Edit: Phi Anh
Beta: Ely
*Dịch nghĩa: Cảnh trong mây – Trăng trên đỉnh núi, hoa ngợp trời
Hắn mơ một giấc mơ.
Trong mơ có rất nhiều hình ảnh rối loạn nhưng mang màu sắc rất rực rỡ, giống như ngàn cánh hoa bay ngợp trời vậy, hỗn độn nhưng đẹp đẽ không gì sánh được.
Đó là cảnh trên lầu cao có thể chạm cả vào mây; là rừng cây tĩnh mịch sương khói dày đặc như dệt; có lúc lại là ánh trăng sáng đắm mình giữa lòng sông lạnh lẽo đìu hiu.
Hắn nghe thấy, tiếng hát trong trẻo vang lên nơi Nguyệt Mãn Lâu lúc nửa khuya.
Trên tòa lầu cao trăm trượng, Triệt Thủy thân mặc y phúc trắng như tuyết đứng trên tầng cao nhất nhìn về phương xa. Phía sau là một vầng trăng tròn trong vắt thật lớn, ánh lên nét hăm hở trong đôi mắt của hắn. Khuôn mặt hắn khẽ gợn lên ý cười châm biếm của một vị thiếu hiệp phong lưu không biết trời cao đất rộng, chứ không thoáng nét bi thương như bây giờ.
Hắn nhìn thấy, thành Lạc Dương tháng ba lộng lẫy như hoa gấm.
Bờ sông xanh biếc, một thiếu nữ chưa từng gặp mặt đang chèo thuyền đến. Nàng mặc một bộ y phục bằng lụa mỏng màu hồng nhạt, nụ cười thuần khiết, mắt sáng như sao. Người thiếu nữ ấy cúi đầu khẽ ngâm nga một khúc hát, đôi mái chèo khua nhẹ trên mặt hồ sen. Nàng thấy hắn đứng trên bờ liền cười mà bỏ hai mái chèo xuống, làm kinh động cả đôi chim uyên ương* đang ngủ. Mũi chân nàng lướt nhẹ trên mặt nước, tươi cười hướng về phía hắn.
*Chim uyên ương : một giống chim sống dưới nước gần giống như con vịt nhưng bé hơn. Con đực thì trên cổ có lông mao trắng và dài, cánh to mà đẹp; con cái thì không có, cánh cũng xấu hơn. Chúng thường ở trong sông trong hồ. Con đực gọi là uyên, con cái gọi là ương, đi đâu cũng có đôi không rời nhau. Vì thế nên người xưa nói ví vợ chồng hòa hợp như đôi chim uyên ương.
Cuối cùng, là cảnh mặt trời đỏ rực. Trong ánh nắng hè chói chang như thiêu như đốt, hắn thấy Song Tịnh toàn thân hồng y đỏ rực như máu, vẻ mặt hoảng hốt chạy như bay về phía hắn. Hắn muốn giơ tay bảo nàng đừng đến gần nhưng không hiểu sao làm thế nào cũng không thể phát ra tiếng. Nỗi sợ hãi bao trùm ngực hắn, nhưng hắn cũng không thể lên tiếng, không thể di chuyển, chỉ có thể đứng nhìn Song Tịnh vươn tay về phía hắn, miệng hô to:
“Huyền Sinh! Huyền Sinh!”.
Hắn đột nhiên mở mắt, trước mắt hắn lúc này là Song Tịnh với khuôn mặt hoảng hốt. Nàng thấy hắn cuối cùng cũng mở mắt thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“A…”, Hắn cố cử động thân thể nhưng chỉ cảm thấy ý nghĩ đau đến muốn vỡ ra. Cả tứ chi cũng truyền đến từng trận đau nhức, muốn ngồi thẳng người nhưng lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt không tài nào dậy được. Thấy vậy, Song Tịnh ở bên cạnh liền lập tức đỡ lấy hắn.
“Chúng ta…”, Qua một lúc lâu mới cảm thấy tốt hơn, Huyền Sinh nhìn lại xung quanh, sau đó không thể nhịn được mà nói:
“Môn chủ… Vì sao ta không mặc áo vậy?”.
“Ah… Hắc… hắc… hắc…”. Nữ tử trước mắt cười không biết xấu hổ là gì, còn trưng ra bộ mặt giả ngu, cẩn thận từng li từng tí đem y phục choàng vào cho hắn. Nàng vừa cười tủm tỉm vừa nói: “Bởi vì ta muốn kiểm tra thương thế của ngươi thôi… Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ngoại trừ một chút thương thế ngoài da, còn lại hết thảy đều không sao cả”.
Huyền Sinh không nói gì, chỉ đưa tay đỡ lấy trán. Hiện tại hắn không có thời gian để ý đến sự trong sạch của mình. Ngẩng đầu nhìn xung quanh chỉ thấy bọn họ đã rơi xuống một khoảng trống nhô ra bên sườn núi. Trên mặt đất rêu cỏ xanh rờn, hoa dại trắng mọc xung quanh. Cách đó không xa truyền đến tiếng nước chảy, hắn nhìn lại thì thấy gần đó có một dòng suối nhỏ từ vách núi đổ xuống. Trên vách núi bên cạnh có vài cây cổ tùng ngoan cường cắm rễ vào những kẽ nứt, cành lá xanh ngắt um tùm. Lúc đó là xế chiều, ánh nắng mặt trời chiếu qua làn sương mù nhạt bao phủ ngọn núi làm ánh lên màu vàng ấm áp, bừng lên sắc thái lung linh huyền ảo.
Hắn hơi yên tâm, đưa tay tìm tòi nhưng phát hiện song kiếm trước này không rời khỏi người giờ chỉ còn lại có Thiên kiếm. Bất giác đôi mắt hắn lộ vẻ khẩn trương muốn đứng dậy ngay lập tức. Nhưng sự cử động đó đụng đến vết thương làm cho hắn đau đến nhíu mày.
“Huyền Sinh…”, Song Tịnh giật giật ống tay hắn, chỉ đến nơi cách đó không xa: “Kiếm của ngươi ở kia… Ta không rút ra được…”.
Nghe vậy, hắn quay đầu nhìn lại thì quả nhiên nhìn thấy Dạ kiếm cắm ở trên vách núi tràn ngập dây leo và rêu xanh. Lúc này mới nhớ lại lúc bọn họ rơi xuống, hắn vừa kịp thời ôm lấy Song Tịnh, sau đó liền trở tay rút kiếm cố sức đâm vào vách đá. Chính vì vậy bọn họ mới không bị rơi xuống sâu hơn, cuối cùng mượn sườn núi nhô ra mà lăn xuống chỗ này.
Thở phào nhẹ nhõm, Huyền Sinh lại ngồi xuống lần nữa, ánh mắt đặt lên người Song Tịnh.
Chỉ thấy nàng ôm hai đầu gối, ngồi yên lặng bên cạnh hắn. Nàng đang đảo đảo đôi mắt to trong trẻo đánh giá xung quanh, trên mặt có mấy vết bẩn, mái tóc dài lúc này còn có lá xanh cỏ dại rối loạn vướng vào. Y phục của nàng tuy cũng bị cọ sát rách mấy chỗ nhưng tổng thể xem ra không có gì đáng ngại.
“May mà mình kịp thời ôm lấy nàng che chở trong lòng. Tốt lắm. Tốt lắm”. Huyền Sinh thầm nghĩ như vậy.
“Huyền Sinh này…”. Lúc này hai mắt Song Tịnh nhìn xuống mặt đất, dường như đang trầm tư điều gì, sau đó lại nhìn xung quanh.
“Gì vậy?”, Hắn đưa tay phủi phủi đám cỏ cây và cánh lá vướng trên tóc nàng. Không hiểu vì sao khi nhìn khuôn mặt ngốc nghếch vô ưu của nàng, hắn cảm thấy lòng mình tràn đầy dịu dàng. Hai má và trên tay nữ tử trước mắt đều là bùn đất, xem ra nàng chưa kịp để ý đến bản thân đã kiểm tra thương thế trên người hắn. Tuy rằng bị nàng cởi hết áo nhưng hắn vẫn bất giác cảm thấy một nỗi tiếc thương dâng lên trong lòng.
Vì vậy lại giúp nàng xoa xoa vết bẩn trên mặt. Chính hắn cũng chưa từng ý thức được ánh mắt mình nhìn nàng lại ô nhu đến vậy.
“Ta thấy… Ở đây không có người khác… Chi bằng, ngươi cởi cả quần ra để ta kiểm tra xem sao?”.
“…”.
Cánh tay cứng ngắc dừng lại giữa không trung. Huyền Sinh không biết vì cớ gì mà vừa rồi lại cảm thấy thương tiếc và dịu dàng với nàng đến vậy. Chỉ biết rằng, hắn hiện tại vô cùng muốn một chưởng đánh nàng, cái người đang chớp chớp mắt, phe phẩy đuôi nhìn hắn, ngất xỉu luôn cho rồi.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi mà!”, Môn chủ Thất Thạch Môn buông lời dụ dỗ hắn.
Ai muốn ngươi chịu trách nhiệm chứ!
Huyền Sinh mở mồm muốn nói nhưng cuối cùng vẫn lười tranh luận với nàng. Cuối cùng hắn quyết định không nói gì mà chỉ xoa nhẹ trán, sau đó mang vẻ mặt cứng ngắc ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi vận khí khôi phục thể lực.
Song Tịnh thấy hắn không chịu cởi quần áo, liền sờ sờ mũi cười hì hì, ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, ngửa đầu nhìn cảnh vật xung quanh.
Chỉ thấy sương trắng lượn lờ, đất đá trên ngọn núi đều hiện ra ở trong biển mây tầng tầng lớp lớp. Vài tia nắng tô điểm sắc vàng, chiếu lên núi đá như con thuyền duyên dáng, lập lòe, thoắt ẩn thoắt hiện. Bốn phía chỉ có tiếng suối chảy, tiếng gió lùa qua tán lá, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu từ xa xăm vọng tới pha trộn với nhau tạo ra một thứ âm thanh linh hoạt kỳ ảo.
Song Tịnh ngẩng đầu nhìn hết thảy mọi thứ này, bỗng nhiên lại cảm thấy hoang mang.
Có đúng là bọn họ đang ở trong thâm cốc này? Thực ra chớp mắt là thế giới bên ngoài đã qua vạn năm, ra khỏi nơi đây đã cảnh còn người mất. Mà khi đó hai người bọn họ sớm đã ở cùng nhau đến bạc đầu giai lão…
Nếu quả thật có kết cục như vậy, nàng nguyện ý.
Nàng không kìm được ý muốn tiến lại gần người ở bên cạnh hơn một chút, cái người mà yên lặng đến nỗi hầu như không nghe thấy cả tiếng hít thở.
Như vậy, nàng mới có thể nói với chính mình rằng tất cả những điều này đều là sự thật. Giống như nhiều năm về trước, bên cạnh nàng thực sự có một thiếu niên đang ngồi như vậy. Hắn cùng nàng ngắm phong cảnh nơi thâm sơn, nghe âm thanh hòa quyện giữa tiếng ve kêu, tiếng chim hót và tiếng suối chảy róc rách.
“Môn chủ…”, Bỗng nhiên Huyền Sinh mở miệng, hắn thản nhiên nhướng mày: “Ngươi xích lại chút nữa ta sẽ rớt xuống đấy”. Hắn chỉ vào khoảng cách không xa của bản thân mình và vách núi, mặt không chút biểu tình.
“…”. Song Tịnh hết chỗ nói.
Được lắm được lắm, nàng cắn móng tay có chút tủi thân, có chút oán niệm, rất không bằng lòng mà xê dịch sang bên cạnh, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn.
Nhìn dáng vẻ con cún con bị vứt bỏ này của nàng khiến hắn thực sự buồn cười. Mà thực ra tất cả là vì giúp mình hái U Doanh Thảo nên nàng mới bị rơi vào thâm cốc này. Huyền Sinh nhìn nhìn, bất giác cảm thấy áy náy. Cho dù là nàng cố ý theo hắn đi trước, nhưng hắn vẫn không đành lòng thấy nàng như vậy. Hơn nữa, trong lòng hắn còn vô cùng cảm kích nàng. Hắn thở dài lắc đầu, ngay sau đó cởi áo choàng che trước ngực mình xuống, đưa tay choàng lên vai nàng.
“Môn chủ cảm thấy chúng ta nên đợi ở nơi này sao?”, Để không cho nàng nói ra điều gì khiến chính mình choáng váng nên Huyền Sinh giành hỏi trước.
“Ừ”. Song Tịnh gật đầu: “Lối đi nơi này như mê cung, tốt nhất chúng ta hãy ở lại chỗ này. Nếu không hai nhóm người tìm tới tìm lui đến lúc đó lại phiền phức”.
“Thế nhưng…”, Huyền Sinh nhịn không được ngẩng đầu nhìn hai bên vách núi, đỉnh cao chót vót, nhíu mày nói: “Khoảng cách giữa ở đây và chỗ chúng ta rơi xuống khá xa… Lâu chủ và Mai Hoa cô nương…”.
“A Triệt nhất định sẽ tìm được ta”. Song Tịnh trả lời vô cùng kiên định. Nàng căn bản không để tâm cũng không lo lắng, ngáp một cái, sau đó lại bắt đầu lộn xộn trên người hắn. Rồi lại nhớ tới điều gì, ngồi thẳng người:
“Chỉ có điều ngươi nói cũng có lý, chúng ta có thể cho bọn họ một chút chỉ dẫn”.
Nói xong liền cúi đầu tìm kiếm hồi lâu. Lát sau nàng nhổ lên một dúm cỏ, lấy ra một chiếc lá tương đối dài rộng, đặt ở bên mép và bắt đầu thổi lên âm thanh du dương trong trẻo.
Tuy không dùng nhạc khí gì tao nhã cao quý để thổi ra giai điệu, nhưng Huyền Sinh rõ ràng nghe ra trong âm điệu không lưu loát này có cảnh sắc bao hàm trong đó.
Thanh âm vô cùng linh hoạt kỳ ảo, xa xăm. Tiếng vọng tại thâm cốc sâu hun hút chỉ khiến người ta cảm thấy nó du dương thanh thúy, khiến người ta cảm thấy trăng thanh gió mát, nước chảy mây mù, dòng suối uốn khúc tất cả đều như hiện ra một cách sinh động ngay trước mắt.
Âm điệu trầm bổng như dòng nước chảy giữa không trung. Bên trong cái dịu dàng đó lẩn khuất hào khí lớn lao, khiến người ta liên tưởng đến dòng sông sóng nước mênh mông bát ngát, đến biển mây bao la cuồn cuộn, đến mưa phùn lất phất lả lướt theo hàng dương liễu phất phơ. Gió lặng đất bằng, mây bay xa xa, ước muốn cùng người có chung chí hướng bay cao bay xa như từ đáy lòng người tấu nhạc lan ra truyền đến người nghe.
Huyền Sinh không tự chủ mà nhắm hai mắt lại. Bỗng nhiên hắn nghe được ở cách đó không xa, cũng có một khúc nhạc tương tự vang lên.
“Đó là Triệt Thủy…”. Buông lá cỏ xuống, Song Tịnh mỉm cười nói: “Bọn họ gần như đã biết vị trí của chúng ta”.
“Ta biết khúc nhạc này…”. Huyền Sinh nghe lại cẩn thận, hơi nhíu mày nói.
Triệt Thủy đáp lại bằng một khúc nhạc. Giai điệu khúc nhạc này nhẹ nhàng phóng khoáng hơn, không hề mang hơi thở hào hùng hay khí phách của kẻ hào hiệp. Ngược lại, khúc nhạc này có gì đó biến ảo khôn lường giống như đang miêu tả hình ảnh đường đi quanh co ẩn khuất trong rừng thẳm, cổ thụ rợp bóng, trăm chim đua nhau hót. Khi thì nhẹ nhàng du dương, lúc lại hoạt bát sống động. Nếu như đoạn Song Tịnh thổi kia miêu tả sự hào hiệp khí phách chốn giang hồ, thì khúc này lại kể ra một đoạn tình yêu và thù hận triền miên day dứt.
Huyền Sinh sững sờ lắng nghe tại chỗ, lát sau mới nói: “Hết sức quen thuộc… khúc nhạc này ta từng nghe qua lúc còn bé trong Bán Nguyệt thành”.
Song Tịnh liếc mắt nhìn hắn một cái, không làm nũng hay đùa giỡn ồn ào như bình thường, thản nhiên đáp: “Khúc nhạc này không chỉ có ngươi quen thuộc, mà cả giang hồ đều biết”.
“?”, Huyền Sinh nghi hoặc nhìn về phía nàng, đợi nghe giải thích.
“Trọng Trọng Lâu và Thất Thạch Môn vốn có giao tình sâu không kể xiết. Khúc nhạc này là do hai vị tổ tiên của ta và Triệt Thủy, chủ nhân nhiều đời trước của hai nhà cùng nhau viết ra. Dùng cổ cầm và ống sáo* hợp tấu nhưng lại có hai phần, tiếng sáo cất lên giai điệu “Nguyệt mãn không sơn” (Trăng tròn trên đỉnh núi) và tiếng đàn gảy điệu “Hoa mãn thiên” (Hoa ngợp trời). Nàng vừa nói vừa thờ ơ bứt đám cỏ dại trên mặt đất.
*Cổ cầm : Cái đàn cầm, đàn dài ba thước sáu tấc, căng bảy dây, còn gọi là đàn cầm.
*Ống sáo : làm bằng kim loại, lỗ có phím
“Nguyệt mãn không sơn, hoa mãn thiên?”, Huyền Sinh hơi sửng sốt. Hắn cảm thấy tên này rất xứng nhưng lại thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Đang muốn nói gì đó thì Song Tịnh quay đầu lại yên lặng nhìn hắn.
“Về sau…”. Con ngươi nàng trong suốt như làn nước mùa thu phản chiếu ánh trăng, bĩnh tĩnh mà lãnh đạm. Trong ánh mắt đó không thấy mảy may chút gì gọi là cảm xúc, giọng nàng cất lên rõ ràng mà đều đều như đang kể một chuyện không liên quan đến mình:
“Mấy năm trước, ngươi và ta đã hợp tấu khúc này ở đại hội hiền tài tại Cẩm thành. Từ đó về sau khúc nhạc này liền danh chấn thiên hạ, phàm là người trong giang hồ ai cũng có thể ngâm nga một vài đoạn”. Nàng quay đầu đi, hai tròng mắt như không có tiêu cự, bình tĩnh nhìn về phía trước hờ hững nói: “Đương nhiên, ngươi đã không còn nhớ rõ nữa”.
Huyền Sinh im lặng, đột nhiên không thể cất tiếng.
Chuyện tình giữa hắn và môn chủ Thất Thạch Môn, hắn từng nghe Diệp Song Thanh quở trách, nghe Triệt Thủy ầm ừ che giấu kể qua, nghe Mai Hoa lơ đãng nhắc tới nhưng hết lần này tới lần khác chưa được nghe qua một từ một chữ từ miệng đương sự này.
Không có chút oán giận nào, cũng không than vãn kể lể, nữ tử này chỉ mỗi ngày hi hi ha ha đùa giỡn hắn, chơi xấu, làm nũng nhào vào hắn, động tay động chân quấy rầy hắn. Và hơn nữa còn… đi khắp chân trời góc bể cùng hắn.
Mấy tháng qua, tình cảm hắn đối với nàng là thương tiếc. Nhìn nàng lê thân cùng với hắn trèo đèo lội suối thì trong lòng hắn luôn luôn tràn đầy hổ thẹn và cảm kích, thậm chí hắn có ước vọng có thể làm cho hai gò má nàng hồng hào trở lại. Nhưng cũng chỉ đến vậy, không hề có chút tình cảm nam nữ nào trong đó cả.
Hắn là nhị thiếu chủ Bán Nguyệt Thành ẩn cư nơi thâm sơn, cả đời này sẽ không xuất thành một lần nữa.
Nàng là Môn chủ Thất Thạch Môn danh chấn tứ phương, cho dù tài hoa phong nhã đã tan thành tro bụi thì vẫn cứ là truyền thuyết xinh đẹp nhất trong chốn giang hồ.
Bọn họ ngoại trừ chuyến hành trình ra ngoài lần này khiến thiên hạ kinh ngạc, sẽ không có, không bao giờ có lần gặp gỡ nào nữa.
Nếu đã như vậy, tốt nhất không nên quen biết về nhau. Mà nếu không thể tránh việc quen biết thì ít nhất cũng phải tránh thân nhau.
Nhưng nhìn khuôn mặt nàng bình tĩnh lại lãnh đạm như vậy, Huyền Sinh bỗng nhiên cảm thấy trong ngực có chút nhói đau. Giống như có cây kim nhẹ nhàng đâm xuống, chỉ cần hơi hít thở một chút lại cảm thấy đau đớn khổ sở.
Là vì sao?
Rõ ràng không biết bất cứ điều gì về chuyện của nàng. Rõ ràng cảm mến thiếu nữ ở nhà. Rõ ràng, nàng với hắn, xa lạ không quen biết. Nhưng hết lần này đến lần khác, lại cảm thấy nàng quen thuộc đến vậy. Tựa như bị trúng phải một loại cổ trùng không biết tên, khiến cho cơ thể hắn cứ đối diện với nàng lại không có cách nào dùng lý trí để điều khiển được hành động. Khoảnh khắc thấy nàng từ trong lòng mình rơi tuột xuống khe núi sâu, trong một chốc dường như toàn bộ máu trong thân thể hắn đều đông cứng lại, còn chưa kịp nghĩ gì, đã thả ra dây nắm trong tay ra, cùng nàng rơi xuống vách núi.
“Huyền Sinh…”, Thấy trên mặt hắn khi thì thấy vẻ hoang mang áy náy, khi lại khổ sở kìm nén, Song Tịnh không khỏi thở dài: “Đừng nghĩ nữa…”. Nếu ngươi bị ép nghĩ tới thì đối với ta không có chút ý nghĩa nào.
Huống hồ điều ta muốn, không phải là trí nhớ của ngươi.
“Song Tịnh…”, Hắn bỗng nhiên cúi người xuống, ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn hai mắt nàng rất chăm chú, rất kiên định, hỏi: “Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải nghiêm túc suy xét rồi trả lời”.
“Sao?”. Nàng chớp mắt mấy cái, sau đó lại nhu thuận gật đầu: “Được”.
“Ngươi… rốt cuộc là thích ta, hay là thích đoạn năm tháng huy hoàng trong giang hồ, một đi không trở lại kia?”. Hắn nhíu mày hỏi. Sau lại kiên quyết cắn răng bất chấp nói: “Ngươi nhất định nhận thức được Huyền Sinh kia đã chết. Hiện tại, trước mặt ngươi là ta, thực ra chỉ là một hậu bối trong chốn giang hồ. Ta không phải là người võ công tuyệt thế được người người ca tụng, cũng không phải người hiệp nghĩa khí phách bênh vực kẻ yếu. Ta chỉ là muốn hái thảo dược về chữa bệnh cho một thiếu nữ, sau đó sẽ thành hôn với nàng, cùng nhau yên ổn sống ở Bán Nguyệt Thành đến hết cuộc đời này”. Hắn thấy sắc mặt nàng hơi đổi trắng, bất giác nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ta như vậy, đáng để ngươi liều mạng hay sao?”.
Song Tịnh không nói, trầm mặc ngồi tại chỗ, trong mắt không có chút gợn sóng. Chỉ là khi nghe đến vị hôn thê của đối phương, sắc mặt nàng khẽ biến. Hồi lâu sau, nàng đứng lên, thở dài ngẩng đầu nhìn, xung quanh cảnh sắc bốn phía đều bị bao bọc trong màn sương khói bàng bạc: “Vấn đề này đối với ngươi, có phải hay không, rất quan trọng?”.
Đối với ngươi quan trọng hơn chứ. Lòng ta đã định sẽ không thay đổi. Huyền Sinh nói từ đáy lòng, xem nhẹ những rung động không xác định kia.
Cho là hắn ngầm thừa nhận, Song Tịnh liền ngoảnh lại nghiêng đầu cười, nháy mắt với hắn nói: “Như vậy đi, nếu ngươi để cho ta sờ xem cơ ngực của ngươi thì ta sẽ trả lời, nha!”.
“…”.
Vì cái gì mà ta lại ôm ấp hi vọng ‘nàng sẽ có suy nghĩ bình thường trong lúc này’ mà điên cuồng chờ mong như vậy chứ! Huyền Sinh vô lực đứng bất động tại chỗ, mặc cho bản thân ở sâu trong lòng đang gầm lên giận dữ phát điên.
Nhưng lúc này, vầng trăng như miếng ngọc trơn bóng tỏa ra ánh sáng bạc trong trẻo tựa dòng suối nhẹ nhàng bao quanh đường nét thanh tú của thiếu nữ kia. Nửa khuôn mặt nàng ẩn trong bóng đêm thăm thẳm âm u, còn lại hàng lông mi thật dài với nét cười như có như không.
Trước nỗ lực phô bày nét tươi cười đó.
Dù hắn muốn nói gì cũng không thể mở miệng được nữa.
Bỗng nhiên có tiếng động vang lên. Song Tịnh còn chưa ngoảnh lại đã thấy Huyền Sinh lấy thân người hắn che chắn ở phía trước. Hai người chợt thấy có hai bó đuốc lập lập lòe lòe đến gần, sau đó là khuôn mặt Triệt Thủy với nét cười xán lạn và Mai Hoa vẻ tràn đầy tức giận xuất hiện trước mặt họ.
“A a a a…. Tiểu Tịnh a a a a!!!”. Triệt Thủy không nói hai lời liền đã nhào tới kích động tóm lấy hai vai nàng, lại không ngừng quan sát trên dưới, thiếu chút nữa nước mắt như mưa: “Không việc gì chứ không việc gì chứ không việc gì chứ? Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ta làm thế nào giao lại cho Ngưng Sương Môn, tỷ tỷ Mẫu Dạ Xoa kia của ngươi khẳng định sẽ đem ta gặm đến xương cũng không còn!!”.
“Ngươi lo lắng sai người rồi”, Mai Hoa biết căn bản nàng không có việc gì. Xem khí sắc của Song Tịnh ngoại trừ có chút ảm đạm kỳ thật cũng không tệ lắm. Ngược lại, ngoảnh đầu nhìn về phía Huyền Sinh không mặc áo đang bụm vai, nhếch môi nói: “Đi nhanh đi, Huyền Sinh cần được băng bó. Vả lại ở đây đêm khuya ẩm ướt, đối với thân thể của Song Tịnh cũng không tốt”.
“Mai Hoa đường chủ nói rất đúng, chúng ta vẫn nên ra khỏi đây trước…”, Huyền Sinh nhìn thấy bọn họ cũng yên tâm, liền thản nhiên mở miệng, chuyển hướng sang người bên cạnh: “Hai vị đi phía trước đốt đèn, ta và Môn chủ theo phía sau”. Nói xong liền ngồi xổm xuống trước mặt Song Tịnh, ngoảnh lại ý bảo nàng leo lên.
Nữ tử kia thấy vậy rất kích động, liền nhào đến với vẻ hưng phấn tràn trề. Bởi động tác quá mạnh mà thiếu chút nữa đã đè hắn ngã trên mặt đất. Trong lòng Huyền Sinh nhịn không được mà run rẩy nhưng ngoài mặt vẫn như không có việc gì, đứng dậy đi theo Triệt Thủy.
Khi đó, vầng trăng dần dần nhô cao trong không trung. Ánh trăng bạc soi rõ ngọn núi vững chãi cao chót vót. Dưới ánh sáng đó, những phiến đá hình thù kỳ quái và những cành cây cổ tùng lay động trong gió tạo thành những hình dáng kỳ dị trên mặt đất. Trong không khí truyền đến hương thơm của loài hoa dại nở về đêm, hay những âm thành vang vọng của những loài côn trùng lấy đêm làm ngày.
Phía trước lại truyền đến tiếng cãi nhau ồn ào của Mai Hoa và Triệt Thủy. Huyền Sinh ngẩng đầu, bên tai có tiếng hô hấp trầm tĩnh đều đặn, mái tóc dài đen nhánh của Song Tịnh giống như thác nước uốn lượn chảy xuống, dây dưa trên hai bờ vai hắn.
Lúc hắn cho rằng nữ tử trên lưng đã ngủ say mà thả nhẹ cước bộ, thì thanh âm của nàng lại vang lên trong bóng đêm đen kịt, kiên định và rõ ràng:
“Huyền Sinh… Ngươi đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu sao? Ngươi, là giang hồ của ta"