Nguyệt Loan Loan

Chương 14




Ánh sao lấp léo còn chưa tan đi, mọi vật vẫn còn chìm trong giấc ngủ, một chiếc mã xa phi nước đại, tiếng ngựa hí xé nát không gian yên tĩnh. Binh sĩ vừa đổi ca thủ thành thấy mã xa chạy gấp rút tới cảm thấy rất bất mãn, vừa muốn lớn giọng răn đe, một thứ gì đó đã vỗ lên mặt binh sĩ đó, còn chưa kịp phẫn nộ, đã bị ba chữ Tam Hoàng Tử mạ vàng trên đó dọa lùi lại. Cơ Nguyên thậm chí còn không đợi kịp cửa thành mở, đã phóng người qua cửa thành, binh sĩ ở đó chỉ nhìn thấy một bóng trắng xẹt qua.

Cơ Nguyên vừa đến đông môn, đã thấy Ngũ Hoàng thúc đợi ở nơi đó, còn chưa kịp nói cái gì đã bị Ngũ Hoàng thúc kéo về hướng Cảnh Dương cung.

“Ngũ Hoàng thúc, tình trạng của phụ hoàng rốt cuộc thế nào rồi?”

Cơ Võ dừng lại, nhìn Cơ Nguyên, “Lần này là phụ hoàng ngươi bí mật triệu kiến ngươi, có chuyện gì, thì hỏi phụ hoàng ngươi đi.”

Cơ Võ đưa Cơ Nguyên đến trước Cảnh Dương cung chứ không tiến vào, Cơ Nguyên cảm thấy kỳ lạ nhìn Cơ Võ, rồi bước vào trong đại điện dưới con mắt ra lệnh của Cơ Võ.

Trời đã sáng tỏ, nhưng cửa sổ Cảnh Dương cung đóng chặt, trong không khí ấm áp xen vào vị thuốc nồng đậm, trên long sàng trong hàng tầng tầng màn trướng, thấp thoáng có thể thấy được thân ảnh đang nằm trên đó.

Cơ Nguyên cõi lòng thắt chặt. Trừ khi phụ hoàng đã?

“Ngũ hoàng tử? Ngài sao lại đứng đây?” Thanh âm nhọn hoắt vang lên sau lưng, Cơ Nguyên quay đầu nhìn, là nội thị của phụ hoàng.

“Phụ hoàng ra sao rồi?” Cơ Nguyên khẩn trương xoay người, nhẹ giọng hỏi.

Cho dù thanh âm của Cơ Nguyên rất nhẹ, nhưng vẫn lay tỉnh Cơ Doanh Đế khỏi giấc ngủ không sâu.

“Nguyên Nhi trở về rồi?”

“Là ngũ hoàng tử trở lại, hoàng thượng ngài từ từ thôi.” Nội thị vội vàng đi tới, đặt chén dược lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, vén mở màn trướng, lộ ra đôi tay khô gầy của Cơ Doanh Đế.

“Phụ hoàng?” Cơ Nguyên kinh ngạc gần như thất thanh hô lên.

Đợi nội thị khoát áo cho mình xong, Cơ Doanh Đế phất tay, nội thị nhìn ngũ hoàng tử, lại nhìn chén dược trên bàn rồi lui ra. Cơ Nguyên vội vàng đi tới bưng chén dược lên, đột nhiên hắn cảm thấy mùi vị của chén dược này không đúng, hắn nhíu mày để lại gần mũi hửi một chút, sau đó nghẹn họng, đại kinh thất sắc. “Phụ hoàng, dược này?”

Khụ khụ, Cơ Doanh đế vội vã ho mấy tiếng cắt lời Cơ Nguyên, Cơ Nguyên vội đi rót chén nước cho Cơ Doanh Đế, đỡ Cơ Doanh Đế dựa vào đầu giường.

“Đương nhiên không phải là ca ca không thành thục của ngươi.” Cơ Doanh Đế dùng khăn lau vết nước bên khóe miệng, Cơ Nguyên mắt sắc bén vẫn có thể nhìn thấy được đốm đỏ trên chiếc khăn.

“Phụ hoàng, ngài sao có thể để mặc cho bọn họ hạ độc như vậy?” Cơ Nguyên kích động đến thanh âm cũng thay đổi.

Cơ Doanh Đế mỏi mệt nhìn Cơ Nguyên, chân mày quen thuộc, là hài tử duy nhất của ngài và nữ nhân mà ngài yêu thương, cũng là con nối dõi duy nhất mà ngài thừa nhận. Ngài than dài một tiếng, trước khi làm một phụ thân, ngài đầu tiên là một vị vương, chỉ cần ngài còn một hơi thở, đây cũng là sự thật vĩnh viễn không thay đổi.

“Những chuyện này không phải thứ mà ngươi nên quan tâm, hiện tại cục thế không phải rất tốt, Khiết Đan bắt đầu rục rịch muốn động, Miêu Cương cũng không an phận, thời khắc chuyển giao quyền lực hoàng triều cũng sắp đến rồi.” Cơ Doanh Đế dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cơ Nguyên, khiến một kẻ nhiều năm bôn ba bên ngoài như Cơ Nguyên cũng phải rùng mình, nhẹ giọng nói. “Phụ hoàng.”

“Chiếu thư ta đã lập xong rồi, bắt đầu từ bây giờ, nên thu liễm tâm tính, đi theo Ngũ Hoàng thúc hành sự.”

“Phụ hoàng. Ngài biết ta không nguyện ý mà, ta…….”

“Lui xuống đi.” Cơ Doanh Đế mệt mỏi nhắm mắt lại, “Có gì không hiểu thì hỏi Ngũ Hoàng thúc của ngươi.”

Cơ Nguyên còn muốn nói gì đó, nhưng nội thị từ bên ngoài đi vào lắc đầu, đỡ Cơ Doanh Đế nằm xuống, Cơ Nguyên chỉ đành khom lưng thỉnh an, rồi lui xuống.

Cơ Nguyên đi ra thì thấy Cơ Võ đứng thẳng quay lưng về phía Cảnh Dương cung, “Ngũ Hoàng thúc.”

Cơ Võ nghe gọi, quay đầu nhìn Cơ Nguyên, ngây dại một lát, “Phụ hoàng của ngươi có phải muốn triệu kiến ta không?”

“Không có, phụ hoàng mệt rồi, đã nghỉ ngơi.”

Cơ Nguyên thấy sắc mặt Cơ Võ có chút dị thường, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã khôi phục như bình thường, “Nghỉ ngơi cũng tốt, bao nhiêu năm nay, ngài cũng đã mệt mỏi rồi.”

“Ngũ Hoàng thúc?” Cơ Nguyên không nghe rõ lời thầm thì của Cơ Võ, bất giác nghi hoặc hỏi, hắn có một cảm giác không thích hợp.

“Đi theo ta, thứ ngươi phải học và chuẩn bị có rất nhiều.” Cơ Võ nhanh chóng khôi phục bình thường, đi trước dẫn đường cho Cơ Nguyên.

Cơ Nguyên nhìn bóng lưng Cơ Võ, hắn biết, sợ là sắp phải đổi trời rồi.

Đến canh hai Cơ Nguyên mang thân thể mệt mỏi hồi phủ.

“Chủ tử trở về rồi!” Tiếng kêu của gia đinh trước cửa giống như châm ngồi cho cây pháo, màn đêm vốn yên tĩnh bị một chuỗi âm thanh huyên náo phá vỡ.

“Nhanh, nhanh nấu nước nóng, pha trà. Nhanh, dâng trà.”

“Nhanh nói cho Thanh Thanh cô nương, Vương gia trở về rồi.”

“Trà long tĩnh của chủ tử đâu rồi?”

…………..Trong một lúc quả thật náo nhiệt phi thường.

“Được rồi, Vương chủ quản, đều đã trễ như vậy, để hạ nhân lui xuống nghỉ ngơi hết đi, chỉ cần lưu lại mấy người lanh lợi hầu hạ là được.” Cơ Nguyên nhận lấy khăn lau từ tay tì nữ, phân phó quản gia của vương phủ.

“Vâng.” Vị quản gia đó đi ra hô to mấy tiếng, một đám người đều tản đi, chỉ để lại hai nha đầu.

“Chủ tử, mọi thứ chuẩn bị tốt hết rồi, ngài tắm rửa nghỉ ngơi đi, xem còn có gì phân phó không.”

“Mấy người trong mã xa của ta đâu?” Cơ Nguyên ngồi trên ghế hỏi.

“Thị vệ đó tạm thời trụ tại khách phòng, Thanh Thanh cô nương thì an bài ở Mai Lan Cư.”

“Bỏ đi, nữ nhân đó đã ở đó thì cứ cho ở đó vậy, nhưng đó là phạm nhân, quản thật kỹ cho ta, đừng để nàng ta chạy mất, nếu để người chạy mất, bản thân ngươi tự xem mà lo liệu.”

Lời của Cơ Nguyên dọa cho quản gia đổ mồ hôi lạnh, “Vậy chủ tử nghỉ ngơi sớm một chút, ta lập tức đi an bài vài thứ.”

Cơ Nguyên không để ý tới người vội vội vàng vàng chạy ra cửa nữa, chậm rãi ngồi vào trong thùng nước tắm, vẫy lui mấy nha đầu, mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn muốn được ở một mình an tĩnh.


Lãnh Thanh Thanh ngủ một mình cũng không chịu an phận, mấy lần muốn chạy trốn, nhưng ám vệ của người đó vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, nàng hiện tại thân mang trọng thương, nội lực bị khống chế, cũng không còn biện pháp, cũng không dám ngủ quá sâu. Khi nửa đêm về sáng nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, nàng đứng lên nhìn qua khe cửa sổ ra ngoài, viện tử này đã bị bao vây. Lãnh Thanh Thanh chau mày, mang theo một mạt cười khổ, xem ra chỉ có thể đợi gia đến cứu nàng.


Trong Cảnh Dương cung, màn lưu tô đỏ thẫm rũ xuống chạm đất, phát ra âm thanh lạt xạt, nữ nhân vừa đi vào, tóc vàng mắt nâu, ngũ quan khắc sâu, thân hình thon dài, từng bước đi tới gần Cơ Doanh Đế.

“Nghe công công nói thân thể bệ hạ khiếm an, thần thiếp đến đây thăm ngài.” Nữ tử duyên dáng vái một cái, rồi ngồi lên chiếc ghế nhỏ trước giường. Yến Lục đang châm cứu cho Cơ Doanh Đế, nhìn nữ nhân đang nói một cái, làn da trắng như ngà voi dưới ánh sáng đèn tỏa ra tia sáng ôn nhuận, là một nữ nhân rất đẹp. Nữ nhân thần sắc thản nhiên, tuy nói là đến thăm bệnh, nhưng trừ một câu vừa rồi thì không còn hỏi han gì nữa, Cơ Doanh Đế nắm chặt tay nữ nhân.

“Trẫm hôm nay thân thể không khỏe, đã lâu không đi thăm ái phi, ái phi đừng oán trẫm a.”

“Thân thể hoàng thượng quan trọng, thần thiếp sao dám oán hoàng thượng.”

Hai người đều là khẩu khí thản nhiên, nói một lát, Cơ Doanh Đế nói ngài mệt rồi, nữ tử đứng lên hành lễ cáo lui, Yến Lục rút kim ra, dùng nước ấm lâu nơi đã châm.

“Trẫm còn bao nhiêu thời gian nữa?” Cơ Doanh Đế đang híp mắt đột nhiên hỏi Yến Lục.

“Nhiều lắm là nửa năm.”

“Đủ rồi. Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi một chút.”


Khi trời tối Yến Thập Tam ngồi trên đỉnh nhà, Vũ Yến sau khi châm cứu cho Đại Ngưu đi ra bị Yến Thập Tam đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng dọa sợ, “Thập Tam gia, ngài có chuyện gì?”

“Y thế nào rồi?” Tuy cách một cánh cửa, Yến Thập Tam vẫn quay qua nhìn.

“Thân thể vẫn suy yếu, cần tĩnh dưỡng.” Nói xong Vũ Yến đỏ mặt, “Thập Tam gia, thân thể Vương đại ca vẫn còn suy yếu, ngài có thể nào……. loại chuyện đó làm ít ít, ta sợ……”

“Ta biết rồi, y phải mất bao lâu nữa mới có thể hoàn toàn khỏe lại?”

“A?” Vũ Yến ngẩng dầu nhìn nam tử băng lạnh trước mặt, “Thân thể Vương đại ca bị tổn thương nặng, muốn hồi phục lại như trước kia là không thể rồi, cần phải được điều dưỡng thích đáng, thường sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, chính là……. chính là…….”

“Chính là cái gì?” Yến Thập Tam có chút không kiên nhẫn.

“…… Mỗi lần nên làm ít thôi…… y suy thận lợi hại……” Vũ Yến xấu hổ đỏ mặt. Tại sao nàng phải trả lời vấn đề xấu hổ như thế này.

“Ân.” Yến Thập Tam đẩy mở cửa, vượt qua Vũ Yến đi vào, Vũ Yến chỉ cảm thấy mặt đỏ đến có thể chiên trứng rồi.

Đại Ngưu ngủ rất say, Yến Thập Tam ngồi bên cạnh y nhìn rất lâu, người trước mắt này ốm đi rồi, mò mò trước ngực mình, thấy bộ dáng người trước mắt suy yếu, ***g ngực rất đau rất đau, nếu như người này không còn nữa, thứ bên trong ***g ngực có phải sẽ đau đến vỡ nát hay không? Thoát sạch y phục trên người, chui cả thân thể quang lõa vào trong ổ chăn của Đại Ngưu, thân thể Đại Ngưu rất lạnh, hắn vận công kéo Đại Ngưu vào trong lòng, ôm Đại Ngưu trầm trầm ngủ say.

Khi Đại Ngưu tỉnh lại cảm giác được ***g ngực nóng cháy sau lưng, tứ chi có chút cứng vì lạnh trước khi ngủ giờ đã được sưởi ấm mềm đi trong lòng nam nhân. Hơi thở ấm áp phả lên sau gáy, rất nhột, nhột đến mức Đại Ngưu muốn dùng tay gãi, nhưng còn chưa đợi y kịp đưa tay ra, một thứ gì đó dịu dàng ẩm ướt đã dán sát lên sau cổ y.

“Ngủ tiếp một chút đi, thân thể ngươi không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều.” Nam nhân sau lưng nhẹ nhàng nói, Đại Ngưu cảm thấy thân thể càng ấm lên, có lẽ thật sự là mệt mỏi, không bao lâu y lại mông lung ngủ mất.