Nguyệt Loan Loan

Chương 12




Đại Ngưu tỉnh lại nhìn thấy chính là cặp mắt đỏ kè của Thập Tam, y chỉ nhìn một cái, rồi quay đầu đi, nhắm mắt lại. Yến Lục bưng một chén thuốc đi vào, thấy Đại Ngưu như thế, biết tâm người này đã chết rồi, cho dù còn sống cũng chẳng qua là một xác chết biết đi mà thôi.

Yến Lục giao thuốc cho Thập Tam, giống mấy ngày trước đó, Thập Tam uống một ngụm, cúi người chạm vào miệng Đại Ngưu để đút thuốc. Đại Ngưu mới đầu còn giãy dụa một chút, sau đó ngoan ngoãn mở miệng ra, để mặc đầu lưỡi Thập Tam cướp đoạt trong khoang miệng y.

Ánh mặt trời sáng sớm tỏa sáng ấm ấp ánh vào căn phòng, một số dư quang ánh lên mặt Đại Ngưu, khiến sắc mặt vốn đang vàng vọt của y được phủ lên một chút hồng nhuận, thân ảnh Thập Tam phủ lên người Đại Ngưu tạo một bóng đen che đi, giống như muốn giấu y vào trong lòng.

Yến Lục ngồi cạnh bên, có chút lúng túng nhìn hai người này, hắn nhìn Thập Tam diện vô biểu tình, hắn không biết nam nhân kia trên người có mê lực gì mà trói được người vô tình này. Yến Lục ho một tiếng, Thập Tam tránh ra để Yến Lục bắt mạch cho Đại Ngưu.

Người trên giường ốm đến chỉ còn bộ xương, Yến Lục thả cổ tay của Đại Ngưu ra, nâng mí mắt trái của y lên, “Ta không cứu được người một lòng muốn chết.” Yến Lục bình tĩnh quay đầu nói với Thập Tam.

Con ngươi Thập Tam co rút, nhìn đăm đăm Yến Lục rất lâu, mồ hôi lạnh thuận theo trán Yến Lục trượt xuống khóe miệng, “Đi ra.” Nghe lời này của Thập Tam giống như nghe được lệnh đặc xá, Yến Lục mơ mơ hồ hồ đứng ngoài cửa cười giễu vỗ vỗ lên đầu mình, chậm rãi đi ra khỏi viện.

“Ngươi muốn cái gì.” Thập Tam ngồi cạnh Đại Ngưu, Đại Ngưu như con rối mở to đôi mắt trống rỗng vô hồn, đối với lời của Thập Tam không chút tri giác. Thập Tam không thích Đại Ngưu diện vô biểu tình như vậy, yếu đuối như búp bê, bộ dáng không chút sinh khí khiến hắn liên tưởng tới những người đã chết dưới chân hắn, ngay cả làn da màu mật hắn yêu thích nhất cũng mất đi tính đàn hồi, trắng bệch vô lực.

“Ta không thích ngươi như thế này.” Thập Tam lật chăn ra, lộ ra thân thể gầy còm của Đại Ngưu, và màu trắng bệch mà hắn chán ghét. Ngón tay Thập Tam trượt ở trước ngực Đại Ngưu, chảy dài, kéo thẳng xuống nơi trái tim đang đập, Thập Tam rất yêu âm thanh này, mạnh mẽ, sinh mạng tươi mới.

Ngón tay Thập Tam trêu đùa di chuyển trên làn da Đại Ngưu, Đại Ngưu không có bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến Thập Tam cảm thấy không vui, hắn không muốn hoan ái cùng một con búp bê.

Con người luôn không thể địch lại bản năng, khi bàn tay Thập Tam nắm lấy tiểu vật khả ái của Đại Ngưu, thân thể Đại Ngưu không tự giác run rẩy, làn da trắng bệch phủ lên một tầng hồng nhạt, làn da dần ấm lên khiến Thập Tam vô cùng lưu luyến, hắn kìm lòng không đặng hôn lên đôi môi tái trắng của y, tác động tới lưỡi của Đại Ngưu, mật dịch ngọt ngào khiến Thập Tam quên đi tất cả.

Thập Tam có thể cảm nhận được hỏa diệm đang dâng cao trong nội thể, lật người Đại Ngưu lại, tấm lưng rộng, vòng eo hẹp, và bờ mông nhếch cao mê hoặc ánh mắt Thập Tam, hắn mong nhớ tiểu động mê hồn đó, đã như thế nào bao lấy cực đại nóng bỏng của hắn, như hút đi linh hồn của hắn.

Thập Tam khẳng cắn tấm lưng trơn trợt của Đại Ngưu, Đại Ngưu khó chịu hừ hừ, chỉ vì Thập Tam xấu xa ngăn cấm dục vọng đang nhô lên của Đại Ngưu, thân thể trẻ tuổi của Đại Ngưu liền phản bội ý chí của bản thân, y không thể khống chế dục vọng của mình, con ngươi trống rỗng phiếm lên một tầng sương mù, y hận cái bộ dạng này của bản thân, khi di cốt của thê tử còn chưa lạnh y thế nhưng lại uốn éo thân thể trên người của một kẻ khác, y cảm thấy bản thân nên chết cùng với các hương thân thì hơn.

Thập Tam khéo léo tách hai cánh mông dụ người ra, cấp bách muốn vùi vào thân thể Đại Ngưu, nhưng Đại Ngưu lại theo bản năng bài xích hắn, khi Thập Tam cố chấp vùi vào, trong không khí liền lan tràn một vị huyết tanh nhàn nhạt, và âm thanh như khi gấm vóc bị xé rách, dòng máu nhỏ men theo cự vật của Thập Tam uốn lượn trượt xuống, nhiễm đỏ tấm chăn.

Thập Tam nhíu mày, khi hắn làm cùng Thanh Thanh thì thỉnh thoảng cũng sẽ có tình huống này, nhưng trước giờ hắn chưa từng cảm thấy đau đớn co rút như lần này, Đại Ngưu chịu đựng đau đớn, tựa như tôn giáo cứu chuộc mà tự nguyện chịu đựng, chỉ là sự lay động của da thịt đã nói rõ sự đau đớn của y. Thập Tam muốn rút cự vật của mình ra, nhưng Đại Ngưu lại hung hăng lăn qua ngồi lên người Thập Tam.

Theo động tác của Đại Ngưu, huyệt khẩu chặt cứng đau đớn của Đại Ngưu hoàn toàn bao chặt lấy cự đại của Thập Tam, giống như hai mảnh ngọc bội nát được ráp lại với nhau, loại cảm giác được vùi sâu vào linh hồn Đại Ngưu khiến Thập Tam cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, người dưới thân này, là hoàn toàn hoàn toàn thuộc về hắn, loại chiếm hữu từ linh hồn đến nhục thể này thỏa mãn Thập Tam, Thập Tam cảm nhận được linh hồn của mình vừa được ráp hoàn chỉnh vào giờ phút này.

Đau đớn khiến y được giải thoát khỏi khoái cảm, y lãnh đạm nhìn nam nhân cày cấy trong thân thể mình, y không biết người trước mắt này tại sao tại cố chấp với mình như vậy. Y nhìn Thập Tam, đây là lần đầu tiên y quan sát nam nhân muốn y gần như vậy.

Mái tóc đen dài mượt từ hai bên trán trượt xuống, làn do so với Chiêu Đệ còn mịn màng trắng trẻo hơn đang phủ một tầng thủy khí, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hắc ám nghiêm trọng thiêu đốt ngọn lửa dục vọng, có một thứ gì đó từ trong mục quang của nam nhân xâm nhập vào linh hồn Đại Ngưu, giống như một ***g giam, vây Đại Ngưu trong đó. Đại Ngưu vô cùng nghi hoặc, đây là nam nhân thế nào, trong hí văn luôn so sánh với Phan An, Đại Ngưu chưa từng gặp qua Phan An, nhưng tướng mạo của nam nhân này xem ra còn xinh đẹp hơn những người hát hí khúc nữa, nếu Phan An tái thế, cũng chưa chắc đã vượt qua được nam nhân này.

Con mắt nghi hoặc của Đại Ngưu dán chặt vào gương mặt Thập Tam, nếu như y có còn chút giá trị gì đó, thì sợ đó chính là dùng thân thể của mình để giao dịch với nam nhân này. Đại Ngưu nhắm mắt lại, trên hỉ phục đỏ thẫm của thê tử nhiễm đầy vết máu, những hắc ảnh nhảy ra từ trong ánh lửa.

Thập Tam cảm thấy bản thân như đang bay trên mây, thân thể mất đi mất khống chế, hắn biết thân là một sát thủ, tình trạng này chính là chí mạng, nhưng hắn không thể khống chế bản thân, thân thể Đại Ngưu giống như độc dược, khiến hắn muốn ngừng cũng không được.

Mây mưa qua đi, Thập Tam thỏa mãn ôm thân thể nóng ấm bừng bừng của Đại Ngưu, cảm giác ấm áp này lan tràn trong tim hắn, hắn thả lỏng dán sát da thịt với Đại Ngưu, cằm dưới dán lên đỉnh đầu Đại Ngưu, nhẹ nhàng hít thở.

“Làm một vụ mua bán đi.” Thanh âm thầm thì của Đại Ngưu kinh động đến Thập Tam, Thập Tam nhích nhích người, cẩn thận nhìn gương mặt đầy mồ hôi và đỏ bừng của Đại Ngưu.

“Thứ ta có thể cho ngươi chỉ là cơ thể này, mà thứ ta muốn, là báo thù cho Chiêu Đệ, Vương gia gia và mấy chục nhân mạng của Vương Gia thôn.” Mục quang Đại Ngưu nhìn xuyên qua Thập Tam ra xa thật xa, đến nơi không biết rõ, y biết sau khi nói ra điều này, nửa đời sau của y đều phải sống dưới thân nam nhân này, nhưng y không cam tâm, rõ ràng y cách hạnh phúc gần như vậy, nhưng lại bị người ta kéo vào địa ngục. Đại Ngưu không phải là người hay ghi hận, nhưng lần này, y tuyệt đối không bỏ qua, tuyệt đối không bỏ qua cho những hung thủ đã sát hại hai người thân yêu nhất của y.

Thập Tam đối với loại giao dịch này không mấy xa lạ, nhưng hắn không thích Đại Ngưu đem thân thể ra làm vật giao dịch, vì đối với Thập Tam mà nói, Đại Ngưu là trách nhiệm của hắn, là tất cả của hắn.

“Ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.” Thập Tam nói bên tai Đại Ngưu, “Ngủ đi.” Thập Tam nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng trơn mịn của Đại Ngưu, trong ký ức, tựa hồ có người cũng an ủi y như vậy. Đại Ngưu không biết giao dịch này sẽ đổi tới cái gì, giây phút này, y không còn chọn lựa nào khác.

Vừa sáng sớm, Yến Lục còn chưa rửa mặt, Thập Tam đã như ma quỷ đứng trước giường hắn, “Trời, ngươi có thể nào giống người bình thường một chút không.” Yến Lục bất mãn quấn chặt chăn, đứng lên, “Có chuyện gì không thể đợi khi ăn cơm mới nói được sao.”

“Tư liệu.” Thập Tam mặt không biểu tình đứng ở đầu giường Yến Lục, nói như khúc gỗ.

“Cái gì?” Yến Lục vẫn còn chưa mấy tỉnh tảo, Thập Tam lại không đầu không đuôi yêu cầu khiến Yến Lục chẳng hiểu gì cả.

“Vương Gia thôn, tư liệu mưu sát.”

Thanh âm âm lạnh của Thập Tam kích thích thần kinh Yến Lục, “Được rồi, cho ngươi cũng được, nhưng tư liệu của tổ chức này, không thể cho không, một vạn lượng, hoàng kim.”

“Được.” Thập Tam nhìn Yến Lục, vô thanh vô tức rời khỏi phòng.

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.” Giọng nói hùng hậu của Thập Tứ vang lên trong phòng.

“Đáng chết, các ngươi không biết đi bằng đường cửa chính sao.” Yến Lục bực bội nhìn Yến Thập Tứ đã đứng trong phòng, “Còn nữa, ngươi không có mắt hay sao, mỹ nhân, trời.”

“Dù sao có người bị mê hoặc tới chết kìa.” Thập Tứ nhún vai, “Ta là học theo Thập Tam đó.” Nói xong bay ra.

“Nhanh cút ra cho ta.” Yến Lục vội vội vàng vàng mặc xong y phục, “Nhưng mà, bọn họ đích thật bất đồng.” Yến Lục thầm thì khi thắt dây lưng đối diện gương.

“Sư phụ, sao ngài dậy sớm như vậy.” Khi Vũ Yến bưng nước rửa mặt vào phòng vừa đúng lúc nhìn thấy Yến Lục đang thắt dây lưng, Yến Lục thấy Vũ Yến đột nhiên xông vào có chút lúng túng.

“Những việc này cứ để tì nữ làm, Vũ Yến, ngươi không cần phải làm.”

“Ta nguyện ý mà.” Trên mặt thiếu nữ dâng lên một màu hồng nhàn nhạt, Yến Lục ho mấy tiếng, nhìn Vũ Yến, sau đó chuyển mắt đi, họ không thể, ánh mắt thế nhân không cho phép.

“Đúng rồi, ta vừa nhìn thấy Thập Tứ gia, hắn nói đi xem náo nhiệt, hôm nay liền đi.”

“Thập Tứ so với ngươi còn nhỏ tuổi hơn, không cần gọi hắn là gia, cứ gọi tên là được.” Yến Lục vỗ vỗ đầu Vũ Yến, “Đặt nước xuống đi, đây là những chuyện mà bọn tì nữ nên làm.”

“Vậy, ta đi xuống xem thử cơm sáng đã chuẩn bị xong chưa.”

“Đi đi, thuận tiện đi xem thử Đại Ngưu.”

“Nga.” Thân ảnh thiếu nữ tiêu thất trong viện, Yến Lục lưu luyến nhìn rất lâu, chán nản than thở, từ giờ khắc hắn quyết định thu nhận nàng làm đồ đệ, thì đã quyết định sẵn kết cục.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào căn phòng nhỏ, phục sức hoa lệ ánh vào mắt Đại Ngưu, cứ như một cảnh mộng. Nam nhân sớm đã rời khỏi, Đại Ngưu nghiêng người tránh khỏi mục quang của thiếu nữ, nếu như nói trước kia tất cả đều không phải là sai lầm của y, thì từ giờ phút y đề xuất giao dịch ngày hôm qua, y biết, tất cả đều là chọn lựa của y, y tự nguyện nằm dưới thân một nam nhân, ngay cả một kỹ nữ cũng không bằng.

Vũ Yến rửa sạch tay bằng nước tì nữ bưng vào, sau đó bảo tiểu tư giúp lật người Đại Ngưu lại, lộ ra sau lưng, nàng lấy ngân châm trong rương thuốc ra, bắt đầu châm cứu cho Đại Ngưu. Ngoại thương của Đại Ngưu đã khỏi gần hết, nhưng thương tổn bên trong cần phải thêm một bước trị liệu nữa.

Vũ Yến cẩn thận châm kim vào huyệt đạo của Đại Ngưu, có mấy huyệt đạo nàng vẫn chưa thể nắm chắc, khi đâm vào vẫn gây ra đau đớn, nhưng người phía dưới này chỉ hơi run, buồn bực hừ một tiếng chứ không động đậy, Vũ Yến vốn là một thiếu nữ nội tâm mềm dịu, nàng không thể chịu nổi khi người khác đau đớn, đặc biệt là người như Đại Ngưu.

Vũ Yến châm kim càng nhẹ hơn, trong lúc châm cứu trong đầu lại nghĩ ra đủ thứ ly kỳ cổ quái, nàng suy đoán rất nhiều khía cạnh, nhưng đều khó thể giải thích được Thập Tam gia lãnh đạm kiệm lời, ánh mắt sát thương đó có quan hệ gì với hán tử tráng kiện này. Có thể là ân nhân cứu mạng, nhưng nhìn bộ dáng điên cuồng đó của Thập Tam gia, chắc so với mối quan hệ này còn thân mật hơn, còn nếu nói là bằng hữu, nàng không nghĩ ra một người là người trong võ lâm, một người là kẻ thôn quê, có thể có liên hệ gì.

Vũ Yến đang nghĩ lung tung, thì có người đi vào, “Tốt hơn một chút chưa? Ăn chút gì đi.” Yến Lục dẫn theo mấy thiếu nữ bưng mâm cơm đi vào.

“Sư phụ, ngài còn chưa ăn sao?” Vũ Yến bỏ châm trong tay xuống, đứng lên nhường vị trí cho Yến Lục.

“Đều đi cả rồi, Cơ Võ có thể là đi cùng Thập Tứ mất rồi. Còn Thập Tam thì không biết đi đâu.” Khi Yến Lục nói câu này thì nhìn chăm chăm Đại Ngưu, “Những nhiệm vụ mà Thập Tam tiếp nhận đều là cửu tử nhất sinh, cũng không biết có thể nào gặp hắn lần nữa không.” Đại Ngưu hơi động khi nghe Yến Lục nói vậy, sau đó không còn phản ứng nào khác.

Yến Lục cảm thấy vô vị, cái tổ hợp của Thập Tam và Đại Ngưu này vốn đã rất kỳ quái, hai người không cùng thân phận không cùng bối cảnh, thậm chí không cùng thói quen sinh hoạt, thì làm sao có thể sống chung, nhưng nếu nói là đồ chơi thì cũng không đúng, nhìn thế nào thì Đại Ngưu cũng không phải người thích hợp để bị đem ra là đồ chơi.

Cùng Vũ Yến ăn sáng trong phòng Đại Ngưu, Đại Ngưu giống như sau một đoạn thời gian đã nghĩ thông, để mặc cho Yến Lục và Vũ Yến trên dưới đánh giá y. Đại Ngưu không muốn thiếu nợ Thập Tam, nếu đã làm giao dịch đó, vậy thì hiện tại thân thể của y đã là của Thập Tam, y không thể để sau khi Thập Tam trở về mà y vẫn còn trong bộ dạng bệnh hoạn, đây là điều duy nhất y có thể làm được.

Cho dù sống không bằng chết, cuộc sống của Đại Ngưu cũng tính là an ổn hạnh phúc.

Gió tanh mưa máu trên giang hồ đã động đến triều đình, sau lưng mớ giang hồ ân oán này, một âm mưu cực lớn đang ẩn ẩn nổi lên mặt nước, tựa hồ còn có quan hệ với tồn vong của Vương triều, thế là giang hồ vốn đã náo nhiệt càng thêm náo nhiệt, máu tanh lan tràn mỗi một xó xỉnh của quốc gia.

Cơ Võ vốn đi theo Thập Tứ, nhưng trên đường lại bị triệu gọi hồi kinh, Cơ Nguyên mặt lạnh cũng từ từ trở về kinh thành, hắn và Dương Nghị phân ra cưỡi hai con ngựa đi hai bên mã xa, nhìn thì giống như là đang bảo vệ cho mã xa, nhưng trên thực tế, mục quang lạnh lùng của Cơ Nguyên di động giữa Dương Nghị vào mã xa, hung hăng hừ một tiếng.

Điều khiến Cơ Nguyên tức giận chính là tên ngốc này gần như đối với Lãnh Thanh Thanh trong mã xa có tâm tư gì đó, hắn vốn muốn bức Lãnh Thanh Thanh nói ra tin tức của Yến Thập Tam, không ngờ phụ hoàng lại phái người triệu hắn hồi kinh, không cam tâm bỏ qua cho Yến Thập Tam như thế, trong tình huống bất đắc dĩ đành phải mang theo nữ tử thông minh đó, mà Dương Nghị, Cơ Nguyên ngẩng đầu híp mắt nhìn thái dương đỏ rực như lửa, hắn cũng không biết, nhất thời tâm huyết dâng trào mang y theo. Nhưng về phương diện lương tâm, Dương Nghị cũng không phải là một kẻ hữu dũng vô mưu, hắn tuy không có hứng thú đối với vương vị, nhưng nếu đem Dương Nghị làm thân tín trong quân thì cũng rất tốt, ai cũng nói bạn vua như bạn hổ, vô luận huynh đệ nào ngồi lên vị trí đó, vạn nhất kỵ úy hắn, thì hắn cũng đã tự lưu một hậu lộ cho mình. Ai biết tên ngốc này suốt đường đi đối với nữ tử giảo hoạt kia chiếu cố vô cùng, Cơ Nguyên nhìn họ suốt đường tức giận không nguôi, nhưng lại không thể nổi tính, vì thế càng thêm tức giận.

Trời tiết thay đổi, Trần Tín ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong không khí lan tràn khí tức nguy hiểm, Trầm Minh Vũ thì vẫn bộ mặt đầy mồ hôi và bùn đất, cùng mọi người lội ruộng, nếu không phải có hắn đứng đây làm chứng, thì có ai có thể tin người lem luốt bùn đất trong ruộng đó là vị huyện thái gia chứ.

Trần Tín quá hiểu tính cách của Trầm Minh Vũ, hắn là thật sự muốn tốt cho bách tính, nhưng tính cách đơn thuần đó căn bản không thích hợp với chốn quan trường, để cho hắn có thể oan toàn làm một huyện thái gia, Trần Tín không biết đã phí bao nhiêu tâm tư và thủ đoạn, nhưng tên kia thì hoàn toàn không chịu hiểu cho.

Gần đây hướng gió trong triều thay đổi, có lẽ lại có biến động gì to lớn, một chút không cẩn thận liền bị tru di cửu tộc, thân là môn sinh đắc ý của Vương học sĩ, Trầm Minh Vũ chắc chắn không thoát khỏi.

“Ngươi làm gì vậy, nhanh đến giúp đi.” Trầm Minh Vũ muốn lau mồ hôi trên mặt, không ngờ lại biến mặt mình thành con mèo lem, người xung quanh đều buồn cười.

Trần Tín cười cười xuống ruộng, sủng nhược nhìn vẻ mặt như mèo lem của Trầm Minh Vũ, thật là một kẻ không biết lo âu, xem ra hắn thật sự phải làm một chút gì đó, nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho người trước mắt.