Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 67: Chương 67





Thời gian ăn cơm vẫn còn sớm, Hứa Nguyệt Lượng không nghỉ ngơi, liền đến phòng tập luyện vũ đạo.

Trong phòng tập có tấm gương sáng lớn, có rất nhiều người trong đó, tất cả đều là vũ công của bữa tiệc.

Khi Hứa Nguyệt Lượng và Lâm Ỷ Miên bước vào, hai người liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Hứa Nguyệt Lượng đối diện với tầm mắt của họ sẽ mỉm cười, nếu đối phương quay mặt đi thì nàng lại vuốt tóc ngượng ngùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Để không làm ảnh hưởng đến người khác, Hứa Nguyệt Lượng không mở nhạc, tìm một góc nhìn vào gương một, hai, ba, bốn.

Lâm Ỷ Miên dựa vào thanh ép chân cách nàng không xa, lặng lẽ nhìn nàng.

Hoặc là nhìn những người xung quanh nàng.

Hứa Nguyệt Lượng ngày hôm qua từ địa ngục lên thiên đường nổi tiếng trong một trận chiến, có lẽ hiện tại không có nhiều diễn viên trong những buổi tiệc tối này không biết chuyện của Hứa Nguyệt Lượng.

Từ khinh bỉ hoàn toàn đến kinh ngạc cùng tò mò, hiện tại chỉ còn lại phần lớn là thăm dò, phán đoán và những lời bàn tán rôm rả, thanh âm ép tới cực thấp.

Hứa Nguyệt Lượng đã làm streamer rất nhiều năm, đã chọn bỏ qua những điều này, nhưng Lâm Ỷ Miên rất khó bỏ qua.

Cô quan tâm đến Hứa Nguyệt Lượng, những gì người khác nói về Hứa Nguyệt Lượng.

Càng ở gần nàng, cô càng muốn ngăn tất cả những điều xấu xa trong phạm vi mười dặm của nàng.

Không làm nàng khổ sở thêm một lần nào nữa.

Có phòng trà bên cạnh phòng tập, một nhóm vũ công đang trò chuyện, vừa lấy nước vừa nói chuyện phiếm.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Ỷ Miên quang minh chính đại nghe trộm, cô tới cửa phòng trà, không đi vào, chỉ đứng ở lối nhỏ chơi điện thoại.

Bên trong hàn huyên một lúc, quả nhiên đề tài chuyển sang Hứa Nguyệt Lượng.

Chỉ là những gì bọn họ thảo luận là điều mà Lâm Ỷ Miên không nghĩ tới.

——Bọn họ đang thảo luận về mối quan hệ giữa cô và Hứa Nguyệt Lượng.

"Hẳn là người đại diện đi, nhìn rất giống người đại diện a, khí chất kia, giống như người đại diện át chủ bài của một công ty lớn..."
"Cô ấy là streamer của Orange, Orange lại không phải là một công ty đào tạo minh tinh đứng đắn gì, có thể có người đại diện át chủ bài sao?"
"Hơn nữa người đại diện của người ta chạy theo người ta nơi nơi, đều bồi đến các buổi biểu diễn tổng duyệt, còn bưng trà đổ nước."
"Hương Hương nói như vậy tôi lại không cảm thấy đó là người đại diện, giống như...!trợ lý? Loại săn sóc gắn bó nhiều năm?"
Một trận thanh âm "Oa~~~~~~~~~".

Giọng nói người đưa ra giả thuyết lật đổ chính mình: "Thật sự không giống ha...!Loại nhan trị trợ lý này, khụ khụ, không giống..."
"Tôi cảm thấy cô ấy còn đẹp hơn streamer, tôi càng thích gương mặt của cô ấy hơn."
"Nhưng tôi thích streamer hơn, tiểu bạch hoa đơn thuần vô tội, còn nhảy rất đẹp."
"Ngày hôm qua cô không nói như vậy."
"Hôm qua tôi còn tưởng cô ấy có kim chủ nhét vào a, lên đài liền ngốc, này không phải là lần cuối cùng người ta lấy ra thực lực sao? Các cô không nhìn thấy ánh mắt của đạo diễn Chu hôm qua sao, giống như tìm thấy vàng vậy……”
"Khi nào tôi có thể trở thành vàng a, aiz..."
"Chờ đã, cô vừa mới nói cái gì?"
"Vàng."
"Không không, phía trên, phía trên."
Sau một lúc im lặng, vài người đồng thanh: "Kim chủ..."
"Ngọa tào, không thể nào, nữ kim chủ?"
"Với nhan trị của hai người họ cũng không biết là ai bao ai."
"Streamer kiếm được rất nhiều tiền, nghe nói Tiểu Nguyệt Lượng này là đầu bảng Orange, lấy tiền thưởng của nam nhân đi dưỡng mỹ nữ, kích thích a."
"Nhưng xem ai kia thoạt nhìn có tiền hơn a, xem khí chất cao quý lãnh diễm kia, còn treo thẻ đạo diễn của chúng ta, có liên quan đến đơn vị a....."
"Theo như cô nói, có tiền có sắc lại có quyền, bao tiểu streamer, còn tung ta tung tăng đi theo sau cô ấy bưng trà đổ nước sao??? Tìm loại kim chủ này ở đâu, mau cho tôi thông tin liên hệ, phú bà tỷ tỷ, tôi không muốn nỗ lực nữa ô ô ô..."
Một trận tiếng cười.


Có người nói: "Cũng không nhất định là phú bà, chính là có khí chất tốt hơn một chút, trang phục cô ấy mặc, túi cô ấy đeo trông khá bình thường."
Lâm Ỷ Miên nhìn xuống quần áo của mình.

Ừm, đúng là rất bình thường.

"Vậy là có quan hệ gì a, các cô đã đoán ra toàn bộ, không có cái nào đúng."
"Muốn biết thì cô tự hỏi đi."
"Thuận tiện muốn lấy thông tin liên lạc của phú bà, nói không chừng còn có thể."
"Các cô nói như vậy tôi thực sự hâm mộ với streamer muốn chết, người chiến thắng nhân sinh a."
"Aiz, tôi cũng hâm mộ...".

||||| Truyện đề cử: Ngoài Vùng Kiểm Soát |||||
Nghe đến đó, Lâm Ỷ Miên cảm thấy gần giống như vậy.

Mặc dù bị người nghị luận một chút, vẫn là mang chút suy đoán ác ý, nhưng tâm tình Lâm Ỷ Miên tốt ngoài mong đợi.

Người ngoài cuộc có thể thấy rõ chiếu cố không bình thường của cô dành cho Hứa Nguyệt Lượng, hẳn là đương sự cũng có thể cảm nhận được.

Hâm mộ Hứa Nguyệt Lượng là được rồi.

Hứa Nguyệt Lượng nên được người hâm mộ.
Lâm Ỷ Miên cong khóe môi quay trở lại phòng tập nhảy.

Hứa Nguyệt Lượng vẫn đang nghiêm túc nhảy, nhưng nhảy được vài phút, một cô gái đã di chuyển đến vùng phụ cận Hứa Nguyệt Lượng, có vẻ như muốn nói chuyện với nàng.

Khá tốt, nếu có thể kết bạn, đối với Hứa Nguyệt Lượng, nhất định sẽ khiến nàng vui vẻ cả ngày.

Lâm Ỷ Miên không đi tới, cô chọn một vị trí xa hơn, ngồi xuống.

Cô gái kia thật sự bắt chuyện với Hứa Nguyệt Lượng, một tia nắng bên ngoài chiếu vào mặt Hứa Nguyệt Lượng, giao lưu với người bạn mới khiến cả người nàng phấn khích.

Lâm Ỷ Miên lại có chút không vui, cứ như Hứa Nguyệt Lượng đáng yêu sẽ khẩn trương cùng thẹn thùng bị người khác chia cắt một chút.

Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, dời mắt đi chỗ khác, cố ý đè nén suy nghĩ của chính mình.

Hứa Nguyệt Lượng không phải đồ vật, Hứa Nguyệt Lượng cũng không thuộc về cô, cô không thể để suy nghĩ chiếm hữu kéo nàng xuống vực sâu không đáy ở giai đoạn bạn bè bình thường này.

Ngay sau đó, những cô gái khác cũng tham gia nói chuyện phiếm với Hứa Nguyệt Lượng cùng bạn mới của nàng, tạo thành một nhóm nhỏ.

Mặc dù Hứa Nguyệt Lượng câu nệ, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vui vẻ, khóe môi giương lên, đôi mắt thỉnh thoảng lại cong lên thành nụ cười ngọt ngào.

Nhóm diễn viên đang tán gẫu trong phòng trà quay lại, vừa nhìn thấy cảnh này đã ngo ngoe rục rịch.

Có người nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên rũ mắt nhìn điện thoại của mình.

Khi cô nhìn lên một lần nữa, có động tĩnh bất thường trong phòng tập nhảy.

Một nữ sinh đẩy một nam sinh, thiếu chút nữa nam sinh kia đã đụng vào Hứa Nguyệt Lượng.

Lâm Ỷ Miên cau mày.

Hứa Nguyệg Lượng né được cú va chạm, nam sinh quay đầu nói chuyện với nàng, cười đến thập phần xán lạn.

Lâm Ỷ Miên đứng dậy, đi tới, liền nghe thấy nam sinh kia thấp giọng nói: "Buổi biểu diễn kết thúc chúng ta đi uống rượu đi, ngày mai tôi mang các cô đi đường Tân Dương đua xe!"
Xung quanh vang lên tiếng hò reo, nhiều người vỗ tay tán thưởng.


"Khó có được Chu thiếu gia muốn mời khách, ai cũng không thể thiếu a!"
"Có phải là chiếc xe lần trước ba của anh đã hứa tặng không? Nhưng cuối cùng cũng có thể thấy."
"Chúng ta đều chìm trong ánh sáng của Tiểu Nguyệt Lượng, cũng chính là bởi vì chúng ta có một muội muội mới, Chu thiếu gia mới bằng lòng cho chúng ta xem xe."
"Xem ra thuyết phục Chu thiếu gia trở lại thực sự không dễ dàng, trở thành một công nhân vinh quang, còn có xe hơi sang trọng mới..."
Nịnh nọt thật đúng chỗ.

Một chút tin tức hữu dụng đều sẽ không bị bỏ lỡ.

Nam sinh ngoài miệng đáp ứng hò reo bốn phía, dùng đôi mắt sáng ngời chằm chằm vào Hứa Nguyệt Lượng.

Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, thu mình lại khỏi đám đông.

“Nguyệt Lượng.” Lâm Ỷ Miên đi đến phía trước, lãnh đạm gọi.

Động tĩnh đột nhiên dừng lại hơn phân nửa, hầu như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên.

Lâm Ỷ Miên phớt lờ bọn họ, chỉ giơ tay nói với Hứa Nguyệt Lượng, "Đến giờ ăn trưa rồi."
“Vâng!” Hứa Nguyệt Lượng lớn tiếng đáp lại, chen qua trong đám người đi đến bên cạnh cô, “Ăn cơm ăn cơm ~”
Có người nói: "Sao đi rồi, đi cùng đ..."
Còn chưa nói hết lời, bởi vì Lâm Ỷ Miên đã nắm lấy tay Hứa Nguyệt Lượng, nói: "Xin lỗi, chúng tôi còn có việc."
Rốt cuộc là có việc gì, Lâm Ỷ Miên lười tìm cớ.

Đối với nhóm người này, không cần thiết phải tìm cớ.

Hứa Nguyệt Lượng vẫy tay chào "tạm biệt", sau đó ngoan ngoãn đi theo Lâm Ỷ Miên, xoay người khoác tay cô đi ra ngoài.

Phòng tập đột nhiên trở nên yên tĩnh, trong yên tĩnh này, Lâm Ỷ Miên xách túi cùng Hứa Nguyệt Lượng rời khỏi phòng.

Đi được vài bước, Hứa Nguyệt Lượng lùi về phía sau dán cánh tay cô, tạo thành tư thế nửa kéo, thân thể càng gần cô hơn.

Lâm Ỷ Miên rũ mắt, hỏi nàng: "Bị dọa tới rồi sao?"
"Có chút ~~" Hứa Nguyệt Lượng lẩm bẩm nói: "Tôi còn tưởng có một tiểu tỷ tỷ muốn làm bạn với tôi, kết quả..."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Em xem khá rõ ràng."
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi chính là nữ streamer gợi cảm, tôi biết nam nhân nghĩ gì.

Nam nhân online với offline đều giống nhau, chẳng qua là họ sẽ khoác lên mình một lớp da ngụy trang mà thôi...!"
Lâm Ỷ Miên thưởng thức thân thể mềm mại của Hứa Nguyệt Lượng dán vào cô, có chút chột dạ.

Chờ Hứa Nguyệt Lượng cảm thán xong, cô dừng lại hỏi: "Tiểu tỷ tỷ đều có thể sao?"
“Đương nhiên tiểu tỷ tỷ đều có thể!” Hứa Nguyệt Lượng lập tức nói, “Tiểu tỷ tỷ thật tốt a, chúng ta có thể thảo luận về chăm sóc da cùng làm đẹp, nhảy cùng tập thể dục, có thể chơi cùng nhau, chúng ta biết nữ nhân thích cái gì, nữ nhân ghét cái gì.

Cho nên ở chung sẽ rất thoải mái, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý a!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên chuyển đề tài: "Em muốn ăn gì?"
Hứa Nguyệt Lượng và Lâm Ỷ Miên ăn cơm, trước nay đều vui vẻ.

Ngay cả khi ban đêm có biểu diễn, nàng cũng không phải ăn kiêng, rất tự tin vào chức năng tiêu hóa của mình.

Hứa Nguyệt Lượng vui vẻ ăn uống, Lâm Ỷ Miên ngồi suy tư hồi lâu.

Ăn uống nghỉ ngơi một lúc thì đến giờ tập hợp.

Tại thời điểm này, tất cả các diễn viên cùng đoàn đều đang đi vào từ lối đi bên cạnh của tòa nhà, Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng lại đi cửa phụ.


Đối diện cửa hông có khu để xe ô tô.

Ở vị trí phô trương nhất, một chiếc siêu xe màu xanh lá cây huỳnh quang đang đậu.

Hầu như những ai đi ngang qua chiếc xe này đều dừng lại thưởng thức cùng cảm thán.

Càng lớn mật hơn là đi thẳng vào xem, lấy điện thoại chụp mấy tấm hình trong khi chủ nhân không có ở đó.

Lâm Ỷ Miên dừng lại, nhìn vào chiếc xe, Hứa Nguyệt Lượng cũng nhìn.

“Em thấy đẹp không?” Lâm Ỷ Miên hỏi.

"Hẳn là vậy a~~~ tôi không hiểu xe, nhìn không ra cái gì..." Hứa Nguyệt Lượng xua xua tay, rất tùy ý nói.

Bàn tay vung ra cơ hồ chạm vào người đi sau, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
“Không sao” Người đi bộ không quan tâm, lực chú ý của họ đều đổ dồn vào chiếc xe thể thao, “Chiếc xe này cũng quá đẹp đi, trời ơi, tôi chỉ thấy nó trong phim thôi…”
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Người đi bộ chạy tới nhìn chiếc xe, Hứa Nguyệt Lượng bĩu môi: "Nhìn cũng khá đẹp."
Lâm Ỷ Miên: "Thích không?"
Hứa Nguyệt Lượng khoác tay cô, mang cô đi qua đường: "Không nói tới có thích hay không, đối với tôi không quan trọng."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười không nói gì, theo lực đạo của nàng băng qua đường, vào tòa nhà studio.

Quá trình trước khi biểu diễn đang diễn ra chặt chẽ, lúc này bận rộn nhất là nhân viên hậu trường, diễn viên đến đúng giờ, chuẩn bị sẵn tạo hình rồi chờ đợi.

Tạo hình của Hứa Nguyệt Lượng vẫn như lúc sáng, có lẽ bởi vì nàng thực sự không đạt được hiệu quả mà đạo diễn Chu mong muốn, cho nên khi chuyên gia trang điểm đến để trang điểm cho Hứa Nguyệt Lượng, cả người đều như đưa tang.

Một nhóm vũ công ngồi thành từng nhóm trong phòng chờ đã được sắp xếp.

Hứa Nguyệt Lượng và Lâm Ỷ Miên ngồi trên ghế sô pha đơn, Hứa Nguyệt Lượng tự nhiên nghiêm túc ngồi trên sô pha, Lâm Ỷ Miên dựa vào tay vịn của ghế, ở tư thế nửa đứng.

Hứa Nguyệt Lượng đang chơi điện thoại, tầm mắt Lâm Ỷ Miên tự nhiên rơi xuống, cô có thể nhìn thấy nội dung trong điện thoại của nàng.

Hứa Nguyệt Lượng cũng không tránh cô, chỉ cho cô xem nhóm công việc, Lâm Ỷ Miên phát hiện, wechat này của Hứa Nguyệt Lượng không phải là tài khoản Tiểu Nguyệt Lượng, cũng không phải là tài khoản Trăng Sáng.

Rốt cuộc Hứa Nguyệt Lượng có bao nhiêu tài khoản đây?
Lâm Ỷ Miên liếc mắt nhìn, trong nhóm công việc quét qua một tin nhắn, đó là một bức ảnh chụp chiếc siêu xe màu xanh lục huỳnh quang đang đậu ở cửa, cho dù là ảnh chụp cũng đủ bắt mắt.

Hứa Nguyệt Lượng lập tức cất điện thoại, nói với cô: "Lưu trình trên đài thật phiền toái a..."
Lâm Ỷ Miên ném thẳng một câu: "Sao lại trốn? Xem trong nhóm đang nói gì."
Biểu tình của Hứa Nguyệt Lượng không mấy vui vẻ, thấp giọng nói, "Còn có thể nói gì..."
Nhưng nàng vẫn quay ngược màn hình điện thoại ở góc độ mà Lâm Ỷ Miên có thể nhìn rõ.

Trong nhóm đang bàn luận về độ tuyệt vời, độ quý hiếm cùng độ đắt tiền của chiếc xe này, còn có người tag một tài khoản, nói buổi biểu diễn kết thúc hắn đèo đi một vòng.

Hứa Nguyệt Lượng đọc cho Lâm Ỷ Miên nghe xong, sau đó tắt máy, ném vào túi: "Không thú vị..."
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Một vũ công mà nàng gặp vào buổi trưa bước vào phòng, nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng liền vẫy tay, đi đến hỏi nàng, "Nguyệt Lượng, diễn xong chúng ta cùng đi ăn cơm đi, càng nhiều người càng náo nhiệt."
Hứa Nguyệt Lượng không biết nên từ chối thế nào, trước khi từ chối còn hỏi: "Bao nhiêu người? Có Chu thiếu gia của các cô không?"
“Có.” Cô gái nói, “Hôm nay chính là anh ấy mời khách.”
Hứa Nguyệt Lượng: "Vậy tôi không đi, chúc các cô đi chơi vui vẻ."
Cô gái sửng sốt.

Hứa Nguyệt Lượng quay đầu nói với Lâm Ỷ Miên, "Tối nay chúng ta đi ăn đuôi tôm xào được không? Cảm giác cay rất sảng khoái a~~"
Lâm Ỷ Miên không nhịn được cười: "Ừm."
Cô gái xấu hổ rời đi, Hứa Nguyệt Lượng kéo Lâm Ỷ Miên, nhất quyết ép cô chen vào ghế sô pha cùng nàng, sau đó lấy tay che mặt, ghé tai cô thì thầm: "Chu thiếu gia đó là cháu trai của đạo diễn Chu, tưởng có chút quan hệ có chút tiền liền ghê ghớm."
Lâm Ỷ Miên: "Hắn rất nổi tiếng ở đây."
Hứa Nguyệt Lượng: "Xời—"
Đây là lần đầu tiên Lâm Ỷ Miên thấy Hứa Nguyệt Lượng thể hiện thái độ thù địch cùng coi thường người khác lớn như vậy.

Có thể nói, những gì Chu thiếu gia làm chỉ là mời Hứa Nguyệt Lượng đi chơi mà thôi, so với những gì Hứa Nguyệt Lượng gặp phải trong phòng live thì đúng là gặp sư phụ.

Hứa Nguyệt Lượng phản ứng lại rất nhanh, liên tục biểu đạt bất mãn, đồng thời nhấn mạnh sẽ không thông đồng làm bậy với loại người này.

Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, nhìn đôi mắt sáng của nàng, hỏi nàng: "Em không muốn chắp nối cùng người, được người che chở sao?"

Hứa Nguyệt Lượng kiên quyết trả lời: "Không muốn!"
Lâm Ỷ Miên nhướng mày, đề tài này tạm thời kết thúc.

Sau một thời gian dài vội vàng chờ đợi, bữa tiệc cuối cùng cũng bắt đầu.

Khán giả bước vào, trường quay sôi động hẳn lên, người chủ trì lên sân khấu, Hứa Nguyệt Lượng chạy đến tập hợp, nàng đang chuẩn bị ở hậu cảnh, nàng nắm tay Lâm Ỷ Miên, trước khi lên sân khấu đột nhiên nói với cô: "Bác sĩ Lâm, tôi đã hạ quyết tâm chuyển mình, cho nên con đường này dù có vất vả đến đâu, tôi cũng có thể chịu đựng, tôi có thể kiên trì.

Hơn nữa là đường đường chính chính minh minh bạch bạch mà kiên trì.”
“Được.” Lâm Ỷ Miên đáp lại, chỉ cảm thấy cô gái trước mặt trong suốt như pha lê, soi rọi tâm hồn vốn đã bị vấy bẩn của cô.

Hứa Nguyệt Lượng bước lên đài, còn Lâm Ỷ Miên thì đứng ở góc hậu trường, chỉ có thể từ xa nhìn nàng từ một khe hở nhỏ.

Màn trình diễn của Hứa Nguyệt Lượng rất thành công, giống như nàng được sinh ra để ở trên sân khấu, dưới ánh đèn, bắt được làn sóng vỗ tay như thủy triều.

Lâm Ỷ Miên cũng vỗ tay cho đến khi Hứa Nguyệt Lượng bước ra khỏi đài.

Hứa Nguyệt Lượng ra khỏi đài sẽ đi qua lối ra của các diễn viên, Lâm Ỷ Miên bước nhanh đến điểm hẹn mà cả hai đã nhất trí hội họp, ôm vũ công thành công Hứa Nguyệt Lượng.

Hai người ôm nhau trong một môi trường như vậy, thuận lý thành chương giống như nó nên xảy ra, nó nên thật thuần thục lại chặt chẽ, nóng bỏng lại thân cận, giống như muốn đem đối phương dung tiến vào thân thể của mình.

Hứa Nguyệt Lượng cười haha, vô cùng vui vẻ.

Sau khi ôm xong, nàng nắm tay Lâm Ỷ Miên bước nhanh ra ngoài: "Tẩy trang, thay quần áo, lão sư đội đã nói không cần đợi toàn bộ buổi biểu diễn kết thúc, xong phần của mình là có thể rời đi rồi ~ ~ "
Lâm Ỷ Miên: "Đi."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi muốn nói với chị một điều đặc biệt ~~~~~ chiếc xe ở cửa không phải là của Chu thiếu gia hahaha, buổi sáng hôm nay hắn nói với mọi người về chiếc xe mới của hắn, mọi người truyền tới truyền lui đều cho rằng chiếc xe kia là của hắn.

Oa, xấu hổ ghê, trong nhóm nịnh hắn một buổi trưa, kết quả là xe không phải của hắn, hahahaha, hắn còn không sớm làm sáng tỏ, vẫn là sợ ảnh hưởng không tốt đến đạo diễn Chu, làm người ta nói, thật là, sao phải bận tâm..."
Lâm Ỷ Miên: "...Ừm, sao phải bận tâm."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tưởng tượng đến xe không phải của hắn, tôi liền cảm thấy chiếc xe đó vừa mắt hơn rất nhiều.

Thực sự rất đẹp rất đẹp, tôi cũng chưa từng nhìn thấy một chiếc xe đẹp như vậy, không biết bên trong như thế nào.

Loại xe thể thao này có thực sự chạy rất nhanh không? Tôi thấy bọn họ nói, chiếc xe này là phiên bản giới hạn, siêu đắt, có tiền cũng không nhất định mua được.

Tôi đời này không có cơ hội trải nghiệm, đợi lát nữa ra ngoài xem thử hehehe, không biết còn ở đó không..."
Lâm Ỷ Miên: "...!Còn."
Hứa Nguyệt Lượng nghiêng đầu nhìn cô: "Hả? Miên Miên chị đã xem lại sao? Nhưng hôm nay chị bồi tôi suốt a, chị sẽ không chạy ra ngoài xem xe khi tôi đang biểu diễn đó chứ? Ô ô ô tôi thương tâm quá a……"
Lâm Ỷ Miên nhắm mắt lại, bất lực lại phiền muộn: "Sao có thể."
Hứa Nguyệt Lượng: "Vậy a..."
Lâm Ỷ Miên lặng lẽ đi vài bước, không có nhìn Hứa Nguyệt Lượng, nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt: "Nếu em muốn trải nghiệm...!lát nữa chúng ta đi một chuyến."
Hứa Nguyệt Lượng: "????"
Lâm Ỷ Miên lấy ra chìa khóa xe từ trong túi xách, logo màu vàng trên đó sáng lấp lánh.

Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng hoàn toàn sững sờ, cũng không đi, Lâm Ỷ Miên cũng không kéo tay nàng, nàng chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lâm Ỷ Miên.

Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, lần đầu tiên cảm thấy có chút hoảng loạn.

Đó là loại hoảng loạn không đáy, làm sai cái gì đó.

Hận không thể quay ngược thời gian, xóa bỏ loại hành vi ngu ngốc không cần thiết này.

Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng thực sự dần trở nên khó hiểu, nghi hoặc, mê man, thậm chí lo lắng cùng hoảng sợ.

Lâm Ỷ Miên siết chặt ngón tay, nhìn sang chỗ khác, tận lực tỏ ra thoải mái cùng bình tĩnh: "Không phải lúc sáng tôi nghe thấy họ...!Tôi chỉ nghĩ, kiếm một chiếc xe tốt chạy tới tát vào mặt họ, để họ biết em lợi hại hơn người được che chở..."
"Bất quá," Lâm Ỷ Miên dừng lại, ngữ khí kiên định, "Em yên tâm, chiếc xe này không phải của tôi, là tôi thuê.

Tôi không cố ý tứ che chở em, tôi không thể che chở em, em vẫn muốn tự mình nỗ lực, biến thành đại minh tinh……"
Hứa Nguyệt Lượng: "Thuê?"
Lâm Ỷ Miên gật đầu, "Ừm."
Vẻ mặt Hứa Nguyệt Lượng giãn ra một lúc, sau đó nhanh chóng nhăn lại: "Thuê chiếc xe này tốn bao nhiêu tiền một ngày, ôi trời, tiền này tôi không thể để chị trả được.

Tiền trang điểm cũng vậy, tôi nhất định phải trả lại cho chị."
"Không đắt," Lâm Ỷ Miên đưa ra một lý do dùng tốt, "Có người quen, năm trăm tệ.".