Nguyệt Lại Vân Sơ

Chương 25




Trường kiếm của Lâm Xuyên bỗng khựng lại, hắn cắn răng, cực lực khắc chế tâm trạng cùng sức mạnh của mình, oán hận nói: “Dù cho ta có chết cũng sẽ mang cô ấy rời khỏi nơi này. Các ngươi đừng hòng động đến cô ấy!”

Dạ Điệt cười, nâng tay đẩy nhẹ kiếm phong của hắn ra, “Đừng có nóng nảy như vậy, ngoan ngoãn nghe ta nói hết đã.” Hắn thản nhiên nói, “Ngươi nghĩ rằng phủ Cức Thiên chúng ta sẽ làm những việc vô nghĩa sao? Khi ‘Tuyệt Cảnh’ thi triển thuật Kính Ánh trên người lệnh chủ, thì ta cũng phải góp thêm sức. Nói đơn giản là muốn thi triển thuật này, chính cô ta cũng không đủ sức để hoàn thành. Dù có đến chân trời góc bể, thì bọn ta cũng phải thay lệnh chủ chống đỡ những đau đớn từ đinh Phục Ma. Nên một ngày nào đó, khi chín cái đinh bị phá hủy, gương Cửu Hoa vỡ nát, thì cô sẽ quay về làm cái xác, tan thành mây khói.”

Dạ Điệt nhìn Lâm Xuyên, không đợi hắn mở miệng, liền nói tiếp: “Nay chín cái đinh đã rút được bảy, với đạo hạnh của lệnh chủ bọn ta, thì chậm nhất là Tết Đoan Ngọ năm nay, là có thể rút nốt hai cái đinh còn lại. Nếu muốn cứu cô ta, chỉ còn một biện pháp…” Dạ Điệt nói đến chỗ này, thì cố ý ngừng lại, ra vẻ thần bí.

Lâm Xuyên nhìn hắn, nhưng không thể nào nhìn ra chút cảm xúc trên khuôn mặt quỷ đó. Hắn không cam lòng, nói: “Yêu ma như ngươi, sao có lòng tốt cho được. Cho dù ngươi có gian kế gì đi nữa, thì cũng đừng mơ tưởng có thể thực hiện được!”

“Ta nào có lòng tốt, chỉ là có lòng quý trọng người tài thôi.” Dạ Điệt cười nói, “Trong thiên hạ này, người có thể điều hòa hai luồng sức mạnh tiên – ma vô cùng hiếm. Và Tuyệt Cảnh là người thứ nhất, đương nhiên, ngươi cũng xem như là thứ hai đi. Bởi vậy sao ta có thể để mặc cho nhân tài bị lụi tàn.”

Lâm Xuyên không hề tin hắn. Nhưng vì sinh tử của Phương Thanh, hắn không dám làm bừa. Hắn im lặng một lát, rồi lạnh giọng hỏi: “Muốn ta làm như thế nào.”

Dạ Điệt cười gật đầu, “Nói vậy thôi chứ kỳ thật rất đơn giản. Hai chiếc đinh Phục Ma còn lại, để ngươi rút.”

Lâm Xuyên nghe xong, rũ mắt suy nghĩ.

Dạ Điệt thấy hắn như vậy thì lại tiếp tục khuyên nhủ: “Việc gì phải lo lắng? Theo ta biết, thì bây giờ ngươi đang sở hữu bảo kính Uyên Rừng, vốn cũng là bảo kính ngày trước của Tuyệt Cảnh. Mặc dù không thể so với Cửu Hoa, nhưng muốn chống đỡ sức mạnh của hai chiếc đinh Phục Ma thì thừa sức. Mà với đạo hạnh của ngươi, hai cái đinh ấy cùng lắm chỉ làm tổn thương gân cốt, chứ không ảnh hưởng đến tính mạng đâu. Nếu ngươi bằng lòng trợ giúp cho Cức Thiên bọn ta, thì ta sẽ giải trừ thuật Kính Ánh của Phương Thanh, khôi phục trí nhớ cho cô ta. Đợi đến khi xong chuyện, hai người các ngươi sẽ được ở bên nhau, thấy sao?”

Lâm Xuyên vẫn trầm mặc như trước. Nếu rút đinh Phục Ma trên người lệnh chủ Cức Thiên ra, thì thế gian này tất sẽ có đại họa. Hắn thân là đệ tử của Dịch Thuỷ, có trách nhiệm bảo vệ hòa bình cứu giúp dân chúng, sao có thể trợ giúp ma đạo? Chả nói đâu xa, chỉ nói đến thân thế của hắn, hắn tuyệt đối không làm bạn với phủ Cức Thiên!

Nhưng, cô ấy…

Ngay khi hắn cố hết sức để suy nghĩ, thì nghe thấy thanh âm nghiêm nghị của Phương Thanh truyền đến: “Dạ Điệt, ngươi định làm gì chàng?”

Dạ Điệt nhìn thấy Phương Thanh, thì cười cười rồi đứng dậy giải thích: “Hiểu lầm rồi. Ta chỉ chuẩn bị chút rượu và thức ăn, muốn chiêu đãi hắn thật tốt mà thôi.” Hắn nói xong, vươn tay vỗ vỗ lên bàn tay đang cầm kiếm của Lâm Xuyên, cười hỏi một tiếng, “Ta nói có đúng không?”

Lâm Xuyên yên lặng thu kiếm, quay đầu nhìn phía Phương Thanh, nói: “Đúng vậy.”

Phương Thanh đi đến chỗ bọn họ, nhìn thấy bàn đồ ăn vẫn nguyên vẹn thì hỏi: “Dùng kiếm để ăn sao?”

Dạ Điệt vội cười giải thích: “Chỉ là nhất thời muốn trổ tài, hai bên cùng luận bàn xin chỉ giáo thôi. Tiểu Cảnh đã tới đây thì ta cũng không làm phiền các ngươi nói chuyện nữa.”

Hắn nói xong, liền dẫn đám yêu nữ xinh đẹp rời đi.

Khi trong đình chỉ còn lại Lâm Xuyên cùng Phương Thanh, thì bầu không khí lại trở nên yên tĩnh mất tự nhiên. Lâm Xuyên đè nén tâm trạng, cười gượng, hỏi cô: “Tắm xong rồi à?”

Phương Thanh thấy hắn cười, thì sắc mặt cũng dịu dàng trở lại, gật gật đầu, đáp lại hắn: “Ừ.”

Lâm Xuyên tỉ mỉ nhìn cô, xong lại thấy bất đắc dĩ vô cùng. Cô hiển nhiên là rất vội vàng, quần áo mặc xộc xệch, đai lưng thì thắt qua quýt. Đầu tóc vẫn ẩm ướt, không thèm sửa sang, từng lọn tóc tán loạn phủ lên lông mày và lông mi, xõa trên đầu vai. Hắn thở than một tiếng, khom người thắt lại đai lưng cho cô, xong rồi kéo cô ngồi xuống, gom lại mái tóc đang ẩm ướt của cô.

Ngón tay hắn luồn qua từng sợi tóc, dịu dàng vô cùng. Khiến lòng cô tràn ngập tình cảm ấm áp, chân mày cong cong vì vui sướng. Cô cười, hỏi hắn: “Lúc nãy luận bàn cùng Dạ Điệt, ai thắng?”

Hắn trả lời: “Chưa động thủ thì cô đã tới rồi, nào có thắng bại.”

“Khi trước ta đấu với hắn, là ta thắng đó.” Cô nói vô cùng đắc ý.

Hắn bật cười, nói: “Ừ.”

Cô thấy hắn nói có lệ thì nhấn mạnh thêm một câu: “Ta rất lợi hại đó.”

“Ta biết.” Hắn cười đáp nàng. Và ngay tại khoảnh khắc đó, hắn bỗng cảm thấy, dù cô mất trí nhớ, những tính tình vẫn không khác xưa, chẳng hề thay đổi.

Cô nghe hắn trả lời qua loa mà tự nhiên như vậy thì thấy có chút bất mãn, bởi vậy lập tức đứng lên, nói rất nghiêm túc: “Để ta chứng minh cho chàng xem.”

“Ta biết thật mà, cô không cần chứng minh đâu.” Nhớ tới cơ thể cô vẫn đang phải chịu đau đớn, nên hắn đâu dám cho cô động võ, nên liền cuống quít khuyên can.

Nhưng cô càng không muốn bỏ qua, vươn tay rút bảo kiếm Tinh Lưu bên hông hắn ra, khẽ nhún người, nhảy ra ngoài đình. Cô cười, che giấu mỏi mệt cùng đau đớn, nói với hắn: “Chiêu kiếm lần trước chàng thi triển rất đẹp. Ta nhớ, hình như là như thế này…”

Cô vừa nói chuyện, vừa xoay cổ tay, thi triển chiêu kiếm. Bảo kiếm chém ngang qua để lại một luồng ánh sáng lấp lánh, rồi nở bung rơi xuống như những vì sao sáng chói. Chiêu này, là một chiêu hắn quá quen thuộc: Huyền Bộc.

Hắn từng thấy cô thi triển chiêu thức này mấy lần, nhưng chưa lần nào được nhìn kỹ như lần này. Lúc này hắn mới nhận ra, chiêu thức mà cô thi triển vừa thanh tao lại phóng khoáng. Những đường kiếm tung ra, đều hội tụ thành thứ ánh sáng trong suốt như ngọc, đúng là như thác nước đổ. Dáng người cô nghiêm trang, đứng giữa những luồng kiếm, lỗi lạc như ngạo tuyết hàn mai, đoan trang tao nhã như Phong Lan trắng. Hắn nhìn chăm chú đến xuất thần, mãi cho đến khi cô hạ kiếm thu chiêu, quay ra cười rạng rỡ với hắn, lúc ấy hắn mới hồi phục tinh thần.

Cô quay về bên hắn, hai tay nâng kiếm, đưa trả lại cho hắn. Hắn cũng kính cẩn vươn hai tay nhận lấy.

“Thấy sao?” Cô cười hỏi hắn.

Hắn cũng không biết phải đáp thế nào, đành cười gật đầu.

Cô cũng cười theo, sau một lúc im lặng, cô mở miệng, dường như có thêm một chút buồn bã nói: “Dù là chiêu thức nào, ta quan sát một lần là có thể học được, không đến một ngày là thuần thục.” Nàng sợ hắn không tin, lại bỏ thêm một câu, “Nếu chàng không tin, thì xuất một chiêu ta chưa nhìn thấy, ta sẽ làm thử cho chàng xem.”

Nhìn thần sắc của cô, trong lòng Lâm Xuyên bỗng nổi lên chút chán nản. Tuy chiêu Huyền Bộc này, khi cô “còn sống” đã luyện thuần thục, không thể gọi là bằng chứng. Nhưng những lời Vân Ẩn thượng nhân từng nói ngày xưa, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng. Cô là kỳ tài trăm năm khó gặp, khi mười bốn tuổi đã luyện đến ‘Gương kiếm song thành’, sau đó còn đứng đầu tại đại hội đấu kiếm, thăng lên chức Đàn Chủ. Cô là “Tuyệt Cảnh” độc nhất vô nhị, bất kể là loại yêu ma hung hãn thế nào, chỉ cần nghe thấy danh tính của cô thì đều có ba phần kiêng kị. Cô thực sự rất lợi hại, hắn không thể sánh bằng.

Cô thấy hắn im lặng, mày nhẹ cau lại, cười chua chát, “Thật ra, ta cũng không muốn trở thành lợi hại như vậy… Học được bao nhiêu chiêu, trở nên mạnh mẽ thế nào, đều không có ý nghĩa gì…”

Hắn nghe cô nói lời này, liền hỏi: “Vậy điều gì mới có ý nghĩa?”

Cô suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Nếu được lựa chọn, ta tình nguyện đổi tất cả để lấy một cuộc sống nhàn nhã.”

“Nhàn nhã?” Hắn không hiểu ý của cô.

“Ừ.” Cô gật gật đầu, tiếp tục nói, “Chẳng phải lo lắng điều gì cứ nhàn hạ nhìn ngày tháng trôi qua, xuân đi thu đến…Sáng sớm thưởng hoa chiều ngắm hoàng hôn, thời gian chỉ ngắn như chớp mắt mà còn bao nhiêu điều tốt đẹp trên đời này, nếu không thể được nhìn ngắm, chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Cô nói tới đây, đôi mắt ánh lên niềm vui sướng, “Không biết vì sao, trong tâm trí ta luôn hiện lên một hình ảnh: đó là một căn nhà gỗ nho nhỏ, phủ đầy rêu xanh. Trước cửa là cây xanh, sau nhà là đầm nước. Nhìn qua cửa sổ, là có thể nhìn thấy nắng hoàng hôn…”

Những lời nói của cô đã gợi lại ký ức của hắn. Căn nhà gỗ kia, như đang hiện lên rõ ràng trước mắt. Sáu năm qua, hắn không dám đặt chân đến sau núi, nên suýt chút nữa đã quên mất rằng nơi đó mới là chốn về thực sự của hắn…

Phương Thanh nói xong, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Còn nữa, ta từng mơ thấy một bộ xiêm rực rỡ y như màu ráng mây, rất xinh đẹp…”

Ngay tại khoảng khắc này, hắn không thể kiềm nén được tình cảm nữa. Hắn bước từng bước, vươn tay ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.

Cô chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ chủ động ôm mình, vậy nên có chút e lệ. Vòng ôm của hắn thật ấm áp thoải mái, khiến cô vô cùng an tâm.

“… Gọi tên ta đi.” Hắn đè nén đau thương trong giọng nói của mình, thấp giọng cầu xin.

Cô hơi khó hiểu, nhưng vẫn mở miệng, nhẹ nhàng gọi bên tai hắn: “Lâm Xuyên.”

Hắn nở nụ cười, giọng nói càng dịu dàng hơn, “Gọi một lần nữa đi.”

Lòng rung động, vành mắt hơi chua xót, khiến đôi mắt cô lấp lánh ánh nước. Bật ra hai chữ kia, dường như mang theo vô hạn yêu thương:

“Lâm Xuyên.”



Lại nói trong cốc Hủ Tức, Thiên Vân dẫn đầu chúng đệ tử, đi tìm Phương Thanh cùng Lâm Xuyên. Dọc theo đường đi tuy có yêu ma cản trở, nhưng không phải là yêu ma hung hãn gì. Đệ tử của Thiên Vân, đương nhiên đều là các đệ tử có đẳng cấp, đạo hạnh võ nghệ không cần phải nói. Đối phó với loại yêu ma này, thừa sức.

Sau nửa ngày tìm kiếm, mọi người vẫn chưa phát hiện ra tung tích của hai người kia. Thiên Vân càng nôn nóng hơn, chỉ sợ hai người kia gặp bất trắc. Sau khi cân nhắc, thì chia các đệ tử thành mấy nhóm, mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Ngoài dự đoán của mọi người, Nghi Huyên muốn cùng nhóm với Thương Hàn. Cứ nghĩ rằng hai người đó có khúc mắc, mà từ xưa đến nay Nghi Huyên đều cho những hành vi của Thương Hàn là vô liêm sỉ, bởi vậy tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Thiên Vân biết rõ tính tình của đồ nhi, nên nhất thời cũng thấy kỳ lạ. Nhưng việc đang nguy cấp, còn Nghi Huyên thì kiên trì, nên Thiên Vân cuối cùng cũng gật đầu, để cô đi.

Mọi người bắt đầu tản ra, Nghi Huyên đi ngay sau Thương Hàn. Sau một lát, cô cao giọng mở miệng, phân phó các đệ tử trong nhóm nói: “Nơi này khả nghi, các ngươi đi xung quanh tra xét rõ ràng một chút, một lát sau về báo cáo lại.”

Các đệ tử đều không dám hai lời, làm y theo lệnh, nhưng chỉ có thủ hạ của Thương Hàn là Tùng Yên và Thúy Đào thì vẫn đứng bất động. Hai người này lúc trước xảy ra tranh chấp với Lâm Xuyên, đều bị thương hoặc ít hoặc nhiều, nhưng chỉ điều dưỡng một chút, nay lại bình thường như không có việc gì, vẻ mặt đề phòng, đứng phía sau Thương Hàn.

Nghi Huyên bực mình, nhíu mày nói: “Là ta nói không rõ ràng hay là sư huynh các ngươi đang lên mặt với ta?”

Thương Hàn nghiêm mặt, hơi quay đầu nói với hai người kia: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Tùng Yên cùng Thúy Đào liếc mắt nhìn nhau, vẫn chậm chạp không cử động.

Nghi Huyên thấy vậy không cố kỵ Thương Hàn, lập tức lớn tiếng trách mắng: “Lui xuống!”

Tùng Yên cùng Thúy Đào do dự một lát, cuối cùng yên lặng lui ra xa .

Sau khi tất cả mọi người đều đi hết, Nghi Huyên đột nhiên rút trường kiếm ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào Thương Hàn. Cô chau mày, ánh mắt tức giận, nói: “Mau nói sự thật cho ta!”

Thương Hàn lạnh nhạt nhìn thoáng qua mũi kiếm của cô, nói: “Ta có làm chuyện gì cũng không cần phải giải thích với ngươi.”

“Ngươi còn dám nói như vậy!” Nghi Huyên nói, “Ta hỏi ngươi, nhưng điều yêu ma kia lúc trước nói có phải là sự thật hay không! Ngươi thật sự đã nạp hóa ma chủng, làm tay sai cho phủ Cức Thiên, còn giết Phương Thanh sư tỷ? !”

Thương Hàn nghe vậy, cũng chỉ trầm mặc.

“Vậy là thật sao? Vì sao? !” Nghi Huyên căm giận vô cùng.

Thương Hàn nhìn cô rồi nói: “Ta không có lời nào để nói. Ngươi cứ đem việc này báo cho Thiên Vân trưởng lão biết.”

“Ta không nói cho sư phụ là vì ngươi đã cứu ta, có ân báo ân, ta không muốn nợ nhân tình của ngươi.” Nghi Huyên đè nén cảm xúc, nói tiếp, “Ta vẫn luôn nghĩ, ngươi tuy rằng không coi ai ra gì, luôn tỏ ra cao ngạo, nhưng ít ra vẫn được coi là người có nghĩa khí. Thật không ngờ, ngươi lại phản bội sư môn! Ngươi không thấy ngươi đã phụ lòng của Chưởng môn hay sao? Còn sư tỷ nữa, ta luôn nói với tỷ ý rằng người như ngươi không đáng kính trọng, nhưng tỷ ấy vẫn luôn coi ngươi là huynh trưởng… Sao ngươi có thể hạ thủ được cơ chứ!”

Nghi Huyên nói vừa vội vừa nhanh, từng âm tuôn ra như thác lũ dâng trào. Nhưng Thương Hàn lại bất vi sở động, vẫn là thái độ hờ hững như cũ, ngắt lời cô: “Đó là việc của ta.”

“Ngươi ——” Nghi Huyên giận dữ, tay cầm kiếm càng run rẩy hơn. Nhưng cô cũng biết, tên đàn ông trước mắt này cứng mềm đều không xong, cô cố tra hỏi cũng không có tác dụng gì. Cô hít sâu một hơi, cố gắng hạ lửa giận, hỏi, “Được, ta hỏi ngươi một chuyện khác. Cô nương kia thật ra là Phương Thanh sư tỷ đúng không?”

Thương Hàn trầm mặc một lát, rồi hơi gật đầu.

“Là phủ Cức Thiên cướp thi thể của tỷ, làm cho tỷ sống lại đúng không? Nếu đã giết tỷ ấy, vì sao còn làm cho tỷ ấy sống lại?” Nghi Huyên truy vấn.

“Nếu biết được thì sao? Với đạo hạnh của ngươi, có thể làm được cái gì?” Thương Hàn bất thình lình hỏi vặn lại.

Nghi Huyên giật mình ngây ngẩn, lát sau tức giận nói: “Ngươi đừng có khinh người! Ngươi thì sao? Ngươi là kẻ thua cuộc dưới kiếm của Phương Thanh sư tỷ, còn một mạch chạy khỏi sư môn, thậm chí còn tuyên bố phải về đoạt lại tất cả những thứ đã mất, ngươi thì lợi hại cao quý lắm sao!”

“Ta chưa từng nói muốn quay về cướp thứ gì!” Thương Hàn gầm nhẹ một câu, không còn vẻ lạnh lùng hờ hững nữa.

Nghi Huyên bị hắn dọa, nhất thời không nói gì.

“Ta chỉ muốn từ biệt Phương Thanh, nói cho cô ấy biết rằng ngày ta trở lại, sẽ là ngày ta cùng cô ấy tái chiến.” Thương Hàn cau chặt mày.

Hắn nói xong, Nghi Huyên cũng hơi chột dạ. Ngày trước, từ khi Thương Hàn rời khỏi Dịch Thuỷ đình, có rất nhiều lời đồn đại về hắn, cũng khó phân biệt thật giả. Có khi, đó thật sự chỉ là lời đồn cũng nên.

Nghi Huyên nhìn thần sắc của hắn, kiên trì nói: “Vậy… Vậy ngươi phá rối đại hội đấu kiếm, còn bắt nạt Tiểu Xuyên nhi thì là vì chuyện gì?”

“Trong đại hội đấu kiếm đó, ta không biết đó là đồ nhi của cô ấy! Hơn nữa tư chất của hắn thật sự bình thường, Phương Thanh đem kiếm truyền cho hắn là quá sơ suất, chẳng lẽ ta nói sai sao?” Thương Hàn bắt đầu mở miệng nói nhều hơn, cảm xúc bực bội cưỡng chế đã lâu, giờ phút này mới chính thức bộc lộ ra, “Còn nữa, ta là sư bá, theo thứ tự vai vế, muốn giáo huấn hắn thì làm sao?”

Nghi Huyên không cam lòng yếu thế, phẫn nộ nói: “Đến lượt ngươi được dạy bảo hắn sao? !”

“Vậy đến lượt ngươi dạy ta sao!” Thương Hàn cũng bắt đầu nổi giận.

Nghi Huyên lại ngậm miệng, một lúc lâu không tìm được từ để nói.

Thương Hàn nhìn cô, cố gắng thu lại cảm xúc nóng nảy của mình, sau đó lại trưng lên vẻ mặt hờ hững lạnh lùng cao ngạo, nói: “Ngươi muốn nghĩ thế nào thì tùy ngươi. Nếu đã coi ta là yêu ma, thì cứ việc xuất kiếm.”

Thái độ của hắn, làm cho Nghi Huyên vừa giận vừa hận, cô cắn răng, đang nghĩ dứt khoát đâm một kiếm cho hắn chết đi, thì một mùi hương bay tới, thấm vào ruột gan.

Ngay khi cô vừa ngửi thấy mùi hương này thì Thương Hàn cất bước đi lên, đưa tay che miệng mũi của cô, lớn tiếng ra lệnh: “Nín thở!”