Đất trời rung chuyển, vạn đá xuyên mây.
Tình yêu, vào thời khắc này…
Là mạnh mẽ nhất.
Mà tôi, là một Nguyệt Lão.
Một Nguyệt Lão sắp mất đi người mình yêu thương nhất.
“Hát lại một lần… Hát lại một lần nữa bài hát đó được không?”
Tiểu Mi khóc, ngồi trong trong lòng tôi thút thít, bất chấp thế giới xung quanh chúng tôi đang bị hủy diệt.
“Chân mệnh thiên tử của em là một nhà âm nhạc, anh ấy sẽ sáng tác một vạn bài tình ca cho em.”
Tôi nhìn Tiểu Mi:
“Anh ấy sẽ thương em, yêu em, thay em đỡ đạn.”
Tiểu Mi khép mắt lại nói:
“Em muốn nghe thêm một lần cuối, ghi nhớ lại mỗi một nốt nhạc, bảy trăm năm sau, em sẽ tìm được anh.”
Tôi cười lớn:
“Vậy thì anh hát thêm một lần nữa, các anh em Thần Chết, cho tôi thêm ba phút!”
Tầng tầng lớp lớp Thần Chết bao vây quanh chúng tôi, tôi tuyệt đối không thể nào thoát được.
Một Thần Chết thở dài nói:
“Ngươi hát đi, nhưng chốc nữa ngươi sẽ bị hồn bay phách tán, nói cái gì mà bảy kiếp với bảy trăm năm…”
Tiểu Mi hít một hơi, mở to mắt nhìn tôi, chầm chậm nói:
“Anh lại gạt em nữa.”
Tôi chớp mắt nói:
“Em xem miếng pha lê này.”
Tôi lấy ra từ trong người miếng pha lê màu vàng rồi nói:
“Đây là đá Kim Giáp bảo vệ linh hồn, bất kể Quỷ Thần nào cũng không làm hại được anh.”
Vẻ mặt Thần Chết ai ai cũng bị đả kích, nhưng đều không nỡ vạch trần lời nói dối của tôi.
Tiểu Mi lau đi nước mắt, phì cười:
“Em không tin, là anh không muốn em lo lắng, đúng không? Thực ra anh lại muốn bỏ rơi em lần nữa, đúng không?”
Tiểu Mi nói xong, cứ như vậy lại vùi mặt vào lòng tôi.
Tôi lắc đầu, ôm Tiểu Mi, khẽ hát…
***
“Hôm nay là lần thứ một trăm anh cầu hôn, cho em một bất ngờ.”
Chàng trai đứng dưới gốc cây to.
“Bất ngờ?”
Cô gái cầm lấy ô che.
“Anh thực sự rất yêu em.”
Chàng trai lấy ra bó hoa tươi đã được giấu sau gốc cây từ trước:
“Em biết vì sao phim tình cảm hay động lòng người hay không?”
“Anh nói xem?”
Cô gái chờ đợi màn biểu diễn của chàng trai.
“Là vì có nhạc nền, không có âm nhạc, tất cả đều không hay nữa.”
Chàng trai cười:
“Vì thế, anh viết một bài hát cho em, có nhạc nền, hôm nay chắc em sẽ đồng ý với anh.”
“Thật không? Nghe xem sao đã.”
Cô gái nhìn chàng trai trong màn mưa.
***
“Em đã đến, nhẹ nhàng bước vào cuộc đời anh.
Trời cao tặng anh một món quà, đó chính là em.
Nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, anh muốn nói với em rằng.
Vợ ơi, anh yêu em.
Em đã đến, nhẹ nhàng bước vào cuộc đời anh.
Nhìn vào đôi mắt em, lắng nghe tiếng em nói, anh như bay, bay vào thế giới diệu kỳ.
Anh muốn ôm chặt lấy em biết bao nhiêu.
Hát bài hát về em, hát bài hát về em.
Những hình ảnh ký ức tràn về.
Đặt bàn tay của em lên ngực.
Nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim anh.
Thích đôi mắt của em, thích sự ân cần của em, thích cảm giác có em bên cạnh, thích sự dịu dàng của em, thích sờ lên đôi tai bé nhỏ của em.
Câu chuyện có em, một người là anh có em.
Vậy thì ở đây anh hát thêm lần nữa.
Đằng sau hạnh phúc là sự dịu dàng bất tận.
Để anh lấy hết can đảm đích thân nói với em…
Lấy anh nhé, lấy anh nhé.
Kẻ ngốc hạnh phúc của em.
Giao cho anh hạnh phúc cuộc đời em.
Nhiều nhất như lấy kẻ tâm thần.
Lấy anh nhé, lấy anh nhé.
Hãy nhẹ nhàng chầm chậm đưa bàn tay em cho anh.
Căn phòng bếp đừng trống vắng mãi nữa.
A Khổ cũng cần có người bên cạnh.
Như vậy mà lấy anh nhé!
Lấy anh nhé, lấy anh nhé.
Kẻ ngốc hạnh phúc của em.
Niềm vui sướng dâng lên khóe mắt anh.
Lẽ nào em không nhìn thấy sao?
Lấy anh nhé… (*)”
(*)Các bạn có thể nghe bài hát: “Lấy anh nhé” ở những link này
https://www.youtube.com/watch?v=3SxhnuV1-jU
http://www.tudou.com/programs/view/bWpTEtnzyzM
***
Tôi hát như vậy, lồng ngực ướt một mảng.
Cứ như vậy hồn phách tiêu tan đi.
Mang theo nước mắt người con gái tôi yêu, hồn phách tiêu tan đi.
“Sẽ có một ngày, em gả cho anh.”
Tiểu Mi nói, không còn khóc nữa.
“Anh biết.”
Tôi nhéo mũi cô ấy nói:
“Tạm biệt, cô dâu bảy trăm năm sau của anh.”
“Vậy chiếc nhẫn này em giữ lại trước.”
Tiểu Mi sờ chiếc nhẫn, cười bi thương.
“Giống như em nói, có một số chuyện, vạn năm cũng không thể thay đổi.”
Tôi khóc rồi sao?
Tôi không khóc, tôi cười rất mãn nguyện.
Câu chuyện có thể có kết thúc như vậy, đã làm tôi được an ủi vượt ngoài mong đợi.
“Tạm biệt.”
Tôi buông Tiểu Mi ra, đi về hướng lưỡi hái đoạt hồn phách của Thần Chết.
Tôi không quay đầu, tôi không nhẫn tâm.
“Ra tay đi, cám ơn các ngươi.”
Tôi nhắm mắt, miệng vẫn mang nụ cười.
Thần Chết đưa lưỡi hái lên nói:
“Xin lỗi, lệnh Trời khó cãi, chúng ta chỉ có thể để ngươi đền tội.”
Tôi gật đầu, chuẩn bị chết thêm lần nữa.
“Chém!”
“Không được chém!”