Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 64




Dưới trăng đêm, gió mát mơn man, hương hoa thoang thoảng trong gió. Rượu thanh thuần, hoa thơm ngát thoảng qua mũi, muốn không say cũng khó. Huống chi trải qua thời gian chịu đựng vô vọng lâu như thế, cuối cùng Công Lương Phi Tuân đã có thể cất bước đi lại, nỗi đè nén, sự bất an cùng sợ hãi đều dần tan đi, trong lòng chỉ còn giữ lại hương vị ngọt ngào của tình yêu.

Lần trước chỉ nhẹ hôn Tiết Thừa Viễn, nhưng đêm này, Công Lương Phi Tuân muốn nhiều hơn thế. Hắn muốn Tiết Thừa Viễn hoàn toàn thuộc về một mình hắn. Trong trời đất này, chỉ có thuộc về nhau mới có thể sở hữu trái tim và thân thể của nhau. Công Lương Phi Tuân thích sự trọn vẹn, cũng có can đảm theo đuổi sự trọn vẹn ấy.

Thông minh như Tiết Thừa Viễn đương nhiên đã sớm nhận ra ý đồ của hắn, nhưng trong lòng y cũng có một quyết định khác, mà phải chờ hai người ôm lấy nhau cũng ngã xuống giường, trận chiến mới bắt đầu.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Mới uống vài chén rượu, Công Lương Phi Tuân đã ngà ngà say. Thân thể sau khi bị thương trở nên rất yếu ớt, không uống được nhiều rượu.

Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng tháo thắt lưng của hắn, hai tay giữ lấy bờ vai của Công Lương Phi Tuân, ánh mắt mê đắm, “Phi Tuân, vết thương của ngươi mới lành, đừng làm loạn.”

Tình dục, chính là độc dược khiến người ta say mê đến không thể nào khống chế được. Nhất là khi một người đã mở lòng, tình yêu dâng cao như sóng triều, lý trí dần trở nên mơ hồ.

Trên con đường dằng dặc, những năm qua Tiết Thừa Viễn chưa từng có cảm giác yên ổn, mà giữa biển người mênh mông, y càng chưa từng tìm được thứ tình cảm tâm liền tâm. Nhưng hôm nay, quay về Phương Ninh, trở lại nơi y sinh ra và lớn lên, trái tim lâng lâng, dường như giữa ngày đêm y bất chợt tìm lại được sở hữu bản năng của mình. Mà thứ tình cảm kia, thật trùng hợp, nảy sinh ở trên chính mảnh đất này.

Địa điểm thích hợp, thời gian thích hợp, đối tượng thích hợp, tình yêu tự nhiên như thế.

Tiết Thừa Viễn đã chán giả dối, chạy theo, lại vô cùng yêu thích sự tự nhiên này. Không sai, thúc phụ từng nghi ngờ đằng sau thứ gọi là ‘chân tình’ này là lợi dụng. Nhưng Tiết Thừa Viễn lại cho rằng không sao cả, thế gian này vốn không có hành động nào không có mục đích. Trên con đường tình, quan trọng nhất chỉ có cam tâm tình nguyện.

Vết thương trên chân Công Lương Phi Tuân chưa lành, hắn nhẹ nhàng đẩy vạt áo Tiết Thừa Viễn ra, vuốt ve cơ thể y. Lần đầu gặp nhau trong miếu cổ, kinh ngạc bị y lén hạ độc, rồi sau đó cảm động được y chữa thương… Đối với người này, cảm giác trong lòng Công Lương Phi Tuân rất phức tạp. Nhưng kỳ diệu nhất chính là, bản thân Tiết Thừa Viễn lại hoàn toàn không có chút phức tạp nào, biểu hiện vô cùng đơn giản.

Tiết Thừa Viễn thấy hắn nhìn mình chăm chú như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy mềm mại, ấm áp. Không biết còn được bầu bạn bên cạnh hắn mấy ngày nữa? Đời này kiếp này, liệu còn gặp lại nhau? Tiết Thừa Viễn chỉ muốn quý trọng từng giây từng phút này.

“Phi Tuân…” Mang theo tình yêu này, Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng cúi đầu dò xét, hôn lên bờ môi Công Lương Phi Tuân. Môi của hắn đầy đặn, rõ ràng, lại thoang thoảng hương rượu cùng vị thuốc có một sức hấp dẫn mê hoặc mà vô cùng chân thật.

“Phi Tuân…” Trong tiếng nỉ non, động tác của Tiết Thừa Viễn lại rất rõ ràng. Y ôm thật chặt Công Lương Phi Tuân trong lòng mình. Trực giác thân thể nói cho Tiết Thừa Viễn, y muốn hôn hắn, y muốn yêu hắn, y muốn có hắn.

Áo nghiêng trên bờ vai Tiết Thừa Viễn, tóc dài như thác xõa xuống bên tai, tùy ý như tình cảm trong lòng.

Tiết Thừa Viễn vuốt ve bắp chân thon dài của Công Lương Phi Tuân, cảm nhận độ săn chắc cùng thân nhiệt của hắn, mỗi lần tiếp xúc đều truyền đến cảm xúc dịu dàng, yêu thương đến tận đáy lòng.

Bị động tiếp nhận khiến Công Lương Phi Tuân có chút không biết làm gì. Người nằm dưới hưởng thụ vuốt ve không phải nên là Tiết Thừa Viễn sao? Sao lại là hắn…? Không đúng! Sai chỗ rồi!

Công Lương Phi Tuân hừ một tiếng, xê dịch thân thể, chân vẫn còn đau nhức, cử động có chút vụng về.

“Sao thế?” Tiết Thừa Viễn dừng tay, sợ làm hắn khó chịu, ân cần hỏi.

“Ta không thở được…” Công Lương Phi Tuân chỉ cổ họng của mình, hơi nhíu mày.

Tiết Thừa Viễn mỉm cười, nhướn mày nhìn hắn, rồi nghiêng người ôm hắn nằm xuống.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng gió mát, không khí mát dịu, người yêu trước mặt cũng càng thêm một phần quyến rũ ngọt ngào, không chút gượng gạo. Gượng gạo thế nào được khi tình yêu này là chân thật, biểu đạt này là đúng lúc?

Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn không chủ động nữa, chống khuỷu tay lên, trở người một cái liền nằm trên người Tiết Thừa Viễn.

“Thế này sẽ bị khó thở hả?” Tiết Thừa Viễn cười vang, hai tay chống lên ngực hắn.

Tuy Công Lương Phi Tuân cao hơn y nửa cái đầu, nhưng thời gian này lại rất gầy, nằm trên người y không nặng chút nào.

“Chúng ta đã nói sau này …” Công Lương Phi Tuân còn chưa nói hết, Tiết Thừa Viễn đã nhẹ ấn lên huyệt vị trên eo hắn, tức thì tê dại cả người, Tiết Thừa Viễn không biết thế nào đã lại nằm trên người hắn.

Mạnh không được, mềm cũng không xong, ai bảo hắn vẫn còn là bệnh nhân?

Công Lương Phi Tuân đột nhiên phát giác hình như tình cảm này có chút sai khác với mong đợi của hắn! Lãng mạn ngọt ngào này tới không đúng lúc rồi.

Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, bàn tay Tiết Thừa Viễn đã nhẹ đưa vào tiết khố của hắn.

Bờ mông tròn trịa mềm nhẵn của Công Lương Phi Tuân có một sức hấp dẫn mê người, đầu ngón tay của Tiết Thừa Viễn mân mê theo đường nét nửa vòng tròn này, tìm đến lối vào.

“Phi Tuân… Có muốn không?” Tiết Thừa Viễn mỉm cười, cúi người áp sát cơ thể Công Lương Phi Tuân, ngay sau đó liền hôn lên bờ môi cùng sống mũi thẳng của hắn, cắn nhẹ vành tai rồi nhẹ giọng hỏi.

Mặt Công Lương Phi Tuân đỏ lên, nhất thời không tìm được từ nào để trả lời Tiết Thừa Viễn, mà vật bên dưới lại đã thành thật bán rẻ dục vọng của hắn.

Có điều, giữa y và hắn, không phải người muốn nên là y sao?

Công Lương Phi Tuân giãy dụa nhỏm người dậy, lại bị Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng đụng chạm, làm hắn lần nữa không chút sức lực ngã xuống gối. Công Lương Phi Tuân thở dốc, cảm thấy thân thể mình chưa khôi phục hoàn toàn, cơ thể cũng không chịu hợp tác, thật làm hắn… xấu hổ với thanh danh bên ngoài.

“Thừa Viễn, ngươi…”

“Ta muốn ngươi, Phi Tuân.”

Tiết Thừa Viễn của hắn, đôi mắt sáng ngời chân thành bộc trực, giọng nói dịu dàng mà trầm tĩnh, kiên định nói ra tiếng lòng của y.