Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 125




Hai đứa nhỏ lại giống như muốn hành hạ Công Lương Phi Tuân, làm loạn suốt một ngày một đêm mới chịu chui ra.

Hơn một canh giờ trôi qua, Công Lương Phi Tuân đã bị dày vò đến cực hạn, chỉ mong mau chóng được giải thoát khỏi sự hành hạ không ngừng nghỉ này. Đau đớn không ngừng khiến thần chí Công Lương Phi Tuân dần mơ hồ, bàn tay siết chặt cạnh giường chỉ muốn vươn tay túm chặt vạt áo của Tiết Thừa Viễn. Đối mặt với nỗi bất lực cùng sự yếu đuối không nói lên lời này, Tiết Thừa Viễn lại trở thành người duy nhất hắn có thể dựa vào.

“Thừa Viễn…” Trải qua một cơn đau đớn mãnh liệt nữa, Công Lương Phi Tuân bật mạnh người dậy, vươn tay hô.

“Phi Tuân, dùng sức lần nữa, mau!” Tiết Thừa Viễn vô cùng đau lòng trước cảnh tượng này, chỉ hận không thể chia sẻ với Công Lương Phi Tuân.

“Đau, đau quá…” Công Lương Phi Tuân mở to đôi mắt đẫm mồ hôi hòa cùng nước mắt, mặc dù hắn đã kiên cường cố sức không nhúc nhích thân thể, nhưng ngón tay luôn bấu chặt giường gỗ thật chặt, để lại mấy dấu tay hằn sâu trên giường gỗ tử đàn.

Giọng nói càng lúc càng yếu, hơi thở nặng nề cũng mỏng dần, Công Lương Phi Tuân cảm thấy sức lực trong thân thể đang dần cạn, trải qua sản trình kéo dài, thai nhi dường như đã lấy hết khí lực của hắn.

“Phi Tuân!” Ngay trong lúc ý thức của Công Lương Phi Tuân sắp biến mất, bụng chợt thấy trống hơn rất nhiều, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hô vui mừng của Tiết Thừa Viễn. “Là con trai!”

Tiết Thừa Viễn gọi người hầu thiếp thân lại bế đứa trẻ mới sinh đặt bên cạnh Công Lương Phi Tuân, rồi tiếp tục đỡ đẻ cho đứa trẻ thứ hai trong bụng Công Lương Phi Tuân.

“Thật sao…?” Công Lương Phi Tuân đã không còn sức nâng người lên để nhìn nữa, chỉ hơi nghiêng đầu, yếu ớt hỏi. Hắn thật sự hi vọng đứa trẻ thứ hai là con gái, như vậy có thể hoàn thành tâm nguyện của Tiết Thừa Viễn.

“Một con trai nữa!” Tiết Thừa Viễn một thân mệt mỏi bọc đứa nhỏ mới sinh cẩn thận lại, rồi đặt lên ngực Công Lương Phi Tuân.

“Hai đứa con trai…?” Công Lương Phi Tuân nhìn cốt nhục ngay trước mắt, trong tích tắc có chút không sao tin được sự thật đây chính là hai đứa nhỏ chính hắn thai nghén. Bọn nhỏ trông rất khỏe mạnh, tóc đen dày cong cong, đôi mắt nhỏ dài vẫn nhắm, dường như đang ngủ say.

“Đúng vậy, hai đứa con trai.” Tiết Thừa Viễn xưa nay luôn điềm đạm, trong thời điểm được làm cha cũng kích động không kiềm chế được. Xử lý xong vết thương cho Công Lương Phi Tuân, thay đổi ga giường mới, liền quỳ gối cạnh giường, đưa tay ôm chầm lấy người y yêu, cùng cốt nhục của bọn y.

Cuộc sống thật kỳ diệu.

Đối với hạnh phúc không thể biết trước, từ lần đầu gặp gỡ đến khi hạnh phúc dâng đầy mới hiểu được, thì ra quãng thời gian buồn chán, cô đơn trước kia đều là vì làm tăng thêm niềm hạnh phúc của ngày hôm nay.

“Phi Tuân, cảm ơn ngươi…” Tiết Thừa Viễn nghiêng đầu, nhẹ hôn lên trán Công Lương Phi Tuân.

Nếu như không phải Công Lương Phi Tuân kiên trì, nhất quyết làm chuyện hoang đường đó, sợ rằng bọn y vĩnh viễn không thể thành người một nhà, cũng không có được hạnh phúc mỹ mãn hôm nay.

Công Lương Phi Tuân đắm chìm trong niềm hạnh phúc với hai sinh mạng mới, thật lâu vẫn không thể tự thoát ra được. Niềm hạnh phúc quấn quanh trong lòng, mỗi lần trái tim nhảy lên đều lan tỏa ra ngoài, ngay cả đất trời cũng vui lây.

“Chúng ta có con rồi?” Vẻ mặt của Công Lương Phi Tuân không biết đang khóc hay đang cười.

“Ừ…” Tiết Thừa Viễn ngắm nhìn hắn, gật đầu mỉm cười.

Hình ảnh hạnh phúc này khiến trái tim Công Lương Phi Tuân loạn nhịp quyến luyến. “Vất vả cho ngươi rồi.” Công Lương Phi Tuân biết ơn sự chăm sóc của y dành cho mình. Suốt một ngày một đêm qua, Tiết Thừa Viễn không hề chợp mắt, luôn hết sức giúp hắn giảm bớt đau đớn, đỡ đẻ cho hắn.

“Người vất vả là ngươi mới đúng.” Tiết Thừa Viễn vén lọn tóc rủ trước trán Công Lương Phi Tuân lên, nhẹ nhàng hôn hắn, rồi lướt xuống hôn lên môi hắn. Hai trán chạm nhau, Tiết Thừa Viễn nỉ non: “Phi Tuân, ta yêu ngươi…”

Công Lương Phi Tuân mỉm cười, ôm lấy hai đứa nhỏ trong lòng. Đây chính là lễ vật tình yêu tuyệt vời nhất Tiết Thừa Viễn dành cho hắn.

Bọn nhỏ sinh ra cùng tình yêu nảy nở dường như là sự kiện quan trọng nhất cuộc đời này của cả hai người. Từ giờ khắc này trở đi, Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân đều cảm thấy cuộc đời của mình mới hoàn chỉnh…

Mấy ngày sau, thân thể Công Lương Phi Tuân dần hồi phục, Tiết Thừa Viễn xin nghỉ để ở nhà cùng Công Lương Phi Tuân.

Mặt mũi bọn nhỏ càng ngày càng nảy nở, cũng ngày càng đáng yêu. Con trai lớn đặt tên là Thế Nhạc, con trai nhỏ là Thế Tri. Tiết Thừa Viễn thường im lặng ngồi bên giường, ngắm nhìn hai đứa con của mình. Có đôi khi, y có cảm giác như linh hồn của mình phụ thuộc vào hai sinh mạng nhỏ bé kia.

Liệu khi bọn nhỏ lớn lên, có hiểu mình được sinh ra thế nào? Có biết phải trải qua gian nan thử thách ra sao mới đạt tới bến bờ hạnh phúc? Tất cả nghi vấn này chỉ có thể chờ thời gian giải đáp, chỉ có tình yêu cùng sự quan tâm là mãi mãi trường tồn.

Nếu là mấy năm trước, Tiết Thừa Viễn tuyệt đối không dám mơ ước xa vời cuộc sống thế này, nhưng hôm nay y thật sự biết ơn sự định đoạt của số phận. Y biết ơn Công Lương Phi Tuân đã đi bước vào cuộc đời của y, mang tới cho y những cảm nhận chân thật, sống động, cảm nhận sự trân quý của cùng nhau già đi, răng long đầu bạc, càng biết ơn dũng khí của hắn đã cho y có được hạnh phúc hôm nay.

Nghĩ tới đây, hốc mắt Tiết Thừa Viễn không khỏi ẩm ướt, nắm bàn tay nhỏ bé của con, cảm nhận thân nhiệt ấm áp, hồi tưởng những tháng ngày một mình cô độc.

Công Lương Phi Tuân dựa người ngồi trên giường uống canh bổ, dưới ánh trăng sáng trong ngày hè, Tiết Thừa Viễn bế hai đứa con nhỏ đi tới cửa sổ, đong đưa, vỗ về hai đứa nhỏ đi vào giấc ngủ, đồng thời lại nghĩ: sao lại đều là con trai chứ? Nếu như có thêm một đứa con gái, chẳng phải cuộc đời này của y càng thêm viên mãn sao?

“Phi Tuân, hay là… chúng ta sinh thêm một đứa con gái đi?” Tiết Thừa Viễn quay đầu nhìn người trên giường người, nheo mắt cười nói.

Công Lương Phi Tuân suýt chút nữa sặc canh, hắn mới sinh được vài ngày, Tiết Thừa Viễn đã đòi thêm con gái?

“Tiết Thừa Viễn! Tối nay bổn tướng không phế ngươi không mang họ Công Lương!”

Cùng với tiếng gầm của Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn cười to, bế hai con nhỏ chạy nhanh ra ngoài hóng mát.

Đây chính là cuộc sống của bọn ý, có ồn ào náo nhiệt, có khóc có cười…

Kiếp này bên nhau trọn đời, y còn đòi hỏi gì thêm nữa?

Chỉ nguyện sống chết bên nhau, đời đời kiếp kiếp, sớm sớm chiều chiều.