Nguyệt Hoa Khuynh Thiên

Chương 26




Dạ Khuynh Thiên thán phục mà nhìn cặp mắt kia. Mỗi một bên mắt mang đường nét mỹ lệ, trái phải *đồng tử đều có! Nghiêm khắc mà nói, đó cũng không phải là trọng đồng, bởi vì hai đồng tử vừa vặn mang màu sắc tương phản, một hồng sắc, một thương mâu. Bộ phận trọng điệp của hai đồng tử lại là tử sắc dầy đặc, nó vẫn như cũ sáng rực dưới ánh trăng càng lộ ra vẻ yêu dị!

* đồng tử: Con ngươi

Không nghĩ đến, thân thể tuyệt mỹ này lại còn cất giấu bí mật lớn như vậy. Nếu không phải tối nay.. Hừ! Xem ra mấy năm nay trải qua thời kì quá an nhàn, hộ vệ trong cung đến lúc cần thay đổi rồi. Cũng may là y đem tiểu tử chết tiệt này về trước. Bộ dáng này, sao có thể để cho người khác nhìn thấy được.

Nhớ lại Tinh tượng trên đỉnh thần điện, hồng lam và song tinh cùng với trước mắt song đồng trùng lặp..

Trong truyền thuyết Thương Vũ, người sỡ hữu tử đồng là người có thể cứu vớt thiên hạ, thế nhưng đồng thời sở hữu cả ba loại nhan sắc thì sao?

Là phúc? Hay là Họa?

Dạ Khuynh Thiên bỗng nhiên đã minh bạch ý nghĩa của 'Hoặc Tinh'.

Nguyệt Nhiễm lúc này cũng không hề biết tròng mắt mình có biến hóa. Hắn chỉ phát hiện thần sắc Dạ Khuynh Thiên trở nên khó lường, mắt sáng như đuốc, chăm chú nhìn vào hai mắt mình.

"Phụ hoàng.."

Hắn cảm thấy kỳ quái, bởi vì đáy mắt Dạ Khuynh Thiên hiện lên cảm xúc tuyệt đối không thể xuất hiện: Mê luyến, tình yêu..

Nguyệt Nhiễm đoán mình nhìn lầm rồi, nhất định là lầm rồi! Hắn đang muốn mở miệng, chợt bị Dạ Khuynh Thiên chế trụ sau đầu, nhanh chóng cướp lấy hương vị trong miệng hắn, kịch liệt hôn môi.

Nguyệt Nhiễm cảm thấy hít thở không thông, muốn đẩy y ra để hô hấp, thế nhưng Dạ Khuynh Thiên cũng không cho hắn cơ hội đó. Môi hắn di chuyển sang chỗ khác, y liền cũng chuyển đầu theo, mật dịch tràn đầy không thể thừa nhận theo khóe môi Nguyệt Nhiễm chảy xuống dưới làm cho trận kích tình này càng tăng thêm phần mị hoặc.

Dạ Khuynh Thiên không phải chưa hôn qua Nguyệt Nhiễm, nhưng không như lần này kịch liệt như vậy.. Trong cái hôn của y không có gì ngoài tình dục nồng đậm còn tồn tại sự chiếm hữu mãnh liệt chưa từng có xuyên thấu qua đôi môi đang giao triền dễ dàng truyền đạt đến..

Tại sao?

Nguyệt Nhiễm không hiểu. Thế giới rối loạn, nhưng chỉ có tâm của Dạ Khuynh Thiên là không thể nghe được, là hạnh phúc hay bất hạnh? Hoặc là uy hiếp? Hắn chỉ biết, khí tức Dạ Khuynh Thiên lan tràn trong mũi, so với dĩ vãng sinh ra chút gì đó không rõ..

Nguyệt Nhiễm bị Dạ Khuynh Thiên hôn đến choáng váng, nụ hôn kết thúc từ lúc nào hắn cũng không hề phát giác..

Nhìn con mắt mờ mịt của hài tử, lúc này Hồng sắc đã phai nhạt từ từ rồi biến mất, hoặc là.. Ẩn giấu? Bí mật tà hoặc như vậy, nếu tối nay y không đột nhiên rời đi có hay không sẽ bỏ lỡ hắn?

Cặp mắt kia xinh đẹp như vậy nhưng lại quá mức lãnh triệt.

Vạn vật trên thế gian này đều không thể lưu giữ được dù là nửa hình bóng, đến cuối cùng quang cảnh như thế nào mới có thể tại trong thương sắc ấy lưu lại dù chỉ là một hình ảnh trong chớp mắt?

Đôi môi như cánh hoa xinh đẹp so với thân thể của bất kỳ nam sủng nào đều có thể thỏa mãn y, nhưng nơi nào đó trong lòng lại càng thêm hư không.

Bất quá, không chiếm được, vĩnh viễn là tốt nhất.

Đừng tưởng rằng trẫm sẽ dừng tay như vậy, sinh thời, trẫm, nhất định phải khiến trong đôi mắt kia hiện lên thân ảnh của mình.

Nghĩ đến đó, Dạ Khuynh Thiên trong lòng nhanh chóng thoải mái hơn rất nhiều. Thì ra nôn nóng mấy ngày nay là bởi vì đối với hài tử này tưởng niệm sao..

Nguyệt Nhiễm tỉnh táo lại, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của Dạ Khuynh Thiên lộ ra sự kiên định, chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn y. Hắn không hề biết vẻ mặt của mình có bao nhiêu khả ái.

Dạ Khuynh Thiên hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ của hắn, nói: "Nguyệt nhi, ngươi là của trẫm."

Nguyệt Nhiễm nghe xong, thiêu mi cười, biết rõ dung mạo của mình nguy hiểm đến thế nào lại vẫn tùy ý lộ ra mị hoặc, chỉ vì hắn biết, Dạ Khuynh Thiên sẽ không động vào một đứa trẻ.

"Nguyệt nhi thuộc về chính mình."

Dạ Khuynh Thiên cũng không để tâm, hắn sinh ra không bao lâu y chờ thêm chút thời gian thì có là gì? Chỉ là, "Trẫm chỉ cho ngươi thời gian mười hai năm, chỉ trong mười hai năm này là thuộc về chính ngươi."

Mười hai năm? Sau mười hai năm, hắn cũng mười sáu tuổi rồi. Không khéo là, hắn vừa vặn chỉ có thể sống ở nơi này mười sáu năm.