Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 41: Thôn ngoại thành. Từng vượt biển cả mà khó qua sông (2)




edit: Thủy Thanh beta: Phư Phư & Hàn Phong Tuyết

Hai đoàn người ngựa một trước một sau khởi hành, rất nhanh đã đi qua cả thôn.

Mộ Dung Cận ở trên lưng ngựa theo sát Huyền Sinh phía trước, nhưng mắt không ngừng quan sát, đánh giá phong cảnh xung quanh.

Chỉ thấy thôn trang này nằm trên sườn núi, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Trên khắp sườn núi xanh ngát vàng nhạt rộng lớn có những căn nhà ngói đỏ gạch trắng. Bởi vì nằm dưới chân núi cho nên đồng ruộng được tưới tiêu vô cùng tốt, đất đai được canh tác theo kiểu ruộng bậc thang, nước từ đầu nguồn ào ạt chảy xuống, tràn đầy khắp cánh đồng. Bên đường, từng khóm hoa dại màu vàng nhạt không biết tên đang khoe sắc, một màu vàng óng ánh, rực rỡ chói mắt. Khi dần dần tiến vào trong thôn, bên đường có nông dân đang cày ruộng vẫy tay chào hỏi.

Không khí còn thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt của bông lúa, gió mát trong lành. Khi băng qua rừng cây bao quanh ngôi làng có thể nghe thấy thanh âm róc rách như tiếng suối chảy. Thi thoảng có vài mục đồng cưỡi trâu hoặc vài thiếu nữ tay xách lẵng hoa đi tới. Các cô nương vén tay áo phủ lên tóc, trên cổ tay đeo chiếc vòng đá, những viên đá lách cách phát ra thanh âm trong trẻo, khi nhìn thấy hai nam tử tuấn mỹ kia, đều không nhịn được mà liên tục ngoảnh đầu lại, sau đó cười hi hi ha ha.

“Kẻ tự mình cày cấy, mới không cùng tấu nhạc”. Mộ Dung Cận cười tủm tìm mà nói.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã đến Ân phủ.

Ân gia cư ngụ ở nơi này đã trăm năm, đã là đại môn hộ của bản địa, nhà cửa dĩ nhiên cũng có chút phong thái.

Ân phủ nằm ở góc cao nhất của sườn núi, khi đến được cổng, quay đầu lại có thể nhìn thấy toàn bộ thôn trang dưới chân núi, còn có dòng sông dài vô biên vô tận, cuồn cuộn chảy tới phía bên kia chân trời.

Chỉ thấy tường cao cửa lớn, xích đàn thanh đồng, bao quanh là ngói đỏ gạch trắng. Có vài khóm hoa bên trong tường ló ra, hoa đào đỏ thắm, hoa lê trắng tinh khiết, còn có từng chùm hoa tử đằng treo vắt vẻo. Nhìn kĩ lại, không khí bên trong đình viện thật trang nghiêm vắng lặng, có thể cảm thấy lịch sử cổ kính cùng thần bí của nơi thâm sâu kia. Căn nhà cùng bầu không khí này so với phủ trạch của quý tộc quyền quý trong kinh thành cũng không có gì khác biệt, chỉ là nhiều hơn vài phần thanh tịnh của sự êm ả cách một thế hệ.

Ở trong mắt Mộ Dung Cận, gia tộc Ân thị ngoại trừ bí mật bảo vệ nơi ở của Bán Nguyệt thành, càng giống như tấm chắn phòng thủ của thôn trang này. Nó đứng ngạo nghễ, sừng sững tại đây, yên tĩnh mà nhìn hương thôn thành trấn dưới chân núi này lặng lẽ sinh tồn trong năm tháng thoi đưa.

Bởi vì sớm biết Huyền Sinh sẽ đến đây, trước cổng đã có hạ nhân chờ đợi, còn có một tùy tùng do Ninh Phong phu nhân phái đến, giải thích với người của Ân phủ mục đích đến, mọi người liền vội vàng dẫn Mộ Dung Cận đi vào trong.

Ân thị có ba nam một nữ, Thiểu Hoa là đứa con út. Vợ chồng Ân thị lúc tuổi già có được hòn ngọc quý này trên tay cho nên muôn phần sủng ái, ba vị huynh trưởng cũng vô cùng thương yêu tiểu muội này, vì vậy Thiểu Hoa đương nhiên có riêng một tòa lầu các cho mình. Mộ Dung Cận đi ngang qua hành lang và đình viện quanh co, nhận thấy xung quanh hoa thơm chim hót, khắp nơi chan hòa ánh nắng mặt trời. Lầu các kia ở bên cạnh hồ nước, bầu trời xanh lam trong vắt ở phía sau giống như được gột rửa sạch sẽ, cửa sổ của lầu các được thiết kế khéo léo lung linh với những tấm rèm lụa xanh lục giống như dải sương lay động theo chiều gió. Nó nằm trong hoa viên đình viện, phong cảnh thật đúng là tươi đẹp thanh tuyệt.

Nhưng Mộ Dung Cận vừa ngẩng đầu nhìn, biểu tình liền lập tức cứng ngắc.

Chỉ thấy trên cửa lầu kia có một bức họa, phía trên vạch sắt móc bạc viết ba chữ: “Nhà – của – ta”.

Mặt sau… còn vẽ một đóa hoa nhỏ.

“…”.

Mộ Dung Cận hoàn toàn hết chỗ nói. Quay đầu nhìn lại, Huyền Sinh ở phía sau cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, mấy kẻ tùy tùng dẫn đường cũng quay lại nhìn phản ứng của hai người bọn họ.

Hồi lâu, Huyền Sinh đành phải nói: “… Thú vui của Thiểu Hoa thật đặc biệt”.

Mộ Dung Cận nghiêm túc gật đầu nói: “Có cá tính, có cá tính”.

Hai người đi vào, thấy trong phòng đều là vật phẩm tinh tế xa hoa. Bốn mặt vách đều làm bằng những tấm gỗ tử đàn màu trầm được điêu khắc linh hoạt, có treo bức tranh bạch ngọc khắc cảnh sơn thủy và con người. Xung quanh phủ đầy những tấm lụa nhiều màu sắc, được móc với từng chuỗi lục lạc sáng long lanh, dùng mã não hoặc hổ phách hoặc phỉ thúy làm thành rèm, khí thế kiểu này, không hề thua với thiên kim quan lại quý tộc trong thành. Chỉ có điều khiến Mộ Dung Cận hơi kinh ngạc, lại là một nhánh của cây thông cổ xưa được đặt giữa gian phòng. Nhánh cây kia dường như được chuyển đến từ nơi khác, cắm trong một cái bình cổ, đối với nó mà nói là quá nhỏ quá thiếu tinh tế, có vẻ không ăn khớp với toàn bộ gian phòng, giống như được người tùy hứng mà đặt ở bên kia.

Hắn tuy có điểm hiếu kì nhưng không để lộ ra trên sắc mặt, ở trong phòng quan sát phút chốc, liền thản nhiên nói với hai vị đại phu khác vừa mới chạy tới: “Cầm u doanh thảo tới. Mặt khác, tháo toàn bộ những tấm vải lụa treo ở trên tường xuống, dùng chúng để chắn ở trên cửa sổ; lại đưa đến mấy chậu than, không nên nhóm lửa lớn quá; lưu lại năm nha hoàn lanh lợi chút, dặn bọn họ rửa tay thật kĩ, chí ít phải rửa hết cánh tay, những người khác toàn bộ ra ngoài; bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn nước sôi bất cứ lúc nào. Còn nữa, đem một bầu rượu Kinh Đào thượng hạng tới”.

Những hạ nhân hầu hạ Thiểu Hoa ở ‘Nhà của ta’ còn chưa kịp hỏi hắn là ai, không khỏi tất cả đều sững sờ, ngây người. Bỗng nghe thấy tiếng gầm từ bên ngoài truyền đến: “Còn không mau nghe lời của thần y!”, mới hoảng hốt tản đi chấp hành mệnh lệnh.

Mộ Dung Cận xoay người lại, chỉ thấy một đôi vợ chồng đỡ nhau đi vào, biết là vợ chồng Ân thị, liền mỉm cười nghênh đón, kính cẩn chắp tay: “Bái kiến Ân tiền bối, phu nhân”.

Hai người vội vàng cùng đến đỡ, vạn phần xúc động, cảm kích rơi nước mắt: “Ôi ôi ôi, không dám nhận, không dám nhận! Tiên sinh mời đứng lên! Đừng làm tổn thọ của lão phu, tiên sinh bằng lòng từ phương xa tới đây để chữa bệnh cho tiểu nữ, ta cùng phu nhân, thực sự là không biết báo đáp sao!!”, Ân lão tiên sinh nắm thật chặt cổ tay của hắn, thiếu chút nữa thì vành mắt đỏ lên.

“Không dám nhận, không dám nhận”. Mộ Dung Cận cười đến thân thiết, nhưng Huyền Sinh đứng ở bên cạnh lại phát hiện, dáng vẻ kia thực sự thâm sâu, không giống như nụ cười ở bến đò kia. Chẳng qua là nụ cười kính cẩn lễ độ để ứng phó, Mộ Dung Cận cũng vội vàng đi đỡ Ân lão tiên sinh và phu nhân đang bên cạnh gạt lệ, an ủi nói: “Cứu người là trách nhiệm của thầy thuốc, thương xót tấm lòng phụ mẫu thiên hạ, đâu cần báo ân hay không báo ân, huống chi ta cũng không làm được gì, ngược lại là nhị thiếu hiệp đây không quản nghìn dặm xa xôi mà hái thuốc về”. Hắn nói rồi nhìn Huyền Sinh một cái, khiến đối phương da đầu tê dại.

Là đi cùng Song Tịnh và Triệt Thủy. Cho dù hắn không nói ra, nhưng Huyền Sinh dĩ nhiên hiểu hắn nghĩ như vậy.

Trong đầu hiện lên đôi mắt sáng ngời của nữ tử kia, hắn đột nhiên không hiểu vì sao mà cảm thấy lúng túng.

Nhưng vợ chồng Ân thị không nghĩ tới điểm này, bọn họ lúc này mới phát hiện ra con rể tương lai của mình đang đứng ở bên cạnh, Ân phu nhân bất giác một hồi nghẹn ngào, nhìn hắn gạt lệ nói: “Aizz, đứa trẻ này, từ nhỏ hai đứa đã chơi với nhau, ta cùng hai bên thông gia đều mong mỏi chúng nó mau chóng lớn lên thành thân, ai ngờ lại phát sinh chuyện này… Thật là làm khó Huyền Sinh, mấy ngày này, chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực”. Bà vừa nói vừa lắc đầu thở dài, còn muốn nói gì đó lại bị trượng phu trừng mắt một cái, cảm thấy đã lỡ lời, vội vàng giấu giếm quay đầu đi gạt lệ.

Mộ Dung Cận cười đến vân thanh phong đạm.

Huyền Sinh thấy hắn tươi cười như vậy, bất giác trong lòng kêu ầm một tiếng, thầm nghĩ không ổn.

Quả nhiên thấy Ngưng Sương môn môn chủ cười tủm tỉm xoay đầu lại, lộ ra chiêu bài của hắn – kiểu cười hồ ly, lễ độ lại hiếu kì mà nói: “Hai đứa nhỏ vô tư từ bé? Mấy ngày này chịu không ít khổ cực? Huyền Sinh, ngươi thật sự là diễm phúc không cạn a… Chuyến đi lần này khổ cực sao? Hửm?”.

Những lời nói này cực độ êm ái nhẹ nhàng, hạ nhân đang bận rộn trong phòng nghe thấy được, đều thầm nghĩ thần y đệ nhất thiên hạ này thực sự là người tài. Nhưng ngẩng đầu lên, lại thấy lão gia cùng phu nhân của bọn họ đều thay đổi sắc mặt, không khỏi xem xét lại, ngay cả người con rể tương lai bình thường nghiêm túc lãnh đạm dường như không bị bất cứ chuyện gì ảnh hưởng cũng nhất thời biến đổi biểu tình.

Không chờ Huyền Sinh hồi đáp, Mộ Dung Cận đã hừ lạnh một tiếng, xoay người đi kiểm tra cách bày biện và chậu than.

Hắn có thể thông cảm những người đó vì mục đích của mình mà che giấu chân tướng, ví như Ninh Phong phu nhân, ví như vợ chồng Ân thị.

Nhưng những người này rõ ràng là có thể thoát khỏi vận mệnh an bài, có thể đối mặt với chính mình nhưng lại trốn tránh, hắn không thể lý giải.

Mộ Dung Cận chưa bao giờ ở trước mặt người khác thất lễ như vậy, nhìn tình huống khó xử yên tĩnh ở xung quanh, hắn đột nhiên rất muốn cười.

Có lẽ cùng Diệp Song Thanh chung sống quá lâu, hắn cũng biến thành người hết sức bao che khuyết điểm của mình sao?

Nếu như quả thực gần mực thì đen gần đèn thì rạng, như vậy Huyền Sinh, có thể luôn hăng hái tiến lên, vì người khác quên mình giống Song Tịnh hay không?

Ở phía sau, vợ chồng Ân thị liền đứng ngồi không yên, lúng túng quẫn bách không biết làm thế nào cho phải. Ân phu nhân biết chính mình nói sai chọc giận đến vị thần y này, không khỏi nôn nóng đến độ nước mắt chực rơi. Đều nói người giang hồ tính khí vô cùng kì quái, nếu như là hắn phất tay áo bỏ đi không chữa trị cho Thiểu Hoa nữa thì sao đây? Bà vội vàng nháy mắt với Huyền Sinh, nhưng người phía sau lại khoát tay bảo bà không cần lo lắng.

Nếu là người tùy hứng coi mạng người như cỏ rác thì Mộ Dung Cận cũng không thể được xưng là Thiên hạ đệ nhất thần y rồi.

Lúc này một nữ đại phu trẻ tuổi đi theo Mộ Dung Cận đang cầm hộp gỗ đi vào, nhìn về phía mọi người gật đầu chào hỏi một cái, rồi kính cẩn nói với Ngưng Sương môn môn chủ: “Sư phụ, u doanh thảo ở đây”.

Huyền Sinh nhìn thấy nó, không biết vì sao chợt cảm thấy, thậm chí là hy vọng, bên trong chiếc hộp kia là giả.

Theo tính cách thông thường của Song Tịnh, nói không chừng nhất thời nổi hứng đùa dai, bỏ đồ vật khác vào trong cũng nên.

Nhưng chỉ thấy Mộ Dung Cận sắc mặt nghiêm trọng cầm những ngọn cây bị nhuốm máu của Song Tịnh lên, sau đó cẩn thận quan sát, nghiêm túc nói với đệ tử của mình: “Tốt, các ngươi đi chuẩn bị một chút, đợi ở đây sửa soạn hoàn tất, chúng ta bắt đầu đun thuốc”. Tiếp đó xoay người lại, gật gật đầu, kiên định nói với họ rằng: “Tại hạ lấy danh dự của Ngưng Sương môn bảo đảm, không đến một tháng, quý thiên kim nhất định sẽ tỉnh lại”.

Nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng Huyền Sinh rốt cục cũng rơi xuống. Hắn bất giác thở dài, tâm trạng căng thẳng mấy ngày nay được trở về vị trí cũ. Bên tai vang đến tiếng cảm tạ cùng muôn phần kích động của vợ chồng Ân thị, nhưng suy nghĩ của hắn đã không ở nơi này rồi.

Lẳng lặng nhìn ngọn cỏ thon dài khô héo, bất chợt nhớ tới ngày hôm đó, nữ tử kia ngay cả ánh mắt cũng không chớp, lấy động tác cực nhanh rút ra thanh trường kiếm của hắn, rạch một cái lên tay mình, lập tức, máu tuôn ra như suối chảy. Hắn nắm lấy ngực, dường như vẫn cảm thấy tim mình đau đớn như bị vật gì đâm vào. Chợt thấy như không cách nào hít thở thật tốt, liền xoay người đi ra ngoài.

Khi đi tới cửa lầu, phía sau truyền đến tiếng bàn luận nhao nhao của nha hoàn: “Chao ôi, bệnh tình của tiểu thư có thể tốt lên rồi! Tốt rồi, có thể làm tân nương rồi”.

“Đúng vậy đúng vậy, cảm phiền cô gia* có tâm, trời thật không phụ người có lòng a!”.

*Cô gia: chỉ chồng của tiểu thư trong nhà.

“Cô gia thật là sủng ái tiểu thư, thuốc này nghe nói sinh trưởng ở nơi rất xa a, cô gia đích thân chạy đi hái về mà!”.

“Tiểu Chân, nghe khẩu khí này, ngươi cũng muốn một người như cô gia sao? Hả?”.

“Này này ngươi nói cái gì đó!”.

Hắn trầm mặc, không nói một lời đi ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trời xa mây nhạt nước yên, bầu trời có một con chim nhạn cô đơn ra sức vỗ cánh bay qua.

Kiếm Nhu sơn trang, Thất Thạch môn, Trọng Trọng lâu, Thiên hạ sạn, tất cả đều rất xa rồi.