm xào xạc của lá cây lay động cọ sát vào nhau vang lên trong từng ngóc ngách.

Mây tan trăng sáng. Ánh sáng màu bạc chiếu xuống, nhưng hình ảnh ở trên mặt đất bị kéo dài, cũng không còn là hình dáng của phong cảnh xung quanh.

Thay vào đó, trên mặt đất hiện ra một bóng người thẳng tắp mạnh mẽ kiên cường.

Ở hai bên sườn của hắn, có bóng dáng của hai thanh trường kiếm.

Một đen, một trắng.

Còn chưa kịp thấy rõ hình dáng hai thanh trường kiếm kia, chúng đã hóa thành hai đường kiếm sắc thái mơ hồ, thanh âm khớp xương vỡ vụn cùng cơ thể bị đâm xuyên qua đồng thời vang lên. Người kia, tựa như ma quỷ di chuyển qua lại giữa bọn chúng.

Ba thanh kiếm từ phía trước, trái và phải đồng thời đâm tới, Huyền Sinh liền lùi lại vài bước dùng Thiên kiếm ngăn cản, khom người xoay tròn, tay trái Dạ kiếm như ánh sáng quét qua, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, ba kẻ bị mất đi hai chân nhất thời rơi xuống mặt đất.

Những kẻ vây quanh thấy đồng bọn tứ chi đều bị chặt đứt, thân người ở trong vũng máu kêu gào bi thảm, bất giác run sợ, đưa mắt nhìn nhau chốc lát, đều hô to nhất loạt xông lên công kích. Bán Nguyệt thành nhị thiếu chủ nghiêng người sang trái, chân phải điểm tới, Dạ Thiên kiếm liền như gió lốc phong ba gào thét toả ra bốn phía xung quanh. Những kẻ đang muốn xông tới công kích hắn còn chưa kịp đến gần thì đã bị kiếm khí mãnh liệt kia khiến đầu lìa khỏi cổ.

Bỗng nhiên phía quân địch có một kẻ phóng ra một loạt phi tiêu để ngăn cản, khi va chạm với luồng kiếm khí tạo ra một luồng sáng chói loà khiến mấy kẻ còn lại đang muốn cầm đao xông lên đều che mắt la hét vì đau đớn. Khi ngẩng đầu nhìn lại, Huyền Sinh đã nhảy lên rất cao, hai tay cầm kiếm hướng xuống dưới, Dạ Thiên kiếm phản chiếu ánh trăng sáng hiện lên trong mắt bọn chúng. Người kia giống như mang theo đôi cánh vút lên trời cao rồi bổ nhào xuống, một đường ánh sáng trong suốt quét qua, bốn phía lập tức máu đỏ tung tóe.

Nhưng địch nhân hẳn là muốn cố ý kéo dài thời gian, nhóm này vừa mới ngã xuống, nhóm khác lại tiến lên công kích.

Huyền Sinh trong lòng tràn đầy giận dữ, vốn là muốn đại khai sát giới, nhưng khi ngoảnh đầu lại liền bị phân tâm.

Đại môn to lớn của lâu các kia đang dần dần đóng lại.

Trong lòng cả kinh, hắn buộc phải tuỳ tiện vung một kiếm ngăn cản mấy kẻ đang lao tới, khiến bọn chúng phải lùi lại phía sau. Sau đó hắn liền vội vàng lao về phía trước, tay trái vung kiếm nhắm ngay phần lưng một kẻ đang đẩy cửa, rút kiếm ra sau đồng thời tay phải chém sang, nhưng đang chém vào đối phương thì chợt cảm thấy bị chặn lại. Mắt nhìn cánh cửa sắp đóng lại, Huyền Sinh trong lòng khẩn trương, nhìn qua thân kiếm thấy kẻ đối diện đang lạnh lùng cười nhạt, tên kia dùng nội công ngăn cản đường kiếm của hắn, kéo dài thời gian. Hắn trong lòng phẫn nộ, liền tập trung sức hợp hai tay lại, Dạ Thiên kiếm liền như cái kéo, rắc một cái đem đầu của kẻ nọ chặt xuống.

Đưa tay ngăn cánh cửa kia đã không còn kịp, đại môn kia đã gần như hoàn toàn bị phong bế, chỉ còn lại một khoảng khe nhỏ. Hắn không hề nghĩ ngợi, lấp tức lách người vọt vào, nhào đến bóng tối vô biên vô tận kia.

Ở bên trong, Song Tịnh đang từ trên mặt đất bò dậy, chỉ cảm thấy bị ngã đến đầu óc quay cuồng, hai má bỏng rát, thậm chí còn có mùi máu tanh bao phủ trong không khí. Nàng cảm thấy từng đợt choáng váng, rất lâu mới có thể miễn cưỡng nghiến răng chống đầu gối đứng dậy. Chỉ thấy ánh sáng phía sau dần dần biến mất, đang muốn nhào ra chạy trốn khỏi nơi này, lại bị thứ gì đó vọt tới lần nữa đẩy ngã.

Nhưng nàng không có ngã xuống sàn nhà lạnh băng.

Bản thân được ôm trong một vòng tay vừa quen thuộc lại ấm áp.

Nàng nhất thời toàn thân như bị đóng băng, cứng đờ không thể nhúc nhích.

Là… sao?

Có phải hay không, nàng đã chết?

Có phải hay không, sau khi bị quẳng vào mảng bóng tối này, nàng kỳ thực là vượt qua ranh giới của sinh mệnh, đến được tiên cảnh sau khi chết?

Nàng nhất định là đã chết, mới có ảo giác như vậy.

Có loại ảo giác này sao? Hai cánh tay mạnh mẽ đem nàng ôm gắt gao, tiếng nhịp tim thình thịch rung động bên tai nghe không biết chán, hơi thở quen thuộc tràn ngập từng ngóc ngách.

Người đó có hương vị của ánh mặt trời hòa cùng gió.

Hương vị khi đứng ở trên thảo nguyên rộng lớn nhìn ngắm tia nắng ban mai vàng rực, cảm nhận hơi thở của gió như sóng biển đang dâng trào.

Hương vị đó, mỗi khi giật mình tỉnh giấc trên chiếc giường băng rộng lớn giữa đêm dài đằng đẵng, nàng dựa vào kí ức về nó mới có thể lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Nàng có chút hoảng hốt, lại có chút mê man. Cảm giác về cái chết quả thật không có cách nào lĩnh hội triệt để, nhưng có một điều duy nhất nàng có thể xác nhận, trong lòng nàng căng thẳng sợ hãi đang chậm rãi biến mất, thay vào đó là cảm giác bình an, tĩnh tại. Năm năm qua, nàng chưa từng có cảm giác như vậy.

Hương vị này mang lại cho nàng cảm giác dù bất kì nơi nào đều có thể an tâm ngủ, dẫu cho trời sập xuống cũng không có liên quan.

A, chết đi thật tốt mà. Nàng mỉm cười nép mình trong vòng ôm ấm áp kia, thầm nghĩ như vậy.

Nhưng lúc này, một thanh âm trầm thấp quen thuộc đã xua đi bóng tối, phá tan tịch mịch. Giọng Huyền Sinh thản nhiên nhưng kiên định vang lên trong không gian vắng lặng:

“Lên trời xanh, xuống hoàng tuyền… Ta đều nguyện ý! Song Tịnh, chỉ cần có nàng ở bên.”