Đánh giá: 8.3/10 từ 24 lượt
Tên truyện: Nguyệt Hoa Khuynh Thiên
Tác giả: Đinh Ảnh Phiêu Linh
Editor: Lạc Viêm
Nguồn truyện: Meimengwen.com
Lịch đăng: Thứ 2 hàng tuần
Thể loại: Cổ trang, Cung đình, Phụ tử, xuyên không, niên thượng, ấm áp, Huyền huyễn, HE!
Văn án
Ràng buộc kiếp trước, dù không có trái tim, quên mất tất cả, nhưng vẫn nhớ kỹ cảm giác hạnh phúc.
Lãng quên thanh âm của ngươi, khuôn mặt ngươi, nhưng lại nhớ kỹ lời ngươi quan tâm.
Người nói: "Ta tới mang ngươi về nhà."
Tiết tử
Thiếu niên tóc đen dài vuốt ve qua lại nơi ngực trái bị viên đạn đâm thủng, khóe môi khẽ nhếch mang theo tia khinh thường, "Ngươi cho rằng, đâm xuyên ngực trái của ta là được rồi sao?" thanh âm tuyệt vời phản phất như đến từ một thế giới xa xôi, trong suốt kỳ ảo.
"Ngươi.. Ngươi nói cái gì?" nữ nhân trợn tròn mắt, không thể tin nhìn thiếu niên tuyệt mỹ trước mặt. Súng của nàng rõ ràng đã bắn trúng ngực trái hắn, hắn vì sao vẫn còn đứng vững? Vì sao còn không chết?
Thiếu niên từng bước hướng nàng đi đến, thân hình thon dài mảnh khảnh, giống như đóa Mạn Đà La yên lặng nở rộ trong bóng đêm, hơi ngẩng đầu, mỉm cười, "Để ta nói cho ngươi biết", chỉ ngực trái chính mình, "Nơi đây, căn bản không có tim,"
Một câu cuối cùng nói xong thật ôn nhu, mang theo một tia giảo hoạt, phảng phất như đối mặt chính là người mà mình trân quý nhất.
Nữ nhân sắc mặt trắng bệch, không ngừng lắc đầu, "Làm sao có thể, làm sao có thể.. Một người không có tim như thế nào có thể sống được?"
Thiếu niên nâng cằm của nàng, từ trên cao nhìn xuống, nhãn thần mị hoặc nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, "Bởi vì, ta không phải con người a."
"Không, không phải.. Nguyệt Nhiễm, ngươi yêu ta mà phải không, ngươi chỉ là bị nữ nhân kia quấn lấy.." nữ nhân lui về sau một bước, nói năng lộn xộn.
Thiếu niên không kiên nhẫn nhíu mày, cắt đứt lời nàng, "Ta khi nào nói qua ta yêu ngươi? Ngươi chớ tự mình đa tình!"
"Ngươi.." nữ nhân lảo đảo lần thứ hai lui bước, không dám tin nhìn hắn, trong mắt lấp lánh nước mắt tuyệt vọng, "Ngươi.. Nhất định là đang gạt ta có đúng không.."
Tại sao nữ nhân luôn thích tự lừa mình dối người nhỉ.
Nhìn lên không trung, trăng sáng đã nhô lên cao. Một vòng trăng tròn tĩnh lặng cùng hắn ngắm nhìn lẫn nhau.
Nhớ lại thời điểm chết đi ở những kiếp trước, cũng là vào đêm trăng tròn như vậy.
Khẽ thở dài một tiếng, thiếu niên vỗ tay gọi tỉnh nữ nhân trước mắt, "Tốt lắm, trò chơi tình ái cũng nên kết thúc." khóe miệng cong lên mỉm cười như hài tử đùa dai, "Vô luận ngươi có giết ta hay không, ta đều phải biến mất khỏi thế giới này,"
"Không phải! Ta.. Ta không phải muốn giết ngươi.." nữ nhân thất kinh. Vừa rồi, chỉ là nhất thời kích động, thế nhưng không thể giết chết Nguyệt Nhiễm, nàng đã không còn nghĩ muốn giết hắn nữa. "Nguyệt Nhiễm.. Ngươi phải đi ư?" không được! Không thể đi!
Hắn cỡ nào tốt đẹp, thế cho nên tất cả mọi người đều muốn chiếm giữ lấy hắn, nhìn hắn bởi vì bọn họ mà lộ ra nụ cười mỹ lệ, thế nhưng, hắn lại nói hắn phải biến mất?
Nguyệt Nhiễm lông mi hơi động, "Sinh nhật 16 tuổi của ta đã đến, cần phải đi, Nơi đây dù sao cũng không phải là thế giới của ta."
Mặt trăng trên trời đã bao phủ hàng nghìn đêm trên Trái Đất, hắn còn phải quanh quẩn bao nhiêu đời nữa đây..
Tiếng chuông mười hai giờ chính thức vang lên, dung mạo thiếu niên dưới ánh trăng dần trở nên mơ hồ..
Bình luận truyện