Nguyệt Loan Loan

Chương 7




Thập Tam không điều khiển được thân thể mình vẫn quay về nhà Đại Ngưu, khi hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Đại Ngưu vốn đang phải nằm trên giường giờ lại run rẩy đứng trên ghế, mà đầu của y đã chui vào trong vòng thòng lọng treo trên xà ngang. Đại Ngưu hiểu nhiên nhìn thấy Thập Tam đi tới, kinh ngạc đẩy ngã ghế, còn bản thân y thì cứ vậy treo lơ lửng giữa phòng.

Bịch một tiếng, Đại Ngưu bị Thập Tam đá vào góc tường ngất đi, Thập Tam vội vàng chạy lại cạnh Đại Ngưu, thử thăm dò hơi thở của Đại Ngưu, biết được vẫn còn sống, hắn mới nhẹ thở, sau khi lãnh tĩnh xuống Thập Tam mới lạnh lùng nhìn Đại Ngưu, nam nhân này rốt cuộc là có ma lực gì mà có được sự chú ý của hắn.

Đại Ngưu hôn mê ở góc tường toàn thân trên dưới đều là vết cắn tím bầm, giống như một miếng giẻ rách ngẫu nhiên bị ném vào đó, Thập Tam hiếm khi dậy lên lòng trắc ẩn, ôm Đại Ngưu đặt lại lên giường, kéo chăn đắp cho y, tựa hồ là sự thô ráp của chiếc chăn đụng đến vết thương Đại Ngưu, Đại Ngưu đau đớn chau mày khó chịu thở dốc, như một hài tử phải chịu ủy khuất. Tay của Thập Tam không tự khống chế được đặt giữa chân mày của y, nhẹ ấn cho nơi đó thẳng lại.

Đại Ngưu khó chịu liên tục hừ hừ, nơi ngọn lông mi dài dài còn vương lệ châu, hai mắt nhắm chặt che giấu đi đôi mắt thanh minh, hai gò má đỏ hồng, như ráng chiều ở chân trời, ngay cả chút râu dưới cằm cũng nhìn thật dễ thương. Dễ thương, đúng vậy, Thập Tam từng nghe có người dùng từ này để hình dung kẻ khác, từ vựng mà hắn học được không nhiều, dễ thương đối với hắn mà nói chính là từ tốt nhất để hình dung Đại Ngưu.

Nhìn hết nửa ngày, tiếng thở dốc thô trọng của Đại Ngưu truyền vào lỗ tai Thập Tam, hắn mới nhớ tới thuốc đại phu kê cho Đại Ngưu. Thập Tam nhìn xung quanh không có người, bản thân đành cầm thuốc đi vào nhà bếp. Thập Tam biết nấu thuốc cần dùng nước, liền tùy ý thêm chút nước vào nồi, sau đó đem dược toàn bộ vứt vào, cuối cùng châm củi trong lò, rồi chạy ra ngoài phòng ngủ của Đại Ngưu, ôm kiếm ngồi cạnh giường Đại Ngưu.

Khi trời tối khuya Vương Gia thôn một mảng hỗn loạn, nhà Đại Ngưu bị cháy rồi. Tuy mọi người đối với Đại Ngưu đã không còn bao nhiêu hảo cảm, nhưng hỏa hoạn có thể liên can tới tính mạng của chính mình, nếu như không để tâm, một khi gió lớn thổi qua, toàn thôn đều có thể bị vùi vào biển lửa. Nhà nhà hộ hộ đều cầm thùng nước chạy tới nhà Đại Ngưu, trong nhất thời náo nhiệt vô cùng, tiếng hô hoán không dứt truyền vào tai.

Lửa là từ nhà bếp cháy lan ra, khi Thập Tam phát giác thì đã trễ rồi, hắn dù có lợi hại thế nào cũng chỉ có một mình, không thể nào nhanh chóng dập tắt nguồn lửa, đem Đại Ngưu nhét vào trong chăn, kẹp dưới nách chạy ra ngoài. Trước khi đám người chạy tới hắn đã ra khỏi cửa, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ thì đã tiêu thất trong đám đông. Tất cả đều vội cứu hỏa, cũng không có ai chú ý tới Thập Tam ôm Đại Ngưu đi.

Thập Tam ôm Đại Ngưu đi ra khỏi thôn, đến một nơi hoang dã, ánh trăng tối nay đặc biệt sáng tỏ, vì sao đầy trời khảm lên mái vòm xanh thẳm, bao trùm toàn bộ nơi hoang dã này, cành cây bụi cỏ có thể thấy được rõ ràng. Thập Tam đứng ở một góc, dừng lại, nhìn Đại Ngưu vẫn hôn mê trong lòng, sau đó nhìn bầu trời nửa ngày. Hắn trước giờ chưa từng đặt tâm tư lên một người nào cả, người trong lòng phát sốt cao, thật sự không thích hợp để đi đường dài, chỉ có thể mang Đại Ngưu về Vương Gia thôn.

Nhà Đại Ngưu đang cháy rực trời, đám người nao nao xôn xao, tới tới lui lui xách thùng, tạt nước cứu hỏa. Một đường từ sông Diêm Vương đến nhà Đại Ngưu đều chật kín người, trước cửa nhà Đại Ngưu, một tiếng kêu thảm bén nhọn không ai để ý tới.

“Đại Ngưu, Đại Ngưu còn ở bên trong a, nhanh đi cứu Đại Ngưu!” Vương Ma Tử bị Hữu Tiền cản ở bên ngoài, khóc đến khàn giọng.

“Vương gia gia, không thể vào, lửa này đã phong kín cửa rồi.” Thanh âm của Hữu Tiền cũng đang chất chứa bi thương, nắm chặt lão nhân nhiều tuổi.

Vương Ma Tử đau lòng đến tê dại, ông cả đời không lấy vợ, cuộc sống về già cô độc không nơi nương tựa, bình thường đều là Đại Ngưu vào ngày lễ ngày tết đưa đồ đến thăm ông, bình thường khi làm việc còn giúp đỡ ông, ông đã xem Đại Ngưu là con cháu của mình, lúc này, mắt thấy Đại Ngưu bị vây bên trong lửa không thể thoát ra, nên không thể kìm được tiếng bi ai kêu thống.

Khi Thập Tam đến nhìn thấy hai người này, biết là có chút quan hệ với Đại Ngưu, liền ôm Đại Ngưu đi qua. “Y ở đây.”

Vương Ma Tử vẫn đang muốn chạy vào nhà, Hữu Tiền đang sống chết níu chặt ông, nghe thấy sau lưng có tiếng nói giống như băng lạnh, quay đầu thì thấy Thập Tam một thân vải bố và Đại Ngưu đang được gói trong chăn ôm trong lòng hắn. Họ nghi hoặc nhìn Thập Tam, hiển nhiên không nhìn rõ Đại Ngưu trong lòng Thập Tam. Thập Tam đem chăn xé ra vứt vào một góc, gương mặt tái nhợt của Đại Ngưu liền lộ ra ngoài.

“Đại Ngưu!” Vương Ma Tử kích động chạy tới, Hữu Tiền cũng vậy, tư thế muốn ôm lấy Đại Ngưu, Thập Tam nhíu mày, ôm người càng chặt hơn, hắn không có ý sẽ giao Đại Ngưu ra. Thập Tam nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy ra cách xa ba mét.

Đại Ngưu đột nhiên biến mất trước mắt, thật sự dọa Vương Ma Tử và Hữu Tiền một cái. Nhân ánh lửa sáng, Vương Ma Tử nhìn rõ được Thập Tam đang ôm Đại Ngưu. Vì y phục của Đại Ngưu đối với Thập Tam mà nói là rất ngắn, cho nên mảng lớn da thịt của Thập Tam đều lộ ra ngoài, dưới ánh lửa sáng ánh ra tia sáng đỏ nhuận, dung mạo đẹp đẽ, thân hình thon dài, và công phu vừa mới hiển lộ, đều hiển thị rõ ràng người này không phải là người bình thường. Khiến Vương Ma Tử và Hữu Tiền nghi hoặc người này là ai? Có quan hệ gì với Đại Ngưu? Và tại sao lại mặc y phục của Đại Ngưu?

“Dám hỏi danh tính thiếu hiệp, tiểu nhân cảm tạ ân tình thiếu hiệp cứu Đại Ngưu.” Vương Ma Tử đi tới ôm quyền cúi lưng, cảm tạ Thập Tam cứu Đại Ngưu. Tuy không phải là người giang hồ, nhưng đã nghe thuyết thư rất nhiều, cũng ít nhiều biết được một chút chuyện trên giang hồ, công phu mà nam tử trẻ tuổi ôm Đại Ngưu vừa hiển lộ ra không phải là những võ sư bình thường có thể có được, cho nên lời nói của ông cũng vô cùng khách khí.

Thập Tam không thích tiếp xúc với người khác, đứng ở chỗ xa xa, đánh giá lão nhân trước mặt. Hắn cũng đang nghĩ quan hệ của lão nhân này và Đại Ngưu là gì, còn người trẻ tuổi bên cạnh đó nữa, tại sao dùng ánh mắt quái dị đó để nhìn hắn. Bị mục quang băng lạnh của Thập Tam đảo qua, sau lưng Hữu Tiền và Vương Ma Tử đều đổ một thân mồ hôi lạnh. Lửa lớn ở nhà Đại Ngưu dần dần bị dập tắt, tất cả mọi người đều chú ý đến Thập Tam đang ôm Đại Ngưu, dần dần đi lại gần Thập Tam, bất tri bất giác đã vây Thập Tam ở chính giữa.

Khí thế lãnh liệt của Thập Tam khiến đám người đều giãn ra thành một vòng rất lớn, họ dùng ánh mắt thăm dò, có lẽ còn mang theo tán thưởng nhìn Thập Tam. Thập Tam nhíu mày thật chặt, hắn bắt đầu hối hận đã quyết định mang theo Đại Ngưu quay lại đây, Đại Ngưu trong lòng Thập Tam vì sốt cao mà không ngừng mê sảng, Vương Ma Tử và Hữu Tiền đều nhìn thấy hết, họ muốn đón lấy Đại Ngưu, nhưng khí thế đe dọa của Thập Tam làm họ không dám nói gì, cứ đứng cứng ngắc ở đó cùng Thập Tam.

“Ta thấy Đại Ngưu giống như bị bệnh, nhà Đại Ngưu cũng không thể ở nữa, cứ mang tới nhà ta trước đi. Làm phiền thiếu hiệp đưa Đại Ngưu đến đó.” Người trong thôn đều đứng một bên thầm thì to nhỏ, Vương Ma Tử thấy vậy cũng không có cách nào, chỉ đành mở miệng nói với Thập Tam.

Thập Tam đảo mắt nhìn xung quanh, đều là một bộ dạng chẳng thèm quan tâm, vui sướng trên tai họa của người khác, nghĩ một chút, Thập Tam đi mấy bước tới trước mặt Vương Ma Tử, Vương Ma Tử thấy vậy biết là thói quen của người giang hồ, biết hắn đã đồng ý với kiến nghị của ông, liền đi trước Thập Tam dẫn đường, Thập Tam theo sau đi khỏi đám người. Hữu Tiền muốn đi theo, nhưng lại bị Tú Cô níu lại, chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn Đại Ngưu bị ôm đi.

“Ngươi đã làm đủ rồi, âm thầm giúp một chút thôi, đừng biểu hiện rõ ràng như vậy, ngươi không giống Vương lão đầu, ông ta đã bước nửa chân vào huyệt mộ rồi, cũng không còn bao nhiêu ngày, không để ý đến lời đồn của người khác, nhưng ngươi còn có Tú Cô, không thể làm bậy đâu.” Nương của Hữu Tiền cũng giúp Tú Cô kéo hắn lại, nhỏ giọng khuyên bảo. Hữu Tiền nhìn Tú Cô lẳng lặng không lên tiếng, ánh mắt tràn đầy ủy khuất, không biết tại sao hắn lại nhớ tới nước mắt của Đại Ngưu. Đợi khi hắn hồi thần thì đám người đã tản ra, hắn cũng theo người nhà rời khỏi đây.

Vương Ma Tử khi còn trẻ tuổi không gọi là Vương Ma Tử, lúc trước từng bị một trận bệnh nặng, lưu lại vết sẹo trên mặt, cũng chính vì vậy mà khiến ông suốt đời không lấy được vợ, khi về già cũng không người trò chuyện, cuộc sống rất cô độc. Nhà của một hán tử cô độc thì không có được chút sạch sẽ, đi vào vườn nhà Vương Ma Tử, Thập Tam liền nhíu mày, trong vườn chất đầy đồ đạt, những thứ lương thực và nông cụ mà hắn không biết tên, căn bản là không có chỗ đặt chân.

“Đến đây, đem Đại Ngưu vào giường trong phòng đi.” Cửa nhà đang mở toang, lúc hắn chạy đi rất gấp, cũng không có thời gian đóng cửa, Thập Tam có thể nhìn thấy rõ được bài trí bên trong. Đồ đạt so với trong nhà Đại Ngưu thì cũng không nhiều hơn bao nhiêu, đi vào mới phát hiện ở chân giường đặt một chiếc rương lớn. Chăn trên giường rất cũ kỹ, vốn trước kia màu lam đậm nay đã bạt gần thành màu trắng, có thể từng bị chắp vá qua, góc chăn còn có thể thấy được những đường chỉ không quy cách.

Thập Tam nhẹ nhàng đặt Đại Ngưu lên giường, Đại Ngưu khó chịu hừ nhẹ, vì phát sốt, sắc mặt đỏ bừng, nước miếng trong suốt rỉ ra ở khóe môi, dưới ánh trăng sáng lấp lánh đỏ hồng, Thập Tam giống như bị mê hoặc, cẩn thận lại gần, ngậm lấy miệng của Đại Ngưu, nhẹ nhàng khẳng cắn thưởng thức, Đại Ngưu vì khát nước nên bất giác vươn lưỡi ra đưa vào trong khoang miệng mát lạnh của Thập Tam. Vị đạo không tồi, thêm cảm giác vô cùng dễ chịu, Thập Tam trầm mê trong âm luật thoải mái này.

Loảng xoảng một tiếng, Thập Tam ngẩng đầu, thấy lão nhân vẻ mặt hoảng sợ, Thập Tam cũng không thèm để ý, hắn rất thích xúc cảm đôi môi của Đại Ngưu, tiếp tục cúi người thưởng thức mỹ vị.

Chăn trong tay Vương Ma Tử rơi xuống đất, ông ngã ở trước cửa, mở miệng nhưng không biết nên nói cái gì.

Thập Tam nửa ngồi trên giường, ôm đầu Đại Ngưu, nghe tiếng vang của ông nên quay đầu nhìn một cái, “Ta biết.” Thanh âm bình tĩnh không mang theo một chút dậy sóng. Tay hắn vuốt ve bờ môi nóng bỏng của Đại Ngưu, không ngừng ma sát, luyến tiếc ly khai. Thập Tam híp mắt đảo qua Vương Ma Tử té ở trước cửa, trong ánh mắt đó léo lên gì đó, rồi không nhìn người ở cửa nữa. Nhãn thần băng lạnh giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tâm tư của Vương Ma Tử, không đợi Thập Tam nói gì ông đã vội vàng đi ra khỏi phòng, ông không có dũng khí đối kháng với nam tử cao ngạo lãnh đạm này.

Khi trời mông lung sáng Đại Ngưu phát sốt càng thêm lợi hại, Vương Ma Tử một đêm không ngủ, khi hừng đông vừa khéo nhìn thấy Thập Tam nhảy ra khỏi phòng, nhảy mấy cái rồi biến mất ở xa xa. Ông vào trong, đẩy cửa thì thấy Đại Ngưu đang được đắp chăn kín mít, tuy là đang buổi sáng, nhưng thời tiết tháng tám nóng như thiêu đốt, vậy mà thân thể trong chăn của Đại Ngưu lại run run rẩy rẩy. Vương Ma Tử kinh hoảng, vội vàng đi tới trước giường, đặt tay lên trán Đại Ngưu, nóng đến dọa người.

“Đại Ngưu, tỉnh dậy.” Vương Ma Tử lắc lắc thân thể Đại Ngưu, ông sợ Đại Ngưu đã sốt đến hỏng đầu. Đại Ngưu trong lúc mê mang tựa hồ vẫn còn cảm giác, hai tay giãy dụa một trận trong không trung, giống như đang tìm kiếm cái gì, cũng giống như đang giãy thoát khỏi cái gì, cuối cùng vô lực buông xuống.

Thấy Đại Ngưu vẫn còn có phản ứng, Vương Ma Tử hơi yên tâm, ông vội vàng đổ một thau nước sạch, lấy khăn thấm ướt, thay Đại Ngưu lau mồ hôi trên mặt, khi ông giở chăn cho Đại Ngưu để lau người cho y, Đại Ngưu một thân xanh tím đều lộ hết trước mắt ông. Liên tưởng đến nam nhân tối hôm qua, Vương Ma Tử nuốt nước mắt lau rửa người cho y, nhìn thân thể này còn mang theo những vết cắn rướm máu, hài tử này đã phải chịu bao nhiêu khổ a!

Một chiếc ngoại bào từ trên trời rơi xuống, trước mắt Vương Ma Tử tối đi, đợi khi hồi thần ông đã bị ném ra khỏi cửa, cùng ông bị vứt ra khỏi cửa còn có một bao thuốc. Cửa đã đóng chặt kín, Vương Ma Tử đứng lên, nhìn ngoại bào tơ lụa mới tinh trong tay, xem ra Đại Ngưu tránh không thoát kiếp nạn này rồi.

Thân thể quang lõa của Đại Ngưu được phủ lên một ngoại bào tơ lụa mới mua, có thể là do tơ lụa mát lạnh, Đại Ngưu sau không bị phủ tơ lụa thì không ngừng lay động, Thập Tam nhìn Đại Ngưu khó chịu thì thuận tay ôm y vào lòng, bản thân ngồi ở mép giường. Khi Vương Ma Tử bưng thuốc đã nấu xong vào thì nhìn thấy Đại Ngưu bị gói trong chăn nằm trong lòng Thập Tam, Thập Tam dựa vào cột giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng ông mở cửa thì mở mắt ra, tràn đầy băng hàn.

Thập Tam không muốn để người khác chạm vào Đại Ngưu, hắn nhận lấy chén thuốc, cẩn thận đỡ người Đại Ngưu lên uống, chén thuốc để sát vào miệng y, làm bờ môi mất đi huyết sắc. Cẩn thận nghiêng chén thuốc, Đại Ngưu lại không mở miệng, dịch thể đen tuyền men theo khóe môi chảy xuống. Thập Tam nhìn thuốc đều chảy hết ra, bèn uống một ngụm thuốc, phục lên môi Đại Ngưu, kiên nhẫn đem thuốc trong miệng mình đút cho y. Lại một tiếng vang, ghế bị ngã mấy cái, cửa lần nữa đóng lại.

Vốn là đút thuốc, nhưng sự ngọt ngào trong miệng Đại Ngưu khiến Thập Tam không nguyện rời bỏ, hắn vươn vào khoang miệng Đại Ngưu cướp đoạt nước bọt, nhiệt độ dưới tay khiến hắn nhớ lại sự triền miên không lâu trước đó, tay không chịu khống chế lập tức mò vào trong da thịt dưới chăn, vẫn trơn mịn như thế, nóng bỏng, dán sát, chặt chẽ tiếp xúc với tay.

Đại Ngưu khó chịu, thân thể nóng hổi bị dán lên một thứ băng lạnh, theo bản năng liền dựa sát vào nơi mát lạnh đó để tiêu trừ nóng bức. Thân người Thập Tam trượt xuống, thuận theo lòng ngực nóng bức của Đại Ngưu mà trượt vào giữa hai chân, bên trong đùi mịn màng dẻo dai, vì phát sốt mà nhiệt độ cao vô cùng. Thập Tam không kìm được cũng nóng bức toàn thân, cởi hết y phục trên người rồi chui vào trong chăn, ngay khắc dán dính da thịt với Đại Ngưu thì Thập Tam than sâu một tiếng thỏa mãn. Ngón tay nhẹ nhàng điểm tại nơi tiêu hồn đó, Đại Ngưu kinh sợ đột nhiên lại bắt đầu giãy dụa.

Thập Tam ngạc nhiên, lúc này mới phát giác Đại Ngưu vẫn còn đang bệnh, sau đó chặt chẽ xiết y vào lòng, vỗ lên lưng y. Thập Tam dịu dàng vỗ như vậy có tác dụng khá tốt, không còn hoảng sợ, Đại Ngưu dần dần an tĩnh lại, sau khi uống thuốc thì hơi thở của y cũng dần bình ổn. Mấy đêm liền chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng nên sau khi thấy vẻ mặt ngủ an ổn của Đại Ngưu, Thập Tam cũng nhắm mắt lại.

Khi Đại Ngưu tỉnh lại cảm nhận được tiếng tim đập hữu lực bên tai, vừa mới tỉnh giấc nên y còn chưa tỉnh táo. Mê mang nhìn màu trắng trước mặt, thò tay chạm vào, một cánh tay bắt lấy tay của Đại Ngưu, màu trắng nhuận và màu cổ đồng giao hòa. Cánh tay nóng hổi của Đại Ngưu được nhấc lên, đặc trên vai nam nhân, làn da dưới bàn tay tinh tế mịn màng, Đại Ngưu đột nhiên nhớ tới trước đây khi nói chuyện cùng một vài người đồng lứa có lúc đã hình dung làn da của nữ tử. Mắt Đại Ngưu di chuyển lên trên, đợi khi y nhìn thấy cặp mắt đã thành cơn ác mộng của mình đó, liền phun một ngụm máu đen lên chăn Thập Tam.

“Đại Ngưu.” Trong lúc khẩn trương Thập Tam liền gọi tên Đại Ngưu, nhưng Đại Ngưu đã sớm ngất lịm đi. Vương Ma Tử vẫn không thể nào nghỉ ngơi, nghe một tiếng gọi trong phòng, ông sợ Đại Ngưu phải chịu thiệt, dù cho có liều cái mạng già ông cũng phải bảo vệ Đại Ngưu.

“Gia, cầu ngài thả Đại Ngưu đi. Đại Ngưu đã hai mươi hai rồi, sớm đã qua cái tuổi làm luyến đồng rồi. Mà hiện tại lại bị bệnh, thực sự không thể nào hầu hạ gia nữa.” Vương Ma Tử nghe tiếng lập tức xông vào, quỳ dưới đất khóc nói.

Đại Ngưu sau khi thổ huyết thì lại hôn mê, Thập Tam tuy chưa từng học qua y thuật, nhưng người luyên võ cùng hiểu biết một chút. Không để ý đến Vương Ma Tử khóc rống ở một bên, kéo Đại Ngưu vào lòng, tay đặt lên mạch đập của y, chẳng qua là máu đọng trong ngực, phun ra là tốt rồi. Khó chịu với tiếng kêu la bên tai, Thập Tam điểm vào á huyệt của Vương Ma Tử, vừa đẩy vừa phủi đem Vương Ma tử đẩy ra khỏi phòng, cửa lại bị đóng lại, Vương Ma Tử hoảng sợ phát hiện bản thân không phát ra âm thanh gì nữa, trong lòng khẩn thiết, nhưng cũng không còn dũng khí lại xông vào.

Thập Tam đặt tay lên tim Đại Ngưu, nó đang đập, đang kịch liệt đập, cảm giác này rất kỳ diệu, trước giờ Thập Tam chưa từng có. Khí tức nóng hỏi của nam tử trong lòng thổi vào ***g ngực mình, trong lòng như được cái gì đó lấp đầy, Thập Tam thỏa mãn thở dài. Lại nhìn sắc mặt kiệt quệ tái nhợt của nam nhân, trong lòng thấy đau như bị kim châm.

Bị ác quỷ xâm phạm mình chặt chẽ ôm trong lòng, Đại Ngưu dù tỉnh lại cũng không dám mở mắt. Nhục nhã và bi ai tràn đầy tâm linh của Đại Ngưu, nhưng dũng khí tìm cái chết đã tiêu tan, y không thể nào quyết tuyệt chọn lựa cái chết, nhưng cũng không thể tìm được đường ra. Người tổn thương mình đang ở bên cạnh mình, nhưng y cái gì cũng không thể làm được.

Thập Tam đã phát hiện Đại Ngưu tỉnh rồi, nhưng Đại Ngưu tự mình giả như đang hôn mê, Thập Tam cũng không vạch trần, chỉ là xiết chặt hai tay. Đột nhiên trước ngực đau nhói, Thập Tam càng xiết chặt người trong lòng, dịch thể nóng hổi nhiễm đỏ ***g ngực trắng tuyết. Đại Ngưu căm hận cắn ngực Thập Tam, dường như làm như vậy thì có thể báo thù rửa hận được vậy.

Đại Ngưu máu tanh đầy miệng, rõ ràng bản thân cũng có thể cảm nhận được da thịt căng cứng của đối phương, nhưng cánh tay đang ôm y vẫn không chịu thả lỏng, Đại Ngưu càng lúc càng ra sức, nhưng nhiều lắm cũng chỉ nghe thấy một tiếng hừ bực bội. Cố sức của Đại Ngưu cũng chỉ giống như đang đánh lên vải bông, không có bất cứ một tác dụng gì, loại hiện trạng vô lực thay đổi vận mệnh này khiến Đại Ngưu không thể che giấu bi khổ của chính mình, y không thể nào tha thứ, nhưng thân bất do kỷ, chỉ có thể vùi trước ngực Thập Tam vô thanh nức nở. Thập Tam không biết làm sao an ủi, đành để mặc nước mắt mặn đắng nóng hổi chảy qua vết thương, có một chút đau nhói.